Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Thiên Tung cước bộ vội vàng chạy tới Điệp Thúy cung, vội vã đẩy cửa phòng của Lâm Lệnh Nguyệt ra, chỉ thấy bên trong phòng toàn bộ đều được bày biện như cũ, duy độc thân ảnh giai nhân đã không còn thấy đâu, nàng chỉ cảm thấy tự mình trong lòng nháy mắt trở nên hiu quạnh, thoáng chốc ngực vô cùng khó chịu, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Thiên Tung lảo đảo giữa phòng, nhìn bốn phía xung quanh, đã thấy trên tường lộ ra hơn mười bức họa, nàng mở to mắt bước từng bước đến gần, thấy được khuôn mặt tuấn tú của người trên bức tranh, khí độ tiêu sái, không phải là nàng thì còn là ai, từ từ xem qua, hơn mười bức họa cuộn tròn, có thể nói đúng là chi bút truyền thần, bức tranh đem mọi loại thần thái của nàng miêu tả sống động một cách thần kỳ, hơi mang theo nụ cười, thần tình hờ hững lãnh đạm, khuôn mặt lãnh khốc, thản nhiên vênh váo.... Tất cả đều giống đến từng điểm một, chính là nhãn thần vĩnh viễn không hề nhu hòa, cho dù là đang cười cũng mang theo một tia vẻ màu lạnh buốt. Nàng vừa nhìn lại biết là thủ bút của Lâm Lệnh Nguyệt, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve các bức họa, nước mắt đã lã chã rơi xuống, nàng tiến lên đang chuẩn bị đem các bức tranh từng bức dỡ bỏ xuống, lại thấy trên mặt ngoại trừ chân dung của mình ra còn có hai hàng chữ nhỏ, nàng thay vì lấy ra khăn lụa, lại dùng tay áo lau đi hai hàng đẫm lệ, nhìn chăm chú hàng chữ, thấy được mặt trên bức tranh hai hàng chữ nhỏ vô cùng tinh tế được ghi lại "Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi !" ( tạm dịch là Tình yêu giống như hoa tranh giành nhau đua nở, một tấc tương tư một tấc thất vọng), chữ viết vô cùng thanh tú, cũng rất quen thuộc, bất quá nàng nhìn lên các bức họa khác, mỗi bức đều như nhau có hai hàng chữ, Thiên Tung trong lòng đau nhói như vạn kim châm, trong đầu lại ông ông mơ màng, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, lẽ nào ta lại làm người đau khổ như vậy sao ? Ta tưởng ngươi làm cho ta thương tâm, lại không biết tương nghi tương sai, cuối cùng làm cho ngươi thất vọng rời bỏ ta mà đi, hiện tại ta nên làm  cái gì bây giờ ? Chúng ta có đúng hay không sẽ không bao giờ gặp lại ? Không được, không thể được ! Ta không thể để ngươi cứ thế mà đi, ta không thể để cho hai chúng ta mang theo nuối tiếc lớn như vậy cả một đời !

Thiên Tung đột nhiên đưa tay lần thứ hai lau khô nước mắt, khẽ cắn môi, nhanh như gió lốc chạy ra khỏi phòng, vừa ra khỏi Điệp Thúy cung, một người ở nơi nào bỗng nhiên đứng trước mặt nàng, cơ hồ cùng nàng đụng một cú giáng trời, nàng thu lại bước chân, tình thế cấp bách đang muốn mở lời trách móc, cẩn thận nhìn lại, là Mễ Hiểu Phù xinh đẹp đang đứng trước mắt, một đôi mắt trong như dòng nước lưu chuyển, dịu dàng đến động lòng người, bình tĩnh nhìn nàng, mang theo một ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thiên Tung môi mấp máy, cũng không tái lên tiếng, hai người ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng mà vi diệu.

Một lúc lâu sau, Mễ Hiểu Phù yếu ớt thở dài: "Ngươi phải đi tìm nàng ?"

Thiên Tung gật đầu không nói, con mắt lại nhìn về phía khác.

Mễ Hiểu Phù cắn chặt môi, trong mắt chảy xuống hàng lệ: "Ta đã được hoàng thượng sắc phong làm quý phi."

Thiên tung sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, lần này, lại là Mễ Hiểu Phù đem ánh mắt dời đi, chỉ nghe nàng cùng thanh âm nhẹ như gió nói: "Ta sở dĩ tiếp nhận Hoàng thượng là bởi vì khuôn mặt hắn với ngươi không khác nhau lắm, đôi mắt rất giống ngươi." Nàng thân thể run nhè nhẹ, ngữ âm đã mang theo nghẹn ngào.

