Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Cái giá bị ẩn giấu

Trong lúc trò chuyện với Linh, Mai nhận ra rằng mình đã quên mất một chi tiết quan trọng. Linh nhắc về một lần mẹ Mai đã khiến cô rơi nước mắt trong bữa tối gia đình – điều mà Mai không còn nhớ chút gì.

- Cậu đùa à? Đó là lần cậu bảo với mình rằng cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ấy nữa. Làm sao cậu có thể quên được? - Linh ngạc nhiên

- Có lẽ mình không muốn nhớ nên não mình tự xóa đi thôi.

Nhưng sâu bên trong, cô biết sự thật. Bức tranh mà Mai phát hiện trên bàn vẽ từ hôm trước nhanh chóng trở thành nguồn cảm hứng cho những tác phẩm mới. Cô vẽ không ngừng nghỉ, như thể được tiếp thêm năng lượng từ một nguồn sức mạnh kỳ lạ. Tuy nhiên, mỗi khi hoàn thành một bức tranh, Mai lại cảm thấy kiệt quệ hơn bao giờ hết. Cô mất ngủ liên tục, những giấc mơ về Lila và chiếc gương ngày càng nhiều. Lila thường xuất hiện trong những giấc mơ ấy, với nụ cười đầy ẩn ý:

- Cậu đang tiến xa, Mai. Nhưng hãy nhớ, sáng tạo không bao giờ là miễn phí.

Một đêm, khi Mai đang chìm sâu vào giấc ngủ, cô nghe thấy tiếng thì thầm.

- Mai... hãy cẩn thận... đừng để bị cuốn vào...

Cô choàng tỉnh, mồ hôi túa ra. Ánh sáng từ chiếc gương bên kia phòng vẫn nhấp nháy như những lần trước. Nhưng lần này, bóng của Lila không xuất hiện. Thay vào đó, cô nhìn thấy hình ảnh một phiên bản khác của chính mình – trông mờ nhạt và như đang gào thét, cầu cứu. Mai run rẩy bước lại gần gương.

- Ai đó? - cô hỏi, giọng lạc đi.

Hình bóng trong gương không trả lời, chỉ giơ tay chỉ vào bức tranh mới nhất mà Mai vừa hoàn thành. Mai quay lại nhìn bức tranh. Cô chưa từng nhận ra trước đây, nhưng bức tranh trông như thể đang sống. Những màu sắc trên đó dường như đang chuyển động, tạo thành một khung cảnh u ám với một nhân vật đứng ở trung tâm. Càng nhìn, Mai càng thấy nhân vật trong tranh giống mẹ mình – nhưng gương mặt của bà lại méo mó và đầy đau khổ.

- Không thể nào... - Mai thầm thì.

- Đó là cái giá cậu phải trả, Mai.

Mai quay lại và thấy Lila đứng đó, đôi mắt long lanh và nụ cười đầy bí hiểm.

- Tôi đã không ký ước để phải đối mặt với điều này! - Mai hét lên.

- Cậu không hiểu rồi, Mai. Những gì cậu tạo ra từ giờ sẽ phản ánh cả phần đẹp đẽ lẫn những phần bị che giấu trong ký ức của cậu. Đó là cách nghệ thuật thực sự vận hành.

Càng ngày, Mai càng nhận ra những khoảng trống trong trí nhớ của mình không chỉ là sự mất mát mà còn như những lỗ hổng đen đang dần lan rộng. Cô bắt đầu mơ thấy những giấc mơ khác – những ký ức đã bị xóa nhưng giờ đây quay lại một cách mơ hồ. Cô thấy hình ảnh mình đứng trong một căn phòng tối, mẹ cô gào thét, còn cô chỉ đứng im, nước mắt lăn dài. Lila xuất hiện trong giấc mơ và thì thầm:

- Cậu không chỉ xóa đi ký ức của mình, Mai. Cậu đã khóa nó trong nghệ thuật của cậu. Từng bức tranh cậu vẽ ra là một mảnh ghép của những gì cậu đã cố quên.

