Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

Tin Trương Gia Nguyên được Châu Kha Hạo ưu ái cho ở trong phủ cũ của mình không chân mà chạy không cánh mà bay, chỉ trong một đêm đã truyền đi khắp kinh thành, kéo theo vô số lời đồn đại. Đa phần đều nói Châu Kha Hạo nhìn trúng binh quyền trong tay vị anh vợ này rồi, từ nay muốn dùng Trương gia thay thế Lưu gia vừa bị gã ta hất cẳng. Thế nhưng ngay sáng ngày hôm sau, vị Trương tướng quân này lại đến Binh bộ, tự nguyện hai tay dâng lên binh quyền, tỏ ý đánh trận xong là muốn lui về làm vương gia ăn chơi nhàn tản tiếp.

Trường An lần nữa lật trời lật đất, kẻ nào kẻ nấy đều ôm một bụng hoang mang, chẳng tài nào hiểu nổi mấy vị quyền cao chức trọng muốn chơi trò gì.

Một đám người cố gắng vắt óc mà suy đoán ý vua, Lưu Hoành nghe tin cũng là ngồi trên đống lửa. Ông ta biết chuyện Cáp Nhĩ bại trận, vương Bắc Địch là Cáp Tân tới tận Trường An để xin thần phục, tức mới mức muốn bạc trắng cả đầu. Ông ta vốn thấy Cáp Nhĩ ngang tàng hung bạo, còn cho rằng gã có thể cắn đứt cẳng Trương Gia Nguyên nên mới đánh liều viện trợ gã. Ai dè chuyện lớn không thành, còn bị Châu Kha Hạo vin vào cớ này đánh cho một gậy, đúng là mất cả chì lẫn chài.

"Cha." Lưu Chương mới ra ngoài về, thấy Lưu Hoành sắc mặt trầm trọng ngồi trong nhà thì vội chạy tới. Hắn hào hứng nói, "Cha, con mới nghe tin Trương Gia Nguyên đã bị hoàng đế ép giao lại quân quyền rồi. Châu Kha Hạo muốn chơi trò vừa đánh vừa xoa, một mặt tước quyền của y, một mặt lại cho y phủ cũ của mình xem như an ủi. Cha à, xem ra mấy lời đồn nói Châu Kha Hạo muốn dùng Trương Gia Nguyên để thay thế chúng ta đều là nhảm nhí hết."

"Cho dù Trương gia không thay thế chúng ta, thì vẫn còn vô số nhà lăm le thay thế." Lưu Hoành thở dài, "Kẻ muốn trèo lên đầu chúng ta vẫn còn nhiều lắm."

Lưu Chương mỉm cười, nghe mấy lời ủ ê chán chường này lại chẳng hề bị nản theo, "Có cha ở đây, kẻ nào dám trèo lên đầu Lưu gia chúng ta chứ."

Hắn vừa nói vừa đổ từ trong túi gấm bên người ra hai miếng lệnh bài, cao hứng nói, "Cha nhìn xem."

Nét mặt Lưu Hoành thoáng qua chút kinh hoảng. Chuyện không đùa được, trong hai miếng lệnh bài Lưu Chương vừa lấy ra, một miếng là lệnh bài điều quân của thành Trường An, một miếng là lệnh bài điều khiển trú quân đóng ngoài thành.

Lưu Hoành đập bàn quát, "Ngươi lấy thứ này ở đâu ra!"

Lưu Chương không ngờ ông ta phản ứng mạnh như vậy, bị dọa giật cả mình. Hắn hoang mang gọi, "Cha?"

Lưu Hoành không đáp, chỉ nhìn hắn đăm đăm.

Lưu Chương nuốt xuống một ngụm nước bọt, ấm ức nói, "Không phải chỉ là hai miếng gỗ thôi à, cha việc gì phải sợ? Tên chó Châu Kha Hạo ăn cháo đá bát, còn không chịu nhìn lại xem gã bò lên được vị trí đó là nhờ ai ban cho?! Cả gã, cả lão hoàng đế đã chết, tất cả vinh hoa phú quý của hai triều đại đã qua đều là nhờ Lưu gia chúng ta ban cho họ Châu bọn chúng! Cha à!" Hắn càng nói càng thấy hận, tức tới mức chỉ muốn nổ tung, "Giang sơn này phải là của họ Lưu chúng ta mới phải! Bọn chúng có tài đức gì mà dám đè đầu cưỡi cổ Lưu gia chúng ta?!"

