Chương 30
Ban đêm, Thiên Tung do dự nửa ngày, cuối cùng đi đến tại một chỗ có ánh sáng chiếu vào, trong lòng tâm tình vô cùng phức tạp, sau đó đi vào phòng của Lâm Lệnh Nguyệt.
Ánh sáng của từng ngọn đèn buông xuống mặt đất, gian phòng lộ ra vẻ sáng trưng, Lâm Lệnh Nguyệt lúc này vẫn chưa đi vào giấc ngủ, y phục đơn giản màu bạc thanh nhã, nằm sấp trên bàn, ngơ ngác nhìn từng giọt từng giọt nến rơi xuống, màu đỏ trong suốt cùng ấm nóng, không giống với nước mắt của con người, nàng không khỏi có chút ngây dại.
Thanh âm của cánh cửa bị đẩy ra, làm cho tâm tư tràn ngập của nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy người mà nàng tương tư ngày đêm mong nhớ, tâm nàng lại khẽ đau lòng, người kia đang nhẹ nhàng cất bước tiến vào, nàng trong lòng như một mặt nước hồ tĩnh lặng được xuân phong thổi làm gợn lên vài cơn sóng, nhưng nét mặt vẫn bất động thanh sắc, vờ như không thấy, tiếp tục nằm sấp trên bàn, chỉ là ánh mắt nàng cuối cùng cũng không thể nào chuyên tâm nhìn ngọn nến như trước.
Thiên Tung cũng có chút lúng túng, vì che giấu đi sự xấu hổ của bản thân, một mặt ngồi xuống đối diện Lâm Lệnh Nguyệt, một mặt lại nhìn xung quanh đánh giá căn phòng, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa hề ghé qua căn phòng này, chỉ thấy gian phòng tuy rằng không quá rộng rãi, nhưng được trang trí thanh nhã dị thường ngăn nắp, hơn nữa lại còn được bày biện các đồ trang trí tinh xảo của Lãm Nguyệt Cung làm cho người khác bội lần cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hai người ngồi đối diện, thật lâu cũng không ai mở miệng nói câu gì, có thể sau khi trải qua khoảng thời gian đã quá thân mật, một khi xảy ra các loại nguyên nhân làm xa cách, so với mối quan hệ bình thường lại càng lộ ra vẻ xa lạ, đây vốn là không gian của đại đa số những nhân tình, một không gian bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Thiên Tung đưa tay cầm lấy một chén trà, tự mình bắt đầu rót trà uống, nhưng cùng lúc Lâm Lệnh Nguyệt lại ngữ khí lạnh lùng mở miệng: "Đó là nước lạnh."
Thiên Tung ngẩn người, chính là vẫn uống một ngụm, lúc này mới nói: "Ta hôm nay tới đây, là muốn nói với ngươi một chuyện."
Dứt lời nhận lấy ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc của Lâm Lệnh Nguyệt, nàng lại cắn môi nói: "Ngày mai, ngươi phải đi cùng ta tới Bồng Lai cung hầu hạ phụ hoàng."
Trong phòng, bầu không khí vốn đã bất đắc dĩ lại thoáng cái trở nên ngưng kết lại, Thiên Tung cúi đầu, không dám nhìn lên Lâm Lệnh Nguyệt, nàng trong lòng tràn ngập áy náy cùng với sự lo lắng không ngừng về ngày mai, Lâm Lệnh Nguyệt vốn y phục đơn bạc, lúc này thân thể phảng phất càng thêm hàn lãnh, hơn nữa cơn lạnh như mũi kim châm đâm vào ngực nàng tê buốt.
Không biết qua bao lâu, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đây là ý của ngươi ? Cũng là ý của phụ hoàng ngươi ?" Trong thanh không nghe ra bất luận tâm tình gì.
Thiên Tung nhẹ giọng nói: "Là ý của phụ hoàng ta."
Nghe được nàng nói câu này, Lâm Lệnh Nguyệt ngực như trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, sự chết lặng trong đầu nhất thời cũng dần dần đươc thanh tỉnh, nàng rốt cuộc cười cười: "Hảo, ta đi."
Thiên Tung không nghĩ tới nàng lại đáp ứng dễ chịu như thế, trong lòng cũng không biết đang dâng loại tư vị gì, nàng đứng lên, nhìn Lâm Lệnh Nguyệt thân thể đơn bạc, thở dài, cởi xuống áo khoác của mình, phủ lên người Lâm Lệnh Nguyệt: "Tới Bồng Lai cung, mọi việc phải cẩn thận gấp bội, ta đi. Đêm đã khuya, ngươi nếu như còn không muốn ngủ, thì mặc thêm nhiều y phục đi a." Nói xong liền xoay người hướng ngoài cửa đi tới.
