Chương 40
Từ ngày từ Điệp Thúy cung trở về, Vĩnh Hưng đế ngay tức khắc bị vây bọc ở giữa các phiền phức triều chính, vô luận việc gì, việc nào cũng phải tự thân mình phê chuẩn giải quyết, triều thần đều minh bạch Vĩnh Hưng đế rất tinh minh lợi hại, thấy nàng như thế, tất nhiên là càng thêm cẩn trọng, các bộ các ti, các quan cấp, trong nhất thời triều đình và dân gian Sở Quốc đều thái bình yên lặng, dân sinh yên ổn, khắp nơi đều nghe thấy lời khen ngợi đối với tân đế.
Chính giữa Tử Dương điện, Vĩnh Hưng như bị chôn vùi ở giữa một đống tấu chương, Tiểu Lộ Tử càng thêm vạn phần cẩn thận, chuẩn bị dâng nàng nước trà, cùng phân phó hạ nhân một vài chuyện khác.
Hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh thị hầu công chúa, biết rõ tính tình của vị hoàng đế trước mắt, dựa vào hiểu rõ hoàng thượng, cùng hắn nhiều năm như vậy tại hoàng cung lăn lộn kinh nghiệm, còn có được khứu giác nhạy cảm như chó săn được huấn luyện tinh tường, hắn đã phát hiện ra được quan hệ của Lâm Lệnh Nguyệt cùng hoàng thượng trong lúc đó tuyệt đối không tầm thường.
Ngày ấy sau khi chuyện Vĩnh Hưng bị ăn một cái tát, nàng từng nhìn như bình thản nói với hắn đề cập duy nhất một câu: "Quản cho tốt cái lưỡi của ngươi, đừng để cho nó bị cắt mất." Nhưng lời này làm hắn hiện tại nghĩ lại vẫn còn rùng mình, hắn là người thông minh, cho dù hoàng thượng không nói những lời này, hắn cũng sẽ không dám đem những tình cảnh làm cho người ta khiếp sợ kia nói cho kẻ khác, giả vờ câm điếc vốn là một pháp bảo dùng để bảo trụ tính mệnh cùng vinh hoa phú quý, hắn cũng tự nhận từ lúc tiến cung tới nay, những câu chuyện thế này hắn đã luyện được thập phần thượng thừa, chính là hắn vẫn vạn phần hối hận mình tại sao ngày đó lại đẩy cánh cửa đi vào trong để chứng kiến cái cảnh không nên thấy kia, hậu quả là biết được bí mật của hoàng thượng, từ đó lúc nào hắn cũng như ngồi trên đống lửa, khắc khắc đều phải lo lắng cái đầu có đúng hay không vẫn còn an ổn ngồi trên cổ.
Vĩnh Hưng dường như đã có vài tia mệt mỏi rã rời, hạ bút son, vươn người thoải mái, Tiểu Lộ Tử thấy thế, vội vàng đỡ nàng cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng đã phê duyệt tấu chương hồi lâu, có phải rất mệt không ? Có muốn đi ngự hoa viên dạo một chút không a, thư giãn gân cốt ? Hoặc là gọi Điềm nhi tới xoa bóp lưng cho người?"
Vĩnh Hưng lắc đầu: "Không cần. Ngươi hiện tại đi đến phủ hữu tướng, truyền khẩu dụ của trẫm, án tích Ngự Sử Tô Hải năm xưa, chính là án oan, trẫm đã cho người thẩm tra, để cho hắn có thể giải tội oan, cũng phong hầu, để hữu tướng phân phó các quan viên liên quan lựa chọn cho hắn một chỗ khác để an táng, cần phải tổ chức lễ hậu táng long trọng, còn có sai người điều tra xem hắn còn có người họ hàng nào không, có thể phong quan, để Lại bộ ưu tiên cân nhắc."
Nghe xong những lời này, Tiểu Lộ Tử tâm trạng càng sáng như gương, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra thay đổi, chỉ cung kính thanh âm trả lời: "Dạ"
Vội vàng lui tới cửa điện, lại xoay người dẫn theo vài người hướng đến phủ hữu tướng.