Lưu Hoành dần bình tĩnh lại. Ông ta ngồi xuống, hỏi, "Hai miếng lệnh bài này con lấy ở đâu?"

Lưu Chương đáp, "Khi trước con tới Giang Nam làm thứ sử, lôi kéo được không ít quan hệ. Lưu gia chúng ta phụng sự nhiều đời, là đại thế gia thâm căn cố đế." Hắn nhoài người nắm ống tay áo Lưu Hoành, dốc ruột dốc gan ra mà nói, "Cha, vẫn còn rất nhiều người chịu nghe chúng sai khiển. Cáp Nhĩ chết rồi, Cáp Tân xin hàng, Bắc Địch đã không còn dùng được. Nếu bây giờ chúng ta thật sự xuôi Nam, phong quang vạn dặm ngày nay làm sao mà giữ? Nhà chúng ta đã kinh qua bao nhiêu sóng gió rồi, chẳng lẽ giờ lại bật gốc vì một tên Tuệ Đức đế cỏn con hay sao? Cha, cha sẽ cam lòng sao?"

Lưu Hoành than dài một tiếng.

"Cha à, bây giờ Châu Kha Hạo vẫn còn nghi kị Trương Gia Nguyên, gã cướp binh quyền trên tay y, đã là làm lạnh lòng trung thần rồi. Nếu chúng ta không nhân cơ hội này, sau này sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai như thế nữa đâu!" Lưu Chương như hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Lần này Bắc quân về Trường An, chỉ đem theo năm trăm binh sĩ hộ tống. Bây giờ trú quân ngoài thành là của chúng ta, quân trực trong thành cũng là người của chúng ta, Trương Gia Nguyên đã chẳng còn là vấn đề. Chỉ cần cha muốn, đừng nói là giết một tên Châu Kha Hạo, mười tên Châu Kha Hạo cũng chẳng phải chuyện lớn." Giọng hắn càng lúc càng trầm, từng câu từng chữ như bị nghiền nát trong kẽ răng, "Giang sơn này là của cha."

Lưu Hoành im lặng sờ hai miếng lệnh bài, lòng đã động. Năm xưa ông giúp Thái Đức đế soán ngôi đoạt vị, đổi lấy vị trí dưới một người trên vạn người, sớm đã quen nhìn từ trên cao xuống. Vậy mà nay tên Châu Kha Hạo do ông ta một tay dạy dỗ lại dám ăn cháo đá bát phản bội ông ta, cục tức này nuốt không xuôi được. Đúng như Lưu Chương nói, đây là cơ hội tốt. Nếu không nắm bắt kịp, đến khi bọn họ xuôi Nam rồi, Đông Sơn tái khởi quả thật là chuyện khó như lên trời.

Lưu Hoành đặt lệnh bài vào trong tay Lưu Chương, bình tĩnh nói, "Đi đi."

Lưu Chương ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó lập tức nắm chặt hai miếng lệnh bài trong tay, "Con nhất định sẽ không khiến người thất vọng."

Đêm đen như mực, một tên lính tuần tách đoàn rẽ vào trong góc giải quyết nỗi buồn, chẳng ngờ lại bắt gặp một đám người áo đen đang núp ở đó. Gã chưa kịp kêu lên thành tiếng đã thấy ánh đao lóe lên, cái đầu đứt lìa rơi lọc cọc xuống đất.

Đám người áo đen như quỷ đòi mạng, lẳng lặng diệt hết lính tuần phòng, đi thẳng một mạch tới điện Tuệ Đức.

Châu Kha Hạo còn chưa ngủ, chợt nghe tiếng công công bên ngoài bẩm báo, "Bệ hạ, Lưu Hoành muốn gặp ngài, nói là muốn từ biệt người để ngày mai xuôi Nam ạ."

"Lão già này chuẩn bị nhanh thế." Châu Kha Hạo lầm bầm trong miệng, cuối cùng vẫn cho ông ta vào. Dù sao gã cũng chẳng tin một lão già bị chặt hết vây cánh có thể gây ra sóng gió gì to lớn.

Lưu Hoành được công công dẫn vào trong điện, vừa trông thấy Châu Kha Hạo đã vội chắp tay hành lễ chào. Ông ta mặc áo vải tầm thường, mái tóc ngả sang màu tro búi gọn phía sau, tuy ăn mặc trông có vẻ thanh bần nhưng tinh thần lại thoải mái sáng láng.