Thiên Tung trong lòng chấn động, tự sau khi sóng gió hành thích ngày ấy, hai người ở chung với nhau trong một phòng, đủ loại cảnh tượng đều nảy lên trong lòng. Từ lâu đã đánh vỡ hình thức xưa kia nô tỳ ôn nhu dốc lòng chăm sóc chủ tử, đêm khuya cùng Thiên Tung làm bạn phê duyệt tấu chương, Mễ Hiểu Phù còn tự thân xuống bếp dụng tâm làm chút cao lương mỹ vị, ánh mắt nàng vẫn còn một tia tình cảm nhẹ nhàng ẩn giấu, vùng trán của Thiên Tung hoang mang lo lắng, tất cả mọi sự tình đều vì câu nói này mà trở nên rõ ràng. E rằng tự mình không phải không biết thời gian sống cùng, vị công chúa ngoại quốc mỹ lệ kia đã đối với nàng sinh tình ý ám muội, chỉ là nàng giả vờ không rõ, nàng biết rõ, lòng của nàng muốn ngu ngơ giả vờ trước tất cả Đại Sở, thậm chí là trước toàn thiên hạ, chính là một chút thời gian cũng chỉ có thể lưu luyến Lâm Lệnh Nguyệt.

Thiên Tung mang theo một loại ánh mắt vô cùng phức tạp cùng thương tiếc nhìn thiếu nữ trước mắt đã đối với minh si tình, trong lòng bỗng chốc hiện lên một tia không đành lòng, nàng nhẹ tay vì Mễ Hiểu Phù lau khô nước mắt của nàng, Mễ Hiểu Phù lệ quang dịu dàng, trong mắt lại lộ ra một tia vui  mừng, lại nghe Thiên Tung ôn nhu nói: "Hảo chiếu cố lấy mình, chiếu cố hoàng thượng." Nói xong cương quyết, mang theo mộ tia đoạn tuyệt vội vàng đi về phía trước, không hề quay đầu lại, Mễ Hiểu Phù nhìn bóng lưng của nàng, khóc nức nở nghẹn ngào.

Chốc lát, của thành kinh thành Đại Sở mở ra, một bạch mã  như tia chớp phóng ra, mà trên cổng thành, đã thấy Tương Vương hoàng thái đệ thân phận Vĩnh Hi hoàng đế mới đăng cơ không bao lâu, một thân thường phục, bên cạnh còn có các thị vệ bao quanh, đứng ở nơi đó ngưng mắt nhìn theo bạch tuấn mã đi xa, miệng hắn mang theo vẻ tươi cười, trong miệng dùng ngữ khí nhẹ chỉ có tự hắn mới có thể nghe được nói: "Hoàng tỷ, ngươi thương ta sủng ta, vì ta suy nghĩ đã lâu, đời này vô luận ngươi ở nơi nào, ta đều phải minh bạch, chỉ có thể biết ngươi hạnh phúc vui vẻ, ta mới có thể an tâm, mà phụ hoàng cùng phụ mẫu dưới suối vàng mới cùng có thể được an ủi, ta quyết không thể để mất đi tin tức của ngươi, quyết không thể để ngươi triệt để ly khai khỏi ta, sở dĩ vì thế ngươi đừng hòng muốn tách rời khỏi ta." Trên mặt đã mang theo một tiếu ý sâu sắc.

*******************

Trên một còn đường lớn ở Giang Nam, truyền đến một trận vó ngựa như cuồng phong, một con ngựa trắng to lớn thần tuấn như tên bắn lao về phía trước, người trên ngựa y phục thanh sam, thoạt nhìn đúng là một thiếu niên tuấn mỹ, chỉ là khuôn mặt mang theo một tia lo nghĩ nói không hết, làm cho người khác cũng tâm sinh không đành lòng, chỉ thấy hắn tay phải vung lên, roi da kim sắc vun vút trên lưng ngựa, thúc đẩy ngựa phóng đi, dường như có chuyện gì vô cùng gấp gáp.

Như thế cấp bách hơn 2 canh giờ, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, ngựa tuy là thần mã của Tây Vực cống nạp nhưng cũng đã thập phần mệt mỏi, Thiên Tung vạn phần nôn nóng, một đường chạy tới đây, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu xe ngựa, hỏi qua bao nhiêu người cũng không tìm thấy tin tức người nàng muốn tìm, đang mất phương hướng, lại thấy một chỗ phía xa dường như có mấy điểm đen, nàng trong lòng lại một lần nữa dấy lên hy vọng, "Ba" một tiếng liên tục quất roi da lên lưng ngựa, bạch mã hí một tiếng dài, ra sức hướng về trước chạy tới.

