Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Hai thiếu niên vác theo Trương Gia Nguyên đáp xuống một tòa lầu cao. 

Xoạt xoạt mấy tiếng, bộ y phục bị đánh rách bươm trong Bắc Đẩu tuyệt trận trên người y bị hai thiếu niên đổi thành áo trắng như mây, eo đeo thắt lưng bạc.

Thiếu niên áo đen khoa đứng trước mặt y khoa chân múa tay mấp máy môi bắn liên tằng tằng, y lại chỉ đọc được khẩu hình của mấy chữ cuối. Thiếu niên hỏi y, có hiểu không?

Trương Gia Nguyên lắc đầu chỉ vào tai mình, tỏ ý không nghe được.

Thiếu niên đần mặt nhìn y. Khẩu hình kia, hẳn là đang chửi con mẹ nó.

Thiếu niên áo đen bị thiếu niên áo xanh kéo sang một bên, người kia làm thủ ngữ với y, "Điếc sao?"

Trương Gia Nguyên thành thật gật đầu.

Hai thiếu niên nhìn y đầy ai oán.

Trương Gia Nguyên, "..."

Xin lỗi nha, nhưng y cũng đâu chọn cho mình con đường điếc! 

Thiếu niên áo xanh vỗ lên lưng y, truyền cho y chút pháp lực. Không gian tĩnh lặng dần trở nên ồn ào, hai tai điếc dở của y lúc này mới tìm lại được âm thanh, chỉ là âm thanh phập phù lúc gần lúc xa, y phải căng tai lên mới miễn cưỡng nghe thấy được.

Thiếu niên áo xanh nói, "Giờ yêu thú phải lên tế đàn, ngươi ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta chút."

Hắn vừa nói vừa dán lên người y một hình nhân bằng giấy, hẳn là muốn biến y thành con rối để dễ bề điều khiển.

Trương Gia Nguyên rũ mắt, mặc kệ người ta biến mình thành thứ đồ chơi.

Thiếu niên đẩy nhẹ bả vai y, "Đi đi."

Cả người y thoáng chốc nhẹ tựa lông hồng, y bay lên, dáng vẻ thong dong nhàn nhã.

Hai thiếu niên bay sát phía sau y, tung lên trời một đống cánh hoa vàng vàng đỏ đỏ.

Trương Gia Nguyên bị cánh hoa dính đầy trên đầu, gương mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng cao cao tại thượng, "..."

Lòe loẹt như vậy mà giống đưa yêu thú lên tế đàn sao? Hai tên này định đưa y lên đài bán nghệ thì có?!

Trong lòng y điên cuồng phun châu nhả ngọc, chân bị người ta điều khiển lại nhẹ nhàng đáp xuống tế đàn, trông còn có mấy phần giống thiên tiên giáng thế.

Từ trên đài cao, một thiếu niên chậm rãi bước xuống đến bên cạnh y. Thiếu niên mặc một bộ đồ trắng giống y hệt y, chỉ khác người này eo đeo thắt lưng vàng, tay xỏ chuỗi vòng bạc, trên trán buộc một dây ngọc nhỏ đủ màu sắc, phần dây ngọc rủ xuống tóc cũng được buộc một túm lông gà sặc sỡ giống hai thiếu niên bắt cóc y tới đây.

Trương Gia Nguyên đảo mắt nhìn, thiếu niên ăn mặc tinh tế thế này, hẳn là gà tinh đầu đàn đi?

Gà tinh đầu đàn chủ động giơ tay đỡ y, một đám người dưới tế đàn chăm chú dõi theo bước chân hai người, đến khi còn cách bậc cao nhất trên đài chín bậc thang, gà tinh đầu đàn bỗng dừng lại, tỏ ý muốn y tự bước lên trên đó. 

Cả người Trương Gia Nguyên đều đang kháng cự. Y liếc qua một cái là thấy tế đàn này không phải thứ gì tốt lành, trừ khi y bị ngu thì mới chịu lên đó!

Trong lòng không chịu khuất phục, thế nhưng cả người bị điều khiển lại không cách nào làm khác, hai chân y vẫn thong thả bước lên bậc cao nhất trên tế đàn.

Lúc chân y bước vững lên bậc cao nhất trên đài, xung quanh y bỗng phát ra luồng ánh sáng đỏ rực.

Trương Gia Nguyên, "..."

Y biết ngay là không có thứ gì tốt đẹp mà!

