Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Yên Ảnh Như Họa ( Thượng)

Văn Án.

Ta của năm đó , một thiếu niên đa tình

Nàng của năm đó một đại tông sư kiều diễm là bông hoa của tu tiên phái người người ngưỡng mộ....

Ta của năm đó đã từng trao nàng một mảnh ái tình....

Nàng của năm đó vô tình mà gạt bỏ...

Đã từng là ta của năm đó , si ngốc đứng dưới tán đào chờ đợi cố nhân quay đầu

Nàng của năm đó vui mừng hồng trang lên kiệu hoa...

Đã từng vì nàng xông pha chiến trận, lật đổ ma hoàng, bảo vệ bình an tam giới , ta cái gì cũng vì nàng mà làm. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại một hi vọng mong manh "Nhược Nhi , Yêu ta khó vậy sao?"Không một lời hồi đáp , ta chỉ có thể tuyệt vọng chôn mình nơi mộ bia lạnh ngắt ...

Yêu một người là khổ, yêu một người không yêu lại càng thống khổ

Rất lâu rất lâu sau này có một nữ tử khẽ hỏi chàng trai ấy " Ngươi yêu nàng ấy nhiều như vậy , hi sinh vì nàng nhiều như vậy , cuối cùng có đáng không ?"

Chàng trai chỉ khẽ mỉm cười "Thật ra khi yêu một người vốn không cần biết có đáng hay không, đôi khi nhìn thấy nàng cười, thấy nàng hạnh phúc lòng này đã thỏa."

Chuyện đã qua, người đã cũ, năm tháng kia chính là quá khứ mãi chẳng trả lại ta một tương lai. Vậy cớ chi tương tư còn hoài, vướng bận không buông?!

Chương 1:Gặp Gỡ

Từ thuở hồng hoang , thiên địa vừa mới sơ khai, ta chỉ là một tiểu bạch long nhỏ vừa bóc trứng , chưa trưởng thành, chưa pháp lực cường đại, cũng chưa hình ngươi. Đơn thuần chỉ là một tiểu bạch long ngây thơ trong sáng chưa nhiễm tạp trần. Số mệnh đưa đẩy khiến ta gặp nàng, một nữ nhân ngạo kiều , một nữ nhân thuần khiết thanh bạch , lãnh đạm nhưng lại tuyệt sắc nhất thiên địa này.

Khi đó vừa hay ta vừa xuất ra khỏi vỏ trứng đưa ánh mắt ngạo nghễ nhìn đất trời , đôi mắt ngây dại lần lượt thu hồi cảnh vật hoang sơ lòng dâng trào thích thú.Ly khai khỏi tổ ta một tiểu bạch long lon ton chạy đưa đôi mắt ngước nhìn đất trời mà không nhận thấy sự nguy hiểm.

Phía sau nơi ta đang đứng một hắc đại bàng to lớn đậu trên cành cây cổ thụ, âm thầm quan sát ta nhất cử nhất động, thừa thời cơ ta không chú ý liền dang rộng đôi cánh nhanh như chớp phóng tới , đem chiếc mỏ nhọn cứng lao thẳng phía trước.Đằng sau lưng ta như một đòn chí mạng giáng tới ta lăn tròn trên nền đá sắc nhọn đem mình cấp chi chít vết thương , máu tươi đã nhuộm lớp da trắng.

Ta khi đó yếu ớt sợ hãi mà chạy trốn , ông trời như trêu người , lý nào ta vừa xuất thân liền như vậy vong . Lòng không khỏi oán hận nhưng liền vô lực phản khác , đến lúc con hắc ưng kia gần lao tới ta sinh mệnh tưởng chừng mất đi liền một đường kiếm đạo lóe sáng đem hắc ưng đả thương , nó vội vã thục mạng quay đầu chạy đi.

Xuất hiện trước mắt ta một tà áo lam sắc phiêu bạt nhẹ nhàng đáp hạ, một gương mặt nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mang theo khí lạnh chợt vì nhìn thấy ta mà mỉm cười . Nàng là nữ nhân đầu tiên ta thấy , là nữ nhân ta cảm thấy trong sáng hơn pha lê cầu , thanh cao hơn trời .Nhẹ nhàng đem ta ôm lấy vào lòng , thâm trầm thanh điệu.

