PHIÊN NGOẠI (1)
Lưu ý 📢📢📢
- Phần truyện viết thêm cho đã cái nư thôi chứ không liên quan gì đến truyện chính.
- Phần truyện có cảnh 🔞. Chống chỉ định với trẻ em dưới 18 chủi.
- Nếu không thích có thể bỏ qua phần này và tiếp tục ủng hộ truyện chính nha
..................
LÂM TRẬN TUỐT SÚNG
Âm nhạc trong quán bar xập xình. Lâm Mặc ngồi sâu trong chiếc ghế của quầy bar, nép sát mình vào tường nhìn mọi người nhúng nhảy theo điệu nhạc. Lâm Mặc nhìn xung quanh mọi người điên cuồng nhảy nhót, uống rượu thậm chí và hôn nhau nơi công cộng thế này mà trợn tròn cả mắt.
Nói trắng ra đây là lần đầu tiên Lâm Mặc một mình đến nơi này. Bởi vì người ta nói quán bar là nơi để giải sầu nên mới tìm đại một quán đi vào. Phải Lâm Mặc chính là đang sầu thúi ruột. Tại sao à, là tại cái tên chết giẫm Lưu Chương nào đó. Suốt ngày làm phiền mình. Phiền chết đi được. Rõ ràng là anh ta chia tay trước vậy lấy cớ gì Lâm Mặc cậu không được tìm người khác.
Lần này ông đây nhất định tìm một người đẹp trai hơn anh.
Ra hiệu với bartender gọi một ly nước ít cồn. Tay nghề của bartender rất tốt. Màn trình diễn của anh ta khiến Lâm Mặc hoa cả mắt. Ly rượu màu trắng trong được đẩy đến người ngồi gần cậu. Lúc này cậu mới để ý người đàn ông này đang nhìn cậu. Gã đẩy ly rượu về phía cậu.
"Có muốn thử không? Nó rất hợp với em. Đơn giản và trong trẻo."
Lâm Mặc chần chừ một chút nhưng vẫn cảm ơn và cầm ly rượu lên uống. Cậu uống hết nó một hơi, vị đắng ban đầu của rượu làm cậu nhăn mặt. Sau khi trôi xuống đốt cháy thực quản cậu thì cay nồng của nó lập tức xông thẳng, đánh úp lên đại não. Rượu nhanh chóng làm bụng và cơ thể cậu nóng bừng hung cho mặt cậu cũng đỏ gấc. Mắt cũng trở nên mơ màng rồi.
"Đây là cái gì vậy?"
"Là Dry Matini, một loại rượu mạnh 40°."
Gã vừa nói vừa đưa tay sờ lên khuông ngực đã phiến hồng của Lâm Mặc. Đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng, cuối cùng là ngã gục xuống. Gã đàn ông kia liền đỡ lấy cậu đứng dậy rời khỏi.
"Em say rồi, để đêm nay anh chăm sóc em."
Nhưng chỉ mới đi được mấy bước đã bị một thân hình chặn lại. Người này không nói không rằng, đoạt lại kẻ đang mê man kia ôm vào lòng, cũng không quên tặng gã đàn ông kia một đạp.
Mọi người xung quanh quanh bị động mà dừng lại, tò mò nhìn về phía này. Lưu Chương ánh mắt như một con sói giận dữ nhìn gã. Gã liền như một con cún cụp đuôi chạy mất.
Bế ngang Lâm Mặc trở ra xe, Lưu Chương thấy mình sắp điên rồi. Bởi vì chỉ có kẻ điên mới trong tức giận nói chia tay cậu. Cũng chỉ có kẻ điên mới làm loại chuyện ngày đêm bám theo cậu, làm phiền cậu nhưng nhất quyết không chịu xin lỗi.
Lâm Mặc bị gió đêm thổi liền có chút thanh tỉnh. Mở mắt nhìn người đang bế mình. Vui vẻ lấy hai tay áp má anh.
"AK!"
Nhưng biểu cảm lập tức xìu xuống.
"Chắc không phải AK, vì anh anh chia tay mình rồi. Anh ấy hết yêu mình rồi. Tại sao đến mơ cũng lại mơ thấy anh ấy chứ."
