Trương Gia Nguyên không hề thấp, thế nhưng khung xương lại nhỏ hơn Châu Kha Vũ một vòng, thành ra Châu Kha Vũ hoàn toàn đủ sức xách cổ y chạy nhong nhong.
Y ba đạp bốn gào, dốc hết tâm sức ra mà giãy dụa, "Ai bảo ngươi chạy đường đó?! Chỉ cần phi qua nóc đại điện là thoát rồi? Ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa!!"
Châu Kha Vũ giả điếc mặc y thét gào, chăm chăm lao sâu vào trong Chu Tước điện.
Trương Gia Nguyên giãy tới mức váng đầu, vậy mà cổ áo bị nắm trong tay Châu Kha Vũ vẫn chẳng mảy may trượt ra. Y đau khổ bưng kín mặt, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thế mà lại bị kẻ khác xách cổ chạy long nhong thế này, ngày sau y làm gì còn mặt mũi gặp người khác nữa?!
Châu Kha Vũ xách Trương Gia Nguyên chạy loạn trong Chu Tước điện, đến khi không còn nghe tiếng hi hi ha ha của đám Nhân Xà nữa mới chịu dừng lại, suy xét nhìn Trương Gia Nguyên mềm như cọng mì đang xách trên tay. Hắn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn tốt bụng đặt y xuống đất.
Tội nhân bị cả ba giới dè chừng lúc này nghiêng nghiêng ngả ngả trông như sắp ngã, sắc mặt tái xanh, như thể chỉ cần đếm từ một đến ba, bất cứ lúc nào y cũng có thể ngã vật ra chết cứng.
Châu Kha Vũ đẩy nhẹ y một cái, "Ngươi không sao chứ?"
Trương Gia Nguyên bị đụng một cái đã ngã lăn quay, y sờ tay lên đầu, căm phẫn nhìn Châu Kha Vũ, "Hay lắm! Giờ thì hay rồi đây!"
Trên đầu y nhú ra cặp sừng, móng tay biến thành vuốt nhọn, chỉ trong tích tắc đã hóa thành một con rồng đen hàng thật giá thật. Rồng đen nằm bẹp trên mặt đất, tứ chi èo oặt, chỉ có đôi mắt như muốn lóc da róc thịt là còn sức sống.
Châu Kha Vũ: ...
Như này thì bất ngờ quá rồi?!
Trương Gia Nguyên úp mặt xuống đất, chỉ hận không thể dùng mấy cái vuốt rồng tự bẻ cổ mình chết luôn cho xong, "Máu Nhân Xà kia có độc. Thần lực không đủ để ta duy trì nhân dạng." Mấy cái móng rồng cào thành vệt trên mặt đất, y tự kiếm niềm vui trong đau khổ, ngoác miệng rồng ra cười, "Chẳng mấy chốc Phượng Hoàng đại nhân cũng sẽ biến thành con gà rừng thôi."
Châu Kha Vũ cau mày, hắn cúi người, muốn xem xét xem tên Ma Long này ốm yếu thật hay là đang diễn. Hắn bất thình lình túm giữa lưng rồng, hung bạo nhấc phắt lên. Ma Long ấy vậy mà lại mặc cho hắn túm lưng, yếu ớt lắc qua lắc lại, cuối cùng y dứt khoát biến thành một con rồng sắp chết, không buồn chống cự, mặc cho Châu Kha Vũ tóm ngang người mình.
Thứ quỷ này thế mà lại hết thần lực thật.
Trương Gia Nguyên khó chịu thở phì phò, "Nhẹ tay, nhẹ tay chút xem nào! Muốn báo thù rửa hận gì gì đó thì để sau hãy làm, đừng có túm lưng ta như vậy, mệt chết ta!"
Châu Kha Vũ vắt đầu rồng lên cánh tay mình, một tay khác lại không kiêng nể lần mò từ giữa lưng tới tận đuôi y.
Trương Gia Nguyên bị sờ tới giận, hàm răng bóng loáng cắn phập lên mu bàn tay Châu Kha Vũ. Răng nhọn đâm thủng lớp da mỏng, máu đỏ lập tức tuôn ra thành dòng.
