Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Kỳ nghỉ hè tồi tệ

Có lẽ là bởi vì linh hồn của Harry hiện tại đủ mạnh, cho nên lần này nó không có ngất đi.
Giáo sư Dumbledore muốn đưa nó đến bệnh viện của trường, nhưng Harry từ chối. Càng đi nó càng không thích. Nó nhớ chiếc giường bốn cọc của mình, và ngay cả chiếc giường màu xanh lá cây và màu bạc cũng rất đáng yêu.

Cuối cùng, Giáo sư Snape đã gửi nó trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Nó mệt đến mức thậm chí không trả lời câu hỏi của Draco, không có thời gian để nói điều gì đó với Blaise, Gregory và Vincent đang lo lắng. Thậm chí nó còn không thay bộ đồ ngủ, chỉ cởi chiếc áo khoác bẩn và ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Khi nó tỉnh dậy thì trời đã sáng, những người bạn cùng ký túc xá đều lo lắng vây quanh nó.

"Cậu không sao chứ Harry?" Draco đỡ nó dậy.

"Không thể tuyệt hơn." Harry vò mái tóc đen rối của mình và cười toe toét.

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Draco háo hức hỏi.

Harry kể chúng một cách có chọn lọc, như thể đang kể một câu chuyện ly kỳ.

"...Chà... tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì Quirrell không thể chạm vào tôi, hắn đã thối rữa thành nước đặc khi chạm vào tôi, tôi thề là tôi thực sự không làm gì cả..."

Blaise một mặt kinh ngạc nói: "Harry, tôi cảm thấy cậu có lẽ thật sự là người được chọn, cậu chỉ cần chạm tay liền có thể tiêu diệt kẻ thù."

"Ồ!"

"Nó thật là ngầu!"

Gregory và Vincent đều đồng ý.

Harry mỉm cười, nhưng không nói gì.

Khi họ cùng nhau đi ăn sáng, giáo sư Dumbledore đã nháy mắt với nó từ bàn giáo viên và nâng ly nước bí ngô trên tay ông.

Trong tiết cuối cùng trước khi rời trường, giáo sư Dumbledore cho nó cơ hội để đặt câu hỏi. Harry giả vờ hỏi một vài câu, chẳng hạn như làm thế nào để đối phó với Hòn đá Phù thủy, tại sao nó có thể lấy nó ra khỏi gương, và tại sao Giáo sư Quirrell không thể chạm vào nó hay gì đó.

Họ đã có một buổi chiều trò chuyện vui vẻ, không đầy nước mắt, hoang mang và oan trái như lần đầu.

Cho dù biết giáo sư Dumbledore có thể vì chính nghĩa hy sinh nó, thậm chí có lúc lợi dụng nó, Harry cũng có thể bỏ qua, bởi vì nó có cùng một niềm tin với giáo sư Dumbledore, và nó vĩnh viễn kính trọng vị Pháp sư vĩ đại này.

Trước khi chia tay, giáo sư Dumbledore đưa cho nó một hộp đậu Bibi nhiều vị, Harry cười rất vui vẻ, trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo của nó lấp lánh những vì sao.

Trước bữa tiệc cuối năm, nó và Hermione cùng nhau đọc sách trong thư viện, và dĩ nhiên là Draco. Ba đứa  còn lại từ chối đọc sách sau kỳ thi, chúng đi chơi bên Hồ Đen.

Sau cuộc phiêu lưu này, Draco đã đối xử với Hermione tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì nó cũng không để cái từ tồi tệ đó quanh quẩn trên môi mình nữa.

Khi bạn và ai đó đã trải qua một sự kiện có khả năng đe dọa đến tính mạng, rất khó để tiếp tục thù địch, và việc vượt qua nhiều cửa bảo vệ Hòn đá Phù thủy là một sự kiện như vậy.

Một điều nữa để biết ơn - Hermione đã lấy lại cuốn sách mà cô ấy đã mượn. Ban đầu cô ấy để nó trong phòng Fluffy, nhưng may mắn thay nó vẫn còn nguyên vẹn và Hermione có thể tiếp tục đọc trong thư viện mà không bị bà Pince đuổi ra ngoài.

Đối với Cúp nhà, Harry và Draco lần lượt giành được sáu mươi và năm mươi điểm cho ngôi nhà, trong khi Hermione giành được năm mươi điểm cho Ravenclaw. Không còn nghi ngờ gì nữa, những đồ trang trí màu xanh lá cây và bạc được treo khắp Đại Sảnh Đường, cũng như một biểu ngữ có hình một con rắn Slytherin đằng sau bàn dành cho khách.

Harry hào hứng cổ vũ với các bạn cùng lớp, cho họ những cái ôm và đập tay cao.

