Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Ở chung với nhau bất quá chỉ mới vài ngày, Vĩnh Hưng đã dễ nhận ra Mễ Hiểu Phù là một người cao ngạo hiếu thắng, bởi vì đêm đó tự mình chê cười nàng vụng về, nghe Điềm nhi nói, nàng sau đó cư nhiên buông xuống cái vẻ kiêu ngạo của một công chúa, rất nhiều sự tình đều hướng các nàng ấy thỉnh giáo, cũng hướng Tiểu Lộ Tử tìm hiểu Vĩnh Hưng yêu thích cái gì, mọi người vì thân phận đặc biệt của nàng cùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, cũng đều nhiệt tâm chỉ dạy nàng, cho nên nàng hiện tại trả thù Vĩnh Hưng trở thành một cung nữ vô cùng chuẩn mực.

Vĩnh Hưng vốn là chưa nghĩ ra làm sao để xử trí hoàng đế Vệ quốc, thấy nàng như thế, không khói thầm khen hiếu tâm của nàng, nghĩ thầm nàng nhất định cũng giống tự mình, xưa nay đều được phụ hoàng rất sủng ái, bởi vậy tâm trạng có vài phần thương hại, vì thế sau đó liền đem hoàng đế Vệ quốc cùng người trong hoàng thất tiếp tục giam cầm, mà Vĩnh Hưng đế cùng Mễ Phù công chúa sống chung cùng tường an vô sự, bình lặng không có biến.

Liên tiếp mấy ngày trong tháng bận triều chính, khiến cho thần sắc Vĩnh Hưng có chút tiểu tụy, không chỉ có thái hậu thương yêu, mà Minh Y cùng các đại thần cũng rất là lo lắng, có vài vị cận thần thậm chí cũng đã dâng tấu khuyên can.

Ngày hôm đó buổi chiều, Minh Y đi tới Tử Dương điện, mọi cách khuyên bảo đều vô hiệu, liền mạnh mẽ kéo hoàng tỷ đi nghỉ ngơi, đoạt lấy bút son của nàng, đem nàng đẩy mạnh đi đến nằm trên giường có lò sưởi, Vĩnh Hưng dở khóc dở cười, chỉ đành nghe theo ý của đệ đệ, mà Tương Vương đem cung nữ cùng các thái giám đều đuổi đi, tự mình chăm sóc nàng nằm xuống, mãi đến khi nhìn nàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng rời đi.

Đi ra Tử Dương điện, Minh Y tự mình đưa tay đóng cửa, nhẹ nhàng thở ra một chút, nét mặt lập tức lộ ra một nụ cười an tâm, đang xoay người muốn rời khỏi, hơi chút liếc mắt, đã thấy Tiểu Lộ Tử từ bên phải thềm đá cẩm thạch vội vàng đi tới, Minh Y không khỏi  nhíu nhíu mày, liền đứng ở tại nơi đó chờ hắn.

Tiểu Lộ Tử đi tới cửa điện, vội vàng quỳ xuống hướng Minh y thi lễ: "Nô Thài tham kiến thái tử."

Minh Y hơi giận nói: "Ngươi thần sắc vội vàng như thế, đại khái có chuyện gì muốn bẩm báo hoàng thượng đúng không, ta nói với ngươi, ta vừa mới thật vất vả mới đem hoàng thượng khuyên đi nghỉ ngơi, nếu như trong lúc này có ai cảm dĩ bất luận sự tình gì quấy rối nàng, bản vương tuyệt đối không tha."

Tiểu  Lộ Tử vẻ mặt khó xử nói: "Thái tử, bình thường nô tài có gan lớn cỡ nào cũng không dám phiền hoàng thượng nghỉ ngơi, chính là.... Nô tài hiện tại có chuyện vô cùng quan trọng cần phải tấu cho Hoàng thượng biết a."

Minh Y ánh mắt dò xét hỏi: "Cái gì là chuyện thiên đại, ngươi cấp bản vương nói một chút."

Tiểu Lộ Tử hơi hơi do dự, nhìn bốn phía, chỉ có bọn thị vệ cũng đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, liền ghé sát vào bên tai Minh Y nói, nhẹ nhàng nói: "Nô tài vừa mới nhận được tin mật báo của tiểu thái giám, nói là Ngọc Quý Nhân đã có thai, bụng đã đều lộ ra, chính là nô tài mỗi ngày hầu tại bên cạnh hoàng thượng, cũng không thấy có người tấu việc này, lại càng không thấy Ngọc quý nhân triệu thái y, sở dĩ ...." Dừng lại không nói tiếp, con mắt chờ đợi nhìn Minh Y.

