Chap 2: Quá khứ
Trong một ngôi biệt thự rất lớn, bao bọc bởi những khu vườn hoa và cây cối đầy những màu sắc tuyệt đẹp, có cả hồ bơi rộng và một cái xích đu màu xanh. Ở trong vườn, có hai cậu bé và một cô bé đang chơi đùa, trên môi đều nở một nụ cười rất tươi. Mấy đứa trẻ đang chơi với cái xích đu. Hai cậu bé đang đẩy chiếc đu có cô bé ngồi trên đó cùng với những tiếng cười rôm rả
-Maru, Toki, Tớ cho hai cậu nè_ Cô bé nói rồi tung những cánh hoa về phía hai cậu bé
-Tớ cho cậu chừa nè_ Cậu bé nói rồi đẩy chiếc đu nhanh hơn
-Áaa... Cậu đừng đẩy nữa mà_ Cô bé thét lên
-Cậu đừng đẩy nữa, Toki, tha cho Emma đi_ Cậu bé kia nói
Toki dừng đu lại gấp khiến Emma chưa kịp vịn vào nên té nhào xuống đất, có Maru đỡ lại nhưng cũng bị xây xát
-Hu...hu...hu tại cậu đấy_ Emma òa lên khóa
-Được rồi, tớ xin lỗi mà_ Toki tỏ vẻ hối lỗi
-Cậu có đau không_ Maru xoa xoa cái chân bị thương của Emma
-Hức... đau lắm_ Emma
-Tớ xin lỗi mà, tớ không cố ý_ Toki cũng lại xem vết thương của Emma
-Toki, cậu vào nhà lấy hộp cứu thương ra đây đi_ Maru
-Tớ đi liền đây_ Toki chạy vào nhà
Sau đó Maru bôi thuốc cho Emma và cả ba đi vào nhà mình. Ngày qua ngày, lại trải qua những ngày tháng êm đẹp tưởng chừng như không có gì có thể ngăn cản được sự bình yên này. Nhưng không, vào ngày sinh thứ năm của Maru, Maru va hai người bạn của mình được mẹ Maru dẫn đi chơi công viên. Hôm đó quả thực rất vui vẻ nhưng không ngờ rằng, khi trở về nhà, bốn người họ gặp phải một đám người áo đen chừng mười lăm tên cao to xông về phía họ. Toki và Emma sợ quá nép về sau lưng mẹ Maru. Mấy tên đó thấy vậy cười cợt sau đó xông lên đánh. Maru thì đứng đó trông chừng hai bạn mình còn mẹ của Maru thì xông lên đánh mấy tên áo đen đó. Võ của bà cũng rất cao. Chỉ trong chốc lát, bà đã đánh bại được hết những tên đó, khiến chúng nằm la liệt dưới nền đất lạnh. Nhưng khi bà đi về phía ba đứa nhỏ thì đột nhiên bị bắn một phát ngay lưng, không thấy anh phía sau cả
-Mẹeeee..._ Maru hét lên rồi chạy về phía mẹ mình
-Đừng khóc... mẹ đi rồi con nhớ phải tự bảo vệ lấy mình... mẹ yêu con rất nhiều_ Bà xoa đầu Maru, chùi nước mắt cho Maru
-Mẹ à... Mẹ đừng đi mà_ Emma vừa khóc vừa nói
-Con ngoan, con đừng khóc, lỡ như mẹ có ra đi thì hãy để mẹ ở Việt Nam, trên một thảo nguyên toàn là hoa thơm, nơi mẹ và cha con đã gặp nhau, mẹ muốn được nhớ đến ông ấy mỗi ngày. Hứa với mẹ, được không?_ Bà xoa đầu Emma và nhìn Maru nói
-Được mà... hức... con hứa với mẹ_ Maru nói
-Ưkm_ Bà mỉm cười với ba người rồi nhắm mắt xuôi ta
-MẸ ƠI......_ ba đứa trẻ hét lên
Sau đó thì các vệ sĩ của nhà Maru tìm thấy Maru cho nên đưa về. Cha của Maru cũng làm đúng theo di nguyện của vợ mình, con ông cũng được bảo vệ cẩn thận hơn, ông đã mất đi vợ, không thể mất đi đứa con này được nữa. Nhưng ông cũng không ngờ rằng, mối hận đó lại in sâu trong tâm trí Maru như vậy, cậu trốn ra khỏi nhà, đến Việt Nam. Cậu quyết tâm sẽ học võ thật giỏi, cậu sẽ trả thù cho mẹ cậu. Nhờ trí khôn trời cho, Maru nhanh chóng học được, cậu cũng quyết định đi học theo lứa tuổi của mình. Cậu xin học với thân phận là một đứa con nhà nghèo, nhận được học bổng tại ngôi trường mà cha cậu đã đầu tư xây nên định để cho sau này cậu sẽ học ở đây, đúng là trùng hợp mà. Hồng miêu đi đến phòng hiệu trưởng, gõ cửa. Cửa mở, Maru bước vào, thật trùng hợp nha, là chú của anh- Cao Thắng đó lại làm hiệu trưởng ở đây
-Sao chú lại ở đây_ Maru hỏi
-Thì cháu cứ ngồi đi đã_ Cao Thắng
-Giờ thì chú nói đi_ Maru ngồi xuống
-Chỉ là cha cháu biết cháu sẽ đến Việt Nam và sẽ đi học nên kêu ta làm hiệu trưởng ở đây chờ cháu đến. Vậy thôi_ Cao Thắng
-Cháu hiểu rồi. Chú giúp cháu che giấu thân phân là được rồi. Mọi việc cháu tự lo được_ Maru
-Tại sao cháu phải làm như vậy_ Cao Thắng
-Chỉ vì không muốn kẻ thù biết thôi. Chú cứ giúp cháu đi_ Maru
-Được rồi_ Cao Thắng
-Vậy cháu học lớp nào_ Maru
-À lớp 10A_ Cao Thắng
-Vậy cháu đi trước đây_ Maru đi ra cửa
Maru dạo bước trên hành lang, cậu nghĩ thế nào hai đứa bạn mình cũng sẽ đến đây nên cũng không lo nghĩ nhiều. Maru dừng chân ở cửa lớp 10A. Thấy cậu, cô giáo hỏi
-Em là học sinh mới hả_ Cô giáo cũng mê mẫn Maru luôn
Maru chỉ khẽ gập đầu
Cô giáo đi vào lớp. Cái lớp này là học giỏi nhất khối nhưng lại quậy như gì luôn, đứa thì ném giấy, nói chuyện, còn leo cả lên bàn ngồi. Nói chung cái lớp như cái chợ. Cô giáo gõ mạnh thước lên bàn
-Các em trật tự, lớp chúng ta có bạn mới_ cô
-Là nam hay nữ vậy cô_ cái lớp lại nhao nhao
-Chắc chắn là một công chúa rồi_ các ban nam
-Là hoàng tử mới đúng_ các bạn nữ cải lại
.................
