Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 - Sau đám cưới

Khi Châu Kha Vũ trở lại ủy ban thôn làm việc, ánh mắt mọi người nhìn anh đều rất mờ ám, cứ đi được năm bước là lại có người nhảy đến trước mặt, cười cười hỏi anh một câu:

- Này đồng chí Tiểu Châu, tối qua chắc là mệt lắm đúng không?

Châu Kha Vũ cảm thấy trong lòng cay đắng! Nhưng không thể nói với ai về nỗi khổ này.

Mỗi đêm khi đèn tắt, Trương Gia Nguyên sẽ quay đầu ngủ thiếp đi, ngủ thôi thì không ai bảo gì, quan trọng là cứ nhất định phải vểnh cặp mông căng tròn về phía anh. Châu Kha Vũ hết nằm ngửa rồi chuyển sang nằm nghiêng cũng vẫn không ngủ được, chạm vào đâu cũng khiến toàn thân phát hỏa, mọc mấy nốt mụn thì cũng thôi đi, nhưng đến miệng cũng cảm thấy phồng rộp ngứa rát. Nghĩ đến Trương Gia Nguyên, chỗ nào đó bắt đầu nóng khó chịu.

Châu Kha Vũ tội nghiệp không có nơi nào để trút bỏ, chỉ đành vùi mình vào công việc nhằm quên đi tất thảy, anh còn đề nghị giúp thôn ủy nhặt phân và cắt cỏ cho lợn. Điều này khiến trưởng thôn rất cảm động, ông nắm tay Châu Kha Vũ, nước mắt lưng tròng từ chối:

- Đồng chí Tiểu Châu, cậu rất có chuyên môn trong công việc, cậu cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi! Thế là đủ để tôi cảm ơn tổ tiên tám đời nhà cậu rồi!

Lại quên nói, hôm nọ đồng chí Tiểu Châu muốn giúp thôn ủy nấu cơm, cơm đâu không thấy, chỉ suýt chút nữa khiến phòng bếp của ủy ban cháy thành tro, sau đó phải cùng các anh em khác đi bổ củi để kiểm điểm. Củi không bổ được bao nhiêu, nhưng con dao chặt củi thì bị anh làm cho sứt mẻ đến mức không dùng tiếp được nữa...

Quả thật là lỗi nọ chồng lỗi kia, nếu nói theo lời của vợ anh thì là: "Sao anh cái gì cũng không biết làm thế hả?"

Đồng chí Tiểu Châu rất phiền muộn, cảm thấy bản thân không gánh vác nổi chuyện gì, đoán chừng vì vậy mà vợ anh mới chán ghét anh, mỗi đêm đều không đả động gì đến chuyện kia? Bây giờ họ chẳng khác gì những người anh em xã hội chủ nghĩa đắp cùng một cái chăn!

Châu Kha Vũ cay đắng lau nước mắt trên khóe mắt, quyết định đi ra ngoài hỏi trưởng thôn:

- Thôn trưởng, tôi có một người bạn...

Càng nói càng nhỏ tiếng, giọng địa phương suốt ba đời tổ tiên đều bật ra hết

- Là cậu đúng không, cậu có vấn đề gì, cứ nói thẳng với tôi

Trưởng thôn rất hào hứng, đôi mắt đục ngầu sáng lên, uống một ngụm trà nhuận phổi, chuẩn bị cho buổi tâm sự

- Không phải là tôi, đó là một... một người bạn của tôi.

- Tôi hiểu rồi, bạn của cậu tên là Châu Đan chứ gì, cậu ấy bị sao vậy?

- Châu Đan cậu ấy, không đúng, là bạn của tôi, ừm, cậu ấy mới kết hôn, ừm, sao vợ cậu ấy ngày nào cũng đi ngủ sớm vậy?

- Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe mà! - Trưởng thôn hiển nhiên không hiểu ẩn ý bên trong.

- Vừa về là đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ, không có làm... chuyện đó...

- Chuyện đó là chuyện gì vậy ...? Ôi! Đứa nhóc này! Làm tôi xấu hổ đến ngây người rồi! Nhớ kỹ lời của tôi - nếu địch không hành động thì ta hãy hành động trước, nếu địch hành động thì ta phải hành động nhiều hơn địch.

- Đây là Binh pháp Tôn Tử mà? Nguyên văn không phải như vậy đâu trưởng thôn, phải là địch không hành động, ta cũng không hành động, nếu địch hành động, ta phải hành động trước địch.

- Châu Kha Vũ, cậu đúng là một đứa trẻ không.... Này, tại sao cậu lại chảy máu mũi vậy?!

Trưởng thôn đang định lắc đầu thở dài thì thấy máu mũi của Châu Kha Vũ chảy ra.

Châu Kha Vũ đưa tay lên dụi mũi, máu dính đầy lên tay, anh trực tiếp trợn tròn mắt và ngã ngửa xuống.

Trong vòng chưa đầy mười phút, tin tức Châu Kha Vũ làm việc chăm chỉ và tận tâm đến mức máu cam chảy ròng ròng rồi ngất xỉu ngay tại nơi làm việc đã truyền đến tai Trương Gia Nguyên. Lúc này, cậu đang bổ củi giúp một gia đình ở cạnh ủy ban thôn, nghe tin người của mình xảy ra chuyện, liền vội vàng vứt củi lao thẳng vào ủy ban với tốc độ ngang ngửa vận động viên chạy nước rút 100m, bế thốc Châu - đã bất tỉnh nhân sự - Kha Vũ đến trạm xá thôn, không quên dùng khuôn mặt đằng đằng sát khí uy hiếp các cán bộ thôn:

- Mếy ngừi các anh sao lại biến tôi thành góa phụ rồi, cứ đợi đó tui xẽ tính sủ với mếy ngừi.