Trương Gia Nguyên ngạc nhiên.
Ma xui quỷ khiến thế nào, y bỗng làm ra hành động khiến cả hai đứng hình trong phút chốc.
Lưỡi rồng nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay, chậm rãi liếm đi vệt máu.
Châu Kha Vũ chưa kịp phản ứng, đuôi rồng mềm xèo đang rủ xuống đột nhiên cứng lên, mò mẫm trong chốc lát, sau đó chuẩn xác túm được eo hắn. Nó bỗng dưng sống lại, như ăn gan hùm mật gấu quấn thít lên eo hắn, chặt đến mức hắn sinh ảo giác đuôi rồng này sẽ thít eo hắn nát tan.
Trương Gia Nguyên mới nãy còn ỉu xìu xìu đột nhiên phấn chấn hẳn. Y hào hứng lắc đầu, vui vẻ vì chiếm được món hời lớn, "Phượng Hoàng đại nhân, hình như máu ngài có thể giúp ta khôi phục Thần lực đó nha."
Y vừa nói vừa nhe răng, đoạn muốn tranh thủ thêm mấy ngụm máu Phượng Hoàng nữa. Chỉ tiếc y chưa kịp đắc thủ, Châu Kha Vũ đã bóp miệng y lại, không cho y chiếm hời thêm.
"Tại sao gân cốt ngươi lại tổn thương nặng như vậy?" Châu Kha Vũ hỏi.
Trương Gia Nguyên thở phì phì, y tức tới mức trợn mắt, lúc lắc muốn rút đầu khỏi tay Châu Kha Vũ.
Bàn tay rộng biết điều dời khỏi miệng, chuyển sang túm gáy y. Gáy rồng bỗng dưng bị người ta nhéo nhẹ, "Nói, tại sao?"
Trương Gia Nguyên đã biến thành rồng, vậy mà vẫn muốn sởn gai ốc.
Y nghiến răng, "Trộm chó đánh mèo nên bị, được chưa?"
Châu Kha Vũ thấy y cứng đầu cứng cổ, biết không thể moi được gì từ cái miệng ăn nói xằng bậy này, cũng không cố truy xét nữa. Hắn thả tay, lạnh lùng phán, "Không biết tốt xấu."
Trương Gia Nguyên lặng lẽ liếm răng, chỉ hận không thể cắn chết con gà lắm miệng này.
Nửa người dưới của y quấn quanh eo Châu Kha Vũ, nửa người trên vắt qua hai vai, thật sự coi Châu Kha Vũ thành cây cột mà quấn lấy.
Y thở phì phì bên tai hắn, đổi vai tra khảo, "Trong Chu Tước điện có bí mật gì?"
Nếu nói Châu Kha Vũ đến đây không phải vì trong Chu Tước điện có bí mật gì đó, y nhất quyết không tin. Nếu Chu Tước điện không có vấn đề, vậy lúc tẩu thoát hắn phải lao qua từ nóc đại điện bị đập tung mới phải. Thế nhưng dù hắn biết máu Nhân Xà không ổn, vậy mà vẫn đâm đầu lao vào sâu hơn, chứng tỏ trong Chu Tước điện này có thứ đáng để hắn mạo hiểm.
Châu Kha Vũ bị rồng đen quấn quanh người, đầu rồng khẽ lắc lư, bày ra dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, giống như chỉ cần hắn mở miệng nói xạo, y lập tức sẽ cắn đứt cổ hắn ngay.
Hắn khẽ nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách giữa đầu rồng và đầu người, không biết điều đáp, "Ta không biết."
Châu Kha Vũ càng ương ngạnh, Trương Gia Nguyên càng không muốn bỏ qua. Đuôi rồng quấn trên eo thừa ra một đoạn lúc này bắt đầu giở trò quấy phá. Nó từ từ bò lên lưng, nhẹ nhàng mân mê xương cánh bướm Châu Kha Vũ qua lớp y phục, sau đó nhắm vào đó mà dùng chóp đuôi chọc liền mấy cái.