Mai tỉnh dậy trong nỗi kinh hoàng. Ngày hôm sau, Linh ghé qua thăm Mai. Khi nhìn thấy những bức tranh mới của cô, Linh sững sờ.

- Mai, cậu... cậu có biết cậu đang vẽ gì không? Những bức tranh này thật sự đáng sợ.

Mai nhìn lại tác phẩm của mình. Những màu sắc sống động nay dường như bị bóp méo thành những hình ảnh ghê rợn. Các bức tranh bắt đầu ẩn chứa những hình ảnh mơ hồ về những ký ức bị xóa của cô tất cả đều đen tối và đầy đau khổ. Linh nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng:

- Cậu cần ngừng lại, Mai. Những thứ này không phải là nghệ thuật nữa. Chúng là... lời nguyền.

Tối hôm đó, Mai quyết định đối chất với Lila.

- Cô đã làm gì với tôi? - Mai hét lên trước gương.

- Tôi đã giúp cậu, Mai. Nhưng cậu không thể mong nhận được tất cả mà không trả giá. Cậu muốn xóa đi ký ức đau buồn, nhưng chúng không biến mất – chúng chuyển hóa. Giờ đây, chúng sống trong những gì cậu tạo ra.

- Tôi muốn kết thúc giao ước này. Làm ơn, hãy trả lại mọi thứ như cũ! - Mai hét lên trong sợ hãi

- Không có đường quay lại, Mai. Nhưng nếu cậu thực sự muốn giải thoát... tôi có một cách. Nhưng nó sẽ đòi hỏi một cái giá lớn hơn.

Mai lặng người. Cô nhận ra rằng mình đã thực sự bước vào một con đường không có lối thoát. Mai không thể ngủ. Từng bức tranh cô vẽ ra dường như sống động hơn, không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà là những mảnh ký ức sống dậy, đầy ám ảnh. Cô nhận ra rằng mỗi bức tranh đều có liên hệ đến những điều mà cô từng muốn quên. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Những cái giá mà Lila nói đến bắt đầu hiện rõ hơn, chậm rãi, từng chút một.

Một buổi sáng, khi Mai ngồi trước khung vẽ, cô cảm thấy một sức ép nặng nề lên cơ thể mình. Tay cô run rẩy khi bắt đầu vẽ, nhưng bức tranh dường như không chịu sự kiểm soát của cô. Màu sắc tự động pha trộn, nét cọ di chuyển như bị một lực vô hình dẫn dắt. Khi bức tranh hoàn thành, Mai hoảng sợ khi nhận ra mình vừa vẽ lại ký ức ngày mẹ cô qua đời – khoảnh khắc bà trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt đầy đau đớn và thất vọng hướng về Mai. Cô gục xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.

- Lila! Cô đã nói tôi sẽ quên những điều này! - Mai hét lên.

Lila xuất hiện trong gương, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy ma mị.

- Đúng vậy, cậu đã quên chúng trong trí óc, nhưng chúng không bao giờ rời bỏ cậu. Nghệ thuật của cậu chính là cửa sổ để những ký ức ấy quay trở lại. Đây là cái giá mà cậu phải trả: ký ức đau khổ sẽ không còn ở trong đầu cậu, nhưng chúng sẽ sống mãi trong những gì cậu tạo ra.

Không chỉ nghệ thuật của Mai bị ảnh hưởng, mà cả cuộc sống cá nhân của cô cũng bắt đầu thay đổi. Những người bạn thân thiết như Linh ngày càng xa lánh cô. Một lần, Linh cố gắng nói chuyện với Mai:

- Cậu không còn là chính cậu nữa, Mai. Từ ngày cậu bắt đầu vẽ những bức tranh này, cậu trở nên kỳ lạ, xa cách. Và những bức tranh đó... chúng không chỉ đáng sợ mà còn khiến mọi người cảm thấy bất an.

- Mình chỉ đang sống thật với ước mơ của mình. Cậu không hiểu được đâu!

