Chương 24
Hai người bị trói đưa lên sơn trại, đám sơn tặc kia không nói hai lời đã đẩy hai người vào trong ngục giam, nhanh chóng khóa cửa ngục lại. Ngục này vừa tối vừa ẩm thấp, Châu Kha Vũ bị trói đau cả tay, làu bàu, "Mấy tên này có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Mạnh tay như thế làm gì, định vùi hoa dập liễu chắc?"
Nói đoạn, hắn lại cọ thử hai cổ tay vào nhau, thở ngắn than dài, "Buộc dây thừng chặt thế làm gì không biết!"
Trương Gia Nguyên ngồi xuống đống rơm, lạnh lùng cười, "Đúng rồi, buộc tay ngài chặt vậy làm gì, nên bịt miệng ngài vào thì hơn."
Châu Kha Vũ cũng tới ngồi cạnh y, hắn nghiên cứu đống rơm một hồi, cuối cùng nằm lăn thẳng cẳng. Hắn bình tĩnh bảo, "Ta mà bị bịt miệng không nói được gì thì vương gia lại buồn chán. Nhưng mà bây giờ lo lắng cũng chẳng ích gì, chi bằng ngủ một giấc đi. Sáng nay dậy rõ sớm, giờ ta buồn ngủ rồi."
Hắn nói xong liền sửa lại dáng nằm, định thoải mái đánh một giấc ở đây thật.
Trương Gia Nguyên ngồi bên đột nhiên hỏi, "Sinh thần của ngài là ngày bao nhiêu?"
Châu Kha Vũ đang định ngủ rồi, nghe câu hỏi này lập tức bật dậy. Hắn hồ hởi đáp, "Mười bảy tháng năm dương lịch. Sao vậy? Vương gia định tặng quà ta à? Dù sao cũng qua rồi, không nhất thiết phải tặng lễ vật nữa đâu. Nhưng nếu vương gia có lòng thì ta vẫn nhận."
Trương Gia Nguyên khinh bỉ nhìn hắn, "Điện hạ nằm mơ giữa ban ngày à? Ta hỏi cho biết, khi nào về sẽ tìm thầy tướng số xem xem ngày sinh của ta với ngài có xung khắc không. Từ lúc ta gặp ngài, ta toàn dính phải mấy chuyện xui xẻo."
"Sao lại nói như thế được chứ, vương gia nói sai rồi." Châu Kha Vũ tỉ mỉ giải thích, "Ngài nên nói là, ngài đã dùng hết may mắn nửa đời còn lại của mình để gặp được ta."
Trương Gia Nguyên tự biết không nên hơn thua với tên này, vậy nên y không thèm đáp nữa. Châu Kha Vũ thấy người kia không đáp lại mình, cũng nằm gọn vào một góc ngủ thật.
Nằm ngủ lâu bị cứng tay, Châu Kha Vũ mơ màng tỉnh dậy, thấy người mình hơi nong nóng. Hắn nhìn qua chỗ Trương Gia Nguyên, thấy y ngủ gục tựa người vào tường, hai mày nhăn chặt. Thấy điềm không lành, Châu Kha Vũ vội vàng nhích đến chỗ Trương Gia Nguyên xem xét.
Trong ngục tối mờ, nhưng vẫn đủ cho Châu Kha Vũ thấy nốt ban đỏ đang mọc đầy trên cổ Trương Gia Nguyên. Hắn hoảng rồi, vội vã húc vào người Trương Gia Nguyên, gọi y tỉnh dậy.
Trương Gia Nguyên sốt cao, đầu óc mơ màng không tỉnh táo, bị Châu Kha Vũ húc một cái liền ngã xuống đất. Châu Kha Vũ thấy vậy càng hoảng, hắn sợ y sốt tới ngất luôn rồi. Hai tay hắn vội vàng cọ vào sợi dây thừng, mong vùng ra được, nhưng cọ tới mức sưng đỏ cả hai cổ tay mà dây thừng vẫn chẳng lơi ra được phân nào.
Châu Kha Vũ còn đang cuống cuồng, Trương Gia Nguyên đã chống khuỷu tay xuống đất, chầm chậm ngồi dậy. Họng y khô khốc, thấy Châu Kha Vũ đang cố gắng tháo dây thừng, mơ hồ hỏi, "Sao vậy?"
