Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4


Bảo Linh và mấy người bạn đi ngang qua, họ kéo nhau ngồi vào một bàn bên trong. Vân Anh thở phào nhẹ nhỏm. May là nó không nhìn thấy nếu không..., không biết nó phá đám kiểu gì nữa. Chưa kịp nghĩ xong, một tiếng nói cất lên khá to.
- Em chào chị. Con quỷ kia, mày trốn đi riêng không rủ tao nhen.
Vân Anh giật mình lần nữa.
- Làm hết hồn à, mày cũng đi riêng đó.
Bảo Linh quay lại nhìn Hạ rồi nói:
- Chị à, cái con này hồi giờ nó đi đâu cũng rủ em đi hết, bữa nay bỏ em lại cô đơn chắc có ý đồ đó chị.
Vân Anh hết hồn nhìn Bảo Linh.
- Nè cô đơn gì mà cô đơn, một đám bạn ngồi kia chờ mày kìa, qua đó đi, đừng có phá nữa.
- Đâu được, để tao nói chuyện với chị một chút đi, bữa trước là lỗi của em, em nói với Vân Anh là hôm nào mời chị đi café để xin lỗi mà nó không cho...
- Tao nói rồi, thôi đi đi. Vân Anh cắt ngang.
Đúng là thật khó chịu với cái cách ồn ào của cô bạn này. Hạ khẽ nhíu mày:
- Có ai có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi.
- Dạ nhưng em đã hứa rồi, hôm nào chị đi café với em đi nhen. Nàng ta kéo dài giọng năn nỉ.
Hạ thật lòng không muốn dây dưa với cô ta, mặt lạnh lùng nói:
- Chuyện đó có gì đâu, em đừng bận tâm làm gì.
- Chị phải hứa nếu không em ngồi đây luôn.
Vân Anh mở to mắt nhìn Bảo Linh, con này nó tự nhiên như hai người là bạn bè lâu lắm vậy, mà không biết nó định làm gì vậy ta. Còn Hạ thấy mắc cười với cô bạn này.
- Em muốn ngồi thì cứ ngồi, đâu phải quán của tôi, tôi đâu có quyền cấm.
- Vậy em sẽ theo chị về nhà luôn.
- Nè con quỷ, đi đi chuyện café để đó, từ từ tao nói cho. Vân Anh lại sợ cô giận vội lên tiếng.
Cũng không nên đôi co với con bé này, Hạ nói cho qua chuyện:
- Thôi được rồi, để tôi thu xếp đã nhen.
- Dạ, chị hứa rồi đó.
Bảo Linh vui vẻ nhìn Hạ cười, nụ cười đáng yêu nhất của mình rồi nhìn qua Vân Anh nháy nháy mắt.
- Em chào chị, tao đi nhen mày. Rồi đi về bàn của mình.
Vân Anh cảm thấy lạ, trong suốt mấy năm chơi với nhau, Biết rằng bảo Linh rất hay cười, nhưng mà nụ cười kiểu đó Bảo Linh chỉ cười với 2 người thôi, đó là sơ Hiền ở Nhà thờ và với Vân Anh, mà cũng rất ít khi nó cười kiểu đó, chỉ khi nào có chuyện gì vui lắm nó mới cười như vậy, thậm chí với anh Phong, người yêu của nó có cũng chưa bao giờ cười như vậy, mà hôm nay nó lại dùng nụ cười đó để cười với cô, người mà nó mới gặp có hai lần!
" Để coi chị khó cỡ nào? Cứ thử xem." Bảo Linh nghĩ trong đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Hạ và Vân Anh rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.
*****
Tại Phòng giáo viên.
- Khối 9 chủ nhật tới cho hs đi tham quan Viện Hải Dương Học nhen. Bên Bảo Tồn tài trợ, sau khi đi về cho hs viết cảm nghĩ rồi gửi lại cho họ, mỗi lớp 10 bài.
Cô hiệu trưởng thông báo với GVCN khối 9 như vậy.
- Chỉ cần 10 bài vậy ông nào quậy quá cho ở nhà được không chị hay bắt buộc đi hết theo sĩ số. Chủ nhiệm 9/4 lên tiếng.
- Tùy chủ nhiệm, nhưng hs phải đi trên 2/3 lớp, không đi ít được. Các lớp nộp danh sách vào chiều mai nhen.