Châu Kha Hạo bấm bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ lão già này đến đây để ôn chuyện thật. Gã hỏi, "Không biết Lưu khanh tới đây là vì chuyện gì?"

Lưu Hoành nở nụ cười, "Thần sắp xuôi Nam, nhớ tới tình nghĩa của bệ hạ và thần khi xưa nên tới đây gặp bệ hạ lần cuối."

Châu Kha Hạo cười xòa, "Ôi, khanh nói gì vậy. Thời gian vẫn còn dài, sau này khanh có nhớ mong thì cứ cho người thông báo trước một tiếng rồi đến tìm trẫm là được. Cũng đâu phải âm dương cách biệt, sao phải nói là gặp nhau lần cuối." Gã thuận miệng nói một câu, nói xong cũng tự mình nhận ra không ổn, vội vàng hốt hoảng kêu lên, "Lưu Hoành! Ngươi muốn làm gì?!"

Lưu Hoành cười nói, "Ta tới tiễn ngươi một đoạn đường. Xuống dưới âm phủ mà tạ tội với lão cha ngươi đi."

Châu Kha Hạo hồn xiêu phách lạc gào lên, "Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!"

Tiếng kêu gào bị đêm đen nuốt trọn, đáp lại gã chỉ là sự lặng thing. Chốc lát sau, công công phụng sự ngoài điện đột nhiên ré lên. Cửa điện bị người ta đẩy ra, một đám người mặc áo đen tiến vào, đao cầm trên tay vẫn còn nhỏ máu. Châu Kha Hạo ngây ra như phỗng, đến khi gã phản ứng lại được, lưỡi đao lạnh lẽo đã kê lên cổ gã rồi.

Hai chân gã như bị người ta tráo thành bông, đứng cũng không đứng nổi, sợ run ngã phịch xuống đất. Gã sợ hãi ngẩng đầu, thấy Lưu Hoành lạnh nhạt nhìn xuống mình từ trên cao, chút phong thái uy nghiêm của bậc đế vương gã trộm đầu trộm đuôi đều bị cái nhìn này cuốn trôi đi sạch. Gã vốn nghĩ, chỉ cần gã đứng đủ cao thì sẽ chẳng còn ai dám đối nghịch gã. Thế nhưng gã chẳng ngờ, dù gã có cố gắng đến đâu thì lão già Lưu Hoành này vẫn luôn đứng cao hơn gã một bậc. Gã hoảng hốt nghĩ, đời này gã chưa từng thắng được Lưu gia. Chút thời gian gã ngồi lên ngai vàng này dường như chỉ là Lưu gia ban cho gã, để gã hiểu thế nào là trèo cao ngã đau mà thôi.

Châu Kha Hạo run rẩy, gã quỳ sụp dưới nền, hèn mọn nắm vải y phục Lưu Hoành kêu lên, "Thái phó, thái phó! Đừng giết ta, chúng ta thương lượng được không? Ta phục chức cho ông, không không, ta phục chức cho ngài, lại thăng ngài lên thêm vài bậc!"

Lưu Hoành lạnh nhạt dời bước, nhẹ than, "Nếu trước đây ngươi cũng nghĩ được như vậy thì tốt rồi."

Châu Kha Hạo mấp máy môi, gã còn chưa nói ra lời, Lưu Hoành đã nhướng mày tỏ vẻ không muốn nghe. Người mặc áo đen hiểu ý lập tức vung tay, lưỡi đao sắc lạnh cắt đứt cổ gã.

Châu Kha Hạo ngã lăn xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Lưu Hoành đột nhiên cười phá lên.

Châu thị rồi cũng chỉ đến thế thôi! Rốt cuộc thì đã chẳng còn ai cản nổi ông ta nữa! Là ông ta diệt đi hai đời đế vương, nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên vô cớ đạt được cảm giác sảng khoái khó mà hiểu được.

Giang sơn này là của họ Lưu.

Lưu Hoành cười sằng sặc, lại nghe bên ngoài có tiếng động binh đao. Ông ta hài lòng nhìn ra, thấy ngoài trời giăng mưa tuyết, cả điện Tuệ Đức bị người của ông ta bao vây trong đuốc đỏ. Vòng vây kia đột nhiên thít chặt thêm, Lưu Hoành đang cười nhăn gương mặt già đột nhiên cảm thấy không đúng.

Một người mặc giáp bạc tách đoàn tiến lên chắp tay chào ông ta, "Lưu đại nhân, đại nhân vẫn còn khỏe chứ?"

