Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Ngày nghỉ không có gì tốt, ở nhà không có việc gì làm, nếu như có thể lựa chọn, Phương Tử Ninh thà rằng đi học.

"Con gái, đánh ván cờ với cha, thế nào?" Ba Phương nhìn con gái đang ngồi ngẩn người kia, Phương Tử Ninh, nói.

"Cha, chớ làm người khác khó chịu có được hay không?" cô không thích cùng cha đánh cờ, điều này làm cô không có tự tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đều không thể thắng nổi một lần.

"Không có lớn nhỏ gì hết" Mẹ Phương đi tới gắt giọng.

"Con gái, con không phải có hẹn sao?" Ba Phương cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ông không phải là một người cha nghiêm khắc.

"Cha thiệt là, con còn nhỏ như vậy mà kêu con đi hẹn hò, cha! Cha già mà không đáng kính." Phương Tử Ninh tức giận trợn mắt nhìn ba Phương một cái.

Thật không biết trong lòng cha đang suy nghĩ gì, không phải mọi người đều nói làm cha thường thương con gái hơn sao? Tại sao cha của cô lại hi vọng cô mau mau lập gia đình? Chẳng lẽ ông không phải cha ruột của cô?

"Chỉ là cha suy nghĩ cho con." Làm cha bị con gái nói như vậy, thật không có mặt mũi nào mà.

"Cha, chẳng lẽ con không phải con ruột của cha?" Phương Tử Ninh nghi ngờ hỏi.

Chưa nói hết lời, Phương Tử Ninh liền bị một cái cốc rất mạnh trên đầu.

"Đứa trẻ ngốc nghếch này." Mẹ Phương vừa bực mình vừa buồn cười nói "Trước đây khi cha con theo đuổi mẹ, đã chịu không ít cực khổ vì ông ngoại con, cho nên sau khi sinh con, cha con đã nói nhất định phải đòi con trai từ nhà người khác về, giống như cách của ông ngoại con vậy. Chỉ tiếc. . . . . ."

"Chỉ tiếc cái gì?" Phương Tử Ninh ngây ngốc nói tiếp.

"Chỉ tiếc con gái không có di truyền truyền thống tốt đẹp của chúng ta, chưa từng bị ai trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là khiến cha con thất vọng." Mẹ Phương nghiêm trang nói, trong bụng lại đã buồn cười đến mức ruột muốn cuộn lại với nhau.

"Bà xã, bà nói rất đúng a." Ba Phương kẻ xướng người họa phối hợp với Mẹ Phương.

Thật là muốn chịu đựng, nhưng không thể, Phương Tử Ninh cô mặc dù không phải là sắc nước hương trời, nhưng cũng không giống như cha mẹ nói vậy chứ, thật không thể chịu nổi mà? Chí ít cũng có nhiều bé trai nói cô thật đáng yêu.

Nếu như Phương Tử Ninh biết, "Đáng yêu" có thể giải thích là vì đáng thương không có người yêu, hoặc là đáng giận vì không dám nói lời yêu, cô sẽ không khẳng khái hùng hồn mà nói ra như vậy.

"Cũng chỉ có thể trách cha mẹ năng lực chế tạo quá kém" Phương Tử Ninh tức giận cầm hộp điều khiển, mở ti vi.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ba Phương bắt máy.

"Tử Ninh, điện thoại của con." Ba Phương cầm lấy điện thoại gọi. Là con trai đấy! Xem ra nguyện vọng của hắn sẽ rất nhanh được thực hiện!

Phương Tử Ninh nhận điện thoại. "Alo, tôi là Tử Ninh."

"Tôi là Lâm Hạo Vũ." Bên đầu điện thoại kia truyền đến câu trả lời đơn giản.

"Là anh hả? Tôi nghĩ rằng anh đã quên ý định mượn truyện rồi."

Cô và hắn gặp nhau cách nay đã một tháng, cô nghĩ rằng hắn đã quên, cũng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi vì chẳng có người đàn ông chín chắn, trưởng thành nào thích xem truyện tranh cả.

"Ra ngoài được không? Tôi chờ cô ở cửa ra vào" Sao thanh âm của cô nghe giống như không quan tâm đến hắn một chút nào?

Vậy trong lòng cô, hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào sao? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ không vui .

Không gặp mặt cô, hắn phát giác mình không có cách nào không nhớ cô được. Gần đây, tâm trí hắn lại học theo người ta biết vấn vương một người? Trời! Hắn thậm chí còn khao khát cuộc sống sau này có thể làm bạn với cô.

"Cái gì? Bây giờ?" Cô kêu lên một tiếng.

Phương Tử Ninh bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng, mang theo 10 cuốn sách "vợ chồng thích khám phá", xem lại quần jean, áo thun trên người, vẫn còn tươm tất, liền trực tiếp đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lâm Hạo Vũ tựa vào cửa xe bên cạnh chờ cô.

"Cái này cho anh." Phương Tử Ninh cầm sách trên tay đưa cho Lâm Hạo Vũ, sau đó tính chuẩn bị trở về tiếp tục xem ti vi.

"Cô có chuyện gì gấp sao?" Lâm Hạo Vũ bắt được tay Phương Tử Ninh, hỏi.

"Tôi muốn vào xem TV." Phương Tử Ninh quay đầu lại nói.

"Xem ti vi?" Cô không thèm đếm xỉa tới hắn, nguyên nhân là vì mỗi ngày đều xem TV?

"Xem ti vi có cái gì không đúng sao?" Phương Tử Ninh không hiểu, tại sao hắn có vẻ rất tức giận.

"Đi ăn bữa tiệc lớn, như thế nào?" Nếu cô không chú ý đến hắn, thì hắn cố ý đưa ra một lý do khiến cô động lòng, như vậy có thể giữ chân cô lại.