Gỡ dây thừng mãi mà không được, Châu Kha Vũ đành bỏ cuộc, hắn ngồi sát lại gần Trương Gia Nguyên. Hắn nghiêm túc hỏi, "Vương gia, ngài nói thật đi, ngài không dùng thuốc à?"
Trương Gia Nguyên mông lung ừm một cái, lát sau mới giải thích, "Trong phủ cũng không đủ thuốc, điện hạ trông yếu ớt, ta nhường cho ngài."
Châu Kha Vũ thật sự hết nói nổi, "Ngài không tiếc mạng mình nữa à! Đã không uống thuốc mà còn suốt ngày đến chỗ mấy cái xác, ngài muốn tìm chết đúng không?"
"Ta không đi thì để ngài đi chắc? Mệnh ngài là mệnh thiên tử, ngài bệnh ra đấy ta không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Châu Kha Vũ bực bội lầm bầm, "Mệnh thiên tử cái gì chứ, ta có bắt ngài phải chịu trách nhiệm hả."
Trương Gia Nguyên nhìn hắn, thở dài một hơi, "Nhưng mà người tính không bằng trời tính, điện hạ vẫn nhiễm bệnh rồi." Ánh mắt y hướng về phía tay hắn, "Tay ngài nổi ban rồi đấy."
Hai tay Châu Kha Vũ bị trói đằng sau, hắn không nhìn thấy được. Hắn hỏi, "Mọc nhiều không?"
"Ngài ngồi sát lại đây."
Châu Kha Vũ nghe lời, ngồi sát lại, Trương Gia Nguyên dùng mũi chân hất tay áo hắn lên, thấy hai cánh tay hắn đã mọc đầy ban đỏ.
"Tay mọc nhiều lắm rồi, nhưng mà chưa lan lên cổ."
Trương Gia Nguyên xem xong, lại hạ y phục xuống cho hắn. Châu Kha Vũ quay mặt lại, hai người mặt đối mặt, hắn lại thở dài, "Thật không ngờ ta với ngài lại có cơ hội được chết cùng một chỗ."
Trương Gia Nguyên giật giật khóe miệng, lập tức mắng hắn, "Nói vớ vẩn cái gì đấy? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!"
"Ta nói sai chữ nào à?" Châu Kha Vũ bĩu môi, "Ta đến nhà hoang kia mấy lần rồi, đầu tiên là bọn họ sốt nhẹ, sau đó phát ban, nốt đỏ mọc càng nhiều thì sốt càng cao, sau đó ngã ra đất co giật là chết. Xem cái tình hình này, ta với ngài chẳng mấy mà lại được xuống âm phủ dạo chơi."
Hắn ngưng lại suy ngẫm một hồi, lại nói tiếp, "Đằng nào cũng vậy rồi, hay là ngài thật lòng với ta chút đi. Ban nãy ngài dùng kiếm điêu luyện lắm, trước đây ngài có học kiếm thuật à?"
Trương Gia Nguyên mỉm cười với hắn, "Đây là bí mật của ta đấy. Điện hạ muốn nghe thì phải trao đổi mới được."
"Vương gia muốn trao đổi thế nào đây?"
"Ngài kể một bí mật của ngài, sau đó ta sẽ kể cho ngài nghe chuyện của ta."
Châu Kha Vũ cực kì hào sảng, đồng ý ngay tức khắc, "Cái này dễ thôi. Vương gia muốn nghe chuyện gì về ta nào?"
Trương Gia Nguyên chăm chú nhìn hắn, đọc ra một cái tên, "Lưu Lễ."
Châu Kha Vũ mỉm cười, Lưu Lễ là cái gai ngăn cách hai người, hắn hiểu.
"Vương gia muốn nghe thì ta sẽ kể cho ngài. Trước khi mẫu phi ta nhập cung, Lưu Lễ là người tình của bà ấy."
Thấy Trương Gia Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lại nói tiếp, "Ngài không tra ra được cũng không phải chuyện lạ gì, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan tới Lưu Lễ, mà còn liên quan tới cả Lưu thái phó. Mấy chuyện này phải giấu diếm kĩ càng, Lưu thái phó cẩn thận như vậy, chắc đã xóa sạch dấu vết từ lâu rồi."
Châu Kha Vũ ngả người tựa vào tường, kể tiếp, "Lưu Lễ nghe lời Lưu thái phó tới Nam Cương tìm mỹ nhân về dâng lên cho hoàng thượng. Ông ta nhắm trúng mẹ ta, ra vẻ đạo mạo lừa dối tình cảm của bà. Khi đó mẹ ta ngây thơ tin vào mấy lời thề non hẹn biển, bỏ trốn khỏi nhà theo ông ta về Hải Hoa quốc. Lưu Lễ cung kính khiêm nhường với mẹ ta, chưa từng vượt quá giới hạn. Mẹ ta còn ngốc nghếch cho rằng ông ta là người quân tử, chẳng hề biết ông ta không động vào bà là do muốn dâng bà lên cho hoàng đế. Một nữ nhân chạy theo tiếng gọi của tình yêu, cuối cùng lại bị người mình yêu chắp tay dâng mình lên cho người khác, chuyện này nhục nhã tới cỡ nào, chắc vương gia cũng hiểu."
Hắn thở dài, "Mẫu phi hận Lưu Lễ, hận thái phó, hận hoàng thượng, bà ấy hận bọn họ, hận chết đi được. Trước khi qua đời, bà ấy dặn ta phải sống cho thật tốt."
Phải sống cho thật tốt, phải sống để thay bà ấy trả nỗi hận này.
"Vậy nên ngài cũng hận bọn họ?"
Châu Kha Vũ gật đầu.
"Ngài hận Lưu thái phó, vậy Lưu Chương thì sao? Hắn là con trai của thái phó cơ mà."
Châu Kha Vũ lắc đầu, "Không phải. Lưu Chương không phải con của Lưu thái phó. Thái phó yêu mẹ hắn mà không có được, sau này gặp được cơ hội liền cường thủ hào đoạt cướp bà ấy về làm thiếp, khi đó bà đã có thai rồi. Thái phó biết chuyện này, nhưng vì yêu bà ấy, vậy nên ông ta cho qua. Cũng bởi vậy, ông ta chẳng yêu thương gì Lưu Chương cả. Người ngoài thấy ông ta chiều chuộng Lưu Chương, nhưng thật ra là do ông ta không muốn dùng hắn, vậy nên mới mặc cho hắn tung hoành. Chuyện Lưu Chương nhận chức thứ sử cũng không phải do ông ta đề xuất, là người của ta trong triều tiến cử Lưu Chương, ông ta không từ chối được, vậy nên đành phải cam chịu. Có lẽ bây giờ ông ta đang tức chết ở nhà rồi ấy chứ."
Trương Gia Nguyên nghe tới mức kinh ngạc, không kìm được mà bình luận một câu, "Gia tộc các ngài khó hiểu thật."
Châu Kha Vũ bật cười, "Gia tộc lớn nào chẳng vậy, có gì lạ đâu. Ta kể xong rồi, giờ tới lượt ngài đấy."
Trương Gia Nguyên sửa lại dáng ngồi cho thoải mái, nói, "Trước năm mười bốn tuổi, ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ trở thành tướng quân."
Y nhớ lại chuyện xưa, chợt mỉm cười, "Hồi nhỏ, ta chỉ muốn làm một thế gia công tử thôi. Biểu ca theo cha ta luyện đao từ nhỏ, lớn lên thành lưng hùm vai gấu, trông xấu chết đi được. Ta thấy vậy, nằng nặc không chịu tập đao, mẹ ta phải dỗ ta mãi ta mới chịu luyện kiếm. Ngài nghĩ xem, múa kiếm tao nhã biết bao, đúng không? Đao thiên về hung tính, chẳng công tử văn nhã nào lại muốn mang đao ra múa cả. Hồi nhỏ ta ở trong quân doanh luyện kiếm với mẹ, cũng hiếm khi ra ngoài. Tới sinh nhật năm mười ba tuổi của ta, cha đúc đao tặng ta, nói ta hợp với thứ này. Hôm đó ta còn giận dỗi không chịu, bởi vì thứ ta muốn là kiếm cơ. Cha ta thấy ta khóc to quá, đành phải dỗ ta rằng đợi cha ta đánh trận xong, sẽ đúc cho ta cây kiếm khác. Vậy mà ta còn không đợi được cây kiếm thuộc về mình. Chẳng bao lâu sau, cha ta tử trận. Đao gãy, thành mất, người cũng không còn."
Châu Kha Vũ yên lặng ngồi bên cạnh y.
Trương Gia Nguyên lại nói tiếp, "Ta luyện kiếm tới tận năm mười ba tuổi luôn đấy. Sau khi cha ta mất, mẹ ta là người chống đỡ Bắc quân. Rồi sau đó, mẹ ta cũng đi theo cha ta rồi. Thật là, đến lúc đó ta còn chưa nhận được cây kiếm mà ta muốn nữa. Cha không còn, mẹ ta cũng mất, khi đó, cả Bắc quân đều đặt nặng lên vai ta. Nhưng ta mới có mười bốn tuổi thôi mà, ta cũng biết sợ. Có điều, hận ý vẫn thắng nỗi sợ của ta. Thù nước, hận nhà, ta phải trả cho bằng sạch. Lúc ấy Giai Viện mới tròn mười tuổi, ta gửi con nhóc về bên nhà ngoại, sau đó dâng tấu xin được dẫn quân. Chuyện về sau ngài cũng biết rồi đấy, hoàng thượng phê chuẩn cho ta rồi. Cây đao cha tặng cho ta, sau một năm cất dưới đáy hòm, cuối cùng cũng được dùng đến. Lúc đó, nó còn chưa có tên. Đao thiên về hung tính, là thứ binh khí thích hợp nhất với người tướng quân. Trước đây ta không muốn luyện đao, đến khi muốn luyện thì đã chẳng còn người dạy. Đao pháp là do ta tự học, cũng không khó lắm, giết nhiều cũng sẽ quen tay, tay đủ nhanh, đao đủ ác là được."
Hình như việc vạch ra miệng vết thương đã cũ là một việc quá tốn sức, Trương Gia Nguyên ngưng lại hít thở chốc lát, sau đó mới chậm rãi kể tiếp, "Khi ta dẫn quân, ta vẫn còn nhỏ tuổi. Dù Bắc quân do Trương thị gây dựng lên thì cũng vẫn có rất nhiều người không muốn nghe lệnh ta. Vừa hay trong khi hành quân, bọn ta gặp phải đàn sói trắng. Có binh sĩ bị sói cắn chết, vậy nên đàn sói này phải diệt. Lúc ấy, một mình ta cầm đao giết sạch đàn sói, cắt đầu con sói đầu đàn về. Đao này giết sói, vậy nên gọi là Lang đao. Cũng nhờ lần này, trên dưới Bắc quân đều kính phục ta, đồng ý cho ta dẫn dắt bọn họ. Có lẽ cha ta nói đúng, đao hợp với ta. Có lẽ, tính ta vốn hung tàn, không hợp làm thế gia công tử."
Một thiếu niên mới mười bốn tuổi lại phải gánh trên vai vận mệnh của cả quốc gia, đây là gánh nặng lớn tới nhường nào, Châu Kha Vũ chẳng thể nói rõ. Người ta chỉ biết Trương Gia Nguyên mười bốn tuổi đã xông pha chiến trường, ai ai cũng tôn y thành thần, lại quên mất rằng y cũng là người, quên rằng y cũng biết đau biết sợ. Từ một tên nhóc không muốn quản sự đời bị buộc trở thành một người cẩn thận tính toán, mười năm này y phải trải qua những gì, chẳng ai thấu hiểu.
Châu Kha Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, "Ngài giống ta."
Đều là con thỏ non không còn nơi dựa vào, bị ép buộc thành sói. Đều là kẻ sống vì hận ý, ôm nỗi hận mà ngày ngày tiến lên.
Thân bất do kỉ.
Bóng tối dần phủ lên ngục tù, hai người thành thật phơi bày vết thương của mình ra trước mắt đối phương, lần đầu tiên để lộ ra điểm yếu của mình, vậy mà lại đạt được sự thấu hiểu ngoài dự tính.
Trương Gia Nguyên nhìn Châu Kha Vũ, chậm rãi nói, "Ta không cầu giang sơn gấm vóc, chỉ cầu tri kỉ hiểu lòng ta."
Trái tim Châu Kha Vũ thoáng chốc run lên. Hắn chăm chú nhìn y, không đáp. Dường như trong thời khắc này, thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng đủ để đáp lại lời tỏ bày mà hắn vừa nghe.
Ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng ai nói gì, thế nhưng cả hai lại đều hiểu rõ.
Từ nay về sau, không còn cô độc, bởi vì gặp được người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com