Minh Y thần sắc biến đổi, nói: "Theo bản vương biết, tiên đế trước khi băng hà đã bệnh nằm tại giường mất mấy tháng, lâm hạnh phi tần khả năng là rất nhỏ, hơn nữa nếu mà nàng mang long thai, vì cái gì không phái người tấu với hoàng thượng. Ngươi đi nội cung tra cho ta một số tài liệu về cuộ sống tiên đế, trở lại khởi tấu bản vương, việc này tạm không kinh động đến hoàng thượng."

Tiểu Lộ Tử chần chờ nói: "Nô tài cũng có chút cảm giác kỳ quặc, đã bắt đầu tra ghi chú cuộc sống thường ngày, bên trong ghi chép tiên đế 3 tháng trước khi băng hà đều không có lâm hạnh ngọc quý nhân."

Nói chưa xong, sắc mặt Minh Y đã trở nên tái nhợt, hắn cắn răng nói: "Ngươi hiện tại theo ta đi đến cung Ngọc quý nhân."

Ngọc quý nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, chỉnh sửa lại một chút sợi tóc tán loạn, một lúc rất lâu sau, nàng nắm tay buông xuống bên cạnh, lại nhẹ nhàng xoa nhẹ lấy cái bụng của mình, tuy là mắt thấy mặc y phục rộng thùng thình, nhưng cũng đã không che đậy được cái bụng từ từ ngày càng nhô ra, trên mặt nàng bỗng nhiên lộ ra một tia ưu thương cùng sợ hãi hỗn loạn đan xen nhau.

Nàng đúng là nữ nhân đã từng được tiên đế sủng ái, 14 tuổi tiến cung, cho tới bây giờ cũng là 25 26 tuổi, đúng là đang thời xuân tươi đẹp, chính là dung nhan xinh đẹp đã bắt đầu xuất hiện một chút dấu hiệu già trước tuổi, là vì nguyên nhân tiên đế đã mất sao ? Không phải, chỉ là vì vị hoàng tử dã tâm bừng bừng phong lưu tuấn tú kia. Hắn đã rời đi, đế trái tim nàng như một khoảng không trống rỗng, hồi ức là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày hiện tại của nàng, nàng lúc nào cũng nhớ tới hắn tuấn tú cùng mang theo những câu nói khiêu khích, hắn thân thể cường tráng mang theo ấm áp cùng sinh lực dào dạt, tình cảm hắn như hỏa thiêu mãnh liệt, những điều này, tiên đế cũng không từng mang đến cho nàng.

Cung nữ bên cạnh bỗng nhiên quỳ xuống: "Nô tỳ tham khiến điện hạ." Thanh âm này đem nàng từ trong mạch tâm tư kéo lại.

Điện hạ ? Nàng có chút hoảng hốt, hồi lâu rồi nàng vẫn chưa từng nghe qua cái xưng hô này, là Yến vương sao ? Là hắn sao ? Không không, hắn đã chết, nàng xót xa quay đầu lại, đã thấy một người đầu đội kim quan, một thiếu niên tuấn mỹ thân mặc hoàng bào, đang lạnh lùng nhìn mình.

Nàng giống như lạc vào trong mộng, đây đích thực là một hoàng tử, thế nhưng trên thế gian này, sao lại có hoàng tử so với Yến vương còn muốn tuấn tú hơn, lông mày của hắn rất giống Yến vương, rất đậm đen, hình dáng khỏe mạnh, con mắt lại càng thêm sáng rực trong suốt, tản ra một hào quang lạnh lùng mê người, mũi hắn, bờ môi của hắn, được rồi, hắn cực kỳ giống một người, hắn giống Thiên Tung công chúa, đã từng là công chúa, hôm nay là hoàng thượng, nhất là thần sắc trong lúc đó, nga, nàng nghĩ tới, hắn chính là đệ đệ cùng mẹ của đương kim hoàng thượng, Tương vương Dương Minh Y.

Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, cửa phòng đã đóng lại, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Minh Y, còn có thái giám tổng quản Tiểu Lộ Tử.