"Bữa tiệc lớn?" Đề nghị của hắn làm hai mắt Phương Tử Ninh sáng lên .

"Lên xe thôi." Nhìn cặp mắt tỏa sáng của cô, Lâm Hạo Vũ hết sức nín cười. Cô gái này, thật rất dễ bị người ta lừa gạt.

"Tôi muốn đi vào thay đổi quần áo một chút." Phương Tử Ninh kéo kéo áo thun trên người nói.

"Không cần."

Lúc này Phương Tử Ninh mới phát giác Lâm Hạo Vũ không mặc âu phục, trên người chỉ ăn mặc đơn sơ, nhưng vẫn rất phóng khoáng, trang nhã.

"Thì ra anh cũng ăn mặc đơn sơ như vậy." vừa nói, Phương Tử Ninh vừa chui vào trong xe.

"Xe của anh rất tuyệt." Ngồi ở trong xe, Phương Tử Ninh sờ đông sờ tây.

Hoàn cảnh gia đình cô thuộc loại thường thường bậc trung, trong nhà chỉ có một chiếc xe nhỏ, bình thường đi học cô đều tự mình đón xe buýt, chưa bao giờ ngồi chiếc xe tốt như thế này.

Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ nhìn Phương Tử Ninh. Tâm trí cô không hề có một giây phút nào để ý đến hắn, hắn thật là thua thiệt, một tháng này nhớ cô đến khổ cực như thế.

Nhưng mà, nếu cô không giống như hắn nghĩ, vậy hắn sẽ lợi dụng ưu điểm của bản thân, để đạt tới mục tiêu của hắn, làm cô không còn hồn nhiên mà sẽ yêu hắn say đắm chân thành.

"Có tiến bộ không?" Lâm Hạo Vũ đột nhiên thốt ra câu hỏi làm Phương Tử Ninh không thể hiểu được.

"Cái gì có tiến bộ hay không?" Phương Tử Ninh sững sờ hỏi.

"Ý tôi là kỹ thuật hôn môi của cô." Lâm Hạo Vũ nghiêng mặt sang bên hỏi.

"Việc này hả?" Phương Tử Ninh nhất thời bỗng nhiên nhớ ra.
"Có tiến bộ hay không?" Khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười có chút thâm ý sâu xa.

"Anh cũng không để cho tôi có cơ hội luyện tập." Phương Tử Ninh uất ức nói. Tầm mắt dừng lại ở làn môi mỏng khêu gợi của hắn, lúc này mới giật mình, bản thân mình cỡ nào tưởng niệm môi của hắn.

"Hiện tại cho cô cơ hội rồi, cũng đừng không biết quý trọng." Con sói lớn muốn đem cô bé quàng khăn đỏ ăn hết.

"Thật có thể?" vẻ mặt của Phương Tử Ninh giống như nghe sắp có bữa ăn ngon.

Lâm Hạo Vũ gật đầu. Sao hắn cảm thấy mình giống như là một món ăn vậy?

Hai tay Phương Tử Ninh tựa lên ghế, cẩn thận tiến tới, nhẹ nhàng dán lên làn môi ấm áp của Lâm Hạo Vũ.

Thật sự rất tuyệt! So với những thức ăn cô đã từng thưởng thức qua, bất luận là thức ăn gì, cũng rất ngon, hơn nữa hình như ăn cả trăm lần cũng không chán!

Đầu lưỡi Phương Tử Ninh vươn ra, mô tả tỉ mỉ hình dáng môi hắn, sau đó trượt vào trong miệng của hắn.

Hắc hắc, cô hiện tại đang thực hành những thứ này, đều là học được từ Lâm Hạo Vũ!

Lâm Hạo Vũ không nhịn được! Cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm vào trong ngực, một tay nâng gáy cô, mạnh mẽ tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đem sự nhớ nhung một tháng, toàn bộ trút hết vào nụ hôn này.

Nhớ nhung sâu như vậy, làm Lâm Hạo Vũ lại càng hoảng sợ. Mẹ hắn nói không sai, một là cả đời thà không rơi vào tình yêu, nếu không chính là hết lòng với tình yêu, không thể thoát ra được.

"Anh đi Pháp công tác phải không?" Sau khi có được không gian để nói chuyện, Phương Tử Ninh lại phun ra lời nói khiến Lâm Hạo Vũ ngơ ngẩn.

"Tại sao hỏi như vậy?" Lâm Hạo Vũ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

"Nếu không, tại sao nụ hôn của anh lại nhiệt tình, đam mê giống như nụ hôn kiểu Pháp?" Phương Tử Ninh dựa vào ngực hắn không tự chủ hỏi.

"Cô biết nụ hôn kiểu Pháp sao?" Thì ra cô không phải cái gì cũng không biết.

"Đừng cho là tôi ngu ngốc!" Phương Tử Ninh nắm tay thành nắm đấm để ra oai, nhưng căn bản không đủ tác dụng để đe dọa.

"Tôi không đi Pháp, tôi chỉ đi Nhật" Lâm Hạo Vũ đem nắm đấm của cô mở ra, cùng mười ngón tay của mình quấn quít chung một chỗ.

"Vậy có nhìn thấy Hoa Anh Đào không? Trên sách miêu tả Hoa anh đào thật là đẹp!" Phương Tử Ninh hỏi Lâm Hạo Vũ với vẻ mặt khao khát.

Bởi vì một số nhà văn đem cảnh Hoa anh đào mô tả rất đẹp, nơi nào có hoa anh đào thì nơi đó giống như thiên đường trên trái đất, cộng thêm một số nhiếp ảnh gia nói rằng khi chụp ảnh thiên nhiên mà có hoa anh đào, thì bầu trời mới trở nên xinh đẹp, cho nên khiến cô đối với hoa Anh đào mười phần nghi hoặc.

