Chương 29
Tại Chính Dương điện, Cảnh Nguyên tinh thần gắng gượng, ngồi ngay thẳng nhìn xuống bá quan văn võ cả triều, lắng nghe ý kiến của bọn họ.
Yến vương đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, nghe đã biết mọi người cùng Ngụy vương tranh giành đến đỏ mặt tía tai.
Ngụy vương kích động nói, nét mặt đỏ bừng, quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, chỉ cần có thể được phụ hoàng bổ nhiệm làm đại tướng quân, nhi thần nhất định trong ba tháng sẽ bình định Trần Vệ chi loạn, nhi nhần nguyện lập quân lệnh trạng ( giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh)!"
Có mấy vị tướng quân bày tỏ ý tán thành, còn nguyện ý tự mình làm phó tướng cùng Ngụy vương xuất chinh.
Một võ quan phẩm cấp tương đối cao lại không chút nào đồng ý: "Thưa Vạn tuế, Ngụy vương phi đúng là công chúa Trần quốc, do đó để Ngụy vương tránh một chút hiềm nghi, không thích hợp xuất quân ra trận."
Ngụy vương trợn mắt nhìn: "Ta là hoàng tử Đại Sở, cần gì phải tránh hiềm nghi !"
Một quan văn khác lại ra tấu: "Muôn tâu vạn tuế, các hoàng tử đều là văn võ song toàn, mọi người đều có tài làm tướng, nếu Ngụy vương cùng hoàng đế Trần quốc đúng là quan hệ ông tế...." con mắt đảo qua Ngụy vương, chần chờ nói tiếp: "Nghĩ đến trên chiến trường nhất định có điều cố kỵ, vi thần kiến nghị để Yến vương gia đảm đương nhiệm vụ ấy." Vài người cũng liên thanh phụ họa theo.
Yến vương lúc này mới bước ra, giả mù sa mưa nói: "Phụ hoàng, đây là chư vị đại nhân vô cùng nâng đỡ, bất quá nhi thần tuy bất tài, nếu phụ hoàng quả thực ủy thác trọng trách, nhi thần nhất định cùng thiết kỵ Đại Sở san bằng Trần Vệ, không phụ lòng tin tưởng của phụ hoàng."
Thái tử một bên nhìn tình hình, trong lòng không khỏi sốt ruột, hắn sớm đã hướng Cảnh Nguyên cầu xin chức đại tướng quân nhưng lại bị cự tuyệt, lúc này vội vàng quỳ xuống nói: "Úy Trì Hành tướng quân kinh nghiệm sa trường, chiến công hiển hách, đúng là một người kinh nghiệp phong phú, hơn nữa lại chưa từng có bại trận, nhi thần hướng phụ hoàng đề cứ hắn thử chức ấy."
Ngụy vương nghe xong quan văn kia nói, cố nén lửa giận, từng chữ mạnh bạo nói: "Đã có nhiều đại nhân cho rằng ta cùng hoàng đế Trần quốc là quan hệ ông tế, đảm đương không nổi trọng trách, như vậy ta hiện tại cầu xin phụ hoàng đem Vương phi ta phế bỏ, nếu cần thiết, ta thậm chí có thể tự tay giết nàng, lấy huyết tế cờ!"
Với hắn mà nói, vị trí đại tướng quân lần này, vô cùng trọng yếu, hắn cảm thấy thái tử đang thất sủng, nếu như hắn có thể oanh liệt đánh thắng trận này, như vậy là có thể là thời khắc mấu chốt giành được tán thưởng cùng sủng ái của Cảnh Nguyên, thái tử vị nhất định sẽ tới tay hắn, do đó, hắn không tiếc hi sinh tất cả mọi giá để tranh thủ thực hiện.
Ngụy vương vừa nói ra câu ấy, cả triều đều thất kinh, ngay cả Yến vương cùng thái tử cũng tâm trạng khiếp sợ, nói không ra lời, trong khoảng thời gian ngắn, đại điện chìm trong một sự im lặng chết người.