Minh Y lạnh lùng dừng ánh mắt ở bụng nàng, khi nàng nhận thấy điểm này, nàng trong lòng đã nổi lên vài phần hoảng sợ, vô thức ôm lấy bụng mình: "Vương gia, ngươi tới đây làm gì ? Tiên đế đã mất, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi có thể nào tùy tiện đến phòng ta ?"

Tiểu Lộ Tử bưng đến một cái ghế, Minh Y không chút lo lắng ngồi xuống nói: "Bản vương không rảnh rỗi nói với ngươi những lời vô ích, ngươi cũng không cần lảng đi chuyện khác, chỉ cần nói ra trong bụng ngươi là nghiệt tử của ai, thành thật một chút, khả dĩ có thể sẽ không  liên lụy người nhà của ngươi, bằng không...."

Ngọc quý nhân thoáng cái trên mặt trở nên trắng bệch, nàng nói lăng lộn xộn: "Ngươi.... Ngươi nói cái gì ? Cái gì nghiệt chủng ? Ta nghe không hiểu." Trong lòng không ngừng hoảng sợ.

Minh Y con mắt híp lại, nói: "Ngươi thật không hiểu bản vương nói gì ? Ân ?"

Nhìn thần sắc hắn, Ngọc quý nhân đã biết tin đồn đã để lộ, chống chế cũng không được, nàng thân thể rất cố gắng dứt khoát nói: "Cái gì là nghiệt chủng ? Ta là đang mang cốt nhục của tiên đế, chỉ là tiên đế băng hà, ta vô cùng đau xót, lại thấy hoàng thượng bận rộn, sở dĩ vì thế còn chưa kịp hướng thái hậu cùng hoàng thượng báo tin vui mà thôi, ta... ta.... Ta...." Lý do này ngay cả chính nàng cũng hiểu được quá vô lý, càng nói về sau lại càng không thể nói tiếp tục được.

Minh Y trong mắt xẹt qua một tia hàn ý lạnh người, chỉ nghe hắn nghiến răng nói: "Tát vào miệng tiện nhân này cho ta ."

Tiểu Lộ Tử vừa nghe, lập tức đi ra phía trước, một tay nắm lấy tóc của Ngọc quý nhân, một tay trực tiếp liên tục "ba" lên mặt của Ngọc quý nhân, mãi đến khi Minh Y khoát tay ra hiệu hắn ngưng lại, hắn mới dừng lại, chỉ thấy Ngọc quý nhân hai mà đã sưng đỏ, khóe miệng lại tràn ra một tơ máu.

Minh Y lạnh giọng nói: "Bản vương xưa nay không thích dài dòng, ngươi nhanh một chút nói ra người kia là ai, bản vương sẽ cho ngươi một ân huệ."

Ngọc quý nhân cắn chặt răng, chỉ là lắc đầu.

Minh Y lạnh lùng cười: "Ngươi cho rằng ngươi không nói, bản vương sẽ không tra ra được sao ? Bản vương trước tiên xử trí ngươi cùng nghiệt chủng này, sau đó sẽ để người chậm rãi điều tra, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tra ra manh mối, Tiểu Lộ Tử, đem dược ra đây, hiện tại tống nghiệt chủng trong bụng nàng đi." Nói xong lời cuối cùng, đã chuyển sang vô cùng giận dữ.

Ngọc quý nhân biết rõ hắn đã cho Tiểu Lộ Tử chuẩn bị dược phá thai, hét liên một tiếng, vội vàng lùi về sau, thân thể tựa trên vách tường, lắc đầu khàn khàn thành tiếng nói: "Không ! Không ! Không được tổn thương hài tử của ta, vương gia, ta van cầu ngươi, không được tổn thương hài tử của ta."

Tiểu Lộ Tử đã bưng đến một chén dược, đứng ở trước mặt nàng, nàng biết rõ hôm nay không thể may mắn tránh khỏi, một bên vừa né tránh, một bên vừa ánh mắt vô thức cầu xin hướng phía Minh Y.

Minh Y quát lớn: "Ngươi đây tiện nhân! Cư nhiên dâm loạn hậu cung ! Hủy hoại thanh danh phụ hoàng ta! Hạ nhục thể diện hoàng thất ta ! Ta nhất định cho dù hôm nay giết ngươi cùng nghiệt chủng này, cũng chưa tiêu tan đi mối hận trong lòng ta ! Ngươi làm ra chuyện không dung thứ, còn muốn ta tha cho ngươi sao ?"