Lưu Hoành giật mình, vô thức lùi về sau một bước.

Người tới là Trương Gia Nguyên. Giáp bạc mặc trên người y lấm tấm hoa tuyết mỏng, trông như vốn đã đợi từ lâu. Suy nghĩ trong đầu luân chuyển một vòng, Lưu Hoành tức khắc kinh hồn bạt vía.

Trương Gia Nguyên ôn hòa cười với ông ta, lại tiến lên thêm mấy bước. Y ngó đầu nhìn vào trong điện, thấy cái xác Châu Kha Hạo quỳ mọp dưới nền, thật lòng khen, "Xem ra đại nhân vẫn còn sung sức lắm."

Đầu óc Lưu Hoành thoáng chốc quánh lại như hồ. Không đúng, tại sao trong tay Trương Gia Nguyên lại có quân?!

Trương Gia Nguyên ung dung nhìn ông ta, giả bộ vỗ trán ồ một tiếng, "Ôi, ta quên mất. Lưu đại nhân, có phải đại nhân đang thắc mắc tại sao ta trao lại binh quyền rồi mà vẫn còn quân đúng không? Chắc là không ai nói cho đại nhân biết, phương Bắc hòa hảo, Bắc quân chúng ta ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi nên chạy về Trường An làm trú quân, góp chút sức mọn cho giang sơn xã tắc." Y trào phúng cười, "Vốn chỉ định tới Trường An chơi chút thôi, thật không ngờ lại bắt gặp được cảnh này. Lá gan của đại nhân cũng to lắm đấy."

Mồ hôi lạnh sau lưng Lưu Hoành tuôn ra như mưa. Ông ta tự phụ cho rằng mình tính toán đúng thời cơ, không ngờ lại là bị người ta lừa chui đầu vào rọ.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau.

Lưu Hoành đột nhiên cười như điên dại. Ông ta gào lên, "Một lũ nhãi con mà cũng dám tính kế ta? Kẻ nào? Kẻ nào bày mưu cho ngươi hả Trương Gia Nguyên?!" Ông ta trải hết những kẻ có thể một tay che trời dấy lên gió bão trong lòng, một bóng hình đột nhiên vụt qua tâm trí, lập tức thét lên, "Là nghiệt chủng của nữ nhân Nam-"

Lang đao dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trượt ra khỏi vỏ, máu tươi ấm nóng bắn đầy lên lưỡi đao. Hai chữ "Nam Cương" không trọn vẹn bị Trương Gia Nguyên nhét lại vào họng Lưu Hoành, tiễn lão xuống âm ti địa phủ.

Trương Gia Nguyên thu lại nụ cười, "Lưu Hoành cả gan hành thích hoàng thượng, cứu quân vì bảo vệ hoàng thượng nên bất đắc dĩ giết người." Y lạnh nhạt nói, "Thu dọn đi."

***

Châu Kha Vũ ở ngự hoa viên đợi Trương Gia Nguyên, cuối cùng lại đợi được Trương Giai Viện.

Hoa tuyết rơi lả tả, nàng che ô đi trong đêm, chậm rãi đi đến bái kiến, "Điện hạ, Lưu Hoành chết rồi."

Châu Kha Vũ bình thản gật đầu.

Trương Giai Viện đứng sóng vai với hắn, với theo tầm mắt, nàng chỉ thấy tường cao dựng lên chắn mất tầm nhìn, xung quanh là bóng đêm đen đặc một mảnh. Nàng hỏi, "Điện hạ, sao người lại muốn giết bọn chúng thế?"

Châu Kha Vũ im lặng không đáp, lại nghe Trương Giai Viện tiếp lời, "Ngài nói ngài hận bọn chúng, thế nhưng nỗi hận này đến từ đâu đây? Khi mẫu phi ngài qua đời, ngài mới chỉ là một đứa nhóc. Một đứa nhóc có thể hiểu chữ "hận" được tới đâu cơ chứ? Đừng ép mình nữa, buông bỏ đi thôi."

Hắn ôn hòa nói, "Chẳng phải ta đã buông bỏ rồi đấy thôi."

"Ngài còn muốn chạy trốn thì tức là vẫn chưa buông bỏ được." Trương Giai Viện lắc đầu than, "Ngài tự suy nghĩ kĩ đi, ngẫm lại xem hận ý của ngài rốt cuộc là từ đâu đến."