Nó cảm thấy rằng nó đã có thể hòa nhập vào nhóm này, và đây là ngôi nhà thứ hai của nó. Và những người bạn cùng lớp không hiểu vì sao nó lại được phân vào nhà Slytherin dường như đã buông bỏ hận thù của mình vì những hành động vinh quang của nó.

Vào ngày trở về bằng xe lửa, tất cả học sinh đều phấn khởi vì kỳ nghỉ hè sắp đến, chỉ có Harry đang ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cầm cuốn album ảnh cha mẹ mà bác Hagrid đã đưa cho. Nó không muốn quay lại Dursleys chút nào, nhưng nó biết mình không có lựa chọn nào khác. Ma thuật máu vừa là bảo vệ vừa là giam cầm. Và tệ hơn nữa, có một con gia tinh tên là Dobby đang đợi nó vào mùa hè này.

Đúng như dự đoán, Harry đã không nhận được một lá thư nào trong suốt một tháng sau khi trở về nhà Dursley. Gia đình Dursley đã cười nhạo nó vì điều này, nhưng Harry không quan tâm vì nó biết bạn bè vẫn chưa thực sự quên nó.

Đầu óc Harry quay cuồng khi nó lau cửa sổ, rửa xe, cắt cỏ, dọn dẹp bồn hoa, tưới hoa hồng và sơn lại những băng ghế trong vườn dưới cái nắng gay gắt.

Nó không hiểu tại sao tất cả những điều tồi tệ muốn xảy ra vào ngày sinh nhật của mình. Không bánh, không quà, không lời chúc phúc, và vô số công việc lặt vặt đã đủ tồi tệ rồi, nhưng chúng luôn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Có thể Dobby sẽ đến tối nay, và tất nhiên, sẽ có những khách hàng được gọi là quan trọng của dượng Vernon. Bất quá Harry đã có biện pháp đối phó. Trực tiếp từ chối Dobby chỉ làm cho sự tình phát triển vượt quá tầm kiểm soát, cho nên nó dự định đáp ứng Dobby, sau đó sẽ tìm cách trở lại trường học.

Nó đã từng lo lắng sẽ bị Hogwarts bỏ rơi, nhưng hiện tại nó biết rất rõ, chỉ cần có Giáo sư Dumbledore ở đó, nó sẽ không thật sự bị quên lãng. Nếu như giáo sư phát hiện nó còn chưa trở lại, nhất định sẽ tìm biện pháp đi đón nó. Vì vậy, Harry không có chút nào kinh hoảng, thậm chí còn có nhàn rỗi đoán xem lần này ai tới đón nó. Vẫn sẽ là bác Hagrid chứ? Điều đó sẽ khiến gia đình Dursley khiếp sợ, đặc biệt là Dudley, người bị mọc đuôi heo. Nghĩ lại thì, một gã khổng lồ đã xuất hiện trên đường Privet Drive — một gã từng có mối thù với họ. Harry gần như phá lên cười trước sự tưởng tượng đó.

Nó không muốn lợi dụng việc gia đình Dursley không biết pháp thuật không thể sử dụng ở ngoài trường học để đạt được chút lợi ích, kỳ thật Dursley không biết chính là phần thưởng tốt nhất của nó.

Dượng Vernon và dì Petunia đã cố gắng phớt lờ nó, nhưng anh họ Dudley đã không chơi đùa với bao cát hình người trong một năm, vì vậy nó sẽ càng bắt nạt Harry nhiều hơn khi cha mẹ nó không chú ý  - có thể còn có yếu tố trả thù về việc mọc đuôi. Nhưng trong mắt Harry, anh họ của nó chỉ là một thằng nhóc, và thiệt hại về vật chất gần như không đáng kể so với cuộc chiến mà nó đã trải qua.

Phản ứng thờ ơ của Harry khiến Dudley dần dần mất hứng thú, vì vậy vào ngày sinh nhật của nó, nó thậm chí có thể nói đó là một ngày khá thoải mái.

Mãi đến bảy giờ ba mươi, dì Petunia mới để nó, bẩn thỉu, giẫm đạp lên những tờ báo vào nhà, và thúc giục Harry nuốt bữa tối đạm bạc của nó - hai ổ bánh mì và một ít pho mát. Khi dượng Vernon đuổi nó lên lầu, ông ấy lại hung dữ nói: "Nhớ kỹ, nhóc - mày mà dám to tiếng..."

Ông ta làm một cử chỉ đe dọa.

Harry phát ra một tiếng "ồ" buồn tẻ, chậm rãi đi về phòng của mình và ngã xuống giường.

Cảm ơn Trường Phù thủy Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, ít nhất nó có thể giả vờ không tồn tại mà không tiếp tục trốn trong cái tủ nhỏ tối tăm.