Ngọc quý nhân bỗng nhiên quỳ xuống, trên mặt đất liên tục dập đầu, vừa lạy vừa nói: "Van cầu ngươi, tội nghiệp cho ta, thương xót cho hài tử này ! Hắn ... hắn là điệt nhi  của ngươi a, ngươi có thể nào nhẫn tâm hạ thủ như vậy, hoàng huynh ngươi đã chết, thiên hạ là trong tay tỷ tỷ ngươi, lẽ nào ngay cả một điệt nhi ngươi cũng không dung được sao ?"

Minh Y không thể tin được vào lỗ tai mình, vô thức hỏi: "Cái gì ? Ngươi nói cái gì ?"

Ngọc quý nhân thấy hắn kinh ngạc, trong lòng dấy lên một tia hy vọng: "Hài tử trong bụng ta, hắn là cốt nhục của Yến vương, là điệt nhi của ngươi, là thật, ta không hề lừa ngươi, ngươi tha mạng cho hắn một lần đi, ta van cầu ngươi."

Minh Y lẩm bẩm nói: "Ngươi nói dối... Ngươi nói dối."

Ngọc quý nhân vội la lên: "Là thật, hắn thật sự là hài tử của Yến vương, van cầu ngươi vì tình huynh đệ, tha mạng cho hắn một lần đi a, ngươi có thể giết ta, nhưng hài tử là không có tội, hắn là điệt nhi của ngươi a." Nói rồi khóc nức nở nghẹn ngào.

Minh Y sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng lại chuyển sang xanh, hắn đột nhiên hét lớn: "Danh tiếng hoàng tộc Đại Sở ta, đều bị tiện nhân ngươi bôi nhọ ! Thiên a ! Trong cung cư nhiên lại có một vụ bê bối như vậy ! Đương sơ là người nào có mắt như mù đem ngươi tiến cung, ta muốn tiêu điệt cả nhà hắn, Tiểu Lộ Tử, ngươi còn không động thủ cho ta.!"

Ngọc quý nhân nghe được hắn hét lớn, đội nhiên đứng lên, nhãn thần cầu xin nhanh chóng trở nên lãnh khốc trong mắt Minh Y, toàn thân cư nhiên một trận run rẩy, trong lòng nháy mắt đều bị tuyệt vọng bao phủ, nàng vẫn không nhúc nhích, Tiểu Lộ Tử đang muốn xiết chặt quai hàm nàng để rót dược, lại nghe nàng đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu: "Thể diện ? Thanh danh ? Bê bối ? Ha ha, Trong cung Đại Sở bê bối còn ít sao ? Bôi nhọ thanh thanh hoàng thất còn ít sao ? Có muốn ta tái nói cho ngươi thêm vài chuyện không ?! Ha ha"

Minh Y hít một hơi sâu, dẹp đi lửa giận trong lòng mình, lạnh lùng nhìn nàng, nhìn xem nàng rốt cuộc là muốn nói cái gì.

Lại nghe Ngọc quý nhân  tiếp tục cười nói: "Ta nói cho  ngươi, ngươi cũng đứng quá kinh hãi, nhị hoàng huynh của ngươi chính là nguyên lai thái tử gia, có người nói hắn khi đó không yêu thái tử phi, lại đi sủng ái một nam nhân, cùng hắn sống ở Đông cung, kết quả tiên đế biết được, tên luyến đồng kia không rõ ra sao đã chết, mà hoàng huynh si tình của ngươi, từ đó ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả vị trí thái tử cũng nếm qua tư vị này, ngươi nói có tính là bê bối hay không ? Ta sẽ nói cho ngươi một chuyện nữa, ngươi đổi lại càng phải hảo bảo trọng thân thể, hoàng tỷ đồng mẫu của ngươi cũng chính là hoàng thượng hôm nay, nàng không yêu nam nhân, nàng yêu nữ nhân, nữ nhân kia ngươi biết là ai không ? Chính là thiếu chút nữa làm phi tử mỹ nhân tuyệt sắc của phụ hoàng ngươi, đệ nhất mỹ nữ Giang Nam Lâm Lệnh Nguyệt, tên của nàng ngươi hẳn là phải nghe qua đúng không ? Bởi vì hoàng tỷ ngươi ái nữ, do đó tiên đế đã cấp nàng chỉ hôn. Ngoại trừ ta, ngươi nghe một chút xem, là ai bôi nhọ thể diện hoàng gia ? Ngươi cũng không tin, chuyện hoàng tỷ của ngươi cùng Lâm Lệnh Nguyệt tại ngự hoa viên cẩu thả, thế nhưng là chính mắt ta nhìn thấy, ha ha ! ha ha..."