"Thích Nhật Bản?"

"Tôi thích hoa anh đào." Mặc dù cô ghét Nhật Bản, nhưng cũng không phải toàn bộ, Nhật Bản trước khi có các sản phẩm khoa học kỹ thuật, con trai Nhật Bản đẹp như mỹ nữ, suối nước nóng cùng hoa anh đào Nhật Bản, cô tuyệt đối sẽ không bác bỏ.

"Bây giờ là lúc hoa anh đào nở rực rỡ nhất, có muốn đi xem một chút không?"

"Muốn chứ, nhưng không đi được nha." Phương Tử Ninh chán nản nói.

"Nếu như lần sau tôi đi Nhật Bản công tác, dẫn cô cùng đi theo thì thế nào?" Dù sao sau một tuần nữa hắn lại đi công tác, lần này tốt nhất có thể mang cô cùng đi, tránh cho hắn phải chịu đựng nỗi khổ vì nhớ nhung này.

"Nhưng tôi còn phải đến trường nha, hơn nữa năm nay sẽ phải thi đại học rồi." Phương Tử Ninh lại thêm chán nản hơn.

"Chỉ một tuần thôi, bài tập của cô có thể hỏi tôi."

"Thật?" Đôi mắt cô như có ánh sáng phát ra.

Không khí thật là mát mẻ! Thế giới thật là tươi đẹp! Lâm Hạo Vũ thật sự là đẹp trai! Ôi!

"Thật, nhưng mà, nhất định phải được sự đồng ý của người nhà cô. Không biết người nhà của cô có đồng ý cho cô đi du lịch không? Hơn nữa lại đi với một người đàn ông quen biết chưa lâu?"

"Cái này không thành vấn đề, trước kia tôi thường cuốn lấy cha, muốn ông ấy mang tôi đi Nhật Bản nhìn hoa anh đào, nhưng cha tôi vẫn muốn tôi tiết kiệm đủ tiền rồi tự mình đi, đừng có làm phiền ông ấy. Ông ấy đã từng thề không bước chân vào đất nước của bọn giặc ngoại xâm Nhật Bản dù chỉ một bước."

"Có hộ chiếu không?" Lâm Hạo Vũ cười, chắc cha của cô ấy là một người rất thú vị.

"Không có." Phương Tử Ninh trực tiếp nói cho hắn biết.

" Đưa giấy CMND cho tôi."

Phương Tử Ninh đem giấy CMND giao cho hắn, lúc này mới phát giác tay của mình bị Lâm Hạo Vũ nắm chặt lấy, nhưng cô cũng không giãy ra.

Ha ha, được trai đẹp cầm tay, rất hạnh phúc, đi dâu mà thiệt chứ!

"Cô bé này sao rất dễ dàng tin tưởng người khác?" Lâm Hạo Vũ đắc thắng nhìn giấy CMND của Phương Tử Ninh, không thể tin hỏi.

"Chẳng lẽ anh là người không thể tin được?" Phương Tử Ninh không hiểu hỏi vặn lại.

"Cô cho rằng tôi có thể tin được?" Lâm Hạo Vũ nhướng cao lông mày hỏi.

Bạn bè thì không có hỏi tin được hay không, đã là bạn bè thì nhất định phải tin tưởng đối phương, bằng không, hiểu lầm lẫn nhau thì cũng không cần làm bạn bè nữa.

"Tôi cảm thấy anh giống anh trai của tôi, có thể tin, mặc dù anh ấy có lúc thích khi dễ tôi." Phương Tử Ninh không để tâm nói.

Anh trai? Lâm Hạo Vũ im lặng ngao ngán hỏi ông trời. Hắn cũng không muốn cô coi hắn là anh trai, như vậy thì sao mà có ý đồ gì được.

"Xác định tôi giống như anh trai cô? Không phải là người khác?" Lâm Hạo Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Hiện tại tôi lại cảm thấy anh có điểm giống cha tôi rồi, dài dòng như vậy! Mau lái xe, á..., bữa tiệc lớn đang đợi chúng ta!" Phương Tử Ninh liếc mắt trừng hắn một cái.

Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ giúp cô đeo dây nịt an toàn.

Nếu như coi hắn là anh trai, sao lại để cho hắn hôn cô? Đúng là cô gái ngu ngốc mà!

Xem ra muốn cho cô mở mang đầu óc, thật là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng cũng rất có tính thách thức, nếu tiếp nhận thách thức, điều kiện đầu tiên, hắn không nên bị cô làm cho tức giận phải nổi điên.

Hắn có thể đợi, đợi cô lớn lên, đợi cô tiếp xúc tình yêu, đợi cô hiểu rằng hắn yêu cô say đắm.

Hắn sẽ khiến cô từ từ thành thục về mặt tình cảm, bây giờ cô còn nhỏ, hắn cần gì phải lo lắng?

Phương Tử Ninh nghiêng người nhìn Lâm Hạo Vũ lái xe, Ắc! ngay cả khuôn mặt nhìn nghiêng cũng đẹp trai đến như vậy!

"Tại sao không nói chuyện?" Dừng ở đèn đỏ, Lâm Hạo Vũ quay đầu hỏi. Cô ấy tuyệt đối không phải là cô gái có cá tính yên tĩnh.

Vừa quay đầu lại, hắn liền đối diện đôi mắt mở to của Phương Tử Ninh đang nhìn hắn tràn ngập vẻ tán thưởng. Chẳng biết đến khi nào, chủ nhân của đôi mắt to này mới có thể biết ngượng ngùng, xấu hổ?

