Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trời nắng như đổ lửa, cứ như muốn đốt tất cả mọi thứ thành tro.

"Đây thật sự là trấn Lệnh Khâu sao?"

Trương Gia Nguyên chôn cả người trong lớp áo choàng đen rộng thùng thình, y ngửa cổ, nheo mắt nhìn tấm biển gỗ nghiêng ngả muốn rơi, bên trên khắc ba chữ trấn Lệnh Khâu bạc phếch.

Nếu Mộ Sĩ Sơn khiến người ta rét đông thành đá, vậy thì trấn Lệnh Khâu này lại nóng đến mức muốn phơi người ta thành con cá khô.

Trong trấn vắng tanh, tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy người lớn đâu, chỉ có đám nhóc con loe ngoe tự chơi ngoài cổng.

Trương Gia Nguyên vân vê viên đá chỉ đường trong tay, y hít sâu một hơi, cố gắng kìm lại cảm giác muốn bóp vụn thứ vô dụng đến đường cũng chỉ sai này.

Nơi này hoàn toàn không phải nơi y muốn đến! Y muốn đến núi Lệnh Khâu khi xưa Chu Tước tọa trấn, chứ không phải núi Lệnh Khâu hoang vu đến ngay cả chim cũng không thèm ỉa thế này!

Đương lúc y toan quay lưng bỏ đi, tấm biển gỗ thân tàn chí kiên của trấn Lệnh Khâu bỗng nhiên rơi xuống.

Trương Gia Nguyên: ?

Cái quỷ gì đây?

Đám nhóc chơi ngoài cổng nghe tiếng động lớn, lúc này mới chú ý đến y. Cả đám mắt tròn mắt dẹt nhìn kẻ trùm áo đen kín mít từ đầu đến chân, lại nhìn tấm biển gỗ chia năm xẻ bảy nát vụn, tâm ý tương thông cùng nhau khóc thét. Người lớn trong trấn thấy đám trẻ gào khóc, lúc này mới lục tục chạy ra.

Trương Gia Nguyên: ...

Nếu y nói y chẳng hề làm gì cả, tấm biển rách nát kia tự nhiên rơi xuống, đám nhóc con này tự khóc, liệu bọn họ có tin y không?

Tất nhiên, tin mới là lạ!

Đây đúng là oan không sao kể xiết!

Trương Gia Nguyên bị một đống người soi xét đánh giá, đành phải hạ mũ áo choàng, xua tay cười gượng, "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu!"

Mặc kệ y nói gì, mấy ánh mắt sắc như dao găm kia vẫn muốn đâm y thủng thành cái rổ.

"Ngươi là ai?" Một nam nhân trung niên dò xét nhìn y.

"Đại ca, ta chỉ là lữ khách thuận đường đi qua đây thôi." Trương Gia Nguyên chớp mắt, hết lòng bày ra dáng vẻ vô tội, lựa lời phủi sạch mọi liên quan.

"Lữ khách thuận đường?" Nam nhân trung niên tất nhiên không tin lời y, "Ngươi muốn đi đâu? Ngoài tới núi Lệnh Khâu ra thì trấn này chẳng còn thuận đường đến chỗ nào hết."

"Nơi ta muốn đến chính là núi Lệnh Khâu đó!" Trương Gia Nguyên lập tức bấu víu vào đây nói y như thật. Dù sao cũng đều là núi Lệnh Khâu, y cũng không nói là muốn đến núi Lệnh Khâu nào, không thể tính là y nói dối.

Đám người nghe y nói muốn đến núi Lệnh Khâu, tức thì quay sang nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ. Nam nhân trung niên lại hỏi, "Núi Lệnh Khâu, ngươi muốn đến Chu Tước điện sao?"

Trương Gia Nguyên còn đang diễn trò, vừa nghe thấy ba chữ Chu Tước điện liền thay đổi thái độ. Không lẽ đây thật sự là núi Lệnh Khâu mà y muốn đến? Thế nhưng nơi này hoàn toàn chẳng có điểm nào giống trong trí nhớ của y. Mặc dù khi xưa núi Lệnh Khâu không trù phú sung túc được bằng Mộ Sĩ Sơn, thế nhưng có Chu Tước tọa trấn, nơi đây cũng có thể coi là nơi đông đúc nhộn nhịp.