" Tiểu bạch long , ngươi không sao chứ? Ở đây nguy hiểm như vậy cha nương ngươi liền rất lo phỏng ? "

Ta nâng đôi mắt long lanh thuần khiết nhìn nàng, chớt chớt vài cái dường như liền lấy được lòng mĩ nhân, nàng ôn nhu xoa nhẹ đầu ta. Ngồi trên một tảng đá nàng ôn nhu biến hóa ra một lọ thuốc cấp ta bôi. Không thể không ngưỡng mộ ta là phúc khí cao a, vớ được như vậy mĩ nhân ôn nhu xoa thuốc, công hiệu thuộc liền khỏi bàn, vết thương trên thân thể ta liền dần lành lại.

Ta khi đó chỉ là một tiểu bạch long chưa thể nói chuyện nhưng liền hiểu lời nàng nói . Đến khi nàng hỏi ta về phụ mẫu ta cũng liền không biết họ là ai, khi ta xuất ra chỉ có một thân mình cô quạnh không gian. Ta ủ rũ cúi đầu nằm gục trên chân nàng.

Như nhận thấy sự khác biệt từ ta , nàng liền nghĩ vạn vật có linh tính , hiện nay tiểu bạch long ta có tiên cốt ắt hẳn bồi dưỡng sau này sẽ thành nhân tài tiên đạo. Nàng ôm ta vào lòng nhẹ vuốt ve.

" Tiểu bạch long , hiện tại ngươi một thân một mình nơi hoang dã này ta thực không an tâm, hay ngươi liền hảo theo ta về , bái ta sư phụ ta liền dạy ngươi tu luyện thành người?"

Không suy nghĩ ta liền ngẩng đầu gật nhẹ, nàng như biết ta thực có linh tính có thể hiểu nàng nói liền vui mừng ôm ta quay trở về tiên môn.

Ngày ngày ta bồi bên nàng , ban ngày cùng nàng tu luyện , tối đến liền cùng nàng thức soạn thảo kinh thư , đôi khi lại giúp nàng mài mực , sắp xếp kinh thư . Ngày tháng cứ thế trôi qua ta từ một tiểu bạch long hóa thân thành người, cuối cùng ta cũng liền có thể nói chuyện , có thể chân chính bên cạnh nàng .Có lẽ từ bao giờ trong lòng ta nảy sinh mầm hạt tình cảm. Có lẽ là lần đầu tiên gặp gỡ, cũng có thể hằng ngày cùng nàng bầu bạn đã thành thói quen .

Khi đó trong động đạo ta an ổn tu luyện , phút chốc liền thăng cấp hóa hình người . ta tựa như muôn vạn vui mừng hồ hởi xuất động đi tìm nàng. Phút chốc niềm vui chợt hóa tro tàn, tâm ta ẩn ẩn đau nhức .

Dưới vườn hoa đào hai thân ảnh bạch y đối diện nhẹ nhàng điềm đạm vui vẻ nói chuyện . Đứng từ xa ta liền không thể nghe rõ lời họ nói nhưng liền nhìn hành động nam tử tiên phong đạo cốt, mày kiếm anh khí tuấn dật ôn nhu lấy xuống cánh hoa đào trên mái tóc người lòng ta ẩn ẩn khó chịu , cơ hồ đau nhức đến khó hiểu.Một cảm giác đau đớn từ tâm can đến chính bản thân ta cũng không hiểu.

Thu liễm nụ cười , nét mặt ta gượng gạo ủ rũ , nhẹ xoay gót rời đi về hướng động phủ. Lặng lẽ ngồi xếp bằng tu luyện nhưng hình ảnh đó luôn quanh quẩn ta trong đầu . Phút chốc tâm ma nảy sinh hoảng loạn một ngụm huyết tươi nhuộm đỏ nền đất. Tâm trí mơ màng đau đớn ta liền ngất đi, một dòng nước ấm trắng từ khóe mắt chảy dài . ta ngất lịm đi .

Từ trước nghe nói yêu nhân không hề có nước mắt nhưng đây không là nước mắt vậy là cái gì? ta quả nhiên tu luyện thành người tâm tình cũng liền như con người , có hạnh phúc cũng liền có đau khổ.

Tìm cảm đầu đời cứ như thế chậm rãi mà nảy sinh . Từ tâm can gốc rễ khô cằn đâm trồi nảy nở mãnh liệt . Thứ tình cảm đơn thuần này liệu có thể mãi mãi bình lặng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com