Lâm Lệnh Nguyệt vẫn như cũ nở nụ cười chua chát, chính là trong ánh mắt đã đầy lệ, nàng vừa cười vừa rơi lệ nói: "Nếu như ngày mai phụ hoàng ngươi lâm hạnh ta, ngươi hội thế nào ? Cũng sẽ giống như bây giờ bình tĩnh như vậy ?"
Công chúa quay lưng về phía nàng, nghe xong những lời nay trong lòng không khỏi vô cùng đau đớn, nàng nắm chặt hai tay, trong đầu lại vang lên một thanh âm: "Sẽ không, sẽ không, phụ hoàng khẳng định là đã biết quan hệ của chúng ta, hắn sẽ không đối với ta như vậy, tuyệt đối không dùng đến phương pháp tàn nhẫn này đối xử với ta, nhưng nếu như thực sự... lại nếu như phụ hoàng thật muốn để ta triệt để hết hi vọng, đem Nguyệt nhi ban thưởng cho người khác, hoặc là cấp nàng một danh hào tần phi, ta nên làm cái gì bây giờ ?"
Nàng thoáng chốc suy nghĩ hơn mười loại khả năng mà Cảnh Nguyên có thể dùng, cũng đồng thời nghĩ hơn mười loại phương pháp ứng phó, càng nghĩ trong lòng càng loạn, cuối cùng không hề đáp lại trực tiếp đi thẳng.
Lâm Lệnh Nguyệt nhìn thân ảnh nàng tiêu thất trong bóng đêm, nàng tháo xuống áo khoác bên người, ôm chặt vào ngực, nước mắt như những giọt nến, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống mặt bàn.
***********************
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lệnh Nguyệt thu thập một vài vật tùy thân, sau đó liền theo vài người thái giám dẫn đạo đi tới Bồng Lai cung.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cảnh Nguyên đế, cũng là lần đầu tiên Cảnh Nguyên rõ ràng thấy nàng.
Thiên Tung sớm đã tới đây thị hầu bên giường Cảnh Nguyên, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng, đây là Lâm Lệnh Nguyệt theo lời người."
Lúc đó Quý phi cùng Thục phi và Đức phi đều tại đây vấn an, nguyên nhân Lâm Lệnh Nguyệt vẫn luôn được Thiên Tung tận lực ẩn giấu tại Lãm Nguyệt cung, các nàng ấy cũng đại đa số phần lớn đều nghe thấy kỳ danh của Lâm Lệnh Nguyệt, lúc này vừa thấy gương mặt tuyệt mĩ của Lâm Lệnh Nguyệt, cả bọn đều thất kinh, trong lòng không nén được chút không hài lòng, Thục phi lại càng phi thường khó chịu, trước đây Ngụy vướng hướng nàng cầu xin vài lần, để nàng hướng hoàng thượng hoặc Thiên Tung công chúa đem Lâm Lệnh Nguyệt ban cho hắn, nàng thương tiếc nhi tử, cũng từng hướng hoàng thượng khéo léo nói ý này, chính là hoàng thượng nói Lâm Lệnh Nguyệt là người của Lãm Nguyệt cung, chỉ có thể do Thiên Tung công chúa làm chủ, nàng cũng hảo ngôn hảo ngữ đi hướng Thiên Tung nói, nhưng lại bị Thiên Tung thẳng thừng cự tuyệt, chính là hiện tại, hoàng thượng lại đem nàng tới tự trong cung của hắn.
Cảnh Nguyên đế ho han một hồi, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng nói: "Ngẩng đầu lên."
Lâm Lệnh Nguyệt ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, thần tình đúng mực nhìn thẳng Cảnh Nguyên đế, tâm trạng không khỏi kích động, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tận mắt khuôn mặt của cừu nhân đã hại chết toàn gia nàng. Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại dĩ nhiên có chút thất vọng, hắn khuôn mặt không hề như tưởng tượng của nàng, mang theo vẻ hung ác độc địa, thậm chí thoạt nhìn có có chút hiền từ, ngũ quan trên mặt cùng lời đồn đãi giống nhau, cùng Thiên Tung phi thường tương tự, có thể tưởng tượng được khi hắn tuổi còn trẻ thì nhất định vô cùng anh tuấn, đặc biệt ánh mắt kia, hết sức thâm thúy, cảm giác như nhìn xoáy đối phương, như một luồng khí lạnh không đáy, nhãn thần đúng là băng lãnh, so với Thiên Tung còn có vài phần lãnh hơn, toàn bộ hình dạng đúng là đang ốm yếu, duy chỉ có ánh mắt là đặc biệt lanh lợi.