Tiểu Lộ Tử nghe xong lời này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, lại không thể ngăn lại, hắn thật hối hận  cùng Tương Vương đến đây, lại nghe được những điều không nên nghe, sau này nói không chừng tính mệnh khó giữ được.

Mà Minh Y nghe xong những lời "Cẩu thả", cũng không nhịn được nữa, từ trên ghế đứng lên, đi lên vài bước phía trước mặt Ngọc quý nhân, liên tiếp tát nàng, cả giận nói: "Ngươi dám nhục mạ hoàng tỷ và hoàng huynh ta!" Hai mắt đã tức giận đến đỏ lên.

Ngọc quý nhân cùng huyết phun ra hai cái răng, cười ha ha nói: "Ngươi không tin sao ? Không tin có thể hỏi tên nô tài kia, hắn một mực bên cạnh tỷ tỷ ngươi, đương nhiên sẽ rất tinh tường, bất quá...."

Thấy Tương Vương ánh mắt hướng nhìn mình, Tiểu Lộ tử trong lòng run sợ, hắn vội la lên: "Ngươi nói bậy ! Ta... Ta cái gì cũng không biết ! Vương gia người đứng nghe nàng nói bậy ! Công... Công chúa.... Hoàng thượng không có loại sự tình này, là nàng nói dối !"

Ngọc quý nhân cũng không hề để ý đến hắn, trong ánh mắt có một tia điên cuồng nói: "Ha ha, cho dù hôm nay ngươi giết mẫu tử chúng ta, ta cũng không có gì, dù sao ta cũng đã sớm tự mình báo thù, hoàng tỷ ngươi giết người ta yêu, ngươi giết ta cùng hài tử của ta, nhưng ta đã giết phụ hoàng ngươi ! Vương gia, ngươi muốn biết phụ hoàng ngươi chết thế nào không ? Nói cho ngươi, hắn thời gian mỗi ngày dùng dược, đêm đó là ta cùng Yến Vương mua chuộc thái y, thả sẵn dược vào trong đó trước khi mang đi, dù sao đều là dược, không hề độc, người nào trong Bồng Lai cung nếm qua, người thường sẽ không có sự tình gì, chỉ có tiên đế là không chịu nổi, lập tức đánh mất tính mệnh, ha ha, buồn cười, hoàng tỷ ngươi tự xưng là thông minh, cư nhiên lại tưởng Lâm Lệnh Nguyệt yêu mến của nàng đầu độc phụ hoàng ngươi, đến nay vẫn còn đem nàng nhốt tại lãnh cung. Ha ha!"

Minh Y trừng to mắt, cái trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, phẫn nộ cùng kinh sợ đều đả kích khiến thân thể hắn có phần run lên, hắn không nghĩ tới, sự tình đích thực so với chuyện hắn mắt thấy tai nghe tàn khốc thập bội lần, làm cho hắn trong lòng có chút không thể thừa nhận, lồng ngực lại cảm thấy vô cùng nặng nề, mà nữ nhân này điên cuồng trước mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy muốn đem nàng băm vằm thành vạn mảnh, đem xương nàng đốt thành tro cũng không thể nào nguôi đi mối giận trong lòng hắn.

Tiểu Lộ Tử từ lâu đã quỳ trên mặt đất, không dám nói thêm một câu.

******************

Sắc trời đã chạng vạng, ánh tà đem bầu trời phía xa xa nhuốm một màu huyết hồng.

Tiểu Lộ Tử biết Tương Vương trong lòng tức giận lôi đình, không dám ngay lập tức quay về Tử Dương điện, không thể làm gì khác hơn là đành đi theo Tương Vương về bên Trích Tinh cung.

Tương Vương trở lại Trích Tinh cung, ngồi xuống bên trong thư phòng, cung nữ bên cạnh đưa lên một chén trà nhỏ, hắn thân thủ tiếp nhận, sau đó lệnh cho người bên cạnh đều lui ra, Tiểu Lộ Tử yên lặng đứng hơi nghiêng bên cạnh hầu hạ.

Tâm tình Minh Y cũng dần bình phục lại, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, đột nhiên thờ ơ nói: "Người khác hỏi Ngọc quý nhân, ngươi nói như thế nào ?"