Cảnh Nguyên đế nhìn về phía nhi tử oai hùng cường tráng, trên mặt không có biểu tình, tâm trạng đã có chút hờn giận, hắn cũng không thích người lòng dạ đàn bà, ví dụ như thái tử, có rất nhiếu tác phong hắn đều không thích, tại hắn xem ra, hành động của một người đế vương, một người nam nhân, một tướng quân thì tất yếu phải có một chút thiết huyết, cùng một sự ác nghiệt kiên định, nhưng không phải như Ngụy vương, Ngụy vương cùng công chúa Trần Quốc chung quy cũng là phu thê, nói như vậy có quá bạc tình. Nếu giữa một người bạc tình cùng một người nhu nhược nhưng lại nhân từ, hắn chính là hội có khuynh hướng chọn người thứ hai, bởi vậy xưa kia hắn đương sơ đã chọn Ung vương làm thái tử.
Lời tuy như vậy, hắn chính là rất rõ ràng năng lực tác chiến của nhi tử, nhẹ ho khẽ hai tiếng: "Cứ như vậy đi, trẫm hiện tại lệnh cho Ngụy vương nhậm chức đại tướng quân, hôm này khởi xuất 30 vạn quân. Đi tới Bằng thành, bình định Trần Vệ liên quân, Trầm Thượng Văn lập tức thằng lên bộ binh thượng thư, cũng phụ trách hậu phương lương thảo, nguyên bộ binh thượng thư chuyển hình bộ thượng thư."
Ngụy Vương đại hỉ phủ phục trên mặt đất: "Nhi thần tạ ơn phụ hoàng tín nhiệm."
Mấy người văn thần nhìn nhau, còn muốn tấu lên Cảnh Nguyên, hắn đã nhíu máy nói: "Ý trẫm đã quyết, các vị ái khanh không cần nhiều lời. Hôm nay Bằng Thành nguy cấp, hai canh giờ sau Ngụy vương xuất lĩnh đại quân, thái tử cùng các vị quan lại thay mặt trẫm nâng rượu ở cửa thành vì tam quân tiễn biệt, bãi triều !"
******************
Ngụy vương toàn thân áo giáp phát quang, ở ngoài thành thái tử nâng ba chén rượu đưa tiễn, trong lòng đắc ý dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp đi, thái tử cùng Yến vương lại tràn đầy phiền muộn, chia nhau hai ngã, một người hướng về Đông Cung, một người hướng Yến vương phủ.
Chỉ nghe thanh âm "Ầm ầm"không dứt bên tai tại thư phòng trong Yến vương phủ vang lên, Yến vương phi nghe thấy liền bước vào, vừa mới đẩy cửa vào đã nghe được tiếng Yến vương gầm lên giận dữ: "Cút đi", thời gian gần đây vẻ bình tĩnh của Yến vương đã mất đi, thay vào đó là một vẻ nóng giận mất đi lý trí.
Vương phi trong lòng tràn đầy ủy khuất, cũng không dám tái đi vào khuyên giải an ủi, vội vã gọi người mới Lý Phàm cùng Tiểu Gia Cát qua phủ, hai người vội vàng chạy tới, khi đến nơi thì thanh âm bên trong đã biến mất.
Lý Phàm cùng Tiểu Gia Cát hai mắt nhìn nhau, tại bên ngoài phòng khẽ kêu nhỏ: "Vương gia..." Bên trong cũng không một tiếng đáp lại.
Hai người dè dặt đẩy cửa đi vào bên trong, lại thấy Yến Vương thở hổn hển ngồi trên ghế, xung quanh phòng một mảnh đầy các mảnh vỡ chén trà cùng bình hoa, một bộ Nhan Chân Khanh cũng bị xé rơi lả tả trên mặt đất, lại còn có những bức tranh sơn thủy cũng bị nước trà làm vấy bẩn.
Lý Phàm than thở: "Sự tình chưa đến nỗi, vương gia cần gì phải động khí, thân thể bị thương thì làm thế nào."
