Chap 4 - Đám cưới, đám cưới về trên đường quê
Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đã đến tiệm chụp ảnh của thị trấn để chụp ảnh cưới.
Cả hai người đều vô cùng xấu hổ ngượng ngùng, mặt cứng đờ ra. Thợ chụp ảnh yêu cầu họ nắm tay nhau, mặt của Châu Kha Vũ lập tức trở nên đỏ bừng. Trương Gia Nguyên thoải mái hơn một chút, chủ động lao vào vòng tay của Châu Kha Vũ, dựa vào người anh. Châu Kha Vũ căng thẳng đến mức không biết đặt tay vào đâu, vì vậy anh ấy cứ ôm chặt lấy vai Trương Gia Nguyên.
Bức ảnh này đến nay vẫn còn đặt trên bàn đầu giường trong phòng ngủ căn nhà cũ. Nhìn kỹ hơn có thể nhận thấy, người cao hơn có màu da rám nắng pha một chút sắc đỏ ngượng ngùng, người thấp hơn có làn da trắng hồng, hai quả táo đỏ nép vào nhau càng, tỏa ra vẻ chua chát của tình yêu.
Châu Kha Vũ xin phép ủy ban thôn cho nghỉ một tuần để làm đám cưới, trưởng thôn, bí thư và các trưởng ban đều mừng cho anh khi kết hôn với người trong thôn, đồng nghĩa với việc một nhân tài sẽ ở lại đây! Châu Kha Vũ không dám nói với họ rằng thật ra anh và Trương Gia Nguyên vẫn chưa đăng ký kết hôn, vì cậu sống chết không chịu.
Trưởng thôn vỗ đùi cái bép, kêu gọi mọi người đến giúp Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên tổ chức đám cưới, dù gì bố mẹ hai người đều đang ở xa, hai đứa trẻ chưa đầy 20 tuổi có thể biết được cái gì chứ?
Hehe, tất nhiên là cũng bởi vì muốn xem náo nhiệt. Dù sao các chi phí cần thiết sẽ được khấu trừ vào tiền lương của Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ âm thầm nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.
Trưởng thôn đã huy động tất cả già trẻ lớn bé trong làng đến giúp đỡ chuẩn bị cho đám cưới.
Vào những năm thập niên 70, sính lễ trong đám cưới đòi hỏi bốn thứ "3 đời cùng dùng" chính: máy khâu, đồng hồ, xe đạp và radio. Ngoài ra còn có "24 chân": một bộ nội thất hoàn chỉnh, bao gồm bàn làm việc, tủ quần áo, v.v....
Đồng hồ và radio, Châu Kha Vũ đã có sẵn. Chiếc xe đạp được thôn dân cho mượn, hai người đàn ông không cần dùng đến máy khâu, nên dứt khoát gạch bỏ luôn.
Nồi niêu xoong chậu, cỗ cưới, chữ hỉ, lễ rước dâu,... đều do người dân trong thôn chia nhau phụ trách.
Về đồ nội thất thì chỉ còn thiếu cái bàn và tủ quần áo, Châu Kha Vũ quyết định mua gỗ nhờ mọi người đóng giúp.
Trong số những người đàn ông đến đóng đồ đạc hộ, có một người rất đẹp trai. Châu Kha Vũ biết đó là ai, và sau khi rót trà cho một số thợ mộc, anh lén đi đến gần người kia, cố gắng quan sát đối thủ tiềm năng, đủ 360 độ không sót góc nào.
- Xin chào, đùng trí Tỉu Chôu - Cam Vọng Tinh lên tiếng trước.
Châu Kha Vũ giật nảy mình. Thôn Hải Hoa có rất đông người từ bên ngoài đến. Cậu thanh niên đẹp trai này có khẩu âm còn khó nghe hơn cả vợ tương lai của Châu Kha Vũ. Anh phải vắt óc suy nghĩ một hồi mới hiểu được Cam Vọng Tinh đang muốn nói gì.
- Anh, nhà anh cũng có radio chứ?
Châu Kha Vũ căng thẳng, muốn đem mọi vấn đề mình muốn hỏi ra hỏi cho hết.
- Không có, thôn chúng tui chỉ cóa mìn cậu có ra-đi-ô thui. Thứ này rứt có dá chị đó
"Quá tuyệt, Cam Vọng Tinh hết cơ hội rồi, hồi hộp muốn chết!" Châu Kha Vũ thầm vui vẻ trong lòng.
Cam Vọng Tinh không nói chuyện với anh nhiều, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Châu Kha Vũ bỗng nhiên thở dài trong lòng: "Chẳng lẽ, vợ mình muốn gả cho mình, là vì muốn cái radio?"