Đi tới phía trước, nguyên lai là 3 chiếc xe ngựa, một trước một sau cũng một chỗ tiến tới, Thiên tung cũng không để tâm, cấp bách đi đến trước mặt xe ngựa kia, cố gắng đem dây cương kéo chặt, ngựa trắng hí lên, hai chân giơ lên không trung, vội vàng ngừng lại, vừa lúc ngăn được một chiếc xe ngựa trước nhất.

Thiên Tung đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa trắng, tựa như muốn trấn an, đang muốn hạ mãn, hướng về phía người trên ngựa dò hỏi, liếc mắt nhìn lại, không khỏi giật mình bất động tại nơi đó.

Nguyên lai xa phu trên chiếc xe ngựa đầu tiên là lão đại Ngôn gia Ngôn Vô Húy, Ngôn Vô Húy vừa thấy Công chúa, vội vàng mỉm cười xuống xe thi lễ: "Công tử, người đã tới."

Thiên Tung vẻ mặt ngờ vực: "Ngươi thế nào lại ở chỗ này ? Ngươi thế nào lại biết rõ ta muốn đến đây ?"

Ngôn Vô Húy cười nói: "Ngoài ta ở đây, còn có vài người nữa." Nói xong xốc màn xe, chỉ thấy hóa ra hai thị vệ tâm phúc bên Trích Tinh cung của Minh Y, Bạch Phong và Lý Thành cùng nhau xuất hiện, bước xuống xe thi lễ.

Thiên Tung càng thêm kinh ngạc: "Các ngươi thế nào lại không ở cạnh hoàng thượng, sao lại chạy tới đây ?"

Bạch Phong cười hì hì nói: "Hoàng thượng nói thân thể công chúa không khỏe, không thích ở trong hoàng cung, muốn tìm một nơi non xanh nước biếc dưỡng thể, phái chúng thần đi theo đến đây, để chúng thần ở bên cạnh hầu hạ công chúa, nhất định phải bảo hộ công chúa an toàn."

Lý Thành chỉ lo bị hắn nói hết, đón đầu cướp lời nói: "Nói thật, còn hơn ở hoàng cung, chúng thần càng nguyện ý bên cạnh công chúa hầu hạ, cũng để ra bên ngoài nhìn thấy nơi phồn hoa, hơn nữa hoàng thượng có nói, chỉ cần chúng thần có thể bảo hộ công chúa an toàn cùng vui vẻ, công trạng so với hộ giá trong hoàng cung hoàn toàn không khác biệt, say này tử tôn hậu đại của chúng thần có thể được phong hầu, do đó đi theo công chúa thật sự là thiên đại phúc của chúng thần, ngay cả tiền đồ của tử tôn cũng không phải lo lắng, thiên hạ còn có chuyện gì tốt hơn sao."

Thiên Tung lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, ta vui vẻ, cũng là các ngươi có thể bảo đảm sao ? Y đệ thật sự là ngây thơ vẫn còn. Tâm niệm khẽ động, nhớ tới người có thể bảo đảm tự mình hạnh phúc, vội vàng nói: "Các ngươi có nhìn thấy Lâm cô nương không ?"

Ngôn Vô Kỵ tay chỉ về một hướng nói: "Lâm cô nương không phải ở trên chiếc xe thứ hai sao ? Tiểu Lộ Tử công công phụ trách điều khiển a, chiếc xe thứ ba cũng có người công chúa quen thuộc, bên trong là Oanh nhi cô nương cùng Điềm nhi cô nương."

Thiên Tung cấp bách đi tới vài bước, quả nhiên thấy Tiểu Lộ Tử đã phủ phục trên mặt đất thi lễ, mà bên cạnh chiếc xe thứ ba cũng đã có người quỳ xuống, cũng là một cao thủ trong hoàng cung, là một thị vệ vô cùng tận tâm bên cạnh tiên đế, sau khi tiên đế băng hà liền ở lại Tử Dương điện bảo hộ nàng. Nàng lắc đầu, trong lòng biết là do đệ đệ an bài, nghĩ đến đệ đệ tình cảm yếu đuối, phái nhóm người này theo mình cùng Lâm Lệnh Nguyệt thật là đại hao tổn tâm trí, tâm trạng có chút bất đắc dĩ, nàng khoát tay áo: "Miễn, sau này ở bên ngoài không thể tùy tiện tiết lộ thân phận, vạn không thể như vậy hành đại lễ." Hai người kia theo lời đứng lên, thấy nàng đã đi tới trên xe, liền cũng đi theo.