Cảnh Nguyên giật mình, âm thầm tán thưởng: "Quả nhiên không hổ danh đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, nhân gian tuyệt sắc, trách không được Trừng nhi lại mê luyến, ngay cả Trạm nhi cũng...Nếu khi đó trẫm không phải bận triều chính, sớm một chút gặp nàng, hoặc Trạm nhi không từng đem nàng đi, chỉ sợ đến bây giờ trong mắt trẫm cũng chỉ có một người là nàng, ai, hôm nay nàng cùng Trạm nhi có đoạn nghiệt duyên này, lại làm thế nào ?"
Thiên Tung ở một bên khẩn trương nhìn phản ứng của Cảnh Nguyên, nhưng ánh mắt Lâm Lệnh Nguyệt lại nhẹ nhàng hướng về nàng, chỉ quan tâm đến phản ứng của nàng.
Cảnh Nguyên đế ho khan một tiếng: "Tiểu Trung Tử, cấp nàng một gian phòng tại điện, dau này ăn uống của trẫm bắt đầu do nàng hầu hạ."
Tiểu Trung Tử khom người nói: "Dạ."
Công chúa nghe xong Cảnh Nguyên đế nói nửa câu đầu, vốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nửa câu sau, nàng lập tức tinh thần lại khẩn trương.
Một ngày nay, nàng cùng Lâm Lệnh Nguyệt cùng nhau thị hầu Cảnh Nguyên, mãi đến khi sắc trời đã tối vẫn kéo dài thời gian không chịu hồi cung.
Cảnh Nguyên đem tất cả nhìn xem trong mắt, thở dài khó xử, lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhìn lên trời đã tối, nhân tiện nói: "Trạm nhi, đã khuya, ngươi còn không dùng bữa, hồi cung nghỉ ngơi đi thôi."
Quý phi lại nói: "Hoàng thượng, người thân thể còn chưa tốt, cho dù không vì bản thân mình, cũng vì thiên hạ mà yêu quý long thể, nô tì đêm nay chính là vẫn nên cùng Trạm nhi ở lại đây hầu hạ người." Nói xong thâm ý sâu sắc thoáng nhìn Lâm Lệnh Nguyệt kế bên, nghĩ thầm mĩ nữ này tuyệt sắc như thế, nếu hoàng thượng không quản được mình, đêm nay lâm hạnh nàng, chỉ sợ thân thể lại càng suy nhược, như vậy lại xảy ra đại biến, tâm trạng âm thầm lo lắng không yên.
Thiên Tung cũng vui vẻ, vội vàng nói: "Nhi thần nguyện cùng Mẫu phi lưu lại hầu hạ phụ hoàng."
Cảnh Nguyên thế nào lại không nhìn ra suy nghĩ của Quý phi, chỉ nghe hắn cười nói: "Các ngươi không cần lo lắng, cứ hồi cung nghỉ ngơi, trẫm bên cạnh có người chiếu cố."
Quý phi đành bất đắc dĩ cùng Thiên Tung lui xuống, Thiên Tung nhìn phía Lâm Lệnh Nguyệt, lo lắng, ánh mắt ẩn tình không thể nói nên lời.
Đáng tiếc là ánh mắt nhu tình quan tâm ấy, Lâm Lệnh Nguyệt không thể thấy, nàng vẫn trong lòng khẩn trương, vì Cảnh Nguyên dâng dược, mãi đến khi Cảnh Nguyên nhắm mắt ngủ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng lần đầu tiến cung, vốn là muốn tiếp cận Cảnh Nguyên, thậm chí có ý muốn làm phi tần của hắn, để có cơ hội tốt báo thù, chỉ là hiện nay không giống với ngày xưa, mặc dù nàng cùng Thiên Tung đã đoạn tình, nhưng hiện tại nàng vẫn là không chịu đựng được ngoài Thiên Tung ra, bất luận kẻ nào có quan hệ thân mật, cho dù mục đích là báo thù đi nữa, chỉ là một chữ tình nhưng lại có sức mạnh ghê gớm khiến con người ta có thể có đại thay đổi, nàng yếu ớt thở dài.
Tiểu Trung Tử lúc này vẻ mặt mang theo hình dáng tươi cười quay trở lại, gợi ý nàng tự trở về gian phòng để nghỉ ngơi, hắn được công chúa âm thầm giao phó, bởi vậy ngôn ngữ đối với Lâm Lệnh Nguyệt rất là quan tâm khách khí.