"Lúc lái xe nhìn anh rất nghiêm túc, rất đẹp trai!" cho tới bây giờ Phương Tử Ninh chưa hề keo kiệt lời khen tặng dành cho người khác.
Đẹp trai thì thế nào? Cô thật chính là thiếu đầu óc mà xem hắn như anh trai. Bất quá, không sao, có một ngày, hắn nhất định sẽ nắm giữ được trái tim cô. Lâm Hạo Vũ nói thầm ở trong lòng.

"Cha, cha có thể gọi cho giáo viên của con không, nói con bị bệnh, cần xin nghỉ bệnh một tuần?" Ăn cơm tối xong, Phương Tử Ninh cùng cha chào hỏi.

"Con bị bệnh gì?" Ba Phương thả lỏng tờ báo trong tay, khẩn trương hỏi.

"Đúng nha, con có bệnh gì? Tại sao không nói cho chúng ta biết?" Mẹ Phương cũng lo lắng hỏi.

"Con bị bệnh tương tư" Phương Tử Ninh trịnh trọng nói.

"Con gái của cha cuối cùng cũng được người ta coi trọng!" Ba Phương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cười giỡn.

"Người nào gặp xui xẻo vậy, lại coi trọng em gái tôi?" Anh trai Phương Tử Ninh, Phương Lâm cũng tới chọc cô.

Nói thật, em gái của hắn cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc đầu óc quá ngốc nghếch, mơ hồ. Cô thường đem sự quan tâm đặc biệt của người khác dùng danh nghĩa bạn bè để giải thích, cho nên rất nhiều chàng trai không chịu nổi mà phải thay đổi mục tiêu. Bởi vì yêu cô, quả thật chính là tự mình chuốc lấy cực khổ!

"Con đối với hoa anh đào Nhật Bản mà mang lòng tương tư" Phương Tử Ninh không chịu nổi mà rống to.

"Sư Tử Cái Hà Đông thức dậy rống thật đúng là lợi hại." Phương Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai nói.

"Đứa trẻ chết tiệt này, muốn hại mẹ con điếc tai à?"

"Một câu thôi, cha có giúp con gọi điện thoại cho giáo viên hay không?" Phương Tử Ninh hỏi, trong câu hỏi mang hơi hướng xã hội đen.

"Con tiết kiệm đủ tiền rồi sao? Hơn nữa con đi một mình chúng ta cũng không yên tâm." Ba Phương bắt đầu nghiêm chỉnh lại.

"Tiền không thành vấn đề." Cô đã tìm được người có thể lường gạt, hơn nữa người ta còn phải đi cùng với cô!

"Bằng không, để Phương Lâm cùng đi với con, như vậy cũng tốt" Mẹ Phương cũng nói, vẻ mặt cười giỡn, dù sao bà vẫn là không yên lòng để con gái một thân một mình ra nước ngoài.

"Cùng anh trai đi xem hoa anh đào? Vậy con tình nguyện ở nhà nhìn các bức tường còn hơn." Phương Tử Ninh vừa nói vừa nhìn Phương Lâm làm mặt quỷ.

"Con có bạn cùng đi không?" Ba Phương lại hỏi.

"Có a! Cha chỉ cần giúp con gọi điện thoại xin nghỉ là được rồi, những việc còn lại không cần cha mẹ lo lắng."

"Bạn bè của con có thể tin cậy được không?" Ba Phương lại hỏi.

"Trăm phần trăm có thể tin, cha yên tâm, cha." Phương Tử Ninh ngáp một hơi, chuẩn bị lên giường đi gặp Chu công.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
"Chào buổi sáng. Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"

Phương Tử Ninh vừa bước ra khỏi nhà, đâm sầm vào Lâm Hạo Vũ đang đứng trước mặt.

"Chào buổi sáng. Anh không cần phải đi làm sao?" Phương Tử Ninh kinh ngạc, Sao Lâm Hạo Vũ sáng sớm lại xuất hiện ở trước mắt cô.

"Tôi tới đưa cô đi học." Lâm Hạo Vũ mở cửa cho Phương Tử Ninh lên xe.

"Tôi còn chưa ăn sáng đấy." Phương Tử Ninh lên xe, được voi đòi tiên nói.

"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn sáng"

Lâm Hạo Vũ khởi động xe, đi thẳng.

Tới công viên, Lâm Hạo Vũ dừng xe lại.

Sáng sớm, trong công viên có mấy cụ già đang tập dưỡng sinh, còn có một số người đang tập thể dục, rất náo nhiệt.

"Trong công viên có bữa ăn sáng sao? Ăn lá cây hay là ăn không khí?" Phương Tử Ninh một mặt bước xuống xe, một mặt hài hước hỏi.

Lâm Hạo Vũ không để ý tới câu nói có vẻ chế nhạo của cô, từ ghế sau lấy ra một cái giỏ trúc.

Hắn một tay xách giỏ trúc, một tay kéo Phương Tử Ninh hướng về ghế đá dưới gốc cây đi tới.

"Món gì thế?" Nhìn thấy hắn xách theo giỏ trúc, Phương Tử Ninh hưng phấn hỏi.

Kéo cô ngồi xuống, Lâm Hạo Vũ mở nắp giỏ trúc, phía trên có một cái khăn ăn.

"Oa, bánh ngọt chocolate, còn có bánh dẻo đậu đỏ!" bên trong giỏ trúc bày ra các loại đồ ăn, Phương Tử Ninh vui vẻ vươn tay muốn lấy một cái bánh, lại bị Lâm Hạo Vũ gạt tay ra.

"Sao thế?" Phương Tử Ninh nổi giận hỏi.

Cản trở cô hưởng thụ thức ăn ngon, người như thế một loạt giết không tha!

"Giáo viên không nói với cô, muốn ăn cái gì trước tiên đều phải rửa tay sao?" Lâm Hạo Vũ đưa khăn giấy ướt cho đôi mắt mèo đang thèm ăn ở trước mặt lau tay sạch sẽ.

