Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Sáng sớm tinh mơ, thái tử, Ngụy Vương cùng Yến vương đến Bồng Lai cung thỉnh an, cũng đều tự mình thỉnh cầu lưu lại phụng dưỡng phụ hoàng, Cảnh Nguyên đế lệnh thái tử tạm thời thay thế xử lý triều chính, lại lệnh Yến vương ở lại thay công chúa phụng dưỡng, để công chúa quay về nghỉ ngơi, Ngụy Vương không thể làm gì hơn là đành bất mãn quay về.

Thiên Tung chờ đợi lo lắng ở bên giường phụ hoàng cả đêm, kết quả ngoại trừ một chút ít thời gian nàng hầu hạ chén thuốc cho Cảnh Nguyên đế, phần lớn thời gian Cảnh Nguyên đều chìm vào giấc ngủ, nàng trong lòng suy nghĩ, lời nói căn bản vốn không thể phát sinh, điều này khiến nàng thở dài một hơi, nàng thật rất sợ phụ hoàng đối với nàng cũng như chuyện hắn đã làm với Thái tử.

Công chúa mang theo vẻ mặt mệt mỏi về tới Lãm Nguyệt cung, các bọn thái giám cung nữ đều lu bù công việc cả lên, Tiểu Lộ Tử vội vã phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn sáng, chờ công chúa rửa mặt hoàn tất, mấy thứ  món ăn tinh xảo ăn sáng đã bày ở trên bàn, thêm vào hơn mười đĩa bánh bột lọc, nem rán các loại, một chén cháo tổ yến ngọt thơm nóng hổi đặt trước mặt.

Thiên Tung đi tới ngồi trước bàn, Lâm Lệnh Nguyệt không nói lời nào, đem cháo tổ yến bưng đến, đưa tới trên tay nàng, trong ánh mắt lại mang theo một tia chăm sóc yêu thương không thể che giấu, nhưng Thiên Tung lại thần sắc hờ hững, ngay cả mí mắt cũng không hề ngó tới cái bát cháo, Lâm Lệnh Nguyệt ngực không khỏi đau xót.

Công chúa cầm lấy thìa bạc, múc vài muỗng cháo tổ yến, lại ăn nửa cái hoa quế cao, rồi đem bát chậm rãi buông xuống, không dùng nữa, tỏ ý ra hiệu đem đi.

Tiểu Lộ Tử vội vàng nói: "Điện hạ, người tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, sáng sớm lại chỉ ăn một chút ít như thế, thân thể sao có thể chịu đựng được, người coi như thương nô tài, dùng thêm một chút, nếu không thì đúng là hôm nay có gì đó không hợp khẩu vị người, ta sẽ tái phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị cái khác cho  người a ?"

Công chúa lắc đầu: "không cần, ta hôm nay không muốn ăn cái gì, đem hết đi, các ngươi cũng lui xuống hết đi, ta mệt chết, hiện tại muốn hảo hảo ngủ một giấc."

Tiểu Lộ Tử bất đắc dĩ, nghĩ đến công chúa nhất định vì hoàng thượng mà lo lắng không muốn ăn, cũng không dám khuyên nữa, đành phải kêu người đem thức ăn cùng mọi người lui xuống.

Điềm nhi  vì công chúa tháo bỏ xiêm y, hầu hạ nàng nằm xuống, sau đó nhẹ tay đem màn kim sắc buông xuống, lại tại đỉnh lò bếp bỏ thêm vài cây hoa bách hợp, liền nín thở đi ra ngoài, đối với Lâm Lệnh Nguyệt nói: "Nguyệt tỷ tỷ, công chúa bình thường nghỉ ngơi đều là người hầu hạ, ngày hôm nay sao ngươi lại phát ngốc ở bên ngoài ? Vạn nhất công chúa tỉnh lại khát nước muốn uống nước, ngươi cũng phải hầu hạ a ."

Lâm Lệnh Nguyệt sững sở tỉnh lại: "A ? Hảo."

Điềm nhi cười đi ra.

