Ngoại truyện 1: Lời Nguyền Của Chiếc Gương
Nhiều thế kỷ trước, chiếc gương và cuốn sổ tay không phải là những món đồ bị lãng quên trong một cửa hàng cổ, mà là những bảo vật nguy hiểm được cất giấu cẩn thận trong một ngôi đền bí ẩn nằm sâu trong một khu rừng tối. Ngôi đền ấy thuộc về một giáo phái cổ xưa, tôn thờ bóng tối và sức mạnh của những cảm xúc tiêu cực như thù hận, tham lam, và tuyệt vọng.
Truyền thuyết kể rằng chiếc gương được tạo ra bởi một người phụ nữ bí ẩn có đôi mắt xanh lục rực sáng, tên là Evelyne. Evelyne là một phù thủy quyền năng, nhưng cô bị ám ảnh bởi nỗi sợ bị lãng quên. Trong suốt cuộc đời, cô đã chứng kiến nhiều người yêu thương cô bị lãng quên trong dòng chảy thời gian. Để ngăn chặn điều này xảy ra với mình, Evelyne đã tạo ra một chiếc gương sử dụng một nghi thức cấm kỵ. Cô phong ấn một phần linh hồn của mình vào chiếc gương, khiến nó trở thành một vật chứa đựng cảm xúc và ký ức của những ai nhìn vào nó. Nhưng Evelyne không lường trước được rằng chiếc gương không chỉ lưu giữ ký ức, mà còn hút lấy những nỗi sợ và bóng tối từ tâm hồn con người. Theo thời gian, chiếc gương trở thành một cạm bẫy, giam cầm không chỉ những linh hồn yếu đuối, mà cả chính Evelyne, khiến cô dần biến mất vào trong bóng tối của nó.
Giáo phái bảo vệ chiếc gương gọi mình là "Những Người Gác Bóng". Họ tin rằng chiếc gương có thể kết nối họ với những linh hồn mạnh mẽ và mang lại sức mạnh vô hạn. Tuy nhiên, sau nhiều thế hệ, họ nhận ra chiếc gương không thể bị kiểm soát. Những Người Gác Bóng quyết định phong ấn chiếc gương trong một căn phòng được bao quanh bởi những nghi thức bảo vệ phức tạp. Một cuốn sổ tay được viết bởi trưởng giáo phái cuối cùng, mô tả cách sử dụng chiếc gương và những nguy hiểm nó mang lại. Cuốn sổ không chỉ là một hướng dẫn, mà còn là lời cảnh báo:
"Chiếc gương sẽ lấp đầy những ai sử dụng nó với sức mạnh, nhưng đồng thời, nó cũng sẽ hút cạn linh hồn họ. Kẻ nhìn vào gương không bao giờ còn là chính mình."
Theo thời gian, giáo phái bị diệt vong bởi chính tham vọng của mình. Một trong những thành viên trẻ nhất của họ, một người đàn ông tên Victor, đã cố gắng sử dụng chiếc gương để hồi sinh người mẹ quá cố. Tuy nhiên, thay vì hồi sinh mẹ, Victor đã bị chiếc gương hút lấy linh hồn. Sức mạnh của chiếc gương bùng nổ, phá hủy toàn bộ ngôi đền và giết chết tất cả những người trong giáo phái.
Chiếc gương và cuốn sổ tay sống sót qua vụ nổ và được một người buôn đồ cổ phát hiện vài thế kỷ sau. Người buôn đồ cổ, không biết về lịch sử của chúng, đã bán chúng cho các cửa hàng khác nhau. Cuối cùng, cả hai vật phẩm này đều xuất hiện tại cửa hàng nơi ông Mai tìm thấy chúng.
Trong một trang cuối cùng của cuốn sổ, có một dòng chữ nguệch ngoạc như được viết vội vã:
"Kẻ sử dụng chiếc gương phải hiểu rằng họ không bao giờ có thể thoát khỏi bóng tối mà nó mang lại. Những mảnh gương vỡ là những cánh cổng, mỗi cánh cổng dẫn đến một phần khác nhau của địa ngục trong tâm trí con người. Người chạm vào gương sẽ mãi mãi bị bóng tối theo dõi."
Người chủ cửa hàng nơi Mai tìm đến hỏi về chiếc gương là một nhân vật mờ ám. Bà ta luôn cười một cách bí hiểm khi khách hàng hỏi về nguồn gốc các món đồ. Người ta đồn rằng bà ta không đơn thuần là một người buôn bán, mà còn là một hậu duệ của giáo phái Những Người Gác Bóng, lặng lẽ tiếp tục truyền bá bóng tối qua các món đồ bị nguyền rủa.
Điều thú vị là chiếc gương dường như đã chọn Mai. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy sức mạnh thật sự của nó và không phải ai cũng có thể sống sót sau khi sử dụng nó. Mai, với tâm hồn vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, trở thành mục tiêu hoàn hảo của chiếc gương: một người vừa dễ bị bóng tối thao túng, vừa đủ sức mạnh để trở thành người giải thoát các linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com