"Tôi chỉ biết không khô là không sạch, ăn rồi mới tính" Tay vừa được tự do, Phương Tử Ninh lập tức tấn công về hướng về phía giỏ thức ăn

Ngồi dưới tàng cây, tận hưởng làn gió xuân đang nhẹ nhàng thổi, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những bông hoa mềm mại nở, nghe tiếng chim hót trong trẻo, thật là dễ chịu, điều quan trọng nhất - là được thưởng thức phẩm vị trần gian. Ai! Cuộc sống hưởng thụ không phải là như thế này sao?

"Tại sao anh không ăn?" Phương Tử Ninh thấy Lâm Hạo Vũ đang nhìn mình ăn như hổ đói, hỏi.

"Tôi đã ăn rồi." Lâm Hạo Vũ mở ra lon coca đưa cho cô.

Phương Tử Ninh đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Lâm Hạo Vũ rồi mới đưa tay nhận lấy lon cola.

Uống một hớp cola, nuốt nốt miếng thức ăn còn lại trong miệng, sửa lại đầu tóc, Phương Tử Ninh mới phát giác khóe miệng Lâm Hạo Vũ có dính chút bơ. Theo trực giác, cô cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng, lau đi chút bơ dính ở khóe miệng hắn

Lâm Hạo Vũ bị động tác của cô khiêu khích, tâm trí liền rối loạn. Hắn hít một hơi. Sau đó nâng gáy cô lên, trước khi môi của cô kịp rời đi, hắn liền đem làn môi đỏ mọng đó ép trở lại, dẫn dắt cô khơi ra nhiệt tình, toàn bộ trút vào trong miệng cô.

Ừ! Mặc dù đồ ăn sáng có vị rất ngon, nhưng so với Lâm Hạo Vũ thì thua kém rất nhiều. Cô tuyệt đối không cần để ý đến việc thay đổi khẩu vị.

Lâm Hạo Vũ buông môi cô ra, tiếp đó khóe miệng lại ấn xuống hôn cô một lần nữa rồi mới đỡ cô ngồi thẳng dậy.

"Tôi cảm thấy so với đồ ăn, môi của anh còn có vị ngon hơn." Phương Tử Ninh nói với vẻ mặt kinh người.

"Cô không phải muốn tôi biểu hiện dáng vẻ rất vinh hạnh đi?" Lâm Hạo Vũ đã bị đánh bại.

"Không cần. Tôi chỉ nói thật mà thôi." Ăn xong bữa ăn sáng, Phương Tử Ninh mới giật mình. Oái, mình còn phải đi học.

Vừa nhìn đồng hồ đeo tay, Ắc, không ổn rồi.

"Chết, muộn học rồi!" Cô hốt hoảng đứng lên, đem đồ vật thu dọn lại.

"Bây giờ trễ rồi, cũng hơn 10'" Chỉ lo nhìn cô, Lâm Hạo Vũ cũng quên cả thời gian. Ở bên cô, khiến hắn có thể quên đi tất cả!

"Không đi học nữa, trước mặt mấy chục người trong lớp học mà đi trễ, thật là thật mất thể diện." Trước mặt mấy chục bạn học, mất thể diện là chuyện nhỏ, hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng mới là chuyện lớn.

"Ai! Cũng đã trễ rồi, không có gì là mất thể diện cả." Lâm Hạo Vũ dụ dỗ, lừa gạt .

"Tôi không muốn đi, tiết học thứ nhất, thầy giáo Cao nổi tiếng nghiêm khắc, để cho ông ấy bắt được đi học muộn, tôi sẽ bị phạt. Tôi không muốn dọn dẹp nhà vệ sinh."

Trước kia thấy rất nhiều bạn học bị thầy Cao phạt dọn dẹp nhà vệ sinh, chưa xảy ra với mình, nên cô cũng chỉ biết cười, hiện tại thời thế thay đổi, vừa nghĩ tới mình sắp giống như bạn học. Cô đánh chết cũng không đi.

"Dọn dẹp nhà vệ sinh?" Lâm Hạo Vũ không khỏi nhớ lại lúc mình đi học thì những chuyện như phạt dọn dẹp nhà vệ sinh vẫn thường xảy ra, không nghĩ tới biện pháp này cho đến nay vẫn tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn rất có tác dụng.

"Anh giúp tôi gọi điện thoại cho giáo viên, nói anh là anh tôi, cho ông ấy biết tôi bị bệnh, muốn xin nghỉ." Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn này, hi vọng có tác dụng.

"Được rồi." Lâm Hạo Vũ cưng chiều cười.

Lâm Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, Kêu phương Tử Ninh nói mã số.

"Xin chào, thầy là thầy Vương sao? Chuyện như thế này, Tử Ninh nhà tôi có chút không khỏe, cần xin nghỉ một buổi sáng.... vâng , vâng . . . . . . Làm phiền Thầy. . . . . . Hẹn gặp lại."

"Thầy Vương không hỏi anh là ai sao?" Phương Tử Ninh khẩn trương nhìn Lâm Hạo Vũ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, không lẽ xin nghỉ lại thuận thuận lợi như vậy?

"Không có."

"Kỳ lạ, trước kia nếu có bạn học nào gọi điện thoại xin nghỉ, thầy nhất định sẽ hỏi liên tục, chỉ sợ là học sinh giả mạo cha mẹ gọi điện thoại đến" Có một giáo viên quá thông minh như thế thật là khổ cho những học sinh như cô.

Lâm Hạo Vũ vỗ vỗ đầu của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Cũng đúng thôi, bởi vì lần đầu tiên tôi xin nghỉ, cho nên thầy Vương mới có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, tôi luôn luôn là học trò ngoan." Phương Tử Ninh một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt tự lẩm bẩm.