Yến vương vô lực nói: "Cậu, ta vốn nghĩ lần này vạn vô nhất thất (tuyệt đối không thể nhầm lẫn), không ngờ phụ hoàng cư nhiên vẫn là tín nhiệm đại hoàng huynh, đem chuyện xuất quân giao cho hắn, ta ở đây làm bao nhiêu sự tình, tâm huyết như vậy, chẳng lẽ kết quả rơi vào một người như hắn, ta vốn chỉ là một xiêm y ?"
Lý Phàm thở dài, trầm mặc không nói, sự tình lần này quả thực là ngoài sự tiên liệu của mọi người.
Tiểu Gia cát một bên trầm tư thật lâu, mới nói: "Thị vệ thân tín Đầu Nhi của Ngụy vương gia đúng là người của ngài sao ?"
Yến vương nghi hoặc không kiên nhẫn nói: "Thế nào, chẳng nhẽ ngươi muốn lúc này đi làm chuyện ngu xuẩn hành thích sao ?"
Tiểu Gia Cát cười, thần bí nói: "Vương Gia cảm thấy thân thế hoàng thượng lúc này ra sao?"
Yến Vương trong lòng có chút mê muội, lại vừa như có chút cởi mở, một lúc thì chìm trong suy nghĩ, Lý Phàm cũng nhịn không dược đến gần Tiểu Gia Cát.
3 người kề sát nhau, Tiểu Gia Cát như vậy thì thầm bên tai họ.
Yến vương con mắt phát quang nói: "Quả nhiên là diệu kế, chúng ta cứ như vậy hành động."
Ở Bồng Lai cung, Cảnh Nguyên đế sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, lâm triều sở về, thân thể hắn dường như có vài phần yếu đi.
Thiên Tung công chúa một bên vừa đút hắn dược, một bên lại cân nhắc từng câu chữ: "Phụ hoàng lần này sao lại để đại hoàng huynh mang binh xuất chinh, hiện nay Đông Cung sớm có thái tử, lại để hoàng tử nắm binh quyền, nhi thần cảm thấy có chút không thích hợp."
Cảnh Nguyên đế mỉm cười: "Ngươi cảm thấy phụ hoàng bệnh nặng, không chừng ngày nào đó băng hà, hoàng tử nắm binh quyền, sẽ uy hiếp đến địa vị thái tử, dẫn đến đại biến trong cung sao ?"
Công chúa gục đầu nói: "Hài nhi không dám, hài nhi chỉ hy vọng phụ hoàng long thể an khang, có thể làm chỗ dựa vĩnh viễn cho hài nhi nương nhờ."
Cảnh Nguyên đế thở dài, nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nói: "Trẫm thân thể trẫm tự biết, chỉ sợ là chống đỡ không được bao lâu nữa, sẽ nhanh gặp được mẫu hậu ngươi. Bất quá trẫm nghĩ, trẫm có thể đợi đại hoàng huynh người đại thắng trở về, còn trẫm một ngày, hắn muốn làm gì cũng không được."
Công chúa hé miệng, định nói nhưng lại thôi, trong lòng lại một trận chua xót.
Cảnh Nguyên lại nói: "Trẫm biết rõ ngươi cùng thái tử luôn luôn hữu ái, sở dĩ ngươi vì hắn mà lo lắng. Bất quá ngươi yên tâm, cho dù trẫm không đợi được đến khi đại hoàng huynh của ngươi trở về, các ngươi cũng không nhất định kinh hoảng, trẫm hôm nay bổ nhiệm Trầm Thượng Văn phụ trách hậu phương chính là suy tính điều này. Ngươi phải biết rằng, chiến tranh tối trọng yếu là đánh ở hậu phương không phải tiền phương, vạn nhất trẫm ở đây có gì bất trắc, mà hắn cũng khởi tâm gian dối, các ngươi khả dĩ có thể lập tức cắt đoạn lương thảo hậu phương của hắn, trên tay hắn dù có hơn mười vạn binh lực cũng không thể làm gì, huống hồ biên cương cách rất xa kinh thành, các tỉnh bên ngoài đều có quân đóng, trẫm tin tưởng có Trạm nhi của trẫm ở đây, mọi vấn đề đều có thể dàn xếp, đại hoàng huynh ngươi tuy là năng lực chiến sự rất tốt, nhưng luôn luôn thiếu hụt nhìn xa trông rộng, mưu trí quyết đoán đều không bằng ngươi, có ngươi trợ giúp thái tử, hắn đến lúc đó cho dù thật có bất thần phục, đại sự cũng sẽ không thành, trẫm rất yên tâm."