- Cậu nghĩ mình đang tìm kiếm tự do, nhưng cậu chỉ đang tự giam mình trong những thứ cậu không hiểu. Và nếu cậu không dừng lại, nó sẽ nuốt chửng cậu.

Linh rời đi, để lại Mai trong căn phòng trống rỗng. Những cái giá không chỉ dừng lại ở tâm trí và mối quan hệ của Mai. Thể chất của cô cũng bắt đầu suy yếu. Cô nhận thấy những vết bầm tím lạ lùng xuất hiện trên tay, chân mà không rõ nguyên nhân. Mỗi lần vẽ xong một bức tranh, cơ thể cô dường như mất đi một phần sức sống.

Một đêm, khi Mai đang đứng trước gương, cô nhận ra rằng bóng mình trong gương có gì đó khác lạ. Nó trông nhợt nhạt hơn, mắt thâm quầng, cơ thể gầy guộc. Mai chạm tay vào mặt mình, và cảm giác lạnh lẽo từ bóng gương khiến cô rùng mình.

- Lila! Đây là chuyện gì? - Mai hét lên, giọng hoảng loạn.

- Cậu đang trả giá, Mai. Từng bức tranh cậu vẽ là một phần của cậu bị rút cạn. Đó là cái giá để đạt được sự sáng tạo vĩnh cửu.

- Cô đã lừa tôi! Tôi không muốn điều này! - Mai thét lên

- Cậu đã chọn, Mai. Cậu muốn tự do, và đây là tự do – cái giá của nó chính là sự hy sinh.

Giấc ngủ của Mai cũng không còn yên bình. Mỗi đêm, cô mơ thấy mình bị giam trong một căn phòng tối. Những bức tranh vây quanh cô, nhưng thay vì là tác phẩm, chúng như những thực thể sống, thì thầm những lời oán trách. Trong một giấc mơ, cô thấy mẹ mình xuất hiện. Bà không còn hiền từ, mà ánh mắt đầy trách móc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

- Con đã quên ta. Con đã xóa ta. Con là kẻ phản bội.

Mai tỉnh dậy, thở hổn hển. Nhưng những tiếng thì thầm ấy dường như vẫn vang vọng trong căn phòng. Một lần nữa, Mai nhận thấy chiếc gương phát ra ánh sáng kỳ lạ. Nhưng lần này, thay vì hình ảnh Lila, cô thấy hình bóng của chính mình trong trạng thái suy tàn. Phiên bản ấy thì thầm:

- Mai, dừng lại trước khi quá muộn. Hãy phá vỡ giao ước, hoặc cậu sẽ không còn gì cả.

Mai kinh hoàng lùi lại, nhưng bóng trong gương không biến mất.

- Lila không giúp cậu, cô ta đang chiếm đoạt cậu. Nếu cậu không hành động, chính cậu sẽ biến thành thứ mà cô ta kiểm soát mãi mãi.

Mai run rẩy, nước mắt chảy dài. Cô cảm thấy như mình đang bị kéo vào một vực thẳm, nơi không còn đường thoát. Một lần nữa Mai đối mặt với Lila, lần này với quyết tâm hơn:

- Hãy nói cho tôi biết, tại sao cô làm điều này? Cô thực sự là ai?

- Tôi là ai ư? Tôi là điều cậu luôn che giấu trong chính mình. Tôi là khao khát của cậu – khao khát vượt qua mọi giới hạn, bất chấp cái giá phải trả. Nhưng cậu quá yếu đuối để tự mình đối mặt, nên ta đã giúp cậu. - Lila trả lời bằng giọng sắc lạnh

- Cô đang chiếm lấy tôi.

- Mỗi lần cậu tạo ra một kiệt tác, một phần của cậu thuộc về tôi. Và khi phần còn lại của cậu biến mất, tôi sẽ thay thế cậu trong thế giới này.

- Không! Tôi sẽ không để cô làm vậy!

- Cậu định làm thế nào để ngăn cản tôi? Phá vỡ giao ước ư? Nhưng cậu nên nhớ nếu cậu phá vỡ giao ước cái giá mà cậu phải trả sẽ còn lớn hơn như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com