Chương 11
Mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm liên tục. Hai gã nô bộc phủ Yến Vương tay cầm đèn lồng đi phía trước, phía sau còn có một quản gia thần sắc vội vã, còn có một vị mang theo mũ chụp, không nhìn rõ gương mặt xa lạ. Mặc dù có ô che mưa, chính là mỗi người vẫn ướt hơn phân nửa thân, đi qua sân, nước mưa từng đợt bắn lên tung tóe.
Đi ngang qua hoa viên vương phủ, không biết đã vượt qua bao nhiêu hành lang gấp khúc, mới tới được một gian nhà trạm khắc tinh xảo, tới giữa nhà, người hầu đem đen lồng lui xuống, người lạ mặt dừng chân lại, đứng ngoài hành lang. Quản gia vội vàng thu ô, đến gần cửa phòng, vừa mới đến gần thì bên trong chợt nghe một trận tiếng cười dâm đãng, quản gia do dự một chút, cẩn thận gõ nhẹ cửa, cung kính thành tiếng: "Vương gia, Lý thị vệ cầu kiến." Bên trong, tiếng cười theo thanh âm bên ngoài mà tắt đi.
Yến Vương thu hồi cánh tay đang đặt ở ngực một tiểu thiếp mĩ lệ, từ trên người nàng ly khai, xoay người trong chớp mắt đã mặc xong y phục, trước mắt tuy là ngọc thể đang hoành trần, vô cùng quyến rũ, hắn cuối cùng không liếc mắt một cái, tiểu thiếp kia trong mắt lóe lên một tia tức giận, lại mang theo một chút không cam lòng, ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng Yến vương, gương mặt diễm lệ nhẹ nhàng cọ vào cổ của hắn, dịu dàng nói: "Vương gia, đã trễ thế này, bên ngoài lại đang mưa, người còn ra đó làm gì, người không phải nói sẽ bồi thiếp đêm nay sao? Trương tổng quản cũng thật là, lúc này còn quấy rối người ta." Yến vương một tay chỉnh sửa lại y phục, một tay nâng cằm nữ tử kia, vẻ mặt tuấn tú mang theo một chút tà mị: "Ta biết ngươi luyến tiếc bản vương, nhưng đêm nay bản vương có chút việc, đừng nóng lòng, thời gian còn dài, sau này ta còn rất nhiều thời gian sủng hạnh ngươi." Thấy nàng vẫn là một bộ không tình nguyện buông tay, ngữ thanh của hắn lập tức nghiêm khắc: "Ngươi biết bản vương rất không thích nữ nhân không biết chừng mực, ngươi phải thông minh một chút." Câu nói sau cùng vô cùng dịu dàng lạ thường, nhưng tiểu thiếp nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua nàng, nhất thời im lặng , không dám tái giữ hắn thêm nữa, sau đó chậm rãi cúi đầu, Yến vương không tiếp tục lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh mở rộng cửa ra.
Người xa lạ kia được mang đến một mật thất trong Vương phủ, cùng vương gia mật đàm rất lâu, sau đó vẫn do Trương tổng quản dẫn ra, theo cửa sau vương phủ đi ra. Yến vương phân phó thái giám tâm phúc của mình: "Đem Gia Cát sư gia mời tới đây, nói hắn bản vương có chuyện quan trọng cần tìm hắn."
Vị Gia Cát sư gia này, tên họ là Gia Cát Minh, cùng Gia Cát Khổng Minh thời tam quốc có sai khác một chữ, bởi vì danh tiếng mưu trí của hắn, nên có danh xưng là "Tiểu Gia Cát". Vài năm trước được Yến vương mời đến làm môn hạ, là một trợ thủ đắc lực tâm phúc của hắn.
Tiểu Gia Cát bị người đánh thức trong lúc ngủ lơ mơ, vội vàng đến mật thất trong Vương phủ, gặp thấy vương gia sắc mặt điềm tĩnh như thường ngày, đang uống một tách trà, hắn biết rõ vị Vương gia này thông minh, bình thường cực kì hiền hòa, gặp người nào đó đều là một khuôn mặt tươi cười, kỳ thực ra, tâm tư của hắn so với ai khác cũng vô cùng phức tạp. Lúc này hắn thần sắc bình tĩnh, không khỏi càng thêm cẩn trọng, sau khi dè dặt vấn an, Cát Minh cung kính đứng qua một bên, Yến vương cười nói: "Ngồi xuống đi, ở đây không có ngoại nhân, hơn nữa ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của ta, không cần đa lễ." Cát Minh không dám không tuân lệnh, liền ngồi xuống, chờ hắn nói vào đề tài chính.