Dứt lời mỉm cười nhìn công chúa, sau đó đột nhiên tớ tới điều gì, trên trán lại nhăn lại sầu lo.
Công chúa nghe hắn nói xong, yên tâm không ít, thấy hắn sắc mặt lại chuyển sang buồn vã, vội hỏi: "Phụ hoàng có chỗ nào khó chịu ?"
Cảnh Nguyên đế lắc đầu, ánh mắt yêu thương nhìn nàng nói: "Trẫm đang suy nghĩ nếu ngươi là thân nam nhi thì tốt rồi, trẫm nhất định hội đem ngôi vị hoàng đế giao lại cho ngươi, ngươi cũng nhất định có thể thay trẫm sau này khai sáng tiếp tục thịnh thế Đại Sở, Y đệ ngươi đúng là quá nhỏ... Thái tử...Ai... Trạm nhi, ngươi có biết tâm nguyện lớn nhất của phụ hoàng đời này là gì không ?"
Công chúa không cần suy nghĩ trả lời: "Tâm nguyện lớn nhất của phụ hoàng là làm Tần Thủy Hoàng, làm một hoàng đế bá chủ, chấn ngoại quốc cùng ngự yên thiên hạ, khai sáng cơ nghiệp to lớn muôn đời của Đại Sở."
Cảnh Nguyên đế vui mừng gật đầu: "Trẫm tuổi còn trẻ đúng là vẫn hùng tâm tráng chí như vậy, chính là từ khi mẫu hậu ngươi hoăng thệ, lại nản chí, hơn nữa lại vô tâm. Hôm nay Đại Sở tuy là cường thịnh nhất giữa các chư quốc, thế nhưng xung quanh các nước láng giềng không ít, lại còn trong hoàng thất không thiếu gì người dã tâm, hôm nay trẫm còn đang tại vị, lưỡng quốc Trần Vệ còn dám ngang nhiên xâm phạm biên cương ta, nếu chi quân nối nghiệp trẫm không đủ cương quyết, chỉ sợ Đại Sở sẽ từ thịnh mà suy, kết quả khó có thể đoán trước được, Chính Quốc đã từng là một cường quốc, cuối cùng cũng khó trốn được số phần bị Tần quốc chiếm lấy. Thái tử.... Ai, chính là một bộ nho sinh, đương sơ khi lập hắn là vì bình ổn nhân tâm, hôm nay suy nghĩ lại, trẫm thực sự lo lắng đem ngôi vị hoàng đế giao lại cho hắn a."
Thiên Tung tâm trạng cả kinh run giọng nói: "Phụ... Phụ hoàng lẽ nào muốn phế thái tử?"
Cảnh Nguyên đế cũng mệt mỏi rã rời, nhắm mắt không lên tiếng nữa.
Thiên Tung cho rằng hắn quá mệt mà ngủ, thay hắn đắp chăn hảo, xoay người im lặng định ly khai, lại nghe Cảnh Nguyên đế thanh âm không mang theo bất luận tình cảm gì vang lên phía sau truyền đến: "Tú nữ bên cạnh ngươi, Lâm Lệnh Nguyệt, ngày mai gọi nàng tới đây hầu hạ trẫm đi ."
Thiên Tung đột nhiên đứng sững lại, bất động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, tay chân không nhịn được hơi run lên, một lúc lâu sau mới nói: "Dạ, hài nhi ngày mai sẽ mang theo nàng qua đây, chỉ là nàng tay chân vụng về, nếu chăm sóc không chu toàn chỗ nào, thỉnh phụ hoàng xem nét mặt hài nhi, cố gắng đừng trách móc nàng." Dứt lời liền cung kính lui ra.
Một hồi về đến Lãm Nguyệt cung, Thiên Tung cảm giác trên lưng toàn bộ ẩm ướt mồ hôi lạnh, toàn thân hư thoát vô lực, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com