Vĩnh Hưng trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: "Đây là điều cuối cùng trẫm có thể vì ngươi mà làm, sau này chúng ta sẽ không gặp lại, nhưng cho dù không gặp lại, trẫm còn ở hoàng cung một ngày, ngươi nhất định cũng phải ở hoàng cung một ngày, đợi trẫm vì Y đệ nhổ đi cái gai cản trở Trần quốc, trẫm sẽ tái thả ngươi tự do, cũng trả lại tự do cho mình, ngươi biết không, hoàng cung không có hơi thở của ngươi, có bao nhêu lạnh lẽo cùng cô đơn.... Huống chi, trẫm lại rất ích kỷ, cho dù ngươi không thực sự yêu trẫm , trẫm cũng không thể đứng tại hoàng cung, trơ mắt nhìn ngươi ra ngoài, tìm kiếm một tình yêu khác, ngươi đi ra ngoài, sẽ khiến bao nhiêu tài tử tuấn ngạn theo đuổi, trẫm không muốn biết tình cảnh như thế, trẫm sẽ điên loạn, từ khi đối với ngươi động tâm, trẫm mới biết được, nguyên lại tâm mình lại yếu đuối như thế này."
Nàng vô thức lấy tay xoa lấy gương mặt bị Lâm Lệnh Nguyệt tát ngày đó, bi thương nhắm hai mắt lại.
Hoàng đế Vệ quốc, các vương tử, công chúa cùng phi tần, không lâu sau khi kinh thành Vệ quốc bị công phá, đã được đưa đến kinh thành Sở quốc, Vĩnh Hưng đế sớm bảo người chuẩn bị một khu nhà, hạ lệnh đưa bọn họ đến đó giam cầm. Tuy rằng nói là mất dân mất nước, nhưng dù sao đã từng thân phận tôn quý, không thể đánh đồng với các phạm nhân thông thường, nhốt tại trong ngục.
Ngày hôm đó lâm triều, các đại thần đều nghị luận sôi nổi, có chủ chương đưa ra đem bọn họ diệt hết, để không còn hoạn nạn về sau, lại có người nói hoàng đế Vệ quốc trong nước rất được lòng dân, vì là trấn an Vệ quốc dân tâm, thích hợp đưa bọn họ phong làm công hầu, để biểu lộ nhân tâm của hoàng thượng. Vĩnh Hưng cau mày, nàng tâm trạng cũng vô cùng mâu thuẫn, về chuyện Cảnh Nguyên băng hà, nàng kỳ thực đều là đổ tội lên đầu lưỡng quốc Trần Vệ, nếu không phải khi đó Trần Vệ lợi dụng thời cơ Cảnh Nguyên bệnh tiến công Sở quốc, Ngụy vương cũng không có cơ hội mưu phản, mà Cảnh Nguyên cùng không cần lo lắng đến bệnh tình thêm nặng, thái tử cũng không chết, nhiều chuyện liên tiếp sẽ không phải phát sinh, bởi vậy nàng trong lòng cực kỳ hận lưỡng quốc Trần Vệ, nhất là Trần quốc, cái tên Thái tử Trần Dã Tuấn kia khi thấy Lệnh Nguyệt đã thần hồn điên đảo, biểu tình thèm muốn, Vĩnh Hưng đến giờ nhớ đến vẫn còn chán ghét. Chính là trong mật tấu Úy Trì Quýnh cấp cho nàng, quả thực hoàng đế Vệ quốc rất được lòng dân, Vệ quốc vốn là một tiểu quốc, bất quá thua trong tay của một Đại Sở cường hãn, bởi vậy nàng tâm trạng cũng có chút lưỡng lự, vì thế chuyện xử trí hoàng tộc Vệ quốc, tại triều cũng không giải quyết được gì thêm.
Sau khi bãi triều, nàng hướng về Từ Vân cung thỉnh an mẫu hậu, thái hậu trên bàn một màn trà bánh tinh tế, vì thế hai mẹ con cùng nhau uống trà ngồi nói chuyện phiếm.
Đang khi hứng thú nói chuyện thì Tiểu Lộ Tử tiến đến bẩm tấu: "Khởi bẩm hoàng thượng, Trầm đại nhân cầu kiến."
Vĩnh Hưng mỉm cười nói: "Tuyên hắn vào." Trầm Thượng Văn đã làm đến Hình bộ thượng thư, hôm nay đã là quan cấp cao, quản thúc Lại bộ, trở thành một trong những sủng thần của Vĩnh Hưng.
Trầm Thượng Văn tiến vào, cung kính đối với hoàng thượng cùng thái hậu thi lễ, lúc này mới chầm chậm nói: "Thần hôm nay đã theo ý hoàng thượng phân phó kẻ dưới, dò xét hoàng đế Vệ quốc."
Vĩnh Hưng cười nói: "Nga, lão nhân kia tình hình thế nào ? Hắn có thể có e ngại chi tâm của trẫm?"
