Chương 22
Hai yêu thú bị tống cổ vào hai ngục cạnh nhau.
Trên song gỗ ngục được khắc cấm chế, cho dù thần tiên giáng thế, một khi đã bị khóa vào trong cũng khó lòng mà thoát ra nổi.
Trương Gia Nguyên vắt chân, mặt ủ mày chau cắn nát cọng rơm trong miệng. Y nằm trên đệm rơm vừa cứng vừa đau, mới nằm một lúc thôi đã cấn người không chịu nổi. Y lật người xoành xoạch, đổi ba bốn tư thế vẫn không dễ chịu, tự mình chọc mình nổi giận ngồi phắt lên.
Y chống cằm, ngón tay mân mê cọng rơm, một bụng ý xấu nhìn về phía Phượng Hoàng đại nhân giả làm yêu tinh gà rừng. Y thả vào cọng rơm chút pháp lực, biến nó thành mũi tên nhỏ, một lòng bắn rụng mấy cái lông gà cắm trên đầu Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ nhắm mắt tĩnh tọa chỉ khẽ phất tay, không cần mở mắt ra đã đánh rớt cọng tên dởm.
Cọng rơm mất hết pháp lực ỉu xìu xìu rơi xuống đất.
Trương Gia Nguyên trêu chọc không thành, y không chịu thua, tiếp tục dùng miệng chít chít meo meo, "Phượng Hoàng đại nhân, bộ đồ này của ngươi làm ta đau mắt chết mất. Tránh cho ngày dài tháng rộng hai mắt ta chỉ còn tăm tối, cho phép ta được lột bộ đồ này của ngươi ra nha?"
Châu Kha Vũ nhắm mắt không thèm để ý đến y. Hắn như đóa hoa trên núi tuyết ngàn năm, không thèm quan tâm, mặt không biểu cảm.
Trương Gia Nguyên không hề vì thái độ lạnh lùng này mà nhụt chí. Chính chủ không đáp, y càng liều lĩnh hơn.
Đầu ngón tay bắn ra pháp lực, một tay y chống cằm ngồi trên đệm rơm, một tay cách không rút tung đám lông gà đủ màu sắc cắm trên đầu Châu Kha Vũ.
Y rút không có trình tự, thoáng chốc đã biến mái tóc Châu Kha Vũ thành một cái tổ chim.
Ngón tay chậm rãi dịch xuống phía dưới, pháp lực bám lên cổ áo, biến thành bàn tay vô hình suồng sã kéo cổ tuột áo xuống tận đầu vai.
Hành động trêu chọc cỡ này, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng chịu mở mắt. Hắn bình tĩnh kéo lại cổ áo, lạnh nhạt liếc nhìn Trương Gia Nguyên, "Ngươi nghịch đủ chưa?"
"Ta đâu có nghịch." Trương Gia Nguyên chống tay cười, trên mặt toàn là vui vẻ khi làm chuyện xấu thành công, "Ta thấy bộ đồ diêm dúa này không hợp với ngươi, lòng mang ý tốt muốn giúp ngươi thay bộ đồ khác thôi mà."
"Ta tự làm được, không phiền đến ngươi." Châu Kha Vũ bấm pháp quyết chải gọn tóc tai, lại cởi lớp y phục vô số màu sắc bên ngoài, lộ ra bạch y hắn vẫn thường hay mặc.
Hắn tĩnh tọa trong ngục, áo trắng không dính một hạt bụi, trông không giống kẻ phạm tội, ngược lại càng giống thần quan đặc biệt tới trông coi tội đồ.
Trương Gia Nguyên không còn gì chơi, buồn chán bĩu môi xì một tiếng. Y hỏi "Sao ngươi lại phải giả làm gà rừng tinh? Thiên Hư Ti có nhiệm vụ mới sao? Có tội nhân đặc biệt cần truy bắt ở Vạn Ma Cốc hả?"
"Từ trước đến nay chỉ có mình ngươi là tội nhân đặc biệt cần ta truy bắt." Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc buông ra một câu.