Thiên Tung công chúa nằm ở trên giường, tuy là mệt mỏi nhưng thần trí lại dị thường thanh tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào ngủ, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh phụ hoàng nàng gầy yếu mang theo thần sắc xanh xao, nàng có lẽ nữ tử duy nhất từ trước đế này hiểu rõ hắn, nàng quả thực có thể khẳng định phụ hoàng đã biết rõ chuyện nàng cùng Nguyệt nhi, từ chuyện tứ hôn đến bệnh tình nặng thêm đều có thể từ đó mà đoán ra. Chỉ là, vì cái gì phụ hoàng còn chưa đối với Nguyệt nhi hạ thủ chứ ? Lẽ nào chỉ là bởi vì yêu thương nàng nhất là nguyên nhân sao ? Hay là hắn có dự định khác ? Bất quá mặc kệ thế nào, phụ hoàng bệnh tình đúng là càng ngày càng nặng, nàng quyết định không thể để lúc này khiến hắn thêm đau lòng, mà đối với Nguyệt nhi cũng phải nhất định phân rõ giới hạn, tạm thời dẹp an hoài nghi của phụ hoàng, làm an tâm lòng hắn, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn sức khỏe cho phụ hoàng, còn có thể không lâm vào kết cục như tên luyến đồng ở Đông cung kia.

Nàng nhanh chóng chuyển động đủ mọi cảm xúc suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng: "Nguyệt nhi!"

Lâm Lệnh Nguyệt nghe được thanh âm của Thiên Tung, liền nhất thời ngẩn ngơ, sau đó liền bước nhanh vào trong điện, nhớ tới nàng ban nãy lạnh lùng đối xử với mình, trong lòng liền hơi hờn dỗi, cố tình làm ra vẻ cung kính nói: "Điện hạ, người có gì phân phó?"

Công chúa lại nói: "Ta bỗng nhiên nhớ tới muốn nói cho ngươi, ngươi từ nay về sau không cần ngủ ở ngoài tẩm điện của ta, Tiểu Thất thân thể đã sớm hồi phục, nàng trước giờ vẫn là hầu hạ ta, bây giờ vẫn là để nàng trở lại, sau này nàng cùng Điềm nhi hai người ở lại bên ta là tốt rồi, ngươi quay về chỗ trước đấy, để hai tiểu nha đầu kia chăm sóc cho ngươi."

Lâm Lệnh Nguyệt trợn to hai mắt, không thể tin được thanh âm vừa rồi phát ra từ một người đang nằm sau bức màn kim mỏng, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên nói không ra lời, sau một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một chữ: "Hảo!", một chữ này đây dường như nàng dùng hết khí lực toàn thân để mà thốt ra, chỉ cảm thấy ngay cả hơi thở cũng đột nhiên có chút khó thở.

Công chúa nhắm mắt lại, vô lực nói: "Được rồi, ta mệt, ngươi lui xuống đi."

Lâm Lệnh Nguyệt đứng lặng im bất động, trong ánh mắt lệ bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt, sự im lặng rơi xuống mặt đất trong Minh Nguyệt điện, bốn phía thoáng cái yên lặng một cách kỳ dị, chỉ là cách nhau một tấm màn trướng mỏng, nhưng hai người trong lúc đó lại giống như xa cách cả một chân trời, bức sa trướng như một bức thành che chắn kiên cố nhất trên thế giới mà họ không thể nào vượt qua, đứng lặng ở đó không biết bao lâu, Lâm Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng xoay người đi, hình bóng tựa hồ như cô đơn lẻ loi cùng mùi vị đoạn tuyệt.

Đi tới cửa, nàng bỗng nhiên quay đầu nói: "Dương Minh Trạm ! Trong lòng ngươi, ta là gì của ngươi ? Ta cuối cùng là cái gì ? Ta là món đồ chơi cho công chúa điện hạ khi cô quạnh ? Hay là món tiêu khiển cho một nữ tử kiêu ngạo nhàn rỗi cả ngày ? Hay ta đúng là sự mới mẻ khuấy động cuộc sống hằng ngày của con cháu hoàng tộc ?"

Nghe được nàng thẳng thừng hô đích danh mình, Thiên Tung không khỏi nhịn được cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng từ khi sinh ra tới nay chưa từng có ai kêu họ tên nàng như thế, ngay cả với bản thân nàng, ba chữ đó đối với nàng cũng như xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng, bất quá trong lòng đối với Lâm Lệnh Nguyệt có vài phần tán thưởng, người nàng yêu, vẻ bề ngoài nhỏ bé và yếu ớt cùng vô cùng mỹ lệ, nhưng cũng có một niềm kiêu ngạo hiếu thắng ẩn bên trong.

Nàng che giấu mọi sự phức tạp hỗn loạn trong nàng, vờ như không nghe ra thanh âm nghẹn ngào cùng sự châm chọc của Lâm Lệnh Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Ngươi chỉ qua là một thời quá khứ mà thôi ."

"Phanh" một tiếng, Lâm Lệnh Nguyệt không cẩn thận làm rơi một chiếc bình thủy tinh chạm trổ tinh xảo cắm đầy hoa tươi, lảo đảo, nàng nỗ lực ngẩng đầu lên, không để nước mắt tùy tiện rơi xuống, trong lòng một thanh âm buồn bã đang vang vọng: "Lâm Lệnh Nguyệt ngươi rốt cuộc có thể đối với nàng hết hi vọng, cũng cuối cùng có thể an tâm đi làm sự tình của chính mình."

Thanh âm bình hoa bị nát vụn vang lên, Thiên Tung trong lòng vô cùng đau nhói, cảm thấy tâm cũng như theo chiếc bình kia mà nát vụn, nàng hơi cong đôi môi nhưng lại quật cường mím lại, không muốn nói thêm một câu nào nữa.

************************

Trong thư phòng, thái tử cau mày, cầm trong tay một quyển tấu chương, thở ngắn thở dài, không ngừng đi tới đi lui bên trong phòng.

Đột nhiên bên trong truyền đến thanh âm: "Thái tử điện hạ, Đinh Thái phó đã tới rồi."

Thái tử vui vẻ nói: "Mau mời!"

Đinh Tử Duy theo Thái giám từ từ đi vào, run rẩy đối với thái tử thi lễ, thái tử vội vàng dìu hắn ngồi xuống: "Thái phó không cần đa lễ."

Đinh Tử Duy nói: "Thái tử như thế vội vã triệu cựu thần tiến cung, có chuyện gì quan trọng sao ?"

Thái tử phất tay bảo người bên cạnh lui ra, vội vàng nói: "Thái phó, vùng biên giới vừa cấp báo, bộ binh vừa mới trình lên, nói là mấy ngày nay Trần quốc cùng Vệ quốc liên minh, khởi binh xâm phạm biên giới quốc gia, Mặc Thành đã thất thủ, ta chính là đang không biết làm sao, điều động binh mã ta không thể làm chủ, chính là phụ hoàng hiện tại đang trọng bệnh, ta sợ hắn chứng kiến, tức giận, bệnh tình ngày càng nặng thêm, nhưng thế nào lại cho phải ? Bởi vì thế nên đã cấp bách triệu thái phó đến đây thương lượng."

Đinh Tử Duy bị tin tức làm cho chấn động, vội vàng cầm lấy tấu chương xem qua, ngữ khí nặng nề nói: "Trần quốc có lẽ lần này hướng về công chúa cầu hôn bất toại nên đã tức giận, không biết dùng biện pháp gì đã liên hợp cùng Vệ quốc khởi binh, như vậy kết hợp lại, có thể có chút phiền toái. Bất quá, theo lý thuyết, vua của hai nước Trần quốc cùng Vệ quốc đều không có lá gan lớn như vậy a, bọn họ vô luận từ binh lực đến liên hợp đều cũng không dám đối với nước ta manh động, hiện tại lại chủ động gây hấn, đương niên hoàng thượng ngự giá thân chinh, lệnh bọn họ cầu hòa quy phục, tình cảnh lúc đó ta vẫn còn nhớ rõ, lẽ nào nói việc hoàng thượng lâm trọng bệnh đã bị truyền ra ngoài ? Bởi vì bọn họ nhân lúc nước đục mà thả câu?"