Trầm Thượng Văn nói: "Hắn thoạt nhìn chịu đả kích không nhỏ, đã chưa gượng dậy nổi, nằm trở trên giường hấp hối, trong miệng thì thào chỉ nói một câu "Trời muốn ta mất nước", hoàng hậu cùng các phi tử của hắn chỉ là hoảng sợ, còn có khóc thút thít, thần đang muốn xin chỉ thị của hoàng thượng, có cần ngự y đi xem qua ?"
Vĩnh Hưng cười lạnh nói: "Không phải là trời muốn hắn mất, mà là trẫm muốn hắn mất ! Có dã tâm tự nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn lại không có ánh mắt xem xét thời thế, tìm bạn hữu là một phế vật tham lam, bọn chúng cho rằng tiên đế bệnh nặng, Đại Sở nội loạn, mà trẫm lại còn trẻ đăng cơ, có rất nhiều cơ hội, không ngờ tuổi già hổ báo mặc dù có kinh nghiệm, nhưng tuổi trẻ lại còn có sức sống mạnh hơn."
Trầm Thượng Văn nói lời tự đáy lòng: "Tiên đế thực sự là có tuệ nhãn, lựa chọn hoàng thượng đăng cơ, Vệ quốc hôm này đã bình, Trần quốc cũng là nguy cấp, xung quanh chỉ còn có Tề quốc cùng 2 3 nước khác, nhưng hôm nay lại càng vô lực đối chọi với Đại Sở, huống chi bọn họ đã từ lâu xưng thần, hoàng đế ta anh minh kinh hãi tứ hải, uy quyền thiên hạ, lúc này Đại Sở đã hiện ra vận mệnh quốc gia hưng thịnh, bách tính thật là may mắn, thần thật là may mắn !"
Thái hậu nghe được, nét mặt đầy nét tươi cười.
Trầm Thượng Văn lại lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, hai tay trình lên nói: "Thần hôm nay thăm dò hoàng đế Vệ quốc, tiểu công chúa Vệ quốc khóc lóc cầu xin thần đem tờ giấy nàng tự viết trình lên cho hoàng thượng, thấy nàng thực tình, không đành lòng cự tuyệt, thỉnh hoàng thượng không trách thần tự chủ trương."
Vĩnh Hưng hơi thoáng kinh ngạc tiếp nhận tờ giấy, nét mặt hiện ra hình dáng tươi cười, đem tờ giấy kia thả lại trên bàn, mỉm cười nói: "Công chúa đây muốn học Hán Đại Đế trình thượng thư để cứu phụ thân, nói là tự nguyện vào cung làm cung nữ để chuộc tội của phụ thân, ha ha, cái này sao có thể được, nếu phụ thân nàng không phải là hoàng đế, cũng là một người, trẫm tự nhiên sẽ noi theo Hán Văn đế, đưa hắn đặc xá." Khi nói khẽ lắc đầu.
Thái hậu cầm qua tờ giấy kia, cũng nhìn một chút, nghiêm mặt nói: "Trạm nhi, công chúa trong hoàng thất, có hiếu tâm như thế đúng là hiếm thấy, nàng là một tôn sư công chúa, tự nguyện làm nô tỳ để cứu phụ thân, có thể nói là thành tâm thành ý con người chí hiếu, ngươi không thể cười. Vệ quốc là phá, hoàng đế Vệ quốc đã ở tại kinh thành Sở quốc, đã mất đi sức mạnh xoay chuyển, ai gia nhìn qua, để hắn ở chỗ này trải qua những năm cuối đời, như vậy cũng có thể bình ổn Vệ quốc dân tâm."
Vĩnh Hưng môi giật giật, đành phải nói: "Được rồi, trẫm há có thể không tuân lệnh thiện ý của mẫu hậu, trẫm chuẩn."
Khi trở về Tử Dương điện, đã buổi chiều, Vĩnh Hưng đế đi vào nằm trong phòng có lò sưởi, nghiêng mình dựa vào trên giường, tiện tay cầm quyển sách xem qua, đã có tiểu thái giám tiến đến cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng, tiểu công chúa Vệ quốc Mễ Hiểu Phù đã ở bên ngoài Tử Dương điện hầu chỉ."
Vĩnh Hưng miễn cưỡng giơ con mắt lên nói: "Nga, gọi nàng vào đi." Lại tiếp tục cúi đầu nhìn xuống cuốn sách của nàng.
Trong chốc lát, nghe thấy trên thảm dày truyền đến một hồi bước chân, thanh âm ngọt ngào của một người vang lên bên tai: "Mễ Hiểu Phù Vệ quốc, khấu kiến hoàng thượng."