Châu Kha Vũ cảm thấy mình đã suy ngẫm kĩ lắm rồi. Hận ý này bắt nguồn từ người mẹ đã chết của hắn, thế nhưng thứ nuôi dưỡng mầm mống hận thù này lại là sự hèn kém trong cách cai trị của một triều đại. Hắn hận Thái Đức đế ngu dốt yếu nhược, hắn hận Lưu Hoành tàn sát trung lương, hắn hận Lưu Lễ tham ô thành tính, hắn hận Châu Kha Hạo chỉ biết ru rú trong một xó tường.

Thế nhưng tất cả đều đã chết hết rồi đấy thôi.

Trương Giai Viện nói, "Điện hạ... Đừng làm khó ca ta. Ta biết, ngài muốn đưa An Nguyên lên ngôi, để ta buông rèm nhiếp chính, còn mình thì cao chạy xa bay. Thứ cho ta nói thẳng, nếu ta buông rèm nhiếp chính, ca ta nhất định sẽ ở lại bảo vệ ta. Thế nhưng chính ngài cũng biết, nếu ngài một mực buông bỏ thế sự không quản, huynh ấy cũng sẽ từ quan theo ngài. Điện hạ, một người đâu thể phân thân ra làm hai cơ chứ. Chuyện ta vừa nói, xin điện hạ suy xét kĩ càng."

Châu Kha Vũ im lặng trong chốc lát, sau đó thản nhiên mỉm cười, "Nương nương lo xa quá rồi. Ta sẽ không để lại đám rối rắm này cho nương nương rồi bỏ trốn đâu. Ta sẽ vẫn ở đây, gây dựng lại quốc gia này. Mười năm sau, hai mươi năm sau, đến khi An Nguyên vững vàng rồi, ta bỏ trốn vẫn còn chưa muộn."

Trương Giai Viện ngây người nhìn hắn.

Châu Kha Vũ cười nói, "Ta tự biết vì đại cục, xin nương nương chớ lo."

"Đa tạ điện hạ." Trương Giai Viện cuối cùng cũng buông được lo lắng trong lòng, nàng thản nhiên mỉm cười, cúi người hành lễ với hắn, "Vậy ta xin cáo lui."

Châu Kha Vũ gật đầu.

Hắn biết, Trương Giai Viện không lo xa. Hắn cũng từng nghĩ đến việc bỏ trốn, coi như đao sắc chặt đay rối, không quay đầu nhìn thế cục thì tâm ắt sẽ không phiền. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được.

Châu Kha Vũ thở dài một hơi.

Họ Châu cho hắn gánh nặng khó mà kham nổi, cũng cho hắn tôn kính một đời. Hắn khuấy tung triều đại này lên, đạp đổ những cây cột sớm đã mục ruỗng, cũng là dần dần đắm mình vào.

Hắn không trốn chạy được, cũng không được phép chạy trốn.

Quá khứ đều là chuyện đã qua, nếu hắn cứ mãi sợ hãi đắm chìm, vậy thì dù Lưu Lễ, Thái Đức đế, Lưu Hoành có chết thêm bao nhiêu lần hắn cũng không buông bỏ thù hận được.

Mưa tuyết chợt dày nặng hơn, Châu Kha Vũ nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến. Trương Gia Nguyên đã thay giáp bạc, y khoác áo lông sói, chậm rãi đi về phía hắn. Lúc đi qua cây mai nở rộ, y tiện tay bẻ một cành, nhẹ nhàng rũ rơi bớt tuyết đi rồi đưa cho hắn. Y chìa tay nói, "Điện hạ à, ngài có muốn theo ta về nhà không?"

Châu Kha Vũ đỡ lấy cành mai, dịu dàng nắm tay y, "Chẳng phải đã nói rồi sao, ngài muốn đưa ta đi đâu cũng được, dù là chân trời góc bể, ta cũng vẫn theo ngài." Mười ngón đan cài chặt chẽ, Châu Kha Vũ thản nhiên mỉm cười, "Hoặc là chẳng cần đi đâu nữa, chúng ta ở đây, ta dựng nước, ngài bình thiên hạ."

Hắn không chạy trốn nữa, hắn ở lại, hắn muốn Hải Hoa quốc từ nay quốc thái dân an.

Bông tuyết nhẹ nhàng đáp lên đầu vai, dứt trận tuyết này, Hải Hoa sẽ bắt đầu một dòng chảy mới.

- HOÀN CHÍNH VĂN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com