Chương 37
Trương Gia Nguyên mất rất lâu mới có thể tự bình tĩnh lại.
Biến cố năm xưa xảy ra quá bất ngờ, nó đánh y đến mức không kịp trở tay, cũng khiến y phải chấp nhận buông xuôi rất nhiều thứ.
Tỉ như thân phận thần thú, tỉ như núi Ngọc Hồi, tỉ như... Châu Kha Vũ.
Rất nhiều năm trước y đã chấp nhận buông tay.
Sơn động trên Mộ Sĩ Sơn không thắp đèn, bốn phía tối tăm mịt mù chướng khí.
Trương Gia Nguyên nằm trên giường đá lạnh như băng, ma khí không ngừng cuộn trào trong cơ thể.
Lâm Mặc ngồi bên cạnh y sắc thuốc, chốc sau đã rót ra một chén thuốc nồng nặc khói đen, trông hệt như ma khí được ngưng tụ cô đặc lại. Hắn vỗ lên cánh tay y ra hiệu, "Trương Gia Nguyên, uống thuốc."
Trương Gia Nguyên mím môi, cả người tràn đầy vẻ kháng cự.
Lâm Mặc lại không cho y chối từ, hắn nắm cằm kéo mở hai cánh môi y, thuần thục bón cho y một thìa đầy nước thuốc.
Gương mặt Trương Gia Nguyên tức thì trắng bệch. Y như bị bón thuốc độc, vội vàng phun hết ngụm thuốc trong miệng mình ra.
Lâm Mặc đanh mặt nhìn y.
Trương Gia Nguyên đã bị giày vò quá lâu, hai mắt y ngập vẻ tối tăm, như phát điên nói, "Ta không uống, ta không uống! Lâm Mặc! Lâm Mặc hay là ngươi giết ta đi!"
Sơn động quá tối tăm, ma khí quá lạnh lẽo, lòng y sớm đã hóa tro tàn. Sợi dây tinh thần của y hết lần này đến lần khác bị nơi u ám này kéo căng, lại bị mài đến mức mỏng như tơ nhện, chỉ một chút gió lay cỏ động cũng có thể bức y phát điên.
Y muốn chết, thật sự rất muốn chết!
Y đau đớn nhìn Lâm Mặc, khản giọng cầu xin, "Ngươi giúp ta đi mà Lâm Mặc. Ngươi mau giết ta đi."
Sắc mặt Lâm Mặc cực xấu, bàn tay bưng chén thuốc của hắn nổi đầy gân xanh, tưởng như chỉ một giây sau chén thuốc trên tay sẽ bị hắn bóp cho tan nát.
Lâm Mặc lạnh lùng nói, "Không cần ta giết, chỉ cần ngươi không uống bát thuốc này, vài canh giờ nữa ngươi sẽ chết ngay."
Nước mắt không ngăn được chảy xuống thấm vào trong tóc mai, vành tai ướt lạnh, Trương Gia Nguyên lại mỉm cười, "Thật tốt... Vốn dĩ là nên như vậy mà... Chết sớm đầu thai sớm, rất tốt..."
Y không ngừng lẩm bẩm 'rất tốt', Lâm Mặc trông thấy nước mắt của y, khí lạnh toàn thân bỗng dưng tan đi, hắn như bừng tỉnh, rũ mắt nhìn y, trong mắt toàn là đau đớn. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt chảy dài trên gương mặt y, thật lâu sau mới nói, "Xin lỗi."
Trương Gia Nguyên đang niệm 'rất tốt', sau khi nghe thấy câu xin lỗi này chợt như bị điểm huyệt toàn thân, cánh môi hé ra mãi vẫn không thốt ra thành tiếng.
Lại là câu xin lỗi y đã nghe quá nhiều lần.
Lần đầu tiên y tỉnh dậy sau khi biến cố xảy ra, y phát hiện nội đan mình trống không, thần lực quen thuộc tan đi như gió sương, trong kinh mạch y chỉ có ma khí đang cuồn cuộn tuôn chảy.