Thái tử vội la lên: "Chắc là như thế, ta có đúng hay không nên tìm hữu tướng cùng tả tướng bàn bạc đối sách a ? Nhưng là như thế phụ hoàng ắt sẽ biết, vạn nhất hắn vì lý do này mà bệnh tình thêm nặng, ta không thể nào tránh tội nhi tử bất hiếu sao ? Ta xem còn là đang muốn đem tấu chương này đè xuống là được rồi."

Đinh Tử Duy chần chờ nói: "Như vậy không thích hợp, vạn nhất tình thế diễn ra nghiêm trọng, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội thái tử."

Thái tử nói: "Ta xem ra vô phương, trước tiên cứ tạm thời để lại tấu chương này, chờ phụ hoàng cơ thể hảo sẽ lại tấu, binh lực Đại Sở danh dương thiên hạ, ta cũng không tin không chống lại được hai nước Trần Vệ trong một thời gian ngắn, Mặc Thành thất thủ, chỉ là do vội vàng nên không chuẩn bị kịp, ta sẽ lệnh thêm vài thái thú xuất binh lên đường, hừ, Trần quốc là nhà mẹ đẻ Trần Thị Ngụy Vương phi, việc này hắn đương nhiên biết rõ, để ta xem hắn nói gì về việc này."

Đinh Tử Duy nói: "Việc này ta xem có huyền cơ ( xâu xa khó hiểu), Trần quốc là nhà mẹ đẻ của Ngụy vương phi, lần này bọn họ phát binh, có đúng hay không với Ngụy Vương gia có can hệ a?" Dứt lời liền vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn thái tử.

Thái tử tâm trạng sáng như gương: "Đúng, Ngụy Vương luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, nếu như biên cương có biến, hắn nghĩ là hắn thân tôn thất sẽ phải ra giao tranh, phụ hoàng hơn phân nửa sẽ chỉ định hắn làm đại tướng quân xuất chinh, mà phụ hoàng lúc này trọng bệnh, vạn nhất.... vạn nhất.... có cái gì bất trắc, hắn trong tay nắm trọng binh, hoàn toàn có khả năng tấn công vào kinh thành, soán ngôi thái tử, chính mình lên ngôi, hắn muốn vị trí thái tử này cũng không phải một ngày hai ngày, không, không, tất cả mọi chuyện này có thể chỉ là hắn, hắn hiện tại chỉ hy vọng chiến sự ở biên giới ngày càng trầm trọng hắn mới có thể mưu đồ đại sự của hắn."

Đinh Tử Duy khen ngợi nói: "Vì Hoàng thượng không chịu hứa hôn Trần quốc thái tử nên bọn họ đã khởi binh, chỉ là mượn một cái cớ mà thôi, Ngụy vương cùng Trần quốc mưu đồ bí mật cấu kết, khẳng định sớm đem tình trạng thân thể của hoàng thượng kỹ càng tỉ mỉ nói cho hoàng đế Trần quốc, do đó hắn sẽ đảm nhận đại trọng trách, ngoài ra còn có Vệ quốc liên minh, bên trong có Ngụy vương ngầm giúp đỡ, hoàng thượng đang bị bệnh nằm ở giường, hắn thì sợ gì ?"

Thái tử trên trán đổ mồ hôi, trong tay nắm chặt tấu chương nói: "Không, không, ta không thể để hắn thực hiện được mưu kế, tấu chương này trước tiên khoan trình lên phụ hoàng, chúng ta mấy ngày nay tìm xem một tướng quân người của chúng ta thật tốt, để bệnh tình phụ hoàng ổn định lại, ta sẽ tự mình tấu việc này, đồng thời cũng đề cử người của chúng ta đã chọn."

Đinh Tử Duy trầm ngâm: "Xem ra cũng chỉ có thể như vậy."

***************

Hình như càng ngày các chương sau này càng dài ra thêm thì phải YoY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com