Đám người dưới đài đồng loạt đặt tay lên ngực, quỳ xuống dập đầu với y. Bọn họ ngửa đầu rầm rì đọc chú văn, sau đó lại dập đầu với y thêm cái nữa.

Âm thanh rầm rì lúc gần lúc xa, Trương Gia Nguyên dùng hết sức lắng nghe, vậy mà vẫn chữ được chữ mất. Y chỉ hận không thể đưa tay lên ngoáy tai, nghiêng đầu nghe cho kĩ đám người này đang đọc cái quỷ gì.

Chú văn cổ xưa được đọc theo nhịp điệu, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Y cảm thấy nhất định mình đã từng nghe thấy chú văn này ở đâu rồi, thế nhưng chuyện cũ quá xa xôi, kí ức dường như đã sớm phủ bụi, y nhất thời không nhớ ra được ý nghĩa của nó là gì.

Một màn quỷ dị này vừa kết thúc, ánh sáng đỏ rực đang bao quanh người y lập tức biến thành sợi tơ nhỏ thắt lên cổ tay.

Trương Gia Nguyên phút chốc ngớ người.

Y đột nhiên cảm nhận được sự ràng buộc khó hiểu đến từ thần hồn, giống như... tất cả đám người ở đây đều xuất hiện một mối liên hệ kì lạ với y vậy? 

Lẽ nào... Đây là nghi thức kí khế ước với yêu thú?!

Chỉ kí một khế ước mà cũng phải dựng tế đàn rùm beng thế này, chỉ có thể là phong tục của các thành trong Vạn Ma Cốc mà thôi!

Bắc Đẩu tuyện trận sụp đổ dẫn y đến vết rách Cách Không thì thôi đi, giờ còn đưa y tới cả Vạn Ma Cốc?! 

Năm xưa Kỳ Lân chia trời đất làm ba, nơi nối ba giới gọi là vết rách Cách Không.

Thần bị phán tội, sau khi hành hình sẽ bị vứt xuống Cách Không. Trong Cách Không không chỉ chứa đầy xương cốt của đọa thần, mà còn có vô số xương cốt của dị thú chết trong trận chiến ngàn năm về trước. Nơi đây quanh năm tối tăm mù mịt chướng khí, cứ năm mươi năm, Cách Không sẽ lại dùng tà khí sinh ra một thế hệ yêu thú mới. Mà trong đám yêu thú này, nhất định sẽ có một kẻ trở thành yêu vương.

Đám dị thú hai mươi mốt thành trong Vạn Ma Cốc biết được bí mật này, tất cả đều đợi ngày Cách Không mở ra để lập tế đàn, cầu yêu thú đến với họ.

Nếu may mắn cầu trúng yêu vương, địa vị của họ sẽ được thay đổi trong nháy mắt.

Cũng bởi vậy, yêu thú đến từ vết rách Cách Không cực kỳ được kính trọng, địa vị có thể sánh ngang với thành chủ một thành.

Thế nhưng yêu thú là được cầu đến, chứ không phải bị người ta xông vào Cách Không gô cổ đến tế đàn như y đâu?

Khế ước đã thành, gà tinh đầu đàn phất tay, hai thiếu niên bắt cóc y tới đây hiểu ý lập tức hộ tống y đi nơi khác.

Trương Gia Nguyên bị hai thiếu đưa đi vòng vèo, đi nhũn cả chân, cuối cùng cũng tới được một biệt viện. Thiếu niên áo đen tức tốc dọn dẹp lại căn phòng, kính cẩn mời y vào nghỉ. 

Trương Gia Nguyên ai oán liếc nhìn cậu ta. 

"..." Thiếu niên trố mắt nhìn y, chốc sau mới vỡ lẽ, "A, ta quên mất!" 

Đến tận lúc này cậu ta mới sực nhớ mình chưa gỡ thuật con rối cho y, vội vàng cười hi hi hóa giải pháp thuật.

Quyền điều khiển cơ thể cuối cùng cũng về tay, Trương Gia Nguyên mệt như chó lập tức nhào lên giường. Y díu mắt xua tay, "Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi." 

Thiếu niên vâng lời bước ra ngoài, còn tận tình đóng cửa lại.

Cửa vừa khép, Trương Gia Nguyên đang díu mắt lập tức tỉnh như sáo. Y mân mê sợi chỉ mới xuất hiện trên cổ tay, thứ này dường như đã hợp thành một phần trên cơ thể y, nếu muốn tháo ra... 

Y khẽ giật nó một cái, cảm giác đau đớn lập tức truyền đi khắp cơ thể.