Lâm Hạo Vũ dùng ánh mắt hoài nghi liếc cô một cái.

"Tôi thề, những lời Tử Ninh tôi vừa nói đều là sự thật." Phương Tử Ninh giơ tay lên nói.

"Tôi phải đi làm." Lâm Hạo Vũ đứng lên.

"Anh không vui phải không?" Phương Tử Ninh xách giỏ trúc đi theo sau hỏi.

"Không có."

"Tôi bảo đảm, sau này sẽ không nhờ anh giúp tôi nói dối." Người ưu tú như Lâm Hạo Vũ, chẳng lẽ chưa bao giờ nói dối sao? Ừ, có vẻ như anh ta đang có chút tức giận.

"Lên xe thôi." Lâm Hạo Vũ sau khi lên xe, nhìn Phương Tử Ninh nói.

"Anh đi làm, tôi lên xe anh làm gì, tôi muốn ở lại chỗ này chơi." Phương Tử Ninh đem giỏ trúc bỏ vào trong xe, lấy ra bọc sách của mình. Khó có được nửa ngày rảnh rỗi, cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ làm những gì.

"Lên xe." Mặt Lâm Hạo Vũ lạnh lại, lặp lại câu nói lúc đầu.

"Lên xe thì lên xe, sao lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi?" Phương Tử Ninh lầu bầu.

Bình thường hắn nói chuyện với cô rất ôn hòa, bây giờ âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dội vào tai cô thật không dễ chịu chút nào.

"Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Anh không sợ bị ông chủ sa thải sao?"

Xe vừa đến tập đoàn Trung Nhật thì dừng lại, Phương Tử Ninh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại muốn tới nơi này.

"Đi theo tôi" Lâm Hạo Vũ không quay đầu lại, tay nắm chặt cánh tay của Phương Tử Ninh đang muốn chạy, dẫn cô đi vào cửa chính.
"Ai!" Phương Tử Ninh tự nhận hôm nay mình gặp xui xẻo, thôi mặc kệ hắn dắt tay đi vào.
Thật không rõ, tại sao hắn dễ dàng hiểu được tâm tư của cô như vậy! Có điều, trước tiên cô muốn nghiêm chỉnh thanh minh, do hắn cương quyết dẫn cô đi vào, nếu như có hậu quả gì, hắn cũng không được oán trách cô.

"Xin chào, Tổng giám đốc"

Vừa tiến vào cửa chính, nhân viên quầy tiếp tân lập tức khom lưng hướng về phía Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng đôi mắt không kềm được mà liếc qua nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh Tổng Tài.

Tổng giám đốc sao lại mang đến đây một nữ sinh?

Tổng. . . . . . Tổng giám đốc? Cô có nghe lầm hay không a! Phương Tử Ninh len lén quan sát hắn một cái. Nhìn hắn bây giờ, rất khác lúc bình thường, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc rất nhiều, có điều là, phụ nữ nghiêm túc nhìn rất đẹp, sao đến đàn ông nghiêm túc nhìn cũng rất đẹp?

"Tập đoàn Trung Nhật " là một công ty đa quốc gia khổng lồ làm cho người khác khó có thể tưởng tượng. Phương Tử Ninh cho rằng tổng giám đốc của "Tập đoàn Trung Nhật "sẽ là một ông già "Thông minh tuyệt đỉnh" , và "Rất giàu có" không nghĩ tới sẽ là trai đẹp trẻ tuổi trước mắt này.

Thật không thể tưởng tượng!

Dọc theo đường đi đều có người hướng tới Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng tầm mắt lại tập trung trên người của Phương Tử Ninh.

Nhiều người trong lòng đều không rõ ràng, tại sao tổng giám đốc lại mang một cô gái nhỏ tới phòng làm việc, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài, cô ta vẫn đang là học sinh.

"Khép cái miệng của cô lại, nếu không ruồi sẽ bay vào." Lâm Hạo Vũ đột nhiên nhắc nhở làm Phương Tử Ninh giật mình.

Phương Tử Ninh theo bản năng khép miệng lại, khi lấy lại tinh thần, cô đã đứng trong phòng làm việc của hắn, phòng làm việc sang trọng, ngăn nắp như thế tại sao lại có ruồi? Lúc này Phương Tử Ninh mới phát hiện ra mình bị lừa.

"Ngồi xuống xem sách của cô đi." Lâm Hạo Vũ ngồi tại vị trí của mình , sau đó chỉ cái ghế phía trước bàn của anh cho phương Tử Ninh.

"Tôi có thể đi chung quanh xem một chút?" Phương Tử Ninh hỏi, giọng nói mang theo vẻ nịnh hót. Cao ốc này thật to, cô muốn nhìn xung quanh xem khác nhà mình cỡ nào!

"Không thể." Lâm Hạo Vũ đơn giản cấp cho cô một câu trả lời khẳng định

Để cho cô đi khắp nơi, không biết cô sẽ làm ra cái họa gì .

"Thật nhỏ mọn, nhìn một chút cũng không được sao?" Phương Tử Ninh nhỏ giọng kêu la.

Nhưng oán hận thì oán hận , ở dưới nhà người ta, làm sao có thể không cúi đầu? cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống lấy sách ra ôn tập, nhưng trong hoàn cảnh này, cô có làm cách nào cũng không tập trung xem sách được.

Len lén liếc Lâm Hạo Vũ một cái, phát giác hắn đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện, cô nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị chạy ra ngoài xem một chút.

"Cô đi đâu vậy?" Lâm Hạo Vũ, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

"Tôi. . . . . . Tôi khát nước, muốn đi ra ngoài uống nước." Lý do này đầy đủ chứ?