Đem người đặt vào ghế phụ, cận thận thắc dây an toàn. Nhìn gương mặt đối diện một lúc lâu. Vẫn là không nhịn được hôn xuống. Lâm Mặc vô thức hé mở miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi anh. Vị cay đắng của rượu vẫn còn đọng lại ở đầu lưỡi. Lưu Chương cuốn lấy lưỡi cậu, dùng sức mút mạnh khiến cho cậu nhíu mày ưm một tiếng.
Luyến tiếc buông rời đôi môi đang sưng đỏ của Lâm Mặc. Lưu Chương rút điện thoại gọi cho ai đó.
"Tìm thấy em ấy rồi."
"..."
"Báo với họ một tiếng, em ấy đêm nay không về ktx đâu."
Không nghe đối phương trả lời gì. Chỉ nghe được âm thanh mắng chửi cùng với tiếng gào thét rợn người."
Trong căn phòng tối, chỉ le lối duy nhất chiếc đèn bàn vàng hoe cạnh giường. Lâm Mặc mở màng tỉnh dậy. Cơn say đã qua đi, tỉnh táo hơn hẳn. Tỉnh táo nhận ra có người đang liếm mút khắp cơ thể cậu. Dù ánh đèn lờ mờ thì cậu vẫn nhận ra được đó là Lưu Chương.
"Ak, anh đang làm cái gì vậy?"
"Làm em. Còn phải hỏi sao"
Lúc này Lâm Mặc mới nhận ra quần áo của cả hai đều đã trút hết. Cậu bất chợt rung rẫy khi phân thân bị bàn tay ấm bao lấy. Cậu điên cuồng thở. Cảm giác vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu đang dần dần bao lấy cậu. Lâm Mặc thở hỗn hển, lắc lư cơ thể như muốn thoát khỏi tay anh. Lưu Chương cười tà động tác tay anh càng tăng dần. Anh chồm người phủ lên người cậu. Bên tay cậu hỏi nhỏ.
"Không thích sao?"
Lâm Mặc không trả lời. Nói đúng hơn là không có hơi sức để trả lời. Cậu cứ lắc đầu nguầy nguậy. Cũng không biết lắc do 'không thích' hay do 'không phải' nữa. Lưu Chương lại hôn nhẹ lên trán lên mắt cậu. Thấy tai cậu đỏ một mảnh thì cắn cắn, day day muốn treo chọc cậu. Vì anh biết, tai là một điểm cực kỳ nhạy cảm của cậu.
Như để minh chứng cho điều đó. Lâm Mặc rùng người, bụng dưới thắt lại để đẩy một dòng dung dịch đặc sệt bắn ra tay anh. Lưu Chương đưa tay lên nhìn, lại hướng mặt cậu huơ huơ.
"Vậy rốt cuộc là thích hay không thích đây."
Lâm Mặc ngại ngùng che mặt. Lưu Chương kéo cổ tay cậu cố định trên đầu. Lúc nãy còn nói rất nhẹ nhàng nhưng bây giờ giọng nói rất giận dữ.
"Hay em thích bị bọn đàn ông ở quán bar đó chơi hơn."
"AK, em không có." Lâm Mặc bật khóc. Cậu không hiểu anh đang tức giận cái gì. Không phải chỉ là đi uống một ly rượu thôi sao. Cậu còn chưa trách anh dám chia tay cậu.
Lưu Chương như hiểu ra chuyện gì, vuốt ve mái tóc gương mặt cậu.
"Sao này không cho phép đến nơi đó nữa. Anh ghen đó, nghe chưa"
Lâm Mặc ngoan ngoãn gật gật đầu. Có lẽ do cậu không biết quán bar cậu vừa đến lúc nãy là nơi để mọi người tìm 419. Cậu chỉ nghĩ vào uống một ly rượu giải khuây rồi về.
Lưu Chương giữ gáy cậu hôn xuống. Nụ hôn dây dưa không dứt, răng môi va vào nhau. Đầu lưỡi cũng tự nhiên tìm đến nhau để hòa quyện. Lâm Mặc buông thõng người choàng tay ôm lấy cổ anh, hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người yêu.
Bỗng chóc cơ thể căng cứ Lâm Mặc như muốn ngưng thở. Cảm nhận phía dưới huyệt bị dị vật xâm lấn. Lưu Chương đem tