Chương 18
Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi, công chúa mải mê ham luyến độc nhất là hơi thở hương thơm trên người Lâm Lệnh Nguyệt, trong lòng vô cùng an bình, vừa rồi vì lời nói của Thái tử mà tâm tình sinh ra hoảng loạn, đột nhiên thoáng cái đã tiêu tan hết, không còn quấy nhiễu tinh thần của nàng nữa, ý nghĩ nàng lúc này trở nên yên tĩnh dị thường, trong lòng nàng hiện tại một thân thể mỏng manh đối với cơ thể mạnh mẽ của nàng đang ỷ lại, nhắc nhở nàng phải kiên cường, mà chính nàng cũng tự nhắc nhở bản thân, nàng là công chúa vương triều Đại Sở, phụ hoàng nàng từng nói qua nàng là hài tử giống hắn nhất, nàng cùng với các công chúa các quốc gia khác không hề giống như họ yếu đuối nhu nhược, nàng muốn làm cường giả thì làm cường giả, nàng muốn làm vương giả thì làm vương giả!
Một lúc lâu sau, công chúa buông tay ra, nhẹ nhàng xoay người Lâm Lệnh Nguyệt lại, làm cho nàng cùng mình đối mặt với nhau, cười hỏi: "Ngươi vì cái gì lại lén lút thở dài ? Có tâm sự sao ?"
Lâm Lệnh Nguyệt không trả lời, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo nàng. Thiên Tung công chúa hôm nay chính là mặc ngũ long bào bạch sắc, trên đầu đội kim quang đính hồng ngọc, thoạt nhìn chính là một hoàng tử phong lưu tuấn mĩ. Lâm Lệnh Nguyệt hé miệng cười nói: "Ngươi mặc y phục thật đẹp."
Công chúa cười nói: "Ta tại trong cung bình thường mặc như thế này, hảo ngoạn. Khi còn bé ta mặc y phục cùng phụ hoàng tiếp kiến sứ thần ngoại bang, bọn họ cũng đều cho ta là hoàng tử" Nói rồi lại kéo tay Lâm Lệnh Nguyệt: "Nguyệt nhi mặc y phục cũng rất đep, bất quá, ta xem Nguyệt nhi mặc cái gì cũng đều tốt." Hai tay hơi chút dùng sức đem Lâm Lệnh Nguyệt kéo chặt vào lòng mình.
Lâm Lệnh Nguyệt dụi đầu vào cổ Thiên Tung, buồn bực lên tiếng: "Ngươi sáng nay tại sao chưa nói ta tiếng nào đã đi, hại ta cho rằng...." Ngữ thanh đột nhiên nghẹn ngào, cũng không nói được nữa.
Công chúa rời thân thể nàng ra, tay phải nhẹ nhàng nầng cằm của Lâm Lệnh Nguyệt, đặt một nụ hôn lên mặt nàng, rồi lại ôn nhu hôn đến khóe mắt đã thấm ra một giọt lệ, ôn nhu hỏi: "Cho rằng gì ?"
Lâm Lệnh Nguyệt nhíu mày nói: "Nghĩ ngươi không để ý đến ta, nghĩ ngươi giống như trước đối với ta lạnh lùng, vô tình. Có đôi khi, ta thực sự không biết được tâm tư của ngươi, ta cũng không hiểu vì sao lại chú ý đến ngươi, càng không rõ ta đối với ngươi mà nói, đến tột cùng có ý nghĩa gì." Ánh mắt nhìn chống lại Thiên Tung, như muốn xuyên thấu lòng nàng.
Công chúa khẽ thở dài: "Nguyệt nhi, ngươi đều không rõ vì sao lại lưu ý đến ta, chỉ chẳng qua là không dám nói thôi. Nhưng hôm nay ta có thể nói cho ngươi, sau này, ta sẽ không tái đối với ngươi lạnh nhạt, ngươi đối với ta mà nói, ý nghĩ tất cả. Phụ hoàng, Y đệ, cùng với ngươi là ba người tối trọng yếu trong lòng ta, ngươi biết điểm ấy là tốt rồi. Sáng nay, ta là hướng mẫu phi thỉnh an, sáng sớm khi tỉnh lại liền nhớ tới hai ngày trước thái tử có nói muốn cùng ta đến thỉnh an mẫu phi, cùng mẫu phi dùng bữa sáng, chính là ta miễn cưỡng rời giường, ta thấy ngươi ngủ ngon như thế không đành lòng đánh thức ngươi, ngươi không nên quá nhạy cảm."
Chỉ là vài câu nói ngắn ngủi, nhưng làm cho mọi lo lắng chất chứa trong lòng Lâm Lệnh Nguyệt bao lâu qua đều sáng tỏ, toàn bộ sự tình đều trở nên rõ ràng, bao gồm cả tâm tình của nàng, dường như vì mấy câu nói đó, cho dù có ăn bao nhiêu khổ sở, hay chịu bao nhiêu ủy khuất đều được đền bù xứng đáng, lần đầu tiên nàng cảm thấy tâm ý hai người đúng là tương thông, nàng dịu dàng dúi đầu vào vai Thiên Tung, gắt gao ôm trụ thân thể nàng, nhưng lệ lại càng vì thế mà tuôn ra nhiều hơn.
Thiên Tung cảm giác trên vài nàng ẩm ướt, bất đắc dĩ lắc đầu lại vừa yêu thương: "Nguyệt nhi, khi vừa thấy ngươi, ta nghĩ rằng ngươi là một nữ tử bên ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên cường, nhưng ngươi theo ta cùng một chỗ càng lâu, ta lại phát hiện ngươi rất hay khóc. Được rồi, đừng khóc, ta cùng ngươi đi dạo ngự hoa viên, nếu ngươi khóc, y phục đẹp này của ta cũng phải thay mất."
*******************
Đêm đã khuya, gió đem dẫn theo hàn khí, thị vệ trực đêm không dám có chút thư giãn, luân phiên canh phòng tại hoàng cung. Một đội ngũ quân trật tự xuyên qua các cung điện như con thoi.
Trong cung Triêu Vân, ngoài tẩm điện của Ngọc quý nhân, thị vệ túc trực so với các cung khác ít hơn nhiều, nhưng lại cách xa. Gần đây, Cảnh Nguyên đế thường ngủ tại Bồng Lai cung, số lần sủng hạnh ở Triêu Vân cung so với trước đây ít đi, Ngọc quý nhân vì thế tâm tình không được tốt, bình thường cung nữ cùng thái giám luôn bị nàng mắng nhiếc, tối nay cũng không ngoại lệ, vì ngủ không an ổn, nàng đã đem cung nữ cùng thái giám đuổi đi rất xa, cả thị vệ cũng không cho đến gần cung điện của nàng.
Tối nay, Cảnh Nguyên đế cũng không tới Triêu Vân cung, mà trong phòng Ngọc quý nhân lại có thanh âm của một người nam nhân, trong tẩm điện của nàng, y phục rơi lả tả khắp nơi, ngoại trừ nàng còn mặc y phục của phi tần, còn dưới đất là một bộ trang phục của thị vệ.
Bên trong màn trướng, hai người đang điên loan đảo phượng, kịch liệt quấn lấy nhau, Ngọc quý nhân hết sức đè thấp tiếng rên rỉ, mang theo lời nói sung sướng cùng cảm xúc mãnh liệt, bên trên nàng, động tác nam nhân kia càng lúc càng mạnh bạo, tiếng kêu của nàng cũng càng ngày càng dâm đãng, lời nói trong miệng cũng một lúc một lọan bậy. Người kia ghé vào thân thể nàng thở gấp gáp, một bên động tác càng lúc càng nhanh hơn, làm cho nàng hưng phấn suýt muốn nhảy dựng.
Ngọc quý nhân một lần mở miệng cầu xin, trên giường rốt cục cũng an tĩnh lại. Một lát sau, chỉ nghe Ngọc quý nhân thở hổn hển nói: "Oan gia, ngươi còn hơn hoàng thượng, cũng không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần, nhân gia... nhân gia quả thức sẽ nhanh chết ở dưới thân ngươi."
Nam nhân kia ghé vào trên người nàng cười nói: "Hoàng thượng già rồi, cư nhiên sẽ không còn dùng được, sao có thể đủ thỏa mãn ngươi. Còn có hai canh giờ nữa trời sáng, ta phải đi, lần này mạo hiểm qua đây, chỉnh là vì cảm ơn ngươi đã giúp ta kế hoạch thành công. Chỗ trống phó thống lĩnh ngự lâm quân, phụ hoàng vốn là giai cho Vũ Thắng, bởi vì hắn bảo hộ công chúa bất lực, phụ hoàng thay đổi chủ kiến, nếu ngươi không bên cạnh hoàng thượng tiết lộ, vị trí này sao có thể đến tay thủ hạ của ta. Đại hoàng huynh cùng thái tử đều nhìn chằm chằm ta. Ngươi đối với ta lần này đúng là cảm tạ, nhưng có thỏa mãn không ?"
Đúng là thanh âm của Yến vương, hắn thình lình đứng dậy mặc y phục vào.
Ngọc quý nhân một bên kéo hắn lại, buồn bã nói: "Vì ngươi, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, điểm ấy có là gì. Trong cung này không phải đâu đâu cũng có người của ngươi sao, ngươi ở lại cùng ta nhiều một chút không được sao ? Ngươi không biết lâu nay ta không gặp ngươi, ta nhớ ngươi thế nào sao, cơ hồ như muốn bức tử ta a"
Yến vương một bên thoát khỏi nàng, một bên nhéo gương mặt nàng: "Chỉ cần ngày sau đại vị trong tay ta, ta có năng mỗi ngày ở cùng ngươi, mỗi ngày cho ngươi dễ chịu. Thế nhưng làm việc gì đều phải cẩn thận, ngươi cũng không muốn hại ta phải không ? Thái tử cùng đại hoàng huynh mỗi thời khắc luôn chú ý ta, trong cung có người của ta, lẽ nào lại không có người của bọn họ sao ? Ngươi ngoan ngoãn, có chuyện gì chúng ta vẫn sẽ như thế liên lạc, ngươi giúp ta mật thiết chú ý tới phụ hoàng ta, ngươi làm tốt, ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng."
Ngọc quý nhân không biết làm sao đành chịu, tất cả đều không muốn hắn đi, nàng thật hận chính bản thân mình khi đó bắt đầu tuyển phi, lại làm vợ của một lão vua già, còn cùng nhiều phi tần hậu cũng tranh đấu, tranh giành tình cảm lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ được một danh phận quý nhân. Nếu có thể làm Yến vương phi vài ngày, nàng chết cũng cam lòng, Yến Vương diện mạo tuấn tú lại có nụ cười mê người đã toàn bộ chiếm lấy trái tim nàng, vì hắn mà chết chỉ sợ nàng cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là vì hắn nói giúp vài câu, chỉ mong hắn ngày nào đó có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chính tự mình cũng có thể cất đầu lên. Ngọc quý nhân nằm trên giường, tâm tư hỗn loạn, khi thì ngọt ngào, khi thì oán mệnh, thật lâu sau không thể ngủ được.
Ngày hôm đó, trên Tung sơn, tại Thiếu Lâm Tự, tiểu Tương Vương gia thay mặt hoàng đế xuất gia, đang cùng Trạng nguyên tiền triều Mộ Dung Uyên ở trong thiện phòng đánh cờ. Mộ Dung Uyên , người cũng như tên, là một học thức uyên bác, kiến thức ưu việt, hiện đã 40 tuổi, hắn vốn là Trạng Nguyên tiền triều, đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, vốn có thể mở rộng con đường công danh, nhưng vì cưới một nữ tử phong trần, bị người trong triều cho là phong hóa và chỉ trích, mà cũng một số tiểu nhân bỉ ổi càng giậu đổ bìm leo, hắn cuối cùng cũng từ quan ở ẩn.
Thiên Tung công chúa từng đọc qua văn chương của hắn, tán tưởng không ngớt, phái người tìm ra nơi ở của hắn, lại tự mình cải nam trang hướng về hắn và hỏi qua thi họa, lại cùng bàn về trị quốc. Sau đó Tương vương thay mặt Cảnh Nguyên xuất gia, công chúa liền phái người thỉnh hắn đến Thiểu Lâm, hắn vốn muốn suốt đời quy ẩn, nhưng cuối cùng là bởi vì ân tình nghĩ công chúa là tri kỷ, nên đã lên Thiếu Lâm làm sư phụ cho Tương vương.
Tương vương lúc này đang suy nghĩ nước cờ, nghĩ muốn giải nguy cho quân của mình, đột nhiên Mộ Dung Uyên lại nói: "Vương gia cũng biết tình hình gần đây trong triều thế nào không ?"
Tương vương sửng sốt hỏi: "Trong triều gần đây sóng gió yên ổn, sư phụ vì sao lại hỏi ?"
Mộ Dung Uyên cười nói: "Vương gia mỗi ngày bí mật cho người phi ngựa dò la tình hình trong cung, chẳng lẽ ngay cả việc Thái tử Trần quốc cùng hoàng tử Tề quốc hướng triều cũng không biết sao ?"
Tương Vương đỏ mặt lên, hắn quả thực là bí mật phải người quay về triều do la tin tức cho hắn, hắn tự cho là việc này vô cùng kín đáo, không ngờ Mộ Dung Uyên lại cáo già khôn khéo như thế.
Mộ Dung Uyên vừa cười nói: "Vương gia đang ở Thiếu Lâm, nhưng lòng đang ở triều đình, đây là quan hệ yêu thương quân phụ, không cần ngại ngùng. Chỉ là ta rất kỳ quái, thái tử cùng hoàng tử các nước vì công chúa mà đến, Vương gia cùng công chúa tỷ đệ tình thâm, lẽ nào lại không có chút nào lo lắng sao ? Vạn nhất công chúa phải gả sang nước khác, Vương gia chẳng lẽ lại không có cảm giác gì ?"