Viện Hải Dương học là một trong những nơi tham quan du lịch của thành phố. Ở đây có rất nhiều các loài cá và sinh vật biển lạ và quý được nuôi trong bể kính để khách tham quan, ngoài ra còn lưu giữ các bộ xương của các loài cá voi khổng lồ. Ở ngoài sân còn có các chú hải cẩu bơi lội, lần nào dẫn học sinh đến đây Hạ cũng thích thú với mấy chú hải cẩu này, nhìn dễ thương như những em bé.
Hạ và 2 giáo viên khác ngồi ở quầy nước giải khát chờ học sinh. Nơi này mấy cô đi nhiều lần lắm rồi, có năm đi đến 2, 3 lần.
Trước khi đi Hạ đã làm công tác tư tưởng với lớp mình: "Ở trong trường thì có thể đóng cửa dạy nhau, còn đã ra ngoài thì phải thể hiện mấy em là những người có ý thức, đừng để người ta đánh giá mình. Đến đó phải trật tự, không sờ mó vào hiện vật, không đùa giỡn gây gỗ với các lớp khác và không đi ra khỏi khu vực quy định. Ai làm được thì đi, không thực hiện được thì ở nhà. Nếu vi phạm thì đừng trách cô nặng tay." Hs lớp Hạ biết cái nặng tay của cô là gì nên thực hiện rất nghiêm túc.
Hạ đã giao việc cho ban cán bộ lớp rồi, nhờ thêm cô Tổng phụ trách coi ngó dùm hs mình. Cô chỉ đi một vòng để xem xét tình hình rồi trở ra ngồi chờ, đi theo tụi nó chóng mặt và mệt lắm.
Nghe thấy tiếng ồn ào, các cô nhìn ra cổng, Hạ thấy Bảo Linh đang dẫn một đoàn khách Trung quốc khoảng mười mấy người đang bước vào.
Họ đúng là ồn ào mất trật tự. Khách Trung Quốc dạo này đổ xô vào thành phố này nhiều không thể tả nổi, đi đâu cũng gặp, mà họ rất thiếu ý thức, đi đến đâu ồn ào đến đó, xả rác, chỉ trỏ tò mò, ...không cần biết xung quanh còn có những người khác nữa. Nhìn rất khó chịu.
- Lại gặp Tàu nữa rồi. Cô giáo bên cạnh nói.
- Mấy người Tàu này không làm việc hay sao mà lúc naò cũng thấy họ đi du lịch không vậy ta. Cô khác lên tiếng.
Còn Hạ thì đang ngạc nhiên nhìn Bảo Linh. Lại tình cờ gặp, hôm nay cô nàng không trang điểm để mặt mộc, da trắng môi đỏ tự nhiên, có nét lai lai, lại đeo kính cận nữa nên nhìn hơi khác, không biết có cận thiệt không hay đeo cho vẻ trí thức đây!
Làm hướng dẫn viên cũng khổ thật, đặc biệt là làm cho khách Trung Quốc. Hạ thấy Bảo Linh vừa nói, vừa giơ tay làm dấu, mà mấy vị khách đó có nghe đâu, cứ ồn ào như cái chợ vỡ. Hạ khẽ nhíu mày, may mà có 2 hướng dẫn, chứ một mình chắc hết hơi với họ.
Con bé này cũng giỏi thiệt, nói được cả tiếng Trung nữa. Nhớ lại hai lần trước gặp Bảo Linh cô nghĩ: "Không biết em có bà con gì với người Trung quốc không mà lần nào gặp em cũng ồn ào như là những vị khách mà em hướng dẫn. Hay là đi với họ riết rồi cũng lây luôn?"
Đoàn khách Trung đi vào trong trả lại bầu không khí yên tĩnh cho mọi người.
- Điếc hết cả đầu. Hạ nói.
- Bữa nay vầy là ít đó, có hôm nó đổ xuống một xe hơn 30 người, ta nói ở đây muốn bể đầu luôn. Cô bán nước nói xen vào.
Học sinh kéo ra, mọi người chuẩn bị lên xe về lại, Hạ thanh toán tiền nước, cô chủ quán nói có người thanh toán rồi, các cô ngạc nhiên hỏi lại thì được biết cô hướng dẫn viên của đoàn Trung Quốc trả rồi.
- Ai vậy, chị có quen không? Cô giáo bên cạnh hỏi.
- Chắc học sinh cũ, Hạ trả lời qua loa.
"Con bé này nó trả tiền lúc nào sao mình không biết ta?"
Lên xe, Hạ đang nhìn qua cửa kính, Bảo Linh đứng ở dưới vẫy vẫy tay tạm biệt nhưng Hạ không thấy.
- Có đứa nào nó chào chị kìa. Cô giáo bên cạnh lại nói.
Hạ nhìn lại thấy Bảo Linh nên mỉm cười vẫy tay lại, cô nàng cũng cười lại, nụ cười giống hệt bữa trước.
- Phải con nhỏ đó trả tiền nước cho mình không chị?
- Chị cũng không biết. Chắc là nó.
- Nó xinh quá ha.
- Uh.... Hạ lơ đãng trả lời không quan tâm đến lời khen lắm.
Dưới mắt Hạ thì các cô gái đều như nhau, mỗi người có nét đẹp riêng nên cũng ít khi để tâm chú ý đến ngoại hình của họ.
Đây là lần thứ ba Hạ gặp Bảo Linh, cả ba lần ở ba trường hợp khác nhau, nhưng lần này cô bé này cư xử có vẻ người lớn hơn hai lần trước, nhớ lại nụ cười dễ thương của cô nàng, Hạ cũng cười một mình.

*****


- Mày cho tao số điện thoại của cô mày đi. Bảo Linh nói với Vân Anh khi cả hai đang nằm dài trên giường trong phòng Vân Anh.
- Cô nào?
- Người lập dị bữa trước gặp đó, Cô Trang Hạ!
Vân Anh ngạc nhiên ngồi dậy tròn mắt nhìn Bảo Linh:
- Mày nói gì, ai lập dị? coi chừng đó nhen, cô giáo tao mà mày đặt tên vậy hả?
Bảo Linh cười lớn: Tao thấy vậy mà, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, cười thì không bao giờ đến nửa miệng, nói chuyện thì nghiêm túc. Không thích chụp hình, không thích người lạ, sao mà nguyên tắc thấy ớn! Giọng Bảo Linh keó dài.
- Vậy cũng bình thường như những người lớn khác thôi, có gì mà mày gọi là Lập dị.
- Nhưng với tao vậy là Lập dị lắm rồi.
- Vậy mày xin số làm gì?
- Thì bữa trước hứa mời chỉ đi café đó, cho tao số đi tao gọi điện mời.
- Không. Khi nào đi tao mời dùm cho, mày đừng có giở trò nhen, nhìn cái mặt thả thính của mày tao nghi lắm à.
- Thả thính gì chứ?
Bảo Linh nhớ lại lần gặp Hạ ở Viện Hải Dương Học, cô nàng được trời phú cho cặp mắt tinh tường, cộng thêm đặc thù công việc nữa nên quan sát rất tốt. Vừa vào cổng Bảo Linh đã thấy " chị lập dị" rồi, nhìn Hạ nhíu mày là biết cô ấy khó chịu với sự ồn ào. Hôm nay đáng lẽ Bảo Linh không đi theo đoàn, nhưng anh bạn kia nhờ vì anh ta nói tiếng Trung chưa tốt lắm.
Không hiểu sao gặp lại Hạ, Bảo Linh cảm thấy thích thú, mặc dù gương mặt cô ấy lúc nào cũng khó đăm đăm. Con người Bảo Linh sôi nổi, vui vẻ nên nàng ta không thích mấy người khó chịu như vậy, nhưng với Hạ thì ngược lại, Bảo Linh lại thích mới lạ. "Tính đến lúc này mới có hai tháng mà gặp chị ấy đến ba lần, như vậy có thể được coi là có duyên không ta?"
- Cho tao đi mà, cô nàng năn nỉ Vân Anh.
- Tao nói không là không.
- Vậy mày kể cho tao nghe về chị ấy đi.
- Tao nói mày kêu bằng cô, chị chị gì mà chị.
- Tao kêu bằng cô mày cho tao số điện thoại nhen.
- Nè đừng có nhây nhen. Không bao giờ, mơ đi cưng.
- Người ấy có gia đình chưa vậy? Bảo Linh giỡn tránh kêu chị cho Vân Anh khỏi bắt bẻ.
- Cái gì mà người ấy nghe ghê vậy, mà mày hỏi làm gì?
- Thì thấy tò mò nên hỏi vậy thôi.
- Mày đâu có thích mẫu người như cô, vậy quan tâm làm gì?
- Thì chưa thích chứ không phải là không, người ấy thấy hay hay nên tao muốn làm quen.