Vĩnh Hưng giật mình, từ trên cuốn sách ngẩng đầu, một đôi mắt sáng rực trong veo như nước mùa thu, nhãn thần thuần túy kia đang không chút nào nao núng chống lại ánh mắt của nàng.
Đó là một thiếu nữ a, Vĩnh Hưng trong lòng lần thứ hai cảm thấy kinh diễm, nàng chỉ là lẳng lặng quỳ ở nơi này, cũng là làm cảnh vật xung quanh đều thất sắc trở nên u ám, làm cho người ta không tự chủ ánh mắt đều trút xuống toàn bộ thân thể nàng, Vĩnh Hưng không khỏi nhớ tới mấy câu của cổ nhân: " Lấy trăng làm thần khí, lấy ngọc làm xương, lấy tuyết làm da.."
Cùng Lâm Lệnh Nguyệt, Mễ Hiểu Phù giống như một hoa mẫu đơn mềm rũ xuống, xinh đẹp tuyệt luân, khí chất hoa lệ, mà Lâm Lệnh Nguyệt lại càng thêm giống một hóa hoa sen trên mặt nước, thanh lệ không vướng tục trần, tư sắc quyến rũ tự nhiên.
Hai người đối điện mặt nhau, một hồi lâu sau Vĩnh Hưng mới ho khan một tiếng: "Miễn lễ, đứng lên đi, Tiểu Lộ Tử, ngươi mang nàng đi tới cung Thái hậu, sau này nàng thị hậu thái hậu đi a."
Tiểu Lộ Tử đang đáp ứng, lại nghe Mễ Hiểu Phù kia nói: "Chậm đã, ta là tới thị hầu ngươi, hiện tại sinh tử bộ tộc ta chính là do ngươi định đoạt. Ta không đi tới nơi khác, ta sẽ ở tại trong cung của ngươi." Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thoạt nhìn vẫn còn rất quật cường.
Tiểu Lộ Tử sợ hoàng thượng tức giận, lập tức trách mắng: "Ngươi đây là thái độ gì ? Ngươi cho là tự mình vẫn còn là công chúa sao ? Cùng hoàng thượng dám nói ra lời như thế."
Vĩnh Hưng khoát tay nói ngăn hắn, tâm trạng lại cười ngầm, quả nhiên là tính tình của một công chúa, ngay cả chịu thiệt làm cung nữ, đều cũng là khẩu khí gan cường này, bất quá nàng trong lòng lại đối với nữ tử này có chút hứng thú, người bên cạnh nàng dám có khẩu khí bạo dạn này nói chuyện hầu như không có, mà Lâm Lệnh Nguyệt tuy rằng trước đây cùng nàng vài lần cãi nhau, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là ôn nhu động lòng người, công chúa này đây vừa nhìn đã biết đúng là một chủ nhân tính tình can trường, sau này, khả dĩ sẽ có chút hứng thú a.
Nghĩ như vậy, nàng tận lực dùng ngữ khí đạm nhiên nói: "Được rồi, ngươi sau nàu ở Tử Dương điện hầu trẫm đi a."
Tiểu Lộ Tử vội vàng nói: "Hoàng thượng, vì an toàn, vẫn là nên để nô tài đem nàng an bài nơi khác a."
Mễ Hiểu Phù nhẹ nhàng cười, mang theo một tia khinh miệt: "Ngươi sợ ta hành thích hoàng thượng ?"
Vĩnh Hưng cười ha hả: "Không sao, cứ như vậy an bài, người có bạo gan hành thích trẫm rất nhiều, bất quá có thể hành thích thành công trẫm sao, hừ... được rồi, trẫm hiện tại muốn nghỉ ngơi, các ngươi đều lui xuống đi."
Mễ Hiểu Phù trầm mặc không lên tiếng, bắt đầu vì Vĩnh Hưng thoát hạ y phục bên ngoài, đỡ nàng nằm xuống, đã thấy Vĩnh Hưng nhìn nàng cười nói: "Có hay không người nào từng nói qua với ngươi, ngươi tuy rằng rất xinh đẹp, chính là hầu hạ người khác, căn bản vẫn là vụng về, làm cho người ta khó chịu." Nói xong cư nhiên nhắm mắt lại, an ổn mà ngủ.
Mễ Hiểu Phù cắn răng, cước bộ nhẹ nhàng trên mặt đất, chịu đựng cơn giận mà đi ra.
Mắt tuy đã nhắm lại ngủ, nhưng khóe miệng Vĩnh Hưng vẫn tràn ra một nụ cười nhìn không ra dáng tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com