Yến vương hơi trầm ngâm, mở miệng nói: "Hoàng muội ta cùng hoàng đệ đi Tung sơn, việc này ngươi biết chứ, ngày mai hoàng muội ta sẽ hồi cung."
Cát Minh tuy đúng là vô cùng thông minh, nhưng sau một lúc cân nhắc cũng không nhìn ra được hắn có ý gì, đành phải nói hùa theo: "Đúng vậy, công chúa ngày mai về kinh, vương gia muốn đích thân nghênh đón sao?"
Yến vương khẽ cười nói: "Nàng là hoàng muội của ta, lại là đệ nhất công chúa được ân sủng của phụ hoàng, ta đi nghênh đón nàng cũng là bình thường, chỉ là, cũng không biết ngày mai có trở về được hay không?"
Cát Minh kinh hãi, đứng lên: "Vương gia có ý gì ? Công chúa không lẽ có gì bất trắc? Chẳng lẽ là... chẳng lẽ là....?"
Yến Vương nhướn mày, xua tay nói: "Gia Cát sư gia. Ngươi nghĩ đi nơi nào ? Lẽ nào không biết bản vương, bản vương nào có là người như thế, đối với hoàng muội hạ thủ?"
Cát Minh thấy hắn hơi hờn giận, đối với lời nói của mình vô cùng hối hận, vội vã quỳ xuống thỉnh tội.
Yến vương sắc mặt điềm tĩnh: "Gia Cát sư gia xin đứng lên, ngươi là cánh tay của bản vương, cho dù ngươi có nói sai, bản vương cũng không trách tội." Trầm tư một hồi lại nói: "Ngụy vương có một thị vệ, bản vương từng cho hắn một chút ân huệ, đó là lí do tại sao hắn đêm này không quản mưa gió hướng ta đưa thông tin."
Cát Minh vừa nghe lập tức minh bạch: "Ngụy Vương đối với công chúa hạ thủ? Như vậy tình hình công chúa bây giờ ra sao?"
Yến Vương thở dài: "Dường như mất tích, nếu như ngày mai không trở về. Phụ hoàng sẽ có đại biến. Ta hôm nay gọi ngươi đến, đúng là có một số việc muốn cùng ngươi bàn bạc, đại hoàng huynh ta lần này đối với hoàng muội động thủ, trên thực tế cũng là động thủ với tiểu hoàng đệ, sau đó sẽ là thái tử, rồi sẽ đến bản vương. Hắn mơ ước ngôi vị đã lâu, không đạt mục đích tuyệt đối không dừng lại, nếu mà phụ hoàng lập không hắn làm thái tử, cuối cùng hắn đối với phụ hoàng cũng sẽ động thủ. Cái nhìn của ngươi ra sao?"
Cát Minh một bên phỏng đoán suy nghĩ của vương gia, một bên nói: "Thái tử đã định, Tương vương được phái đi thay mặt hoàng thượng xuất gia cầu phúc, tạm thời không lo, ta lại cho rằng Ngụy vương đối với công chúa hạ thủ, hành động vô cùng nguy hiểm, hoàng thượng đối với công chúa vô cùng ân sủng, cả thiên hạ đều biết, vạn nhất lộ ra sơ hở, Ngụy vương nhẹ là bị phế làm thứ dân, nặng thì ban tử, chính là hoàng thượng chán ghét cốt nhục tương tàn. Bất quá ta cho rằng, Vương gia không nên nhúng tay vô chuyện này, sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, vạn nhất chân tướng việc này phơi bày, cũng liên quan đến Vương gia, không có việc gì tốt, Vương gia chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, chờ Ngụy vương đem chướng ngại vật thanh trừ hết, Vương gia trở thành ngư ông đắc lợi."