"..." Trương Gia Nguyên tất nhiên không chịu chấp nhận đáp án này, lập tức cãi cự, "Sao ta vẫn còn là tội nhân nữa? Ngươi quên rồi hả, ta suýt thì cúng luôn cái mạng nhỏ của mình cho Bắc Đẩu tuyệt trận để cứu ngươi và Chu Tước đó nha?"
Y ôm mặt ngẫm nghĩ, đột nhiên sửng sốt nói, "Chẳng lẽ Thần giới không thấy ta lấy công chuộc tội, nhất quyết không chịu xóa tội cho ta sao?!"
"Không biết." Châu Kha Vũ thản nhiên nói, "Ta chưa về Thần giới."
"Hả?" Câu trả lời ngoài dự liệu, Trương Gia Nguyên vừa nghe xong đã ngơ ngẩn cả người. Y vội nhảy xuống khỏi đệm rơm, lao tới bám tay lên thanh gỗ ngăn giữa hai ngục, "Vậy tại sao ngươi lại tới Vạn Ma Cốc? Không phải Thiên Hư Ti phái ngươi đến đây để truy bắt tội nhân khác sao?"
"Không phải." Châu Kha Vũ bình tĩnh kể lại, "Ta vừa ra khỏi Bắc Đẩu tuyệt trận đã bị người khác phục kích, đánh rơi vào vết rách Cách Không."
Trương Gia Nguyên bị tin tức mới này đập cho kinh hoảng, y thẫn thờ ngồi xuống, cố gắng vớt vát, "Vậy Chu Tước? Chu Tước sao rồi? Hắn cũng rơi vào Cách Không sao?"
Châu Kha Vũ nói nhẹ tựa như không, "Không có, chỉ mình ta rơi vào Cách Không, còn Chu Tước bị kẻ chặn đường kia cướp đi mất."
Trương Gia Nguyên nghe tới mức ngu người, "..."
Cướp đi mất?
Nghe giọng thản nhiên như không ấy, y suýt thì quỳ xuống dập đầu ba cái với con gà này.
Trăm cay ngàn đắng mới cứu được Chu Tước ra, sao tên này dám để kẻ khác cướp Chu Tước đi mất?!
Trương Gia Nguyên ôm trán, sầu thảm kêu, "Sao có thể như thế được? Không phải Phượng Hoàng rất mạnh sao? Có kẻ nào đủ năng lực đánh ngươi rơi vào Cách Không, lại còn cướp được cả người trên tay ngươi nữa chứ?"
Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nói, "Cũng nhờ ơn ngươi."
Trương Gia Nguyên hỏi chấm đầy đầu, "Nhờ ơn ta cái gì?"
"Nhờ ơn ngươi, trộm hết sạch thần lực của ta." Châu Kha Vũ lạnh nhạt liếc mắt nhìn y, hắn bất cẩn nhớ lại cách con rồng này trộm thần lực của mình, hai đầu lông mày lập tức nhăn chặt lại, "Chút thần lực ít ỏi ngươi trả lại ta hoàn toàn không đủ cho ta đánh nhau một trận."
Trương Gia Nguyên vốn còn muốn cãi, sau khi nghe thấy trộm thần lực lại như quả bóng bị xì hơi, cứng họng không sao nói lại được.
Hình như... mọi chuyện đúng là như vậy...
Y ủ rũ bò lại lên đệm rơm, dáng vẻ không còn thiết sống.
Đã không được Thần giới xóa tội, Chu Tước mà y đánh đổi tính mạng để cứu giờ cũng không rõ tung tích.
Thiên đạo chó chết rốt cuộc có thể để y sống yên ổn một ngày hay không!
Y nằm vật trên đệm rơm, một tay gối đầu, một tay vắt lên trán, đau khổ hỏi, "Vậy tại sao ngươi phải giả làm gà rừng tinh? Ngươi cũng bị kí khế ước sao?"
"Không phải ta giả làm gà rừng tinh." Châu Kha Vũ cũng lấy làm khó hiểu, "Ta rơi xuống tế đàn, đám người đó vừa trông thấy ta đã nhận định ta là gà rừng tinh, một mực cung phụng ta, cũng không bắt ta kí khế ước."
