Chương 7
Nóc đại điện bị người bên ngoài hung bạo chẻ ra làm đôi.
Trương Gia Nguyên ngửa mặt nhìn nóc đại điện nứt toác, triệt để ngu người. Từng mảnh vàng rơi rụng tả tơi, y giơ tay đỡ lấy, lòng đau không chịu nổi.
Chu Tước thật sự quá đáng thương rồi! Tổ của mình hết bị chim Ngung chiếm chỗ, giờ lại bị Phượng Hoàng không thương tiếc chẻ ra làm đôi. Nếu một ngày Chu Tước tìm về núi Lệnh Khâu, nhất định sẽ bị cảnh Chu Tước điện thủng tứ tung chọc cho tức chết.
Nghĩ nghĩ, Trương Gia Nguyên liền lôi pháp bảo ra, muốn lưu lại cảnh Châu Kha Vũ phá tổ Chu Tước làm bằng chứng, đề phòng sau này Chu Tước không nói lí lẽ lại kiếm chuyện tìm y bắt đền.
Châu Kha Vũ đáp xuống đại điện, vừa liếc đã thấy Ma Long núp trong góc tối, điên cuồng giơ pháp bảo về phía mình.
Châu Kha Vũ cau mày, thật sự không tài nào hiểu nổi. Hắn cũng chưa nói lần này tới là để bắt y đi, cần gì phải hết lòng đề phòng nhau như thế?
Trương Gia Nguyên chạm phải ánh mắt hắn, như bị bắt gian tại trận, lúc này mới lén lút cất pháp bảo đi. Y húng hắng ho, "Ha ha, Phượng Hoàng đại nhân, chúng ta có duyên thật nha, lại gặp nhau nữa rồi."
Châu Kha Vũ nhìn đám chim Ngung bị thiêu rụng đầy đất, lại nhìn Trương Gia Nguyên bị khói hun đen đúa mặt mày, nghiêng đầu hỏi, "Ngươi lại trộm dùng liệt hỏa Phượng Hoàng của ta làm chuyện xấu?"
Trương Gia Nguyên mặt đen như đít nồi: "..."
Trộm dùng? Làm chuyện xấu? Trương Gia Nguyên ảo não thở dài, sâu sắc cảm thấy danh tiếng thật sự rất quan trọng. Nếu không tại sao hai người vừa gặp, tên này còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao đã có thể kết tội y ngay rồi?
Trương Gia Nguyên đáp, "Không phải, chỉ là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi."
"Nhầm lẫn cái gì? Không phải ngươi đang làm chuyện xấu?" Châu Kha Vũ chăm chú nhìn y, dáng vẻ như muốn bẻ nát từng chữ y vừa nói ra để xem cho kĩ, "Hay là không phải ngươi trộm dùng liệt hỏa Phượng Hoàng của ta?"
Trương Gia Nguyên cười gượng, trong lòng thầm đem Phượng Hoàng đại nhân ra vặt lông tám trăm ngàn lần. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe. Câu chuyện bé tí, không nhất thiết phải liên tục nhấn mạnh dùng trộm với làm chuyện xấu như vậy đâu nha? Hơn nữa đến y còn chẳng hiểu sao mình phất ra được liệt hỏa Phượng Hoàng, sao có thể tính là y trộm dùng, đúng là quá oan uổng!
"Không phải, ta không làm chuyện xấu." Trương Gia Nguyên cố gắng giải thích, "Ta càng không biết tại sao mình lại có liệt hỏa Phượng Hoàng."
Y chớp chớp mắt, cứ như mình thật sự không làm gì cả.
Thế nhưng y càng tỏ ra vô tội, Châu Kha Vũ lại càng cảm thấy y đang diễn trò. Hắn nhướn mày, lời ít ý nhiều, "Ồ?"
Trương Gia Nguyên, "..."
Ồ? Ồ cái quỷ! Con gà chết tiệt nhà ngươi!
Trương Gia Nguyên vắt hai tay sau lưng, tỏ vẻ quan tâm hỏi, "Không biết ngọn gió quý nào thổi Phượng Hoàng đại nhân tới đây?"
Ngoài miệng hỏi han, thế nhưng hai tay sau lưng y đang điên cuồng vẽ truyền tống phù, chỉ cần Châu Kha Vũ mở miệng nói bốn tiếng "Chiếu theo Thần luật...", y sẽ lập tức đào tẩu ngay.
Châu Kha Vũ hờ hững đáp, "Có việc đi ngang qua, thấy Chu Tước điện có khí tức của Phượng Hoàng nên vào xem thử."
"Ra là vậy sao." Trương Gia Nguyên cười hì hì nói, "Phượng Hoàng đại nhân nhanh nhạy ghê."
Trong lòng lại đang âm thầm bổ sung, cũng không phải chó, đánh hơi thính như vậy làm cái quái gì!
"Vậy ngươi đến đây làm gì?" Châu Kha Vũ hỏi.
Trương Gia Nguyên tính toán trong lòng, trăm ngàn lí do đảo quanh đầu lưỡi, cuối cùng y lại phun một câu đến chó cũng không dám sủa ra, "Có phải ngài yêu ta rồi đúng không?"
Phượng Hoàng đại nhân nhìn y chết trân, giống như không thể tưởng tượng nổi vì sao y có thể thốt ra những lời lẽ đáng sợ như vậy được. Hắn giật giật khóe môi, thật lâu sau mới lạnh lùng phán, "Hồ ngôn loạn ngữ."
"Được rồi, đừng ngại, ta hiểu cả mà." Trương Gia Nguyên lộ vẻ thâm sâu, lôi hết công phu miệng lưỡi ra dở thói điên khùng, "Tất cả tình yêu trên thế gian đều bắt đầu từ sự quan tâm, ngài quan tâm ta như vậy, ta đi đâu, đang làm chuyện gì ngài cũng muốn biết, như vậy chứng tỏ ta đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng ngài, phải không?!"
Châu Kha Vũ lạnh lùng nhìn y: "..."
Trương Gia Nguyên mặc kệ ánh mắt như muốn xuyên thủng hai cái lỗ thật lớn trên người mình của Châu Kha Vũ, y càng nói càng xúc động, "Tình yêu là như vậy đó, có thể chính ngài chưa nhận ra thôi!"
Ánh mắt Châu Kha Vũ từ trên đỉnh đầu Trương Gia Nguyên dời xuống gót chân, đảo qua một vòng, sau đó dừng lại ở đôi môi đang mấp máy điên cuồng phun châu nhả ngọc.
Thật sự xúc động.
Thật sự rất muốn cắt lưỡi tên Ma Long này xuống.
Trương Gia Nguyên chạm phải ánh mắt hắn, thấy hắn đang chòng chọc nhìn miệng mình, tức thì ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, "Phượng Hoàng đại nhân, ngài tuyệt đối đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó! Nếu không ta sẽ cảm thấy, ngài nhìn ta như vậy là đang muốn hôn ta nha."
Châu Kha Vũ nhắm mắt hít thở sâu, có vẻ như không chịu nổi nữa. Hắn cau mày, "Bây giờ ta chưa bắt ngươi, không có nghĩa là ta sẽ không bắt ngươi. Ngươi còn dám mở miệng ăn nói linh tinh, ta sẽ bắt ngươi về Thần giới thỉnh tội, ngay, lập, tức!" Hắn gằn giọng, như muốn nghiền nát mấy chữ "ngay lập tức" trong kẽ răng.
Trương Gia Nguyên lập tức bắt được điểm mấu chốt, Châu Kha Vũ chưa muốn bắt y ngay, tức là có chuyện chưa giải quyết xong, trên người y vẫn còn thứ giá trị. Trương Gia Nguyên như túm được tấm kim bài miễn tử, chẳng còn sợ gì nữa, tiếp tục bày ra vẻ mặt đau khổ diễn trò, "Ây da, ngài cần gì phải khẩu thị tâm phi như vậy chứ! Ta biết, ngài cũng có nỗi khổ trong lòng. Phượng Hoàng chấp chưởng Thiên Hư Ti, truy bắt tội nhân là chức trách của ngài, ngài lại công chính liêm minh, dù lòng muốn tha cho ta cũng không thể được."
Y nhìn Châu Kha Vũ, nức nở nói, "Có phải ngài rất đau lòng không? Phải tự tay bắt người trong lòng mình, hẳn là ngài đau khổ lắm! Thần thú sống lâu như vậy, cả đời hết lòng phụng bồi thiên hạ, nhưng lại vì vậy mà phải phụ bản thân mình, đúng là không công bằng chút nào. Ngài nghe ta nói, chi bằng ngài đừng truy bắt ta nữa, sống cho bản thân mình một lần đi, nha?"
Trương Gia Nguyên vừa nói vừa lén nhìn gương mặt đen như Ngung bị thiêu cháy của Châu Kha Vũ, âm thầm cười he he. Tốt nhất là Châu Kha Vũ nên cảm thấy y nói chuyện thật buồn nôn, sau đó tránh xa y ra, càng xa càng tốt!
"Cứ quyết định như vậy đi. Nếu sau này ngài nhung nhớ quá độ, không chịu được mà muốn gặp ta, chúng ta có thể kiếm chỗ nào lén lút nhìn nhau một cái. Giờ ta có việc đi trước, Phượng Hoàng đại nhân bảo trọng!"
Kéo dài thời gian mãi, cuối cùng y cũng vẽ xong nét cuối của truyền tống phù. Phù vừa thành, y lập tức khởi động ngay, đề phòng Châu Kha Vũ không bị tẩy não mà bị y chọc điên, muốn chạy càng nhanh càng tốt.
Châu Kha Vũ đứng yên bất động, lạnh nhạt nhìn y, không có động thái nào giống như muốn tóm y lại hết.
Trương Gia Nguyên cười ha hả, trong lòng tự tôn sùng mình tám trăm lượt. Xem ra y thật sự tẩy não Phượng Hoàng thành công rồi!
Ánh sáng bạc của truyền tống phù lóe lên, Trương Gia Nguyên ngập tràn vui vẻ, ngoác miệng cười vẫy tay, "Phượng Hoàng đại nhân bảo trọng, bảo..."
Lời còn chưa dứt, y đột nhiên dịch chuyển đến ngay sát Châu Kha Vũ, gần đến mức vải áo hai người cọ cả vào nhau.
"Bảo trọng" chưa kịp nói xong, bị y chết trân nuốt ngược lại vào trong bụng.
Trương Gia Nguyên: ?
Châu Kha Vũ khẽ cúi đầu, bốn mắt chạm nhau. Hắn búng tay, ánh sáng bạc trên truyền tống phù bỗng nhiên tắt phụt. Hắn nhìn Trương Gia Nguyên đông cứng bên cạnh mình, bình tĩnh hỏi, "Truyền tống phù của ngươi có vấn đề sao?"
Trương Gia Nguyên: "..."
Tổ tông của con ơi?! Con gà này lén động tay động chân lên truyền tống phù của y lúc nào?! Càng đáng sợ hơn chính là, y hoàn toàn không nhận ra chuyện đó!
"Không phải ngươi nói mình còn có việc phải làm sao? Mau làm đi."
Châu Kha Vũ thản nhiên nhìn y, ánh mắt như mỉm cười, diễn giải ra thì đại khái là, mời ngươi diễn trò tiếp.
Trương Gia Nguyên hết đường chạy trốn, y khó khăn nuốt nước bọt, "Hình như ta nhớ lầm rồi. Ta vốn muốn dạo quanh Chu Tước điện, ôn lại chút kỉ niệm xưa." Y nghiêng đầu, gắng sức xạo chó, "Đúng vậy, ta muốn ôn lại kỉ niệm, ha ha."
"Vừa hay, ta cũng đang muốn tham quan Chu Tước điện." Châu Kha Vũ ung dung nói, "Mời Ma Long đại nhân dẫn đường cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com