Yến vương vẻ mặt tươi cười: "Bản vương biết tâm ngươi, không chỉ Gia Cát sư suy nghĩ vậy. Đại hoàng huynh làm việc đó thật tốt, đáng tiếc là mưu trí chưa đủ, hành sự hơi lỗ mãng, có thể thấy phụ hoàng mấy năm qua không trọng dụng hắn vì nguyên do trên. Ha ha, công chúa hiện tại sống chết chưa biết, nghe nói hắn tại vương phủ đang đứng ngồi không yên, cơm nước không ăn ngon. Được rồi, môn hạ ta làm quan, ngươi gần đây nhất thay mặt bản vương đi qua đi lại, thỉnh thoảng hướng về bọn chúng nhắn nhủ nguyện vọng của bản vương, đặc biệt mấy người bên bộ binh. Mặt khác, đóng quân Tây sơn, cũng đã có người của bản vương, hiện nay trước mắt toàn bộ đều Tung sơn, phó thống lĩnh ngự lâm quân đang để trống, hôm sau ta sẽ tiến cử một người với phụ hoàng, bản vương đối với ngôi vị hoàng đế sẽ thuận lợi hơn."
Cát Minh cẩn thận nói: "Dạ! Ta nhất định không phụ lòng vương gia tín nhiệm, mặc khác vẫn còn có chuyện, đệ nhất mỹ nữ Giang Nam Lâm Lệnh Nguyệt, bị công chúa cướp đi, chính là phá hủy kế hoạch của vương gia, cần tìm một người nữa sao ?"
Yến vương uống một ngụm trà nói: "Nàng kia đúng là thiên nhân, không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, nói thật, ban đầu nhìn thấy nàng, khiến ta động tâm, nghĩ đem nàng về làm vương phi, nhưng vì muốn thảo với phụ hoàng, nên đã bỏ qua mọi thứ đem nàng tiến cung, không ngờ lại bị công chúa lộng hành cướp đi. Nhưng bản vương đối với thân thế nàng vẫn còn chút nghi ngờ, họ Tư Mã hàng châu ta từng gặp qua, tướng mạo vô cùng bình thường, cư nhiên lại có một nhi nữ đệ nhất mỹ nữ như thế, khí chất lộng lẫy, bản vương thật sự nghĩ rằng có chút lạ, đã từng phái người điều tra, kết quả vô cùng ngạc nhiên. Việc này tạm thời nói sau, sau này bàn tiếp, nàng đối với ta có chỗ hữu dụng, mặt khác cũng không cần tìm người tiến cung, phụ hoàng ta nghe lời hoàng muội khuyên can, tạm thời sẽ không tái tuyển tú nữ."
Cát Minh vội vàng nói: "Vương gia quả nhiên chu đáo, thật sự ta so với người không thể bì kịp."
Yến vương thỏa mãn cười: "Được rồi, đêm đã khuya, ngươi lui ra nghỉ ngơi đi, mai bản vương còn phải lâm triều. Con đường nhỏ sát bên kia, bản vương hôm qua đã phái người thay ngươi hướng vào trong, phần thưởng của ngươi, chỉ cần ngươi trung thành với bản vương, vinh hoa phú quý ngươi đều không thiếu." Cát Minh mừng rỡ cung kính rồi lui ra.
Trên Dương điện, Cảnh Nguyên đế ngồi trên long ỷ, thờ ơ không để ý đến văn võ bá quan bên dưới. Ngày hôm nay, là ngày nữ nhi bảo bối của hắn hồi cung, hắn dĩ nhiên trong lòng có chút kích động, hoàng tử nhỏ tuổi nhất cũng nữ nhi hắn ly khai mất mấy ngày, hắn cũng giống như một phụ thân bình thường mong ngóng hài tử của mình, chờ đợi bọn chúng quay về. Thời gian văn võ bá quan tấu chương, hắn có chút thất thần, trước mặt hiện ra hình ảnh nụ cười lúm đồng tiền sán lạn của nữ nhi, còn có ánh mắt rưng rưng của tiểu hoàng tử, hắn nghĩ hiện tại bây giờ hắn đã thực già rồi.
Yến vương thấy hắn tạm thời không tập trung, nhân cơ hội khom lưng nói: "Phụ hoàng, phó thống lĩnh ngự lâm quân đã tạm rời cương vị, phụng mệnh phụ hoàng bảo hộ hoàng đệ ở Tung sơn, chức vị này vô cùng quan trọng, để chỗ trống hoàn toàn không thích hợp, nhi thần nghĩ muốn tiến cử với phụ hoàng một người để đảm đương chức ấy."
Nghe nói thế, Ngụy Vương cùng thái tử vô cùng khẩn trương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Cảnh Nguyên đế.
Cảnh Nguyên đế phục hồi lại tinh thần, thản nhiên nói: "Nga, chức vị này Trẫm đã có lựa chọn, thị vệ Lãm Nguyệt Cung Vũ Thắng, đợi hôm nay hắn quay về, trẫm sẽ sắc phóng cho hắn."