Đúng như y suy đoán, thứ này không thể tháo ra được.

Y không nhịn được mà thở dài. Kí ức mấy chục năm trước ùa về như vỡ đê, càng nghĩ càng khiến y tuyệt vọng. 

Người dân một thành cùng kí khế ước với yêu thú, chỉ khi yêu thú thực hiện xong nguyện vọng của họ, khế ước mới có thể được xóa bỏ. Trong quá trình thực hiện nguyện vọng, nếu yêu thú trở mặt nuốt lời, khế ước phản phệ sẽ đánh cho yêu thú hồn phi phách tán. 

Ma Long đại nhân vừa mới nhập thế đã ù ù cạc cạc bị người ta lừa vào tròng, nếu nguyện vọng đơn giản như quét nhà nấu cơm thì không sao, nhưng nếu nguyện vọng là đồ sát cả tam giới thì làm sao y làm được! Không lẽ đến lúc đó y thật sự phải vì đại nghĩa mà tiêu diệt bản thân, để khế ước phản phệ đánh cho mình tan xác?! 

Trương Gia Nguyên đau khổ, y xoa nắn cổ tay, thật sự nảy sinh suy nghĩ chặt phắt cái tay đang bị buộc chỉ này đi cho rảnh nợ.

Y thừa biết, trên đời này hoàn toàn không tồn tại kẻ ngu nào lập tế đàn cầu yêu thú đến mà lại chỉ cần nó quét nhà nấu cơm.

Nếu thật sự có kẻ ngu đến mức độ ấy, vậy thì không ai khác, kẻ đó chỉ có thể là y.

Mấy chục năm trước, y mang danh tội nhân bị Thần giới truy sát chui vào Vạn Ma Cốc, không chỉ lang thang đi (lạc) trong chục thành trì, mà còn thành công xây dựng đế chế của riêng mình, đưa một thành trì vô danh lên hàng ngũ hai mươi mốt thành trong Vạn Ma Cốc. 

Thật không dám giấu, thành chủ Hắc Long thành mấy chục năm về trước chính là y. 

Năm Cách Không mở, Hắc Long thành cũng lập tế đàn, còn thỉnh về được cả Kim Sí Điểu. 

Trương Gia Nguyên và Kim Sí Điểu bốn mắt nhìn nhau, Kim Sí Điểu hừng hực khí thế, "Nguyện vọng của ngươi là gì? Ta có thể giúp ngươi đánh chiếm thiên hạ, đồ sát hai mươi thành còn lại trong Vạn Ma Cốc, để ngươi trở thành cốc chủ ở đây." 

Trương Gia Nguyên gật gù, y nhìn sân vườn rụng đầy lá rơi mà thằng con rơi của y lười không chịu quét, ra vẻ nghiêm túc nói, "Nguyện vọng của ta là quét sạch sẽ biệt viện này." Y ngưng lại suy nghĩ, nguyện vọng thứ hai càng tào lao hơn, "Ừm, sau đó nấu giúp ta một bữa cơm, ta sắp đói chết luôn rồi."

Kim Sí Điểu, "...?"

Kết quả, Kim Sí Điểu ở Hắc Long thành quét nhà nấu cơm một tháng đã không chịu nổi nhục nhã, dùng tính mạng uy hiếp Trương Gia Nguyên phải thả nó đi. 

Trương Gia Nguyên buồn rầu, "Vậy ngươi đi đi, ta tiễn ngươi một đoạn."

Kim Sí Điểu nước mắt lưng tròng, chưa kịp cảm động đã bị Trương Gia Nguyên thẳng chân đá về vết rách Cách Không. 

Y tống cổ nó đi xong, lại buồn bã than thở mấy ngày trời. Mà lí do y đau thương chính là, Kim Sí Điểu đi rồi, không còn ai quét nhà nấu cơm cho y nữa. 

Trương Gia Nguyên đang mải ôn chuyện cũ, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.

Gà tinh đầu đàn đứng trước cửa phòng y, hắn đặt tay lên ngực, thành kính cúi chào, "Đại nhân."

Trương Gia Nguyên thậm chí còn không thèm ngồi lên, y chắp tay nằm dài trên giường, trông như đang đợi gà tinh đầu đàn tuyên án tử, "Nguyện vọng của ngươi là gì?"

"Ta muốn ngươi dẫn dắt thành Oa Oa..." Thiếu niên gà tinh nói, "Đưa chúng ta lên vị trí số một trong Vạn Ma Cốc." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com