Công chúa tại màn xe lưỡng lự một hồi lâu, hơi chút ổn định lại cảm xúc của mình, một tay kéo màn đi vào trong xe.

Xe ngựa đây bên ngoài thoạt nhìn như không chút nào quá lớn, bên trong lại là vô cùng rộng rãi sáng sủa, quả thực nhìn như một căn phòng nhỏ, lại có một cái giường thư thái, phô bày cẩm điểm hoa lệ, lộ vẻ phú quý, mà phía trước giường nằm, cư nhiên còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn đã có nhiều món cao lương mỹ vị, còn có hai chén thạch anh, bên trong chứa rượu vang đỏ au. Xe ngựa đây hiển nhiên đã trải qua một sự thiết kế tỉ mỉ, đồ vật mặc dù không ít, thế nhưng lại không lộ ra vẻ chật chội, Thiên Tung tự nhiên biết rõ, đây vốn là xe ngựa chuyên dụng của hoàng gia, chỉ là bên ngoài đã được sơn thành màu khác để che mắt thiên hạ.

Mà bên trong xe, trên chiếc giường lúc này đã có một thiếu nữ tuyệt luân như tranh vẽ đang nghiêng người nằm, y phục bạch sắc, chiếc áo lót nhẹ nhàng bọc lấy thân thể duyên dáng của nàng, chiếc cổ mềm nhẵn trắng nõn nà mơ hồ lóe ra bóng láng, ngón tay thon dài tinh tú trắng ngần khẽ vuốt ve ngắm nghía cái chén thạch anh, thần tình mệt mỏi, đôi mi thanh tú cau lại, giống như nghĩ đến tâm sự gì đó.

Thiên Tung cùng thiếu nữ kia ánh mắt chạm nhau, hai người đều cũng giật mình ngây ngốc tại nơi ấy, mà lúc này, xe ngựa cũng đã chậm rãi đi lại.

Lặng im, thời gian dài trầm mặc, trong xe yên lặng vô cùng, ngoại trừ bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe ngựa lăn bánh, cũng không nghe được bất luận thanh âm gì, hai người trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời lại không biết làm thế nào mở miệng, lại nói lời nào, Lâm Lệnh Nguyệt ánh mắt đã chậm rãi mờ mịt một tầng sương mù.

Thiên Tung ho nhẹ một tiếng đánh tan khoảng không trầm mặc bối rối này, nàng lặng lẽ đi về phía trước, ngồi ở bên kia giường, hơi chút do dự, đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Lệnh Nguyệt, khốn khổ mở miệng nói: "Nguyệt nhi, trong một năm, để cho ngươi chịu khổ... Ta... Ta..."

Chỉ với một câu, làm cho Lâm Lệnh Nguyệt bao nhiều ủy khuất vô hạn trong lòng đều trỗi dậy, nàng cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói: "Hoàng thượng quá lời, nô tỳ không tiếp nhận nổi."

Thiên  Tung nghẹn lời, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, biết rõ Lâm Lệnh Nguyệt đúng là đang giận lẫy, lại không biết nên thế nào đáp lời cho tốt, nàng trị quốc cơ trí anh minh, chỉ huy đại thần vô cùng khôn khéo, lúc này tự tình cảm của mình, cũng như thông thường miệng lưỡi ngu ngốc vụng về, quả thực so với thường nhân có phần ngốc hơn.

Lâm Lệnh Nguyệt thấy nàng thoạt nhìn chật vật trước nay chưa từng có, trong lòng không khỏi mềm nhũn, đang muốn ngữ khí ôn hòa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tự mình trước tiên một trận khó chịu, nhưng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: "Công chúa Vệ quốc kia, nàng thực sự rất đẹp sao ?"

Thiên Tung thấy nàng nói sang chuyện khác, thở dài một hơi, không suy nghĩ nhiều, buột miệng nói ra: "Ngươi nói Mễ Hiểu Phù sao ? Nàng rất đẹp a, xác thực là một tuyệt sắc hiếm thấy."

Lâm Lệnh Nguyệt thấy nàng thần thái tự nhiên, không hề che giấu khen ngợi Mễ Hiểu Phù, trong lòng có hơi đau nhói, nàng cúi đầu, dùng một giọng đổi lại càng nhẹ hơn nói: "Ngươi đã từng ôm nàng sao ?"