Y không nhịn được mà soi xét kĩ lại trấn này, ba phần trống huếch trống hoác, bảy phần đổ nát hoang sơ, so với mấy chữ đông đúc nhộn nhịp thì còn phải chạy theo tám trăm ngàn dặm.

Y nghiêm túc hỏi, "Đại ca biết Chu Tước điện?"

"Tất nhiên là biết. Chu Tước điện ở ngay trên đỉnh Lệnh Khâu Sơn, người trong trấn Lệnh Khâu chúng ta ai cũng biết." Nam nhân trung niên đột nhiên xởi lởi, "Nếu tiểu huynh đệ muốn đến Chu Tước điện, ta có thể nhờ người dẫn ngươi đi."

"Thật sao?" Tên mù phương hướng như Trương Gia Nguyên vừa nghe được câu có người dẫn đi, lập tức vứt toẹt mọi chuyện đang nghĩ ra sau đầu, hoàn toàn không thèm quan tâm gì nữa. Y cười he he nói, "Đa tạ, đa tạ đại ca."

"Vậy vào trong ngồi đi." Nam nhân trung niên chủ động dẫn y vào trong quán nước, chu đáo rót cho y một chén trà loãng còn hơn nước lọc, "Tiểu huynh đệ, hay là đợi trời tối rồi hãng đi? Ban ngày ở nơi này nắng muốn chết, nếu đi ngay bây giờ e là không chịu nổi đâu."

Trương Gia Nguyên ngồi lên cái ghế xập xệ, suýt thì bị cái ghế mục làm cho ngã chổng vó, nghe cũng chữ được chữ không.

Nam nhân trung niên thấy y không đáp, lại gọi, "Tiểu huynh đệ?"

Trương Gia Nguyên lơ ma lơ mơ, "À hả?" Y gật gật đầu, rặt một bộ dáng cà lơ phất phơ, "Đa tạ đa tạ, vậy chúng ta cứ đợi đêm rồi hãng đi."

Nam nhân trung niên thấy y gật đầu, lúc này mới thở phào một hơi trong bụng, "Vậy tiểu huynh đệ đợi ở đây nhé, ta đi nhờ người đêm nay dẫn ngươi đi."

Nam nhân trung niên vừa nói xong liền đi mất hút, ngay cả đám người lớn ban nãy vây xem y cũng dắt hết lũ trẻ con về. Trong trấn phút chốc trống không, chỉ còn một mình y ngồi trong quán nước xập xệ.

Trương Gia Nguyên bưng chén trà sứt uống ực một ngụm, không khỏi cảm thấy vật đổi sao dời.

Thần thú sống quá lâu, một trăm năm với y chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng với nhân gian yểu mệnh, trăm năm này lại là bãi bể hóa nương dâu.

Rõ ràng đây cũng từng là nơi khắc sâu trong kí ức của y, thế nhưng bây giờ y lại chẳng tìm được chút bóng dáng nào của ngày xưa cũ.

Trong lúc y bận đa sầu đa cảm, một bàn tay nhỏ chợt kéo góc áo y.

Trương Gia Nguyên quay sang nhìn, thấy một tên nhóc túm chặt áo mình, hai mắt to tròn long lanh ngước lên nhìn y. Tên nhóc ngại ngùng cắn ngón tay, nhỏ giọng nói, "Đại ca, huynh đừng đi. Sẽ chết đó!"

Nói đến chữ chết, chẳng hiểu sao nhóc này trông cứ như muốn khóc, "Huynh lớn lên đẹp thế này, chết đi thì uổng phí lắm."

Trương Gia Nguyên: ?

Lại cái quỷ gì nữa đây?