- Cô ấy là phụ nữ chứ có hải trai đẹp đâu là đòi làm quen?
- Làm quen mà cũng phân biệt nam nữ nữa hả, ai quy định vậy?
Bảo Linh sở hữu một gương mặt xinh xắn, mắt to đen láy, không có vẽ ngây thơ nhưng lại trong suốt như mặt hồ mùa thu, khiến cho những ai lần đầu nhìn vào khó mà dứt ra được. Đôi môi mọng như quả dâu chín, lúc giận dỗi nàng ta cứ cắn cắn vào môi mình làm cho đối phương dù là nam hay nữ cũng khó lòng mà ngó lơ được. Tính tình thì rất vui vẻ, hoạt bát, nụ cười luôn nở trên môi. Từ khi còn là học sinh B.Linh đã là một hoạt náo viên tài ba, lại có chút máu nghệ sĩ nên xuất hiện ở đâu là gây sự chú ý ở đó.
Có lẽ tự biết bản thân mình là người như thế nào nên Bảo Linh cho phép mình đa tình. Sự đa tình toán ra từ con người cô ta, không cần phải thân thiết gì, chỉ cần tiếp xúc lần đầu là cảm nhận ngay. Khi còn đi học, lúc nào Bảo Linh cũng có rất nhiều fan hâm mộ quay quanh. Bảo Linh rất thích những anh chàng đẹp trai và lãng tử, vì chỉ là thích thôi nên rất nhanh thay đổi. Với phương châm " Ta đẹp ta có quyền" nên một năm cô ta thay cũng vài anh.
Với tính cách này thì những người nghiêm túc lại e dè, họ nghĩ cô chẳng thật lòng với ai, tất cả chỉ là đùa giỡn nhưng đến khi gặp anh Phong, người yêu của cô hiện nay, có lẽ là tình yêu cũng có lẽ chưa có anh chàng nào hơn, nên đến bây giờ họ vẫn còn gắn bó.
Vân Anh cảm thấy lạ lạ với Bảo Linh. Tính nó hồi giờ không thích mấy người khó chịu như cô Hạ, mỗi khi gặp mấy người như vậy nó thường hay nói giỡn " Có ai ăn hết của cải của họ đâu mà khó chịu vậy!" và thường hay tránh xa họ ra không bao giờ làm quen hay thân thiện chi cho mệt. Sao tự nhiên bữa nay quan tâm đến cô, còn đòi làm quen nữa, tốt nhất không cho nó thông tin gì về cô ấy hết cho chắc.
- Lâu rồi tao mới gặp lại nên không biết gì hết đâu, đừng có hỏi tao.
Bảo Linh thở dài, " Không biết thì thôi, có duyên sẽ gặp lại", cô nàng nghĩ vậy rồi tự cười một mình. Vân Anh nhìn bạn mình lắc đầu khó hiểu " Con này bị sao vậy ta?"

*****


Mùa này mưa gió cũng chưa đến lễ lộc nên ít có tour nước ngoài, chỉ có mấy tour nội địa nên Bảo Linh được nghỉ nhiều, cô đến nhà thờ thăm sơ Hiền. Đi qua dãy phòng học, cô lại tình cờ nhìn thấy "Người Lập dị" đang dạy phụ đạo ở đây, Bảo Linh ngạc nhiên vô cùng nên đứng khuất ở cửa nhìn vào.
Hạ đang hướng dẫn cho hs cách giải toán, nén mặt rất bình thường, đôi khi lại cười đùa với học sinh không có chút gì là khó chịu hết. Tự nhiên Bảo Linh thấy vui trong lòng, nàng ta nghĩ thầm " Như vầy không phải đáng yêu hơn không, việc gì lúc naò chị cũng nhăn nhó khó chịu cho mau già vậy?" ngắm người ta đã rồi cô đi vaò trong tìm Sơ Hiền.
- Chào Sơ. Bảo Linh nở nụ cười tươi rói với Sơ.
- Chào con, bữa nay không đi làm hay sao mà về đây?
- Dạ con được nghỉ.
- Nhà thờ mời giáo viên về dạy thêm cho mấy em luôn hả sơ?
- Mời giáo viên về dạy cho dễ quản lý, chứ để tụi nó tự đi học thêm không an tâm được. Cũng giống như con hồi đó toàn trốn học đi chơi.
Bảo Linh cười nhớ lại tuổi học sinh của mình. Sơ nói không có sai, hồi đó nàng ta toàn trốn học thêm đi chơi, lần nào về cũng bị phạt mà có chừa đâu.
- Cô giáo đó thường dạy ở đây hả Sơ?
- Không, hôm nay cô Trang Hạ dạy thay cho cô Minh thôi. Lớp này có đóng học phí còn cô ấy dạy lớp miễn phí vào chiều tối thứ năm và thứ bảy.
- Dạ sao lại có phân biệt các lớp vậy Sơ?
- À, mấy năm nay Nhà thờ có nhận thêm mấy đứa trẻ mà gia đình có điều kiện nhưng lại không có thời gian chăm sóc, họ đi làm xa hoặc họ không dạy được nên họ gửi vào đây nhờ mấy sơ quản lý dùm. Nhà Thờ cũng gửi tiền bồi dưỡng cho Cô Trang Hạ nhưng cô ấy không nhận.
- Dạ con hiểu rồi, cô ấy dạy xuất mấy giờ vậy sơ?
- 5g30 đến 7 giờ.
Bảo Linh mỉm cười vì có thêm chút thông tin về "Người ấy". Cô nàng cảm thấy cái người Lập dị này cũng thú vị thật.
Hình như đã hết giờ học, có tiếng ồn ào của học sinh. Bảo Linh xin phép sơ đi ra sân trước lấy lí do đi dạo một vòng, mục đích là để gặp Hạ.
- Em chào chị. Chắc em với chị có duyên với nhau quá. Bảo Linh nói khi Hạ vừa ra khỏi lớp.
- Ơ, sao em lại ở đây? Hạ hỏi lại đầy sự ngạc nhiên.
- Dạ, nhà em ở đây mà. Bảo Linh nói tỉnh bơ.
- Em ở đây? Hạ nhíu mày nghi ngờ hỏi lại.
- Dạ, có vấn đề gì sao chị?
- À, không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
- Chị có vội về không, nếu không nói chuyện với em một chút. Cảnh ở đây cũng đẹp lắm.
- Cảnh thì có đẹp nhưng mà nói trước, tôi không có làm thợ chụp hình cho em đâu. Mắt Hạ nhìn cô nàng ánh lên nét tinh nghịch.
- Dạ cái đó thì không dám, em tự selfie cũng được. Bảo Linh cười.
Bảo Linh và Hạ ngồi ở ghế đá dưới gốc cây sứ nở đầy hoa trắng. Cơn gió chiều thổi nhẹ làm rơi vài chiếc lá vàng, mùi hương sứ thoảng thoảng trong không trung làm cho người ta có cảm giác ấm áp, gần gũi. Khoảng cách của hai người xích lại thêm chút nữa.
Sau một vài phút im lặng nhìn theo mấy con cá cảnh đang bơi tung tăng trong hồ nước, Hạ cất tiếng nói:
- À, hôm bữa cảm ơn em, nhưng lần sau đừng có làm vậy nữa nhen.
- Dạ, không có gì, chỉ là sẵn tiện em cũng mua nước luôn mà.
- Làm hướng dẫn viên cũng vất vả quá ha.
- Dạ nhưng được đi nhiều nơi cũng thích lắm.
Nhìn qua Bảo Linh, không thấy cô nàng đeo kính. Hạ hỏi:
- Bữa đó thấy em đeo kính, bị cận hả?
- Dạ không, đeo cho nó đẹp!
- Trời , đeo kính mà đẹp gì trời. Hạ kêu lên nhỏ nhỏ.
Bảo Linh nhìn qua Hạ, gương mặt cô trở lại khó đăm đăm. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua lá cây nhàn nhạt trên tóc cô, mùi thơm thoảng thoảng không hẳn là nước hoa, mà cũng không hẳn là dầu gội của người bên cạnh làm cho Bảo Linh cảm thấy thật dễ chịu. Nàng ta nhè nhẹ, len lén hít thật sâu cái hương là lạ đó, sợ rằng nếu chủ nhân mà phát hiện ra sẽ đòi lại mất.
Không khí có vẻ trầm xuống.
Bảo Linh nhớ lại gương mặt tươi vui lúc nãy dạy học trò của Hạ nên ngập ngừng nói:
- Chị cười lên một chút đi.
- Sao tự nhiên cười, người ta tưởng tôi có vấn đề sao?