Lâm Mặc quỳ gối một bên, hắn cúi đầu, từng câu từng chữ phát ra đều khiến y không cách nào tin nổi, "Lúc ta tìm thấy ngươi dưới Mộ Sĩ Sơn, ngươi đã sắp nhập ma rồi. Cơ thể ngươi không chấp nhận thần lực của ta.... Xin lỗi, lúc đó ta chỉ có thể dùng ma khí kéo dài mạng sống của ngươi, thật sự không còn cách nào khác."
Trương Gia Nguyên cảm thấy có tia sét vừa bổ trúng đầu mình.
Rõ ràng y nghe hiểu từng chữ, rồi lại giống như chẳng hiểu chữ nào.
Đầu y đau như sắp vỡ ra, y không dám tin, hoảng hốt lắc đầu, "Không đúng! Không thể nào! Rõ ràng ngươi tìm thấy ta ở Thước Sơn! Lúc đó ta chưa hề nhập ma! Ta không nhập ma!"
Y kích động giãy giụa, cơn đau như bị đập nát cơ thể lập tức kéo đến.
Da thịt y như đã bị xé tan, lúc này chỉ đang chắp vá đắp lên đống xương cốt tàn tật không đủ.
Lâm Mặc bị phản ứng của y làm cho phát hoảng. Hắn luống cuống niệm thuật định thân, ép cả cơ thể y đơ lại thành một cục, "Ngươi... ngươi đừng hoảng! Đây chỉ là cách làm tạm thời thôi! Nhất định sẽ có cách khác, ngươi tin ta được không? Làm ơn hãy tin ta, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách khác!"
Thế nhưng chuyện tốt không đến.
Lâm Mặc ngày đêm nghiên cứu vẫn không tìm ra cách, hắn cũng vì vậy mà nói xin lỗi y rất nhiều lần.
Trong lòng Trương Gia Nguyên rối như tơ vò, y thấy mình cực kỳ đau khổ, lại thấy Lâm Mặc cũng đau khổ chẳng kém gì y.
Hắn một mực nói xin lỗi, nhưng rõ ràng hắn có lỗi gì với y đâu.
Trương Gia Nguyên chậm chạp khép mắt, cảm giác bất lực xông vào cơ thể, không ngừng gặm nhấm trái tim y, "Đừng xin lỗi ta... Ngươi không có lỗi...."
"Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..." Lâm Mặc lại như bị y lây bệnh điên, một mực ngồi bên cạnh y lẩm bẩm.
Cuối cùng Trương Gia Nguyên vẫn là người không chịu nổi. Gân trán y căng chặt, y cảm thấy quá phiền, lại giống như đã chịu buông xuôi, "Đừng nói nữa! Ta uống! Ta uống được chưa!!"
Lâm Mặc ngơ ngác nhìn y, lúc sau mới đờ đờ đẫn đẫn bón thuốc cho y uống cạn.
Một năm dài đằng đẵng cứ như vậy trôi qua, Lâm Mặc không tìm ra cách, chỉ có thể tiếp tục dùng ma khí kéo dài thời gian cho y, vừa kéo dài vừa phải căn không để y thật sự nhập ma. Mỗi ngày đi qua, hai người đều như giẫm trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể sảy chân ngã chết. Ngày nào họ cũng bị cảm giác sợ hãi đè cho không thở nổi, không chỉ Trương Gia Nguyên bị ép điên, ngay cả Lâm Mặc cũng muốn phát điên theo y rồi.
Trong sơn động tăm tối, Trương Gia Nguyên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy Lâm Mặc như kẻ điên ngồi bên cạnh y tự mình lẩm bẩm, "Y là bạn của ta... Không thể... Y rõ ràng là bạn của ta mà..."
Sau đó Lâm Mặc bỗng nhiên biến mất, trong sơn động trên Mộ Sĩ Sơn chỉ còn dư lại một kẻ xương cốt tàn tật không thể cử động là y, cùng một con rối gỗ ở bên y chăm lo việc sắc thuốc.
Đến khi Lâm Mặc trở lại, đó đã là chuyện của mấy tháng sau rồi.
Cả người hắn bốc ra mùi máu tanh, dáng vẻ bên ngoài nhếch nhác không chịu nổi. Hắn hấp tấp đổ một đống khớp xương lên bàn, bên trong xương trắng còn lẫn một sợi tơ đen kì lạ. Hắn vui vẻ nói, "Ta tìm được cách rồi đây."