Nhóc con thấy y không đáp, cho rằng y không để tâm, hai hàng nước mắt không nhịn được nữa, bỗng chốc tuôn như vỡ đê. Nhóc sụt sùi khóc như cha chết, "Đệ nói thật đó! Huynh đừng đi mà!"

Trương Gia Nguyên bất lực nhìn tên nhóc miệt mài khóc lóc trước mặt, đầu đau óc nhức, chỉ cảm thấy tất cả trẻ con trong trấn này đều là túi nước mắt thành tinh! Nếu không thì tại sao y chẳng hề làm gì mà tụi nó vẫn cứ tự khóc huhu chứ?

"Đừng khóc." Trương Gia Nguyên vỗ vỗ đầu thằng nhóc, tò mò hỏi, "Sao đi lên núi lại chết nha?"

"Không phải huynh muốn đến điện Chu Tước sao?" Tên nhóc gạt nước mắt nói, "Có phải huynh nghèo quá, muốn đến điện Chu Tước để ăn trộm vàng không?"

Trương - người rất nghèo - Gia Nguyên nhìn áo choàng bị nắng phơi mòn cả đi của mình, cảm thấy không thể trách tại sao nhóc này nghĩ vậy. Y giả vờ ngạc nhiên hỏi, "Sao đệ lại biết?"

"Thấy chưa! Đệ biết ngay là vậy mà! Trước đây cũng có rất nhiều người ở nơi khác muốn đến điện Chu Tước trộm vàng, nhưng đi mãi đi mãi mà vẫn chẳng thấy ai trở lại. Đệ lén nghe người lớn nói, trong điện Chu Tước có quỷ! Huynh mà đến đó, nó sẽ ăn thịt huynh cho xem!"

Để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng, tên nhóc còn đặc biệt biểu diễn một màn quỷ xé xác trong không khí, sau đó giả vờ nhai rốp rốp cho y coi.

Trương Gia Nguyên nghe đến đây, khẽ ồ một tiếng. Y biết điện Chu Tước được làm bằng vàng, cũng biết trong điện Chu Tước có rất nhiều bảo vật. Chu Tước thích mấy thứ sáng lấp lánh, lúc xây điện còn lang thang kiếm vàng khắp nơi, ngay cả núi Ngọc Hồi của y cũng bị Chu Tước đào thủng một góc chỉ để kiếm vàng. Thế nhưng y chưa từng nghe tới chuyện trong điện Chu Tước có quỷ. Dẫu sao đó cũng là nơi Chu Tước từng ở, làm gì có thứ yêu ma quỷ quái nào ngu tới mức chạy tới tổ Chu Tước tác oai tác quái chứ?

Nhóc con thấy Trương Gia Nguyên im lặng, còn tưởng y bị dọa sợ rồi, thế mà nhóc chưa kịp vui đã nghe y nói, "Không sao hết, ta biết đánh quỷ, đừng lo."

Tên nhóc nghe vậy phút chốc ỉu xìu xìu, nhóc âm thầm bĩu môi, "Trước đây cũng có kẻ nói vậy, nhưng cuối cùng..."

"Áaa..." Nhóc còn chưa nói hết câu, một bên tai đột nhiên bị xách lên, nhóc lập tức kêu như lợn chọc tiết, "Mẹ!! Đừng nhéo.... Aaaa... Đau đau đauuu!!"

"Tiểu huynh đệ đừng nghe nó nói bậy, thằng nhóc hư hỏng này chuyên đi bịa chuyện để dọa người đó." Đại nương hiền lành cười với y, sau đó lại quay sang tên nhóc đang kêu gào thảm thiết, "Con mà dám đi gây chuyện trêu chọc người khác nữa thì cẩn thận ta đánh què chân con! Đi, về nhà!"

Nhóc con bị đại nương xách lên không thương tiếc, lúc sắp khuất bóng rồi vẫn còn cố kêu la, "Đại ca xinh đẹp!! Ta nói thật đó!! Huynh nhất định phải tin ta!!!"

---

Ghi chú: Trên đỉnh Lệnh Khâu có Chu Tước điện, dưới núi Lệnh Khâu có trấn Lệnh Khâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com