Yến vương trong lòng trầm xuống, thái tử và Ngụy vương thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Nguyên đế nói tiếp: "Chư vị ái khanh không còn gì sao ?, nếu đã vô sự, vậy bãi triều đi." Sau đó hắn đứng lên ly khai khỏi chỗ ngồi, dẫn đầu thiên môn đi ra, bên trong vang vang thanh âm :"Hoàng thượng vạn tuế."
Trên đường quay về tẩm cung, tiểu thái giám kế bên cười nịnh nói: "Hoàng thượng hôm nay sốt ruột bãi triều, đúng là do công chúa hôm nay hồi cung, nô tài phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng ăn, làm những món mà công chúa thích, để Hoàng thượng cùng công chúa có thể dùng bữa?"
Cảnh Nguyên đế nét mặt tươi cười: "Ân, sợ còn phải chờ thêm hai canh giờ nữa mới có thể quay về, trẫm từ lâu đã phái người đi đón nàng, ngươi đi mời quý phi nương nương đi."
Tiểu thái giám cung kính nói: "Dạ, nô tài lập tức truyền thánh ý."
Ở giữa Bồng Lai điện, Cảnh nguyên đế cùng quý phi một bên ngồi trò chuyện chuyện nhà, một bên vừa chờ công chúa hồi cung. Mấy canh giờ trôi qua, chính là vẫn không có một tin tức, Cảnh Nguyên đế bắt đầu có phần thiếu kiên nhẫn, lại phải người đi dò la tin tức.
Đột nhiên ngoài điện, một thái giám vội vã đi vào quỳ gối: "Nô tài tham kiến hoàng thượng, người được lệnh đi nghênh đón công chúa vẫn chưa nhận được tin tức gì, chỉ có một bao thư vủa Vũ tổng quản truyền tới." Nói xong hai tay dâng lên.
Xem hết bức thư, Cảnh Nguyên đế sắc mặt trầm xuống, cau mày, không lên tiếng, ngay cả quý phi cũng sốt ruột đứng lên: "Hoàng thượng, trong này viết gì vậy, Trạm nhi cuối cùng là tới đâu rồi?"
Cảnh Nguyên đế còn chưa kịp trả lời, bên ngoài lại có một thái giám bẩm tấu: "Chu đại nhân xin được yết kiến hoàng thượng."
Cảnh Nguyên đế vội vàng nói: "Mau tuyên!"
Đón lấy Chu Hạo Nhiên với một nụ cười: "Trẫm đem ngoại tôn tử của quốc trượng đưa đến tung sơn thay trẫm xuất gia, quốc trượng trong lòng chắc có chút trách trẫm sao ? hôm nay cầu kiến trẫm, là muốn đến xem ngoại tôn nữ sao ?"
Chu Hạo Nhiên hoảng hốt nói: "Cựu thần không dám, cựu thần sỡ dĩ lại tới yết kiến là vì môn sinh cựu thần là Trầm Thượng Văn khẩn cầu thần chuyển giao một mật phong tấu trình thánh thượng. Chính hắn sợ hoàng thượng không muốn thấy hắn, lại sợ chuyển đến thư phòng có nhiều tấu chương, hoàng thượng sẽ không thấy được. Cựu thần trong lòng vô cùng kỳ quái, nhưng ngẫm lại cũng tốt, công chúa hôm nay vừa lúc quay về, cựu thần cũng muốn được thấy nàng, trùng hợp lại có chuyện."
Cảnh Nguyên đế trong lòng vạn phần nghi hoặc, tiếp nhận mật tấu kia, trở lại chỗ ngồi, xem hết, rồi lại đối với Chu Hạo Nhiên và quý phi cười nói: "Trẫm vừa nhận được thư Vũ Thắng, nói Trạm nhi trên đường ham chơi, khả năng có thể lưu lại vài ngày nữa mới về tới tới. Quốc trượng và quý phi hôm này thật là vô công đợi. Như vậy đi, Tiểu Trung Tử, ngươi lập tức đi gọi thái tử qua đây bồi mẫu phi hắn cùng quốc trượng dùng bữa, trẫm vẫn còn chút việc, muốn đến ngự thư phòng một chút."
Vừa ra cửa điện, sắc mặt Cảnh Nguyên đế lập tức trầm xuống, một bước bước nhanh tới ngự thư phòng, vừa đi vừa đối với Tiểu Trung Tử: "Nhanh đi truyền Trầm Thượng Văn và Đoạn Viễn lại gặp trẫm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com