Lâm Mặc đi đến bên cạnh y, hắn quỳ một gối bên giường, bàn tay đầy máu khô của hắn khẽ xoa má y, động tác trên tay cực nhẹ, tựa như đang dỗ dành, "Ngoan, một xíu nữa thôi sẽ không đau nữa."
Trương Gia Nguyên giật giật khóe môi, ảo giác thời gian như ngược trở về khi bọn họ vẫn còn ở Thông Thiên Các, y chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, khi ngã đau sẽ túm áo Lâm Mặc khóc hu hu. Mà Lâm Mặc như huynh trưởng sẽ nhỏ giọng dỗ dành y, sẽ thổi phù phù vết thương cho y, sẽ xoa má y nói, "Ngoan, một xíu nữa thôi sẽ không đau nữa."
Trên giường đá, Trương Gia Nguyên mơ mơ hồ hồ chịu một cơn đau thấu tim, da thịt trên người y lần nữa bị rạch ra, sau đó đống xương cốt tàn tật trên người y cũng từ từ được lắp lại.
Khi khúc xương cuối cùng trên bàn được ráp vào người y, Lâm Mặc bỗng nhiên nói, "Tuy vẫn chưa đủ, nhưng mà ta chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi. Ngươi không phải chết, ta cũng không chết... chúng ta không ai phải chết..."
Trương Gia Nguyên đau đến mức thần trí không thanh tỉnh chẳng nghe được câu này.
Lại qua vài tháng, cơ thể như bong bóng đụng cái là vỡ của Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng bình ổn lại, ít ra đã có thể tự đi đứng như bình thường.
Cùng lúc này, bọn họ nhận được tin tức về Châu Kha Vũ.
Trương Gia Nguyên nôn nóng đi đi lại lại trong sơn động, "Là thật sao? Hắn không chết? Hắn thật sự đang tiếp quản Thiên Hư Ti sao?"
"Đúng vậy. Nhưng mà..."
Trương Gia Nguyên chưa kịp phấn khởi đã bị Lâm Mặc tạt ngay cho một gáo nước, "Hắn niết bàn sống lại, nhưng đã mất hết kí ức. Hắn không nhớ chuyện cũ, càng không nhớ ngươi."
Biểu cảm trên mặt Trương Gia Nguyên thoáng chốc cứng đờ, y im lặng trong chốc lát, lại nói, "Không sao, không sao hết, chỉ cần ta vẫn còn nhớ là được. Ta phải đi gặp hắn!"
Lâm Mặc lạnh lùng nhìn y, "Gặp hắn? Ngươi dùng thân phận nào để gặp hắn? Nếu là người quen cũ, hắn đã không còn nhớ. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng thân phận tội nhân bị tam giới truy bắt đến gặp hắn hay sao?"
Hai chữ "tội nhân" quá mức chói tai, Trương Gia Nguyên bị hai chữ này chọc đau, y giận dữ gào, "Ta không phải tội nhân!"
"Kết giới phong ấn dưới Mộ Sĩ Sơn là ngươi phá, ngươi không phải tội nhân, chẳng lẽ là ta?!"
"Không phải ta làm! Ta không phải tội nhân!!" Trương Gia Nguyên gần như hét lên, "Ta không phải!"
"Ngươi nói không phải, được, ta tin ngươi. Nhưng ngoài ta ra, ai sẽ tin ngươi?" Lâm Mặc dùng lời nói tát cho y một bạt tai, "Thần giới cáo tội ngươi, Thần Long phát điên giết chết Bạch Trạch, hiến tế Chu Tước, bẻ gãy cánh Phượng Hoàng, tự mình rút xương, rơi vào ma đạo!"
"Nhưng tất cả đều không phải ta làm! Không phải ta!"
"Nhưng những tội danh này đã úp lên đầu ngươi, ngươi rửa không sạch!"
Lồng ngực Trương Gia Nguyên vì tức giận mà phập phồng, hô hấp nhất thời hỗn loạn, y và Lâm Mặc trợn mắt nhìn nhau, y gằn giọng nói, "Ta mặc kệ! Ta muốn gặp hắn! Ta phải gặp hắn!"