Bảo Linh lấy hai tay kéo giãn hai bên má Hạ ra một cách rất tự nhiên. Bị hành động bất ngờ của nàng ta, Hạ không kịp tránh, nhưng cũng không khó chịu như lần trước.
- Em thích nhìn chị vui vẻ như lúc đang dạy học sinh vậy mà.
- Tôi chỉ vui vẻ với người quen thôi.
- Gặp nhau bốn lần vẫn chưa được xếp vào danh sách người quen của chị hả?
- Chưa!
- Người ta nói nhất quá tam mà chị, vậy khi nào em mới được đây?
- Khi nào tôi thấy quen thì báo cho em biết. Giọng Hạ bình thản như sắp kết thúc bài dạy, nói rồi cô đứng lên.
- Thôi tôi về nhen.
Bị hụt hẫng, tức muốn chết được. Bảo Linh biết mình có sức hấp dẫn với mọi người, nhưng với Hạ hình như bị miễn dịch. Cái người bên cạnh không mấy quan tâm hay để ý gì đến nàng ta, thái độ vẫn bình thường xa cách. "Cái người này cũng biết cách chọc tức người khác lắm".
Bảo Linh giống như một đứa học sinh cá biệt đứng trước GVCN mặc dù mình không vi phạm điều gì nhưng cũng thấy sợ, có lẽ cái uy của cô giáo chủ nhiệm thông qua những lời kể của Vân Anh thấm vào mình. Khả năng thiên bẩm về sự hoạt náo viên của Bảo Linh hiện tại đã bị vô hiệu hóa.
Thực lòng cô nàng rất muốn ngồi lại với cô ấy thêm chút nữa mặc dù chỉ là những khoảnh khắc im lặng, nhưng thấy ngại ngại nên thôi, không dám nài nỉ thêm.
- Dạ chị về. Cô nàng thở dài .
" Mình đặt tên Lập dị không sai mà." và sực nhớ sao mình không xin số điện thoại của chị ấy, nhưng mà chắc gì chị ấy cho. Thôi ráng đợi vậy, chắc chắn là có duyên mà. Bảo Linh lại cười một mình.
Cơn mưa cuối mùa cứ dai dẳng, rả rích suốt đêm. Thời tiết lành lạnh, nếu bình thường thì Bảo Linh ngủ rất ngon, nhưng không hiểu sao không ngủ được. Hình ảnh Hạ cứ chập chờn trong đầu cô. Tự nhiên cứ nghĩ về cái người mà chắc rằng người ta thậm chí không cần biết mình là ai chi vậy không biết. Gương mặt khó đăm đăm, rồi cái nhíu mày, nụ cười... 1/3 miệng, giọng nói lúc nhẹ nhàng, lúc lạnh lùng, lúc lại ấm áp.
Bảo Linh xoay người như cái chong chóng trên cái giường 1m6, mền, gối, thú bông sau một hồi quay vòng theo thì định cư ở... dưới nền nhà hết! Vậy mà nàng ta vẫn chưa ru mình vào giấc ngủ được.
Đứng dậy nhìn đồng hồ, gần 12 giờ đêm. Cô lấy điên thoại gọi cho Vân Anh.
Giọng ngáy ngủ: Gì vậy con quỷ, biết mấy giờ rồi không?
- Mày cho tao số của cô Trang Hạ đi.
- Tao nói không được rồi mà.
- Cho đi nếu không tao không cho mày ngủ đâu.
- Thôi được rồi, chờ chút. Phiền quá đi.
Vân Anh biết tính con bạn mình, nó muốn cái gì mà chưa thỏa mãn là nó nhây bắt ơn luôn. Không cho nó không được, không phải một đêm mà chắc sẽ mất ngủ dài dài.
Thôi cho nó cho rồi, không quên kèm thêm lời dặn: đừng có làm gì quá đáng đó nhen!
Có số Hạ rồi Bảo Linh bắt đầu nghĩ ngợi. Nàng ta nhìn vào cái điện thoại đầu nghĩ lung tung: Giờ này cũng khuya lắm rồi, chắc chị ấy ngủ rồi, mà nếu chưa ngủ cũng không trả lời tin nhắn của mình đâu, chỉ vẫn xem mình là người lạ mà. Mà nếu nhắn tin thì nhắn gì đây, chẳng lẽ chúc ngủ ngon, vô duyên quá.
Cứ như vậy Bảo Linh cười một mình rồi ngủ lúc nào không biết. Vậy mà cũng ngủ ngon được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com