Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35


Những tưởng cuộc đời của Phương Anh từ nay về sau sẽ đầm ấm hạnh phúc nhưng không ông trời làm gì dễ dàng cho Phương Anh được toại nguyện như vậy

" Phương Anh , hay nay em đi chợ với chị ha " Ngọc Thảo nằm ở trong lòng Phương Anh nói , kể từ lúc chị trở về hầu hết mọi việc trong nhà đều do một tay chị làm , em chẳng cần phải bận tâm gì cả , cho nên hôm nay em quyết định thưởng cho Phương Anh một ngày thảnh thơi , tất cả mọi việc trong nhà ngày hôm nay đều sẽ do em làm hết

" Thôi , ngoài chợ nắng lắm , để chị tự đi cho , Thảo ngủ thêm xíu đi " Phương Anh cưng chiều Ngọc Thảo như vậy thì dễ gì cho em đi cùng , cô chỉ muốn em an nhàn ở nhà mà tận hưởng thôi

" Hay là mấy người để mắt tới ai ở ngoài chợ , cho nên mới không cho tui đi chung , đúng không " Ngọc Thảo ngước mắt lên nhìn con người kia , sợ cái gì mà không cho em đi chung hả ?

" Không có mà , mắt chị có mình em thôi chứ có ai nữa đâu . Thảo đi chung cũng được , nhưng mà phải mặc áo khoác đàng hoàng đó nha , mắc công nắng đen da " oan cho Phương Anh quá , ý tốt của cô sao qua tai em của lại thành ý xấu vậy ?

" Em biết rồi , còn giờ buông em ra để đi đánh răng " Ngọc Thảo gật nhẹ đầu coi như là đồng ý với lời Phương Anh nói , sau đó lại tìm cách mà chui ra khỏi vòng tay của ai kia

" Thoi , ngủ thêm xíu đi " Phương Anh thấy Ngọc Thảo muốn trốn thì càng ôm chặt hơn nữa , coi thử coi em sẽ trốn ra bằng cách nào đây ?

" Khùng quá , bảy giờ rưỡi sáng rồi còn ngủ , chị ngủ quài là người ta dẹp chợ luôn đó " Ngọc Thảo nghe chị nói vậy thì đưa tay ký vào đầu chị một cái , Phương Anh mà còn ngủ nữa là nguyên ngày hôm nay cả hai phải nhịn đói cho mà coi

" Ai dám dẹp , chị chưa cho dẹp thách ai dám dẹp đó " Phương Anh dù cho đã rửa tay gác kiếm nhưng sâu bên trong vẫn sót lại một chút giang hồ khi xưa

" Hay quá ha , chị đừng có quên là chị đã rút khỏi giang hồ rồi đó " Ngọc Thảo liếc mắt nhìn Phương Anh một cái rồi tranh thủ leo xuống giường đi vào nhà vệ sinh chứ em mà còn nằm đó nữa chắc Phương Anh nằm nói chuyện với em tới tối luôn quá

Phương Anh sau khi nghe Ngọc Thảo nói vậy thì có chút tiếc nuối , hồi đó làm giang hồ đi tới đâu ai cũng sợ , đi chợ nhiều khi còn không cần trả tiền , còn giờ hết làm thì phải nằm đây chờ vợ rồi đưa vợ đi chợ để cho vợ trả tiền . Mà tiếc thì tiếc vậy thôi chứ Phương Anh không có hối hận với quyết định của mình đâu , giang hồ hiểm ác lắm , rời xa càng nhanh càng tốt

-------------------------------------------

" Cái này , cái này nữa , rồi cái kia nữa , lấy hết cho em " Ngọc Thảo đi đằng trước , tay chỉ lung tung khắp nơi , thấy cái gì cũng muốn mua khiến cho Phương Anh muốn tiền đình tới nơi

" Nhiêu đây đủ rồi , hay thôi mình về đi , mai chị dẫn Thảo đi tiếp ha " Phương Anh nhìn đống đồ trên tay mình mà bất lực không thôi , với cái đống đồ này nhiều khi mở luôn được cái tiệm tạp hóa không chừng

" Phương Anh không có thương em " Ngọc Thảo nghe Phương Anh đòi về thì bắt đầu nhõng nhẽo , lâu lâu người ta mới đi chợ , đi chưa được bao nhiêu đã đòi đưa người ta về rồi

" Nói bậy hả , thương sao không thương . Thảo thích gì cứ mua đi rồi để chị đem về cho " Phương Anh chịu thua được chưa , cái mặt nhõng nhẽo như ai vậy mà nỡ bắt em đi về nữa

Thế là Ngọc Thảo vẫn cứ tiếp tục đi phía trước , thích gì thì lấy bỏ vào giỏ cho Phương Anh xách , hành động đó cứ được diễn ra liên tục cho đến khi cả hai đi đến cuối chợ

" Ủa chị Phương Anh , chị đi đâu mấy năm nay mà không qua gặp em vậy " giọng nói quen thuộc bất chợt được vang lên bên tai của Phương Anh khiến cho cô có chút giật mình

" Ủa Vy hả ? Mấy năm nay chị đi tù " Phương Anh thấy Thanh Vy thì hốt hoảng vô cùng , có trùng hợp quá không vậy , gặp ngay lúc cô đang đi chợ với Ngọc Thảo là sao , chuyến này chắc cô bầm mình với em quá

" À vậy hả , vậy mai mốt có tính qua gặp em nữa không ? " Thanh Vy biết chứ sao không , chuyện Phương Anh đi tù lên báo quá trời , ai mà nói không biết là nói xạo , mặc dù biết như vậy nhưng em vẫn cố tình hỏi đó

" Có không ? " Ngọc Thảo quay sang nở một nụ cười nhẹ với Phương Anh , đứng nói chuyện với người ta nãy giờ sao không thấy nhắc gì tới em vậy ?

" Không có " Phương Anh nuốt khan một cái rồi run run trả lời , trưa nắng mười một giờ mấy gần mười hai giờ trưa mà sao lạnh dữ vậy nè ?

" Nói lớn lên " Ngọc Thảo nhướn mày nhìn lấy Phương Anh , chị trả lời nhỏ như vậy làm sao mà người ta nghe được

" Sau này chị không có qua nữa đâu " Phương Anh cố gắng hít một hơi thật sâu rồi hướng về phía Thanh Vy nói lớn , nói cỡ đó chắc Thanh Vy nghe với hiểu mà ha

" Còn gì nữa ? " Ngọc Thảo vẫn cảm thấy chưa có đủ , câu nói của Phương Anh vẫn còn thiếu một cái vế vô cùng quan trọng

" Chị có vợ rồi , sau này Vy đừng có làm phiền chị nữa nha " Phương Anh nghe vậy thì nói luôn cho Thanh Vy nghe , nói vậy không biết Ngọc Thảo tối nay có tha cho cô không ?

" Nghe rõ chưa ? " sau Phương Anh đến lượt Ngọc Thảo hướng về phía Thanh Vy nói , nghe tới đây là biết ai thắng ai thua rồi đó

Thanh Vy nghe thì vậy không nói gì nữa , chỉ biết đứng đó nhìn Phương Anh cùng với vợ của chị đi lướt qua , chẳng ngờ mục đích của Ngọc Thảo hôm nay hẹn Thanh Vy ra là để nghe Phương Anh nói như vậy , cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của Phương Anh và Thanh Vy . Ngọc Thảo , em thâm lắm , Thanh Vy chơi không lại

-------------------------------------------

" Ủa Thảo mới đi chợ về hả ? " Chí Thiện đang ngồi sửa xe thì vô tình lướt mắt trúng thấy Ngọc Thảo nên mở miệng hỏi thăm luôn

" Không , mới đi coi phim về " Phương Anh gương mặt chầm dầm trả lời thay cho Ngọc Thảo , bộ đui hay sao còn hỏi ?

" Dạ , em mới đi chợ về , có mua ít bánh cho anh nè " Ngọc Thảo từ lúc từ chợ về đến đây chẳng thèm đoái hoài gì đến Phương Anh , mặc cho chị cứ đi kế bên năn nỉ

" Giá vàng dạo này ..." Chí Thiện vừa cầm bánh Ngọc Thảo mới cho vừa tiện miệng hỏi , chẳng biết có một người đang khó chịu vô cùng

" Muốn biết thì ra tiệm vàng coi , rảnh lắm hay sao mà ngày nào cũng hỏi vậy ? " Phương Anh chướng mắt Chí Thiện lâu rồi nha , mắc gì không ra tiệm vàng hỏi mà cứ đi hỏi Ngọc Thảo quài là sao vậy ?

" Dạ thôi , em có việc về trước , có gì em báo giá vàng cho anh sau nha " Ngọc Thảo thấy Phương Anh sắp bùng nổ tới nơi thì tìm cớ đi về , chứ em đứng đây nói chuyện quài chắc chị đốt cái tiệm sửa xe của Chí Thiện luôn quá

-------------------------------------

" Chị dằn mâm xán chén với ai đó " Ngọc Thảo ngồi ở trong nhà mà muốn nhức cái đầu với Phương Anh , không biết chị làm cái gì mà ầm ầm nảy giờ ở trong bếp , nấu cơm hay là đập chén đây hả ?

" KỆ TUI " Phương Anh đứng ở phía trong bếp nói lớn , cô nói chuyện với Thanh Vy thì em giận cô được , còn em nói chuyện với Chí Thiện thì cô không được giận lại hay sao ?

" Xưng tui với ai đó hả ? " Ngọc Thảo thấy Phương Anh lớn tiếng thì cũng bắt đầu nổi nóng , tự nhiên lớn tiếng với em là sao ?

" Xưng tui với em đó , hay em muốn tui xưng anh em với em " Phương Anh đặt chén cơm lên bàn một cái kịch , sau đó ngước mắt nói với Ngọc Thảo . Nói chuyện với người ta thì anh em ngọt sớt , còn nói chuyện với cô là dữ dằn vậy đó

" Chị đừng mà quá đáng , tự nhiên giận em là sao ? " Ngọc Thảo thật sự hết biết nói với Phương Anh , rốt cuộc là em đã làm cái gì cho chị giận đây ?

" Trên đời này không có cái gì tự nhiên hết , em làm cái gì thì em tự biết đi " Phương Anh khoanh tay trố mắt nhìn Ngọc Thảo , rõ ràng người quá đáng là em đó , chứ có phải là cô đâu

" Em không biết " Ngọc Thảo cũng chẳng vừa , Phương Anh hôm nay ăn gan hùm hay sao mà em nói câu nào là cãi lại câu đó vậy ?

" Vậy thì đợi chừng nào em biết rồi thì hai đứa mình nói chuyện " Phương Anh nói xong thì cũng quay người đi ra khỏi nhà , chẳng thèm ăn cơm với em nữa

" Rồi đi đâu vậy hả , nấu cơm xong cái đi là sao ? " Ngọc Thảo vừa bực vừa tức , nấu cơm cho đã rồi để em ngồi ăn một mình vậy đó hả ?

" Em đi mà kêu thằng Thiện qua ăn chung đi , rồi hai người bàn giá vàng với nhau luôn " Phương Anh còn tâm trạng nào đâu mà ăn , ghen tuông muốn no luôn rồi sức đâu mà ăn

Ngọc Thảo thấy vậy cũng chẳng thèm ăn nữa , bị Phương Anh giận no rồi , ăn chi cho mắc công , tay cầm lên chiếc điện thoại gọi Đỗ Hà với Tiểu Vy qua ăn phụ , sẵn hỏi tụi nó luôn là em sai chỗ nào ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com