Trương Gia Nguyên lật người, hoan hỉ vỗ tay bẹp bẹp, "Đãi ngộ quá tuyệt vời. Lẽ ra ngươi nên ở đó hưởng phúc mới phải, rỗi hơi chạy tới thành Oa Oa gây loạn làm chi?"
Châu Kha Vũ nói, "Mấy ngày trước ta nghe tin thành Oa Oa thỉnh được yêu long từ Cách Không, ta đoán có thể là ngươi, vậy nên chạy tới xem thử. Không ngờ yêu long thật sự là ngươi."
Trương Gia Nguyên không tài nào hiểu nổi, "Ngươi đã biết là ta rồi, vậy tại sao lúc nãy còn không cứu ta luôn?"
"Ta cảm nhận được, tất cả đám người xuất hiện ở đó đều có mối liên hệ vô hình với ngươi. Nếu ngươi muốn ta cứu ngươi, e là chỉ có thể giết hết đám người thành Oa Oa ngay lúc đó."
"Muốn giết thì giết chứ sa-"
Châu Kha Vũ rét lạnh nhìn y.
Trương Gia Nguyên lập tức sửa lời, "Được được, ta biết đại nhân thân mang gánh nặng chấp chưởng Thiên Hư Ti, ngươi không thể lạm sát người vô tội nên mới không cứu ta ngay lúc đó. Nhưng mà ngươi giả bộ đánh thua con gà tinh kia làm chi, giờ ngươi cũng bị bắt vào đây rồi, làm gì còn ai tới cứu chúng ta nữa?"
"Có lẽ ngươi không biết, bên ngoài thành Oa Oa có cấm chế kì lạ, không phải người trong thành thì không thể vào trong." Châu Kha Vũ bình tĩnh giải thích.
"Vậy nên ngươi giả bộ thua để cậu ta đưa ngươi vào thành?" Trương Gia Nguyên bất lực đỡ trán, mạch não kì quặc của Châu Kha Vũ khiến y chỉ muốn trực tiếp vặt lông hắn ra làm một con gà quay.
Châu Kha Vũ cảm thấy bản thân hoàn toàn chẳng làm gì sai, gật đầu nói, "Đúng vậy. Nhưng ngươi đừng lo, ngục này không nhốt được ta."
Trương Gia Nguyên nín họng nhìn hắn, "..."
Lẽ nào đây chính là sự tự tin đến từ kẻ mạnh sao?!
"Tu vi của Phượng Hoàng đại nhân đúng là cao không lường được nha, thật là khiến khiến người ta ngưỡng mộ quá đi mất!" Trương Gia Nguyên ban nãy còn tức đến mức muốn lột một lớp da Châu Kha Vũ lúc này lại thay đổi thái độ, y tỏ vẻ ngoan ngoãn, hai mắt long lanh bắn về phía Châu Kha Vũ, điềm đạm mỉm cười, "Ngươi mau mau đào ngục đi, thuận tay kéo theo ta thoát khỏi đây với."
"Tuy nơi này không thể nhốt được ta..." Châu Kha Vũ hơi ngưng lại, trên mặt thoáng lộ vẻ suy tư, "Nhưng ta cũng chưa biết phải đưa ngươi ra bằng cách nào."
Nụ cười trên mặt Trương Gia Nguyên tức thì tắt ngúm.
"Thế này đi, ngươi trông coi nhục thể giúp ta, để ta ra ngoài tìm cách vậy." Châu Kha Vũ ngắn gọn phân phó, chẳng cần Trương Gia Nguyên đồng ý đã tự tách thần hồn bay đi.
Trương Gia Nguyên trân trân nhìn Châu Kha Vũ vứt lại thân xác vẫn còn ngồi tĩnh tọa trong ngục tù, giận dữ cắm lại một đống lông gà lên đầu Châu Kha Vũ.
Đợi y thoát ra được, y nhất định sẽ chuyên tâm nghiên cứu linh đan diệu dược để biến con Phượng Hoàng này thành gà rừng tinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com