Thiên Tung vừa nghe nàng hỏi, đội nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, không dám lập tức trả lời, chính là nói tự mình ôm Mễ Hiểu Phù, dù sao vẫn cảm thấy có chỗ không thoải mái, nói không ôm thì là rõ ràng nàng nói dối, nàng đâu biết rằng, cái mà Lâm Lệnh Nguyệt gọi là "từng ôm" kia, là rất ngọt ngào mà nói, mặt nàng non nớt ngại ngùng, nói ra lại rất trắng trợn, kỳ thực trong dó hàm chứa ý nghĩa xa hơn thế.

Hồi lâu, Thiên Tung ấp úng nói: "Ta... ta..."

Lâm  Lệnh Nguyệt kiên trì đợi từng giây câu trả lời của nàng, tâm lại cảm thấy lạnh buốt, đợi thấy nàng ấp úng không nói nên lời, tâm trạng đã nhận định công chúa cùng Mễ Hiểu Phù trong lúc đó có quan hệ không bình thường, nhất thời đố kị thống khổ cùng phẫn nộ đan xem, nàng cố sức giãy thoát khỏi tay Thiên Tung, lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi. Ngươi xuống xe đi!"

Thiên Tung không hiểu vì sao nàng đột nhiên sinh khí lớn như vậy, trong lòng một trận hoảng loạn: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, ngươi tha lỗi cho ta lần này có được không ? Ta...."

Lâm Lệnh Nguyệt cảm thấy tâm như thình lình bị ai xé thành từng mảnh, có một loại vô cùng đau đớn, nàng nghẹn ngào lắc đầu nói: "Ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn thấy ngươi, không muốn nghĩ tới ngươi..."

Thiên Tung lo lắng nói: "Nguyệt nhi, ta biết rõ ngươi chịu rất nhiều ủy khuất, chính là, ta sau này sẽ hảo hảo đối với ngươi, ngươi ta tha lỗi cho ta, chúng ta trở lại như ngày trước có được không? Ta biết mình sai rồi."

Lâm Lệnh Nguyệt nhìn người trước mắt khiến nàng vừa yêu vừa hận, trong mắt tràn đầy là lệ, nàng nghẹn ngào nói: "Ngươi hiện tại xuống xe, trong khoảng thời gian này ta không muốn nhìn thấy ngươi ! Nếu không, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi."

Thiên Tung nhìn nàng, mặc dù thập phần không muốn xuống xe, nhưng nghe nàng lời nói vô cùng kiên quyết, chỉ đành gọi lại Tiểu Lộ Tử, để hắn ngừng xe lại, Lâm Lệnh Nguyệt thấy nàng theo lời nhảy từ trên xe xuống, trong lòng khó chịu lại chỉ tăng thêm chứ không giảm.

Ngôn Vô Kỵ thấy Thiên Tung xuống xe cưỡi ngựa, tâm trạng cũng là quái lạ, dù sao ngồi trên xe thư thái dễ chịu hơn. Thiên Tung để cho bọn họ xe ngựa đi ở phía trước, tự mình nắm dây cương, đứng ở bên đường dừng lại không đi tiếp, nàng đưa tay sờ sờ lông mao bạch mã, vẻ mặt sầu não nói: "Ngựa ơi ngựa a, nàng  không để ý đến ta, ta nên làm cái gì bây giờ a?"

Bạch mã lắc lắc đầu, cũng không phản ứng quá nhiều với nàng, Thiên Tung cắn răng nói: "Mặc kệ thế nào ! Nói chung ta trước tiên xin lỗi nàng, cho dù nàng đối với ta lạnh nhạt, ta cũng muốn da mặt dày theo nàng, chỉ cần nàng còn yêu ta, cuối cùng sẽ tha thứ cho ta."

Lâm Lệnh Nguyệt khóc một trận kịch liệt, trong lòng cũng đã cảm thấy chút dễ chịu, chính là nghiêng tai lắng nghe, lại không thấy tiếng vó ngựa truyền đến, tâm trạng không khỏi lo lắng, rất sợ Thiên Tung ngày trước là một công chúa cao ngạo, sẽ không tái đi theo, rồi lại ngượng ngùng vén màn nhìn, không nhịn được có chút âm thầm hối hận.

Không quá lâu, lại nghe Tiểu lộ Tử tại bên ngoài nói: "Lâm cô nương yên tâm, công chúa đã cưỡi ngựa theo kịp." Trong thanh âm có một chút mang theo sự biết rõ khôn khéo mọi chuyện.

Lâm Lệnh Nguyệt nghe vậy, nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, tâm trạng cũng là rất an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com