Lâm Mặc thật sự đã bị sự cố chấp của y chọc điên, "Trương Gia Nguyên! Ngươi có thôi đi không?! Hai chúng ta đã là quá đủ rồi! Ngươi còn muốn kéo theo ai? Coi như ta cầu xin ngươi được không?! Đừng kéo thêm người khác xuống bùn nữa!"
Cả người Trương Gia Nguyên vì tức giận mà run rẩy, y không nói nữa, hai người tan rã trong không vui.
Cuối cùng y vẫn không đi tìm Châu Kha Vũ.
Sau khi cơn xúc động tan đi, y cảm thấy những lời chói tai của Lâm Mặc có lẽ cũng đúng.
Châu Kha Vũ không nhớ y là ai, cứ cho là y gặp được hắn rồi, hai người còn có thể làm được gì nữa?
Y chẳng thể đào tim móc phổi phơi ra cho hắn thấy tình ý đậm sâu, khẩn cầu kí ức của hắn quay lại. Cũng càng không thể biến hắn trở thành y và Lâm Mặc thứ hai, ngày ngày sống trong hỗn loạn đau đớn.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Hai người vốn dĩ đang đứng song song, vậy mà lúc này y lại chỉ có thể ngước mặt nhìn lên, trông thấy Châu Kha Vũ trên cao cách mình vạn trượng.
Chuyện xưa rơi vào dòng thác thời gian, không còn gì có thể cứu vãn.
Đống lửa trước mắt rực cháy bập bùng, Trương Gia Nguyên liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ, lại cảm thấy trái tim mình đau như bị cắt ra.
Năm đó y dùng lí lẽ Châu Kha Vũ mất trí nhớ để tự thuyết phục mình buông tay, người đi dương quang lộ của người, ta đi cầu độc mộc của ta. Y và Châu Kha Vũ đã làm người lạ rất nhiều năm, y cho rằng mình đã quen với chuyện này, y cho rằng mình đã hoàn toàn chấp nhận, thế nhưng bây giờ Châu Kha Vũ có dấu hiệu sẽ nhớ ra, y lại không cách nào tự lừa mình được nữa.
Châu Kha Vũ là máu thịt quả tim y bị y nhịn đau cắt xuống. Mà bây giờ đống máu thịt này vừa ngửi thấy chút mùi ngon ngọt từ Châu Kha Vũ đã lập tức thành tinh, không ngừng giương nanh múa vuốt nhảy nhót gào thét bên tai y, quá khứ giữa hai người quá sâu, đừng cố chấp lừa mình dối người, ngươi không giả vờ được, càng không bao giờ buông bỏ được.
Y tham luyến Châu Kha Vũ, y rất cần Châu Kha Vũ.
Phật nói, tất cả đều là khổ, hợp là khổ, tan là khổ, được là khổ, mất cũng là khổ. Thế nhưng y đã nhuộm đẫm hồng trần, y không hiểu cao thâm, y chỉ biết từ biệt là khổ, buông tay là khổ, mà được gặp gỡ bên nhau chính là hạnh phúc nhất.
Y không thể buông bỏ được, đến chết cũng không.
Nếu không thể nhớ lại là một nỗi đau, vậy thì mãi mãi khắc ghi cũng là một loại đau đớn.
Nhưng y tình nguyện đau đớn, y tình nguyện khắc ghi tất cả, y chỉ mong một ngày nào đó mình có thể mỉm cười với Châu Kha Vũ, miệng nói rằng, "Châu Kha Vũ, ta đã đợi ngươi rất nhiều năm."
.
Viết xong chương này thật sự muốn phong cho Trương Gia Nguyên cái danh 'ông hoàng kỉ niệm' =))))
Viết nhiều như z nma thật ra tóm gọn lại thì logic của Trương Gia Nguyên chính là anh ấy hông nhớ tui, tui cũng có thể quên anh ấy. Nhưng chỉ cần anh ấy nhớ tui dù là một chút xíu thôi, tui nhất định sẽ bám theo anh ấy cho đến suốt đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com