"Ở bên kia." Lâm Hạo Vũ chỉ vào một phòng kế bên phòng làm việc của hắn, chính là phòng giải khát, nói với cô.

"Oh." Phương Tử Ninh không tình nguyện đi về hướng hắn chỉ.

Người có tiền thật là xa xỉ, chỉ một người mà lại có cả một phòng giải khát, quả thực là lãng phí tài nguyên! Phương Tử Ninh vừa đi vừa oán trách.

Lâm Hạo Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy rất buồn cười. Cô muốn làm gì sao hắn lại không biết, nhưng hắn không thể để cho cô chạy loạn khắp nơi.

Phương Tử Ninh vừa bước vào phòng giải khát, không nhịn được kinh ngạc mà mở rộng đôi mắt. Một người không cần phải sử dụng phòng giải khát lớn như vậy chứ? Thật là lãng phí, ngay cả ly trà cũng đều rất tinh xảo đặc biệt.

Lơ đãng lấy một ly nước, do không tập trung, cô đánh rơi ly nước xuống nền nhà phát ra một tiếng "keng". Theo bản năng cô ngồi chồm hổm xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ, bị mảnh vụn quẹt rách đầu ngón tay, cô ngơ ngác nhìn máu tươi chảy ra.

"Tại sao cô lại không cẩn thận như vậy!" Khi Phương Tử Ninh ý thức được mình đang bị chảy máu, Lâm Hạo Vũ đã đi tới trước mặt cô, nắm ngón tay chảy máu của cô rửa sạch, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc, ép lên vết thương của cô, động tác làm liền một mạch.

"Anh còn tốt hơn cả anh trai tôi!" Thấy Lâm Hạo Vũ đang chăm chú băng bó cho cô, Phương Tử Ninh thốt ra lời nói tự đáy lòng.

Mỗi lần cô bị cắt vào tay hoặc bị bất cứ vết thương gì, Phương Lâm mặc dù sẽ giúp cô băng bó, nhưng anh ta một bên băng bó, một bên cười cợt cô ngốc như heo.

"Tôi không phải anh cô." Lâm Hạo Vũ cất cao âm lượng.

Hôm nay đã hai lần cô đều nói hắn giống anh trai cô, thật phiền, hắn không muốn làm anh trai của cô.

Sao thế? Cô biết hắn không phải là anh trai cô, chỉ là ví dụ thôi mà. Hơn nữa cô còn khen ngợi hắn nha, tại sao hắn lại rít lên? Phương Tử Ninh không hiểu, cúi đầu.

"Cô đi ra ngoài trước đi." Thấy cô dáng vẻ ủy khuất, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

Phương Tử Ninh ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lâm Hạo Vũ dọn dẹp nốt những mảnh vỡ còn lại.

Không bao lâu, Lâm Hạo Vũ từ phòng giải khát đi ra, trên tay cầm một ly nước, không nói gì mà đặt ly nước trên bàn, trước mặt Phương Tử Ninh.

"Thật xin lỗi." Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói.

"Tại sao lại nói xin lỗi?" Trong trí nhớ của hắn, cô không có làm việc gì sai.

"Thật xin lỗi, làm bể của anh một cái ly đắt tiền như vậy; làm anh mất đi vật quý, lại còn giúp tôi băng bó; thật xin lỗi, anh lại còn phải dọn dẹp nữa" Phương Tử Ninh đứng lên nói.

Bộ ấm trà trong phòng giải khát của hắn thật sự rất quý, không những vậy, đó còn là đồ cổ. Hơn nữa, hắn còn lãng phí thời gian quý giá, giúp cô băng bó vết thương; Còn nữa..., một người cao quý như hắn rất ít khi đụng tới cây chổi.

"Cô cho rằng tôi sẽ để ý?" Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ hỏi. Hắn chỉ để ý khi cô cứ mang hắn ra ví với anh trai cô thôi.

"Cám ơn anh giúp tôi lấy trà." Nói nhiều như vậy, có phải hắn hết giận rồi không?

Phương Tử Ninh ngẩng đầu lên, nhìn xem mưa đã tạnh, trời đã trong hay chưa?

Nhìn phương Tử Ninh vẻ mặt sợ sệt, Lâm Hạo Vũ không khỏi khẽ cười, tất cả buồn bực hóa thành một đường cong trên môi.

Hắn đã nói phải đợi cô lớn lên, lúc này cần gì phải nóng lòng?

"Những lúc anh cười, nhìn anh thật đẹp trai." Ý là hắn đừng có đưa ra bản mặt cau có, tức giận.

"Tôi không tức giận." Lâm Hạo Vũ làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

"Tôi biết ngay anh là người tốt nhất." Phương Tử Ninh vui vẻ ôm cổ Lâm Hạo Vũ, nhón chân lên dùng trán chạm vào trán của hắn, đây là động tác cô thường làm với cha và anh trai của mình.

"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Đột nhiên, ngoài cửa truyền vào hai tiếng ho khan.

Phương Tử Ninh quay đầu lại nhìn, trước cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, trên tay cầm một mớ văn kiện.

Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như đưa văn kiện, mà giống như đến xem trò vui. Chẳng lẽ nơi này có cái gì vui để xem sao?

"Đường Duyệt, tốt nhất anh nên giải thích lý do chưa được mời mà tự bước vào?" Ánh mắt nguy hiểm của Lâm Hạo Vũ nheo lại, nhìn chòng chọc thanh niên ở cửa

"Tôi tới đưa văn kiện, không nghĩ tới lại đến quấy rầy chuyện tốt của tổng giám đốc anh, xin cứ tiếp tục, tôi sẽ tự động biến mất." Trong lúc nói chuyện, Đường Duyệt không có lấy nửa phần áy náy, ngược lại, vẻ mặt biểu cảm giống như đang xem kịch vui.