Tiểu Lộ Tử không cần nghĩ ngợi lập tức nói ngay: "Sau khi tiên đế băng hà, ngọc quý nhân ngày ngày buồn bực sầu não không vui, thái y chẩn đoạn bệnh, đã nhiễm một chứng bệnh vô danh, chết bất đắc kỳ tử."

Minh Y hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, buồn bực sầu não không vui!"

Tiểu Lộ Tử lập tức không lên tiếng.

Lại nghe Tương Vương nói: "Cứ như vậy mà nói, dù cho là hoàng thượng cũng không nói khác đi, cũng phải nói như vậy ! Hoàng thượng dạo này lo nghĩ chính sự, rất là mệt nhọc, ta không muốn nàng bị những chuyện đê hèn này ảnh hưởng đến tâm tình, nếu mai sau có một tin đồn truyền đến tai hoàng thượng, bản vương muốn mạng chó ngươi!"

Tiểu Lộ Tử nói: "Dạ, Dạ, nô tài không dám ! Vậy... hoàng thượng hiện tại chỉ sợ đã sớm tỉnh lại, nô tài xin phép quay về Tử Dương điện."

Minh Y buông tách trà xuống nói: "Khoan đã, vậy chuyện Lâm Lệnh Nguyệt kia, là chuyện gì ?"

Tiểu Lộ Tử gấp đến độ đỏ mặt: "Vương gia, người đừng nghe ngọc... người nọ nói bậy, nô tài cũng không biết, có lẽ do nàng nói xằng bậy."

Minh Y trong mắt lóe ra một tia sắc bén, nhìn thẳng mắt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ân?"

Tiểu Lộ Tử biết rõ vị vương gia thiếu niên trước mắt đây cũng là một chủ tử khó chiều, chỉ đành lúng túng nói: "Nô tài nói ra một chút gì, hoàng thượng biết được... Liền.. Liền muốn cắt lưỡi nô tài."

Minh Y hơi giận nói: "Ngươi hiện tại  không nói, ta sẽ cắt đầu ngươi !"

Tiểu Lộ Tử cực kỳ khó xử, một người hiện tại là chủ tử Đại Sở, một người là sủng đệ của chủ tử, cũng là chủ tử tương lai của Đại Sở, cũng không dám không thuận theo. Suy nghĩ một chút, đành miễn cưỡng khó khăn nói: "Nô tài nói, kỳ thực, nô tài cũng không biết hoàng thượng cùng Lâm cô nương là... là cái quan hệ gì, nô tài chỉ biết là Lâm cô nương đúng là mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ, hoàng thượng trước đây khi còn là công chúa, đối với Lâm cô nương rất tốt, hiện tại không được tốt lắm, đem nàng đưa vào Điệp Thúy cung, chính là.... Chính là...."

Minh Y hơi nhíu mày: "Chính là cái gì ?"

Tiểu Lộ Tử nơm nớp lo sợ nói: "Chính là lần trước, nô tài nhìn thấy Lâm cô nương đánh hoàng thượng một bạt tai, sau đó nô tài hù dọa, nhưng hoàng thượng về sau cũng không đem Lâm cô nương là làm sao, thậm chí cũng không đối với nàng tức giận, hơn nữa hoàng thượng còn cảnh cáo nô tài, nếu nô tài lắm mồm thì sẽ cắt lưỡi nô tài. Vương gia, người ... người.... người nghìn vạn lần đừng cùng hoàng thượng nói những lời này a."

Minh Y không trả lời, Tiểu Lộ Tử len lén giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Tương Vương ngồi ở trên ghế, như đã rơi vào trầm tư, cũng im lặng không dám kinh động hắn.

Một lúc lâu sau, Minh Y phun ra một hơi thở, trên mặt hơi nở nụ cười nói: "Được rồi, ngươi hôm nay cũng đã mệt mỏi, trở về bên cạnh hoàng tỷ đi thôi. Nhớ kỹ, mọi thái giám cùng cung nữ biết Ngọc quý nhân mang thai cũng không thể lưu lại. Còn có, chuyện này hôm nay cũng coi như chưa từng phát sinh cái gì."

Tiểu Lộ Tử lau mồ hôi trên trán, nhiều lần nói: "Dạ ! Dạ !Nô tài nhất định ghi nhớ!"

Nói xong khom ngươi lui ra, sau đó như được đại xá vội vàng xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com