Câu này thể hiện đầy đủ một ưu điểm và một nhược điểm của giao tiếp bằng miệng trong khoa học giao tiếp: hiệu quả nhanh chóng, nhưng không chắc phát âm sẽ chuẩn.

Châu Kha Vũ nằm trên giường bệnh thở phì phò, Trương Gia Nguyên, trưởng thôn, và một số cán bộ của ủy ban thôn đi vòng quanh đầu giường. Ngoài cửa còn có mấy bà cô nhiều chuyện đứng hóng hớt.

Vị bác sĩ già ở trạm xá bắt mạch cho Châu Kha Vũ, sắc mặt ông càng ngày càng sa sầm lại.

- Lão Chu, tôi sắp trở thành góa phụ sao?

- Chồng cậu còn trẻ thế này, tuổi thọ vẫn dài lắm!

Bác sĩ Chu trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên:

- Cậu cho cậu ấy ăn cái gì?

- Cũng không có gì, cũng chỉ là gà hầm nấm, hắc kỷ tử, kiến ​​đen xào, rượu thuốc ngâm cao hổ, đều là đồ tốt mà...

- Đồ khốn kiếp! Mấy người trẻ các cậu buổi tối không biết tiết chế chút à, còn dùng cả thuốc để gia tăng sinh lực? Người xưa có câu: no bụng đói con mắt, có khỏe như trâu cũng không thể chịu được sự bồi bổ này của cậu!

Trương Gia Nguyên mặt tái mét lại:

- Đây không phải là do khi đi giặt quần áo, nghe mấy thím chỉ nên mới làm vậy...

Trong lẫn ngoài trạm xá bắt đầu lao xao, làm náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là bởi cô vợ nhỏ nhu ... cầu ... quá ...cao.

Châu Kha Vũ thực ra đã tỉnh lại từ lâu, nhưng vẫn nằm ở đó giả vờ như đang hôn mê. Nghe nói hóa ra là bởi chuyện này, trong lòng rối bời, tựa sét đánh giữa trời quang, đột nhiên lĩnh ngộ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, khiến Trương Gia Nguyên sửng sốt:

- Lão Chu, chồng tôi không phải bị trúng tà đấy chứ?

- Không sao, không chết được, đang cười trộm trong mộng thôi.

Châu Kha Vũ nghe thấy đồng nghiệp Trương Đằng của mình ghé vào tai lão Chu thì thầm:

- Hai người này đều là đàn ông, thứ cần có Gia Nguyên đều có, ông xem Gia Nguyên vẫn chạy nhảy bình thường, còn Châu Đan thì lại nằm vật ở đây, hay là, hay là kiểm tra xem có phải Châu Đan bị Gia Nguyên đè...

- Anh nói bậy bạ, tôi là người ở trên!

Châu Kha Vũ nhảy xuống giường, đấm cho Trương Đằng một cái, chứng minh rằng mình đang rất khỏe mạnh.

"Cô vợ" Trương Gia Nguyên vội vàng đẩy Châu Kha Vũ vào trong chăn:

- Anh vẫn đang bị bệnh, nghiêm túc lại cho em!

Lão Chu không nhìn nổi nữa, liền vội vàng ra lệnh tiễn khách:

- Hai người các cậu hãy tránh xa tôi một chút. Ba đêm tới nhớ không được làm chuyện ấy!

Trên đường về nhà, gương mặt hai người nóng bừng và ửng đỏ, khoảng cách càng lúc càng xa. Ước chừng khi họ về đến nhà, cặp đèn lồng đỏ trước cửa phòng tân hôn của họ cũng không thể so sánh được với màu da họ lúc này.

Châu Kha Vũ vốn là một anh chàng da mặt mỏng còn hay mít ướt thì cũng thôi đi, cô vợ Trương Gia Nguyên bình thường hăng hái hoạt bát giờ cũng trở nên thẹn thùng, cuối cùng vẫn là Châu Kha Vũ không chịu được nữa, lên tiếng phá vỡ thế bế tắc:

- Hmmm... hóa ra là em muốn làm.... chuyện đó hả, Em ...sao... sao em không nói thẳng với anh?

- Em phải mặt dày đi nói với anh là em muốn làm chuyện đó hả? Chuyện này không phải nên là do anh chủ động mới đúng sao?

- Em cũng biết tính cách của anh khá là ... cho nên anh cứ chờ em...

- Vậy thì anh cũng không thể để em chủ động nhắc đến chứ, thế thì còn ra thể thống gì? Làm sao mà em biết được anh có muốn làm chuyện đó với em hay không?

- Sao anh lại không muốn làm chuyện đó với em cơ chứ?

- Vậy khi nào về tới nhà thì chúng ta ngay lập tức đi làm chuyện đó.

- Hả? Được!

Nếu may mắn, bạn sẽ thấy hai chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ xếp chồng lên nhau trên con đường quê.

Cổng còn chưa kịp đóng, Trương Gia Nguyên đã bị Châu Kha Vũ nhào vào hôn.

Trương Gia Nguyên bị hôn đến choáng váng, ngay cả giọng nói cũng trở nên ấp úng:

- Này...chồng... sao anh đột nhiên chủ động thế?

- Địch không hành động thì ta hành động trước

- Cái này... là có ý gì?

Trương Gia Nguyên cũng là người mãnh liệt, liền nhiệt tình hôn đáp lại, hai người kẻ đưa người đẩy, dây dưa không dứt.

- Nếu địch hành động thì ta phải hành động nhiều hơn địch.

Sau đó, Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ bế thẳng vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com