Tương vương hạ quân cờ xuống, điềm nhiên đáp: "Ta cùng hoàng tỷ như nhất thể, thế nào lại không quan tâm, chỉ là phụ hoàng ta đối với hoàng tỷ luôn nhất mực ân sủng, ta thế nào cũng không tin hắn đành lòng đem gả hoàng tỷ ở phương xa, hơn nữa, sự tình này hắn cũng sẽ trưng cầu ý kiến hoàng tỷ, hoàng tỷ ta sẽ không từ mà biệt, chính vì lo lắng cho ta nên nàng lúc này cũng sẽ không rời khỏi Sở quốc, huống chi Đại Sở ta lãnh thổ mênh mông, quốc binh mạnh mẽ, uy hiếp tứ phương, cũng không cần hướng Hán triều cùng dân tộc Hung nô kết giao, dựa vào hòa thân để duy trì hòa bình, chỉ có bọn chúng muốn tranh giành nhau cướp ngôi vị phò mã Đại Sở, hoàng tỷ ta chỉ đúng là một vật hiếm làm Vương phi cho nước bọn chúng. Ta không chút nào lo lắng về việc này."
Mộ Dung Uyên nói: "Tiểu Vương gia lời lẽ trầm tĩnh, suy nghĩ chu đáo, quả thật cơ trí thông minh, so với các người cùng tuổi quả là hiếm thấy. Người kỳ thực cùng công chúa tỷ đệ nhất mẫu, theo một chủ tử thông minh như thế, xem ra Mộ Dung Uyên ta thật có đại phúc. Tiểu vương gia nếu đã không vì chuyện này lo lắng, gần đây mặt mày rầu rỉ là vì nguyên cớ gì ?"
Tương vương thở dài: "Không thể qua được nhãn thần của sư phụ, mấy ngày qua, ta nghe nói người của Yến vương đã nhận được chức phó thống lĩnh ngự lâm quân, cái chức vị này không thể tùy tiện như vậy, người có được nó rất dễ lợi dụng làm mưa làm gió, ta chính là đang lo lắng vấn đề này, phụ hoàng như thế nào lại có thể hồ đồ như thế, đem vị trí này cấp cho người của Yến vương, mà thái tử cùng hoàng tỷ ta cư nhiên lại không một chút phản ứng gì." Nói rồi ném con cờ đứng lên.
Mộ Dung Uyên cười nói: "Tiểu vương gia thông minh như vậy, cũng biết vì sao công chúa lúc này lại cử người thay mặt hoàng thượng đi xuất gia ?"
Tương vương sửng sốt: "Là vì muốn bảo hộ ta, để ra rời xa triều đình. Bởi vì ta là thân phận con trai trưởng*, đừng nói ai khác, ngay cả đối với thái tử khi chưa tại vì còn phải đối với ta kiêng nể 3 phần."
Mộ Dung Uyên vuốt râu cười nói: "Vậy người cũng có thể biết hoàng thượng vì sao lại đặc biệt triệu toàn bộ người đến nơi này, chẳng lẽ chỉ vì sủng ái người thôi sao ? Triệu toàn bộ lại kèm theo thiên long ngọc bội, hơn nữa, hắn lại còn đích thân giữ chức đại tướng quân."
Tương vương tinh tế suy nghĩ, thoải mái mà cười: "Đúng, hoàng tỷ cùng phụ hoàng ta khẳng định đã từ lâu nghi ngờ có người không hề tận tâm thần phục. Chính là cho dù như vậy, ta cũng không khỏi lo lắng, phụ hoàng dù sao cũng đã lớn tuổi, thân thể không còn được như xưa, bên cạnh lại có một đám người xấu, mà hoàng tỷ ta, nghe đâu gần đây không thế nào quản việc trong triều."
Mộ Dung Uyên nói: "Chúng ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng quan sát mọi thay đổi, suy nghĩ nhiều vô ích, Vương gia theo ta đánh nốt ván cờ này đi, đánh cờ đòi hỏi phải kiên trì, về phương diện này, Vương gia còn thiếu một chút. Hôm nào chúng ta xuống núi, đi gặp toàn bộ mọi người thử xem sao ."
Tương vương bất đắc dĩ lại ngồi xuống, cùng hắn đánh cờ.
***************
*nam trưởng: ý nói ở đây là về vai vế, vì Minh Y hoàng tử là con trai của Hoàng hậu nên được coi là nam trưởng, mặc dù Minh Y sanh sau cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com