Đêm trước ngày cưới, Châu Kha Vũ gần như thức trắng. Sáng sớm, đội đón rể đã đến ký túc xá bên cạnh trang trại lợn của Châu Kha Vũ để đón anh. Trương Gia Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một bông hoa lớn màu đỏ được ghim trên ngực. Tóc cậu óng ả và bóng mượt, đứng ở dưới lầu cầm loa hét đi hét lại:
- Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ, hôm nay em muốn gả cho anh! Xuống đây, xuống đây, mau xuống đây!
Châu Kha Vũ với hai quầng thâm dưới mắt, được một đồng nghiệp trẻ làm cùng ở ủy ban thôn hộ tống đi rửa mặt và làm tóc. Trong lòng vẫn thấy thật khó tin: "Kết hôn rồi? Mình với Trương Gia Nguyên kết hôn rồi?!"
Mọi người liên tục la ó, nói Trương Gia Nguyên thân là nhà gái mà lại không có chút xấu hổ, thẹn thùng gì cả; còn Châu Kha Vũ tuy là đi ở rể, nhưng vậy cũng quá lề mề.
Cuối cùng Châu Kha Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng được đính một bông hoa lớn màu đỏ, đeo kính gọng vàng bước xuống lầu, đi đến đứng bên cạnh Trương Gia Nguyên, nhìn họ đúng thật là một đôi trời sinh. Mọi người đều thấy rất vui mừng.
Theo phong tục hôn nhân của địa phương, Châu Kha Vũ bế Trương Gia Nguyên đi đến lễ đường. Châu Kha Vũ đang lo lắng không biết mình có thể ôm được Trương Gia Nguyên - người cao trên mét tám hay không, Trương Gia Nguyên đã chủ động nhảy ra và nói:
- Bế một lúc là được rồi, em cũng không thấy thoải mái khi được bế quá lâu.
Chị dâu vui quá buột miệng:
- Còn chưa lấy về đã bắt đầu đau lòng cho người đàn ông của mình rồi à? Không phải lúc trong phòng cậu ấy cũng sẽ bế em và làm "chuyện đó" hay sao?
Câu này khiến Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên xấu hổ đỏ cả mặt.
Trương Gia Nguyên không hề nặng như Châu Kha Vũ nghĩ. Ngược lại, so với chiều cao thì quá nhẹ. Chỉ là dùng hai tay ôm lấy cái mông đầy đặn của Trương Gia Nguyên, có chút ... có chút xấu hổ.
Châu Kha Vũ dễ dàng bế Trương Gia Nguyên đi vào lễ đường. Một số bàn tiệc đã được dọn ra.
Trưởng thôn là người dẫn chương trình cho đám cưới, sau một vài lời nói ngắn gọn qua loa (lần này thực sự khác với những cuộc họp của ông lúc ở ủy ban, nó thực sự rất ngắn gọn!), Trương Gia Nguyên, với tư cách đại diện nhà họ Trương, được lên phát biểu trước.
Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên căng thẳng như vậy. Ấp a ấp mãi cũng không nói được mấy câu, còn suýt nữa làm rơi micro trên tay. Châu Kha Vũ chỉ nghe được một câu: "Cảm ơn vì đã gặp được Châu Kha Vũ." Câu này không run, rất rõ ràng.
Châu Kha Vũ bị sốc nặng.
Rất sốc. Vô cùng sốc.
Vì vậy, khi đến lượt Châu Kha Vũ lên cầm micro để phát biểu, anh ấy đã khóc nức nở, không nói nên lời.
Trưởng thôn ôm trán, nhắc Châu Kha Vũ:
- Chỉ cần nói điều quan trọng nhất là được, chẳng hạn như cảm ơn mọi người!
Châu Kha Vũ lập tức nói nhanh đến câu cũng không thèm ngắt:
- Cám ơn mọi người vợ tôi vẫn chưa mang thai con của tôi trước khi lấy nhau chúng tôi chưa làm ra mấy chuyện không nên xảy ra tôi phải chứng minh sự trong sạch của em ấy!
Trưởng thôn suýt chút nữa không đứng vững được, thầm nghĩ: "Cậu đã chứng minh được vợ cậu trong sạch, nhưng công dụng của thứ ở thân dưới cậu đã cậu bị phủ nhận rồi!"
Ông nhanh chóng chộp lấy micro, đọc qua một lượt quy trình đám cưới, cũng may trong ngày trọng đại này, mọi người đều hòa mình vào không khí vui mừng, thi nhau uống rượu cưới, không để ý nhiều đến những chi tiết nhỏ này.
Dưới sự chủ trì của trưởng thôn, cô dâu chú rể đã đi nâng ly chúc mừng từng bàn tiệc một. Châu Kha Vũ tuy không phải kiểu người ba ly đã gục, nhưng cũng không thuộc dạng ngàn chén không say, vừa uống rượu vào là mặt đỏ bừng, Trương Gia Nguyên xông lên phía trước, chặn rượu hộ Châu Kha Vũ, một người uống cho hai người, cố gắng phát huy tài năng thiên bẩm của đàn ông Đông Bắc.