Trời đã tối, và khi một người khách nhấn chuông cửa ở tầng dưới, Harry đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, đặc biệt là vì phòng của nó rất yên tĩnh vào lúc này.

Harry đã bí mật để Hedwig đi vào đầu kỳ nghỉ hè và nhờ cô bé gửi một lá thư cho Hermione. Trong bức thư, nó không che giấu việc gia đình Dursley không thích Hedwig và nhờ cô chăm sóc Hedwig thay nó. Cô bé có thể giận nó, nhưng đó không phải là một cuộc sống tốt đẹp với cô bé. Cha mẹ của Hermione tốt hơn dì và dượng của nó gấp ngàn lần.

Thời gian trôi qua, dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, nhưng Dobby lại không xuất hiện.

Harry bắt đầu trở nên nôn nóng, cảm giác như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Hóa ra suy đoán của nó đã đúng.

Có một tiếng nổ bất ngờ ở tầng dưới, tiếp theo là sự im lặng kỳ lạ, sau đó là tiếng chửi rủa và la hét. Harry phớt lờ lời đe dọa của dượng Vernon và vội vã xuống lầu.

Chiếc bánh kem tuyệt đẹp mà dì Petunia gọi nằm trên đầu ông Mason. Một con cú bay từ cửa sổ như một cơn lốc và ném một lá thư lên đầu bà Mason. Bà Mason, người sợ hãi tất cả các loài chim, hét lên một tiếng kỳ lạ và chạy ra khỏi nhà số 4 Privet Drive như thể chạy trốn để giữ lấy mạng sống của mình.

Đó là một đêm thực sự lộn xộn.

Khi dượng Vernon túm lấy tai nó và ném vào phòng, Harry nắm chặt lấy lá thư, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chuyện quan trọng như vậy sao nó lại quên được chứ!

Dobby đã từ chối tiết lộ ai là chủ nhân của mình khi cảnh báo nó, bởi vì nó không được phép nói. Tuy nhiên, Dobby đã gặp nó vào Giáng sinh năm ngoái tại Trang viên Malfoy. Vì không bại lộ thân phận của chủ nhân, Dobby chắc chắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt nó, mà sẽ lựa chọn âm thầm ngăn cản nó trở lại trường học.

"Thằng nhóc! Tao sẽ nhốt mày lại! Mày sẽ không bao giờ quay lại ngôi trường chết tiệt đó nữa! " Rõ ràng, dượng Vernon đã nhầm tất cả những điều này với Harry, và ông ta nói một cách hằn học, "Bây giờ tao biết rồi! Mày không được sử dụng những mánh khóe chết tiệt bên ngoài trường học, phải không! Nếu mày sử dụng phép thuật để trốn, bọn chúng sẽ đuổi mày!"

Ngày hôm sau, dượng Vernon cho người dán băng keo cửa sổ phòng Harry lại và khóa cửa ba lớp. Ông ta cũng tự đặt một cái bẫy ở cửa ra vào, và một ít súp đóng hộp lạnh được chuyển đến ba lần một ngày trong trường hợp nó chết đói trong nhà. Họ bắt Harry đi vệ sinh vào mỗi buổi sáng và buổi tối, và nhốt nó trong nhà trong thời gian còn lại.

Harry không có ý định chạy trốn, nó chỉ cảm thấy hơi buồn.

Lần này, không ai trong số anh em nhà Weasley đưa nó ra ngoài, và nó sẽ phải nhịn đói cả tháng cho đến khi khai giảng.

Harry, người đã bình tĩnh lại, đã suy nghĩ rất nhiều. Nó đoán Lucius lần này vứt bỏ cuốn nhật ký là bởi vì nó cùng Draco có quan hệ tốt, và theo những gì đã xảy ra cuối học kỳ trước, cho nên hắn mới có ý định loại bỏ những đồ vật của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng nó không biết tại sao Dobby lại hiểu lầm.

Khi bị dượng Vernon ném trở lại phòng ngủ, Harry tìm thấy một bức thư thừa trên bàn. Từng chữ trong bức thư này như được cắt ra từ một tờ báo hay tạp chí nào đó, khi ghép lại với nhau vẫn còn nhiều lỗi ngữ pháp, cho thấy người "viết" bức thư có vẻ không phải là người có trình độ học vấn cao.

Bức thư bày tỏ rằng một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra ở Hogwarts, và hy vọng Harry sẽ không quay lại trường. Không cần đoán, nó cũng biết bức thư đó là của ai.

Dobby có ý định tốt, nhưng sai cách. Ngay cả khi Harry thích Dobby nhiều như vậy, nó cũng sẽ muốn đánh con gia tinh.