Nghe nói tổng giám đốc đi cùng một cô bé đến nơi làm việc, đây chính là một tin tức kinh thiên động địa! Tổng giám đốc chưa từng có quan hệ với bất kỳ phụ nữ nào, Hiện tại bây giờ lại đem một nữ sinh tới phòng làm việc? Hắn không đến nhìn một cái, rốt cuộc lại làm thất vọng chính mình sao?

"Từ khi nào công việc đưa văn kiện lại làm phiền đến Đường quản lý? Thư ký của Đường quản lý thật là tắc trách, tôi đang suy nghĩ xem có nên đổi cho anh một thư ký có trách nhiệm hơn không?"

"Anh..., là cấp trên muốn xử lý cấp dưới thế nào cũng được sao!" Đường Duyệt ngoài cười trong không cười, một câu hai nghĩa nói.

"Tôi đồng ý với quan điểm của anh." Phương Tử Ninh mở miệng.

"Cám ơn cô trợ giúp. Có thể cho tôi biết em gái nhỏ tên gì không? Tại sao lại để cho tổng giám đốc của tôi lừa gạt đến đây?" Đường Duyệt nhìn cô gái trước mắt, Phương Tử Ninh, hứng thú hỏi.

"Thứ nhất, tôi không phải em gái nhỏ của anh, tên tôi là Phương Tử Ninh; thứ hai, không phải tôi bị Hạo Vũ lừa gạt tới, chúng tôi là bạn tốt." Phương Tử Ninh giải thích.

"Theo tôi nhận định, đáng lẽ giờ này, cô phải ở trong lớp học, nghe giáo viên giảng dạy mới đúng, sao bây giờ lại ở đây?" Không để ý tới ánh mắt Lâm Hạo Vũ, Đường Duyệt không sợ chết nói tiếp.

"Bởi vì tôi. . . . . ." Cô có thể nói bởi vì tới trễ, cho nên xin nghỉ bệnh trốn tránh thực tế sao? Phương Tử Ninh có vẻ lúng túng.

Không cần để ý đến anh ta" Lâm Hạo Vũ cắt đứt lời nói của Phương Tử Ninh .

Hắn buông cô ra, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống .

"Đây là văn kiện mang cho anh xem" Đường Duyệt đem văn kiện để lên bàn Lâm Hạo Vũ, sau đó ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chòng chọc Phương Tử Ninh.

Chà chà! Ánh mắt nhìn người của tổng giám đốc khá tốt, cô bé này thật xinh đẹp, bộ dáng thuần khiết, nhất là đôi mắt to với ánh nhìn long lanh như có nước, hồn nhiên động lòng người.

Thì ra, tổng giám đốc không phải là không thích phụ nữ, mà là thích phụ nữ có dáng vẻ thanh thuần giống như cô bé này.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Phương Tử Ninh, Đường Duyệt có thể dự đoán con đường tình yêu của Lâm Hạo Vũ sẽ rất khó khăn.

"Tôi thấy Đường quản lý gần đây tương đối rảnh rỗi, phải chăng cần đi Hoa Kỳ giám sát công việc bên đó một chút?" Lâm Hạo Vũ thong dong mở miệng.

"Tổng giám đốc, anh lạm dụng chức quyền." Đường Duyệt giãy nảy, lên án Lâm Hạo Vũ, nét mặt biểu lộ như một đứa bé đang bị oan ức thật lớn. Nếu có một ngày Đường Duyệt thất nghiệp, theo nghiệp diễn viên chắc rất nhanh nổi tiếng.

"Anh không muốn ra nước ngoài?" Thấy Đường Duyệt vẻ mặt ủy khuất, Phương Tử Ninh tỏ ra đồng cảm.

"Ừ." Bộ dáng Đường Duyệt như một bé trai ra sức gật đầu.

"Vậy nói tổng giám đốc của anh cử người khác đi, đừng có buồn." Phương Tử Ninh vỗ vỗ lưng của hắn an ủi. Nhìn hắn muốn chảy nước mắt, có thể thấy được hắn đau lòng cỡ nào.

Đường Duyệt vội vàng lấy tay che mặt, chỉ sợ Phương Tử Ninh đang có lòng từ tâm sẽ chứng kiến khuôn mặt tươi cười của hắn.

"Đường Duyệt."

"Hạo Vũ."

Giọng nói mang hàm ý cảnh cáo của Lâm Hạo Vũ và Phương Tử Ninh cùng lúc vang lên.

Ý Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Đường Duyệt nên có chừng có mực, chớ chọc hắn khó chịu. Ý Phương Tử Ninh lại là Lâm Hạo Vũ đừng quá đáng, Đường Duyệt đã đủ đáng thương rồi.

"Ngoan, đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, đừng khóc." Về cơ bản, Phương Tử Ninh dỗ dành Đường Duyệt như dỗ một bé trai ba tuổi.

Cuối cùng Đường Duyệt cũng nhịn không được, cười phá lên.

"Anh. . . . . . Anh lừa gạt tôi!" Thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giận dữ lên án.

"Tôi có nói tôi đang khóc đâu" Đường Duyệt vô tội nói.

"Anh . . . . . Anh thật là quá đáng. Hạo Vũ, Anh nên phái hắn đi công tác ở Châu Phi mới đúng."

"Chúng tôi không có công ty ở Châu Phi, nhưng tôi sẽ suy tính có nên cho Đường quản lý sang bên đó để mở rộng thị trường?" Lâm Hạo Vũ dựa vào thành ghế nói.

"Tôi rất bận, xin lỗi không tiếp chuyện được." Đường Duyệt vội vàng chuồn mất.

Làm người phải biết dừng lại đúng lúc, bằng không, chỉ mang lại phiền toái cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com