Những chị em cô bác có mặt trong tiệc cưới đều nói đùa rằng:
- Gia Nguyên Nhi giờ rất thương yêu người đàn ông của mình, cẩn thận kết hôn xong sẽ bị Tiểu Châu ăn sạch!
Trưởng thôn rất hài lòng:
- Tiểu Trương, sau này hãy đến ủy ban thôn chúng ta để làm việc! Tổ chức cần một đồng chí có khả năng uống rượu giỏi như cậu!
Tiệc rượu tàn là đến động phòng. Sau mấy màn thử thách, mọi người ném táo đỏ, nhãn, đậu phộng và hạt dưa xuống giường rồi ra về.
- Nguyên Nhi, thế này mang ý nghĩa gì vậy?
Châu Kha Vũ đầu vốn đã choáng váng, nhìn giường đầy khó hiểu.
Trương Gia Nguyên cầm lấy quả táo đỏ trên giường nhét vào trong miệng, mơ hồ đáp:
- Táo đỏ đồng âm với sớm sinh quý tử
Châu Kha Vũ ngượng ngùng đáp:
- Vậy chúng ta đêm nay...
Điều anh ấy muốn nói là, vậy chúng ta đêm nay nên dọn dẹp giường trước khi đi ngủ, hay cứ chiếu theo phong tục, nằm ngủ trên chiếc giường đầy quả và hạt này.
Không ngờ Trương Gia Nguyên bắt đầu cởi quần áo, chỉ còn mặc một chiếc quần lót
- Nguyên Nhi, em em em! Em làm gì vậy?
Châu Kha Vũ căng thẳng đến nỗi dùng luôn cả tiếng Đông Bắc, bật nhảy như con tôm
- Đi tắm chứ sao. Anh có tắm không?
Trương Gia Nguyên ngồi xổm dưới đất để tìm miếng chà lưng dưới gầm giường, tấm lưng trắng nõn hướng về phía Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ nuốt nước bọt:
- Em tắm trước, em tắm trước đi!
Khi Trương Gia Nguyên tắm xong bước trở vào nhà, chiếc quần trong của cậu ấy trông càng ngắn và dán chặt vào người hơn, giống như mái tóc ướt dính trên khuôn mặt. Châu Kha Vũ có thể nhìn thấy rõ...thấy rõ.... đường cong mông nhấp nhô mà tay anh đã từng chạm vào lúc sáng.
Châu Kha Vũ trực tiếp lao ra lán tắm ở ngoài sân.
Trong lúc tắm, Châu Kha Vũ nhịn không nổi mà nghĩ đến cơ thể của Trương Gia Nguyên và làm một số chuyện, ừm, mấy chuyện tự giải phóng bản thân ấy mà.
Anh bực bội nghĩ, bây giờ đã tự giải quyết xong, nếu chút nữa Trương Gia Nguyên kéo anh lại "làm việc" thì anh phải làm sao, nếu không làm được thì biết chui vào đâu cho đỡ nhục đây?
Trở về xem thử, là anh đã nghĩ nhiều rồi, Trương Gia Nguyên đã lăn quay ra ngủ từ lâu!
Gia Nguyên quay mặt vào tường, chỉ để lại cho anh một bóng lưng mảnh dẻ. Cậu dành ra cho anh rất nhiều không gian, còn cả già nửa cái chăn to.
Châu Kha Vũ cẩn thận leo lên giường và nằm xích về phía Trương Gia Nguyên.
Anh gần như cọ vào phần mông cong của cậu, điều đó khiến anh sợ hãi lùi lại một chút, suy nghĩ một hồi, lại tiếp tục suy nghĩ, rồi hít một hơi, dùng tay phải nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên khẽ run lên.
Châu Kha Vũ cứ giữ nguyên như vậy, giữ nguyên cho đến khi anh ấy chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Châu Kha Vũ tỉnh dậy rất sớm, không ngờ Trương Gia Nguyên còn dậy sớm hơn.
Yo hey, Trương Gia Nguyên khá đảm đang, trời còn chưa sáng tỏ, thức ăn đã được dọn lên bàn ăn. Một nồi gà hầm nấm, một món gì đó đen đen, là món gì vậy?
Châu Kha Vũ đang đeo kính để tỉ mỉ quan sát, Trương Gia Nguyên đã đi tới, nhìn thì như đang tươi cười vui vẻ, nhưng trong nụ cười lại pha chút ranh mãnh:
- Kha Vũ, em đặc biệt chuẩn bị cho anh món gà hầm nấm và kiến đen xào, đặc sản Gada vùng Đông Bắc của bọn em, anh nhất định phải ăn hết cho em đó.
- ĂN - HẾT - TẤT - CẢ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com