-Trật tự_ cô giáo lại phải gõ thước
Sau khi cái lớp đã ổn định, cô giáo quay ra cửa
-Em vào đi_ cô giáo
Maru bước vào, đốn tim mấy bạn nữ ngay tức khắc, cái lớp lại tiếp tục xôn xao
-Anh ấy đẹp trai quá đi_ ns1 nói
-Làm bạn trai em đi_ ns2
-Hứ, vậy mà đẹp, còn thua xa tui_ nms1
-Đúng rồi á_ nms2
.............
Cô giáo lại dẹp loạn rồi quay về phía Maru
-Em giới thiệu về mình đi_ cô
-Tôi tên Hồ Lê Thanh Tùng, có thể gọi tôi là Maru_ Maru lạnh lùng
-Được rồi, em ngồi ở bàn cuối lớp đi_ cô cũng thấy lạnh sống lưng
Maru xuống chỗ ngồi. Các tiết học bắt đầu
Một ngày học tập đã xong, ra về, Maru trở về nhà thì gặp phải một đám côn đồ, cậu nghĩ:
"mình đâu có tiết lộ thân phận cho ai đâu ta, sao bọn chúng lại biết mình ở đây".
Maru cũng tung chiêu đánh bọn chúng. Đánh không lại cậu, bọn chúng lấy một viên nhỏ, có lẽ là thuốc mê tung ra, Maru bịt mũi lại nhưng không kịp, cậu thấy chúng đánh mình nhưng không kịp phản ứng gì và bị ngất đi. Lúc đó, có bốn chàng trai cũng đang trên đường trở về nhà, thấy người khác gặp bất bình nên liền ra tay giúp đỡ.
Bốn người họ đưa Maru về một căn biệt thự cũng rất rộng không thua gì căn biệt thự lúc trước của cậu. Maru được cứu chữa nên không sao. Sau khi tỉnh lại, cậu thấy nơi cậu đang ở lại là một nơi xa lạ, bộ đồng phục của cậu lại biến thành một bộ đồ khác. Maru sờ lên cổ của mình, chiếc dây chuyền đồng hồ của cha cậu tặng đâu mất rồi.
-Cậu đang tìm cái này sao?_ chàng trai đưa chiếc dây chuyền trước mặt Maru
-Ưkm. Cậu trả cho tôi đi_ Maru
-Nè_ chàng trai đó đưa sợi dây chuyền cho Maru
-Mà đây là đâu vậy_ Maru
-Đây là nhà của chúng tôi_ ba chàng trai còn lại lên tiếng
-Sao cậu bị mấy người đó đánh vậy_ chàng trai kia lên tiếng
-Tôi không biết nữa_ Maru
-Cậu tên gì vậy?_ chàng trai đó hỏi
-Tôi tên là Hồ Lê Thanh Tùng, các cậu cứ gọi tôi là Maru _ Maru
-Tôi tên là Nguyễn Thái Sơn, gọi là K.O cũng được_ K.O
-Tôi là Võ Đình Nam, gọi là Cody nha_ Cody
-Tôi là Lục Quang Huy, gọi là Lục Huy_ Lục Huy
-Còn tôi là Nguyễn Lâm Hoàng Phúc, có thể gọi là Toop.f cũng được_ Toop.f
-Chào mọi người_ Maru
-Ưkm, mà cậu có nhà không_ Toop.f
-Tôi... à... cũng không biết nữa_ Maru
-Hay là cậu ở đây với chúng tôi đi cho vui, chúng ta là bạn mà_ Cody
-Đúng đó, như vậy sẽ có thêm người quậy chung với tôi_ Lục Huy
-Mọi người, cho tôi ở đây thật sao_ Maru
-Ưkm. Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn tốt_ bốn người đó gật đầu
-Được, sẽ là bạn tốt, mãi mãi là bạn tốt. Cảm ơn mọi người đã chứa chấp tớ_ Maru cười
Kể từ đó họ là bạn thân, luôn dính với nhau, họ cũng hiểu thêm về nhau hơn, chỉ có một cái không biết: thân phận của Maru và người thân của cậu
(Quá khứ của Sara cũng y như vậy nhưng không bỏ nhà)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com