Dượng Vernon hẳn đã rất tức giận vì sự kiện này, và Harry vẫn bị nhốt trong nhà cho đến khi học kỳ đầu tiên bắt đầu vào ngày 1 tháng Chín.

Ông ta không để Harry chết, nhưng cũng không làm cho nó cảm thấy tốt hơn.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè thật khủng khiếp và dài. Thiếu niên tóc đen đáng thương một chút cũng không lớn, thân thể vốn gầy gò giờ càng ốm yếu. Nó ôm album ảnh của cha mẹ, nằm trên giường nhìn mặt trời lặn, nghĩ đến khi nào giáo sư Dumbledore sẽ phát hiện ra nó không đi học, khi nào sẽ có người đến đón nó, buồn ngủ và rơi vào giấc ngủ.

Vào giờ ăn tối, có tiếng gõ cửa nhà Dursley. Dượng Vernon yêu cầu Dudley ra mở cửa, thằng nhóc béo vừa xem TV vừa ăn bánh pudding của mình, cho đến khi cánh cửa lại bị gõ một cách thiếu kiên nhẫn, nó mới miễn cưỡng mở cửa.

Trong một lúc lâu, trong đại sảnh không có động tĩnh gì.

Dượng Vernon gọi tên Dudley nhiều lần nhưng không có phản hồi, vì vậy ông đứng dậy lầm bầm và đi xem chuyện gì đã xảy ra.

Trong đại sảnh, cục cưng của ông ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo đen âm trầm ngoài cửa, như là bị dọa sợ. Dì Petunia hình như đã nhận ra người đàn ông trước mặt, nhưng há miệng mấy lần cũng không phát âm được tên của người đó.

"Tôi đến để đưa Harry Potter đến trường," người đàn ông nói cộc lốc, trong mắt lộ rõ ​​vẻ ghê tởm, như thể cả nhà là một lũ sên ghê tởm.

"Cái. . . cái gì? Không! Ở đây không có Harry Potter!" Dượng Vernon sửng sốt vài giây, rốt cục tìm được thanh âm của mình, hung ác nói, vươn tay muốn đóng cửa lại.

Nhưng người đàn ông phớt lờ và đi thẳng vào nhà.

"Anh đang xâm phạm! Tôi sẽ gọi cảnh sát!" dượng Vernon gầm lên.

Rồi cổ họng ông ta như nghẹn lại khi nhìn người đàn ông rút đũa phép. Ông ta có thể xử lý Harry theo ý muốn, nhưng không thể xử lý một phù thủy trưởng thành.

Lúc này người đàn ông đã đi lên lầu, dượng Vernon hốt hoảng đuổi theo, nhưng toàn bộ cảnh ông ta đối xử với Harry đều đã lọt vào mắt người đàn ông. Trên cửa sập vẫn còn một lon súp chưa đụng tới, chỉ có một cái bát nhỏ lạnh ngắt, và ba ổ khóa lớn khóa chặt cửa.

Một cơn tức giận không thể kiềm chế đột nhiên dâng lên từ đáy lòng người đàn ông, hắn dùng một câu thần chú thô bạo mở cửa ra, liền nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương đang hấp hối nằm cuộn tròn trên giường.

Tiếng động ngoài cửa rốt cục cũng đánh thức nó, đôi mắt màu xanh chậm rãi mở ra, hai gò má hóp lại khiến mắt nó to hơn, giống như hai viên ngọc lục bảo.

Đôi mắt đẹp hệt như của Lily.

Snape quay phắt lại và giận dữ nhìn gia đình Dursley.

Harry sâu sắc cảm nhận được giáo sư Snape tức giận, nhưng năm sau nó phải quay lại đây, người đàn ông này không có tính tình tốt như bác Hagrid, nếu xảy ra chuyện gì đau lòng, cuộc sống của nó sang năm sẽ càng khó khăn hơn.

Harry hoảng loạn nhảy xuống giường, nắm lấy vạt áo người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Giáo sư, thầy tới đón con sao? Chúng ta có thể rời đi chưa?"

Cậu bé cố làm cho giọng mình nghe có vẻ đáng thương và thận trọng, cố mở to đôi mắt xanh lục nhìn chăm chú và van lơn, ôm chặt trong tay cuốn album ảnh có ảnh của mẹ mình.

Hình ảnh này đã thành công bắt lấy điểm yếu của giáo sư Snape. Từ bỏ lời nguyền đối với gia đình Dursley, người đàn ông nhét tất cả đồ đạc của Harry vào chiếc rương cũ của mình bằng một cái vung đũa phép, sau đó bế Harry lên và biến mất trước mặt gia đình Dursley đang sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com