Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Thư gửi anh

"Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ..."

" Từ : Chính Quốc

Tới : Tại Hưởng

Chào anh , Tại Hưởng . Cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng thực sự nói chuyện , anh vẫn ổn chứ ? Em mong anh sẽ mỉm cười như trước và nói thật to rằng < Ổn hơn bao giờ hết !! > . Vậy là mùa xuân còn chưa kịp tới nữa , em cũng không nghĩ rằng lần nói chuyện cuối cùng với anh , chúng ta lại hận nhau nhiều đến thế !

Trước hết thì , xin lỗi anh ! Bởi ngay từ đầu em đã ý thức được , những người liên quan đến em sẽ không được hạnh phúc , nhưng lại cố tình tiếp cận anh . Em nhớ những lần đi học chung của hai đứa , anh luôn lấy phần sữa của mình đưa cho em , nói rằng phải cao hơn anh mới tốt chứ , những lần bảo vệ em khỏi bọn họ , mấy đứa xấu tính ở lớp chúng ta . Tại Hưởng mà em biết dường như quá ưu tú , em đứng ngay cạnh anh nhưng lại cảm thấy quá đỗi xa vời ! Anh thích ăn chả cá ở xe đẩy bên đường , mỗi lần tới đó , cả hai đều hết sạch tiền mới về . Bác chủ quán thấy vậy sẽ cho cả hai mỗi đứa thêm một xiên nữa . Thật là nhớ những ngày tháng đó , em không quên , chưa bao giờ quên , sẽ không bao giờ quên .

Em đã khóc liên tục trong vòng 8 tiếng , hiện tại mắt rất nhức , cơ thể cũng nóng lên rất nhiều , em không có ai ở bên cạnh hết . Những giây phút tiếp theo đang trôi và em nhận ra rằng sự tồn tại của em dường như là số 0 tròn trĩnh ! Anh đang làm gì ? Chí Mẫn đang làm gì ? Hai người liệu có nhớ tới em dù chỉ 1 giây ngắn ngủi ? Em đáng trách , em không biết phải giải thích như thế nào để tất cả mọi người dừng lại , em đã quá mệt mỏi rồi . Em ngủ không ngon bởi cứ chợp mắt , em lại nghe thấy có tiếng người đang chửi rủa mình , em tự nhìn vào gương và thậm chí còn không thể hình dung ra được bộ dạng hiện tại lại thê thảm đến thế !

Nhưng giờ thì xong rồi , anh hiểu mà , hiện tại đọc tới đây , anh đừng lo , à không.....buồn cười thật đấy , em nhớ ra rằng em đâu phải người được anh lo lắng tới chứ . Em bây giờ đã tới nơi khác rồi , phải nói là rất thoải mái . Hãy bỏ qua cho em và sống thật tốt nhé !

       Cảm ơn vì đã tới và có mặt trong cuộc đời của em , Tại Hưởng ! "

Tại Hưởng quỳ rạp xuống sàn nhà , khóc nghẹn lên không ra tiếng , hoá ra câu nói của Chính Quốc lúc ấy lại là như thế này , hai tay nắm chặt mép thư .

" Xin lỗi em , đáng lẽ anh phải ở đó ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com