Đầu rồng dán sát vào cổ Châu Kha Vũ, gần tới mức chỉ thiếu chút nữa là miệng chạm tới da. Y khẽ hít thở, chóp đuôi lại chọc lên xương cánh bướm thêm mấy cái nữa, "Ngài còn không nói? Chỗ này sắp mọc cánh ra rồi đây này."
Đuôi rồng chọc loạn ngoài y phục, cọ đến mức xương hắn lâm râm ngứa. Châu Kha Vũ lại không thèm quan tâm, mặc kệ cái đuôi rồng kia tác oai tác quái. Hắn biết, Trương Gia Nguyên nói không sai. Tự bản thân hắn cảm nhận được biến hóa trên cơ thể mình, nếu không kiểm soát tốt, có thể hắn sẽ biến về chân thân Phượng Hoàng thật.
Trương Gia Nguyên thấy hắn ngoan ngoãn đứng im cho mình chọc loạn, lại không có hứng đùa nghịch hắn nữa. Đuôi rồng ủ rũ thu lại, y ảo não nói, "Phượng Hoàng đại nhân, ngài và ta đã ra nông nỗi này rồi, ngài vẫn còn không chịu nói thật. Không lẽ ngài muốn đợi ta và ngài biến thành hai cái xác, tới lúc đó mới chịu thật lòng với ta sao?"
Rõ ràng Trương Gia Nguyên đang ở hình dạng rồng, vậy mà Châu Kha Vũ vẫn có cảm giác mình đang nhìn thấy gương mặt người nhăn nhó đau khổ của y.
Vuốt rồng khẽ khàng túm lấy vai áo hắn, Trương Gia Nguyên đổi giọng, dè dặt ra điều kiện, "Hay là chúng ta trao đổi với nhau nha?"
Châu Kha Vũ hoàn toàn không bị dụ, mười phần bình tĩnh nói, "Vậy còn phải xem thành ý của ngươi lớn đến mức độ nào."
Trương Gia Nguyên thấy hắn không trực tiếp từ chối, lập tức vui vẻ cười he he. Y tự nói trước, "Vậy chúng ta thật lòng với nhau. Ta đến Chu Tước điện, vốn là muốn tìm Chu Tước."
Châu Kha Vũ chợt cau mày. Hắn nói, "Cũng có người bí mật truyền tin cho ta, nói trận pháp hiến tế Chu Tước vốn được bày trong Chu Tước điện, ngay cả thân xác Chu Tước cũng vẫn luôn ở trong Chu Tước điện bấy lâu nay."
Điều này cực kì phi lí.
Năm xưa Chu Tước bị hiến tế, linh hồn rơi vào trận pháp, thân xác cũng bị người ta trộm đi. Thần giới vất vả tìm kiếm trận pháp hiến bao nhiêu năm nay vẫn không hề có thu hoạch. Nếu Chu Tước thật sự bị hiến tế trong Chu Tước điện, tại sao trăm năm nay chẳng ai hay biết gì?
Khoan nói đến thực hư của tin tức mà hắn nhận được, cho dù tin tức này không có thật, nhưng kẻ truyền tin muốn hắn đến Chu Tước điện, hắn cũng phải chạy tới một chuyến xem kẻ đó muốn giở trò quỷ gì.
Trương Gia Nguyên hỏi, "Vậy ngài nghĩ chuyện này thực hư ra sao?"
Châu Kha Vũ lắc đầu, "Ta không biết."
Lần này, hắn không biết thật.
Hắn vẫn cảm nhận được linh khí tràn trề trên núi Lệnh Khâu, thậm chí linh khí trong Chu Tước điện vẫn luôn sung túc. Thế nhưng linh khí đậm đặc như vậy mà vẫn vô dụng, đất đai cằn cỗi, cỏ cây muông thú chết khô, thậm chí trong Chu Tước điện xuất hiện cả Ngung và Nhân Xà. Một nơi nồng đậm linh khí thế này, sao có thể xảy ra những chuyện quái lạ như thế?
Trương Gia Nguyên lười biếng gác đầu lên vai Châu Kha Vũ, khổ não thở dài một hơi, "Mặc dù vô lý, nhưng ta tin Chu Tước thật sự đang ở trong Chu Tước điện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com