Thiên Tung tại Lãm Nguyệt cung, không thể nào chìm vào giấc ngủ, ở trong phòng thỉnh thoảng đi tới đi lui, gấp đến độ tựa như kiến bò trên chảo nóng, mất đi thái độ trầm tĩnh vốn có xưa nay, mãi đến khi nghe được tin tức thăm dò từ thái giám quay về, hướng nàng nói một phen, nàng mới đem tảng đá nặng trong lòng buông xuống.
Một đêm tường an vô sự.
Liên tiếp vài ngày sau đều là như vậy, Lâm Lệnh Nguyệt tạ Bồng Lai cung cùng cung nữ bình thường không giống nhau, Thiên Tung không khỏi càng thêm yên tâm, nhưng cũng là càng thêm nghi hoặc, không biết trong hồ lô của Cảnh Nguyên rốt cuộc là loại thuốc gì. ( ý nói không biết Cảnh Nguyên đang có ý định gì )
**************
Từ khi Ngụy vương rời đi, Cảnh Nguyên đơn giản giao toàn bộ chính sự cho thái tử, tự mình chỉ an tâm nằm tịnh dưỡng tại Bồng Lai cung, ngoại trừ chỉ có vài vị tả tướng hữu tướng thỉnh thoảng hướng hắn bẩm tấu vài điều, cũng không thấy bất luận quan văn quan võ gì, vì thế trong triều đều cho rằng Cảnh Nguyên bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, thời đại tân đế đã sắp đến, làn gió kết đảng bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, Đông cung thái tử cùng phủ Yến vương đều trở nên náo nhiệt lạ thường.
Ngụy vương dẫn đầu ba mươi vạn đại quân ngày đêm tiếng về biên cương, ngày hôm đó tại một Thanh Hà quận đóng quân, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là các lều trại quân đội rất lớn bằng vải, vô số cây đuốc rọi sáng, trong vòng vài dặm xung quanh đều là đèn đuốc sáng trưng, bầu trởi đều lan tỏa mùi khí đốt.
Tại lều của trung quân, hơn mười một binh sĩ tinh khôi cương giáp oai hùng, bên tay đang cầm một đại bả đao, một tay còn lại đặt bên hông, con mắt sáng quắc xem xét đến từng ngọn gió lay xung quanh, một đội tuần tra cũng trong tay giơ cao ngọn đuốc, đi tới đi lui ở các doanh trại, xuyên qua xuyên lại như con thoi.
Ngụy vương ở trong lều đang cùng vài vị phó tướng bàn luận kế sách lộ tuyến tiếp viện bằng thành, sau khi thượng nghị ổn thỏa, mấy người phó tướng đều lui xuống, hắn vươn vai thỏa mãn, đang chuẩn bị an giấc thì thống lĩnh thị vị bên cạnh hắn đi đến, trước hết thỉnh an, sau đó thần sắc kỳ dị lấy ra một phong thơ, đối với Ngụy vương nói: "Vương gia thỉnh xem vật này."
Ngụy vương khó hiểu tiếp nhận phong thư, con mắt cấp tốc đảo qua trang giấy, cả người thất kinh toát mồ hôi lạnh: "Việc này có thật không ?"
Thị vệ Đầu Nhi gật đầu: "Người viết thư này, vương gia cũng biết, luôn luôn rất đáng tín nhiệm."
Ngụy vương nhất thời tâm tình rối loạn, bỗng nhiên nói: "Mau ! Kêu hai người tâm phúc, trong đêm quay về hoàng cung thăm dò, hỏi thăm minh bạch lập tức quay trở về báo cho ta, trên đường nhất khắc cũng không được phép dừng lại, nhanh đi!"
Người nọ cúi đầu nói: "Dạ" thoáng chốc đi ra.
Ngụy vương lật qua lật lại nhìn lá thư, chỉ thấy phía trên có vài dòng chữ: ".... Hiền đệ, thỉnh tốc báo vương gia, trong cung đã sinh đại biến, hoàng thượng giờ tý đêm qua đã băng hà, Đông cung thái tử vì Vương gia đang giữ binh lính bên ngoài, hạ lệnh phong tỏa tin tức, bí mật không phát tang, vi huynh đã tìm được một người đáng tin cậy nghe được tin tức, thái tử muốn giả truyền thánh chỉ để Úy Trì tướng quân nửa đường thay vương gia chi chức, để giải trừ binh quyền của vương gia, thỉnh vương gia tốc mưu đối sách. Khác: Hoàng thượng đột nhiên băng hà, sự tình có chút kỳ lạ...."
Ngụy vương cắn răng, bỗng nhiên vỗ bàn nói: "Người đâu ! Đem Trương sư gia cùng Vương tướng quân và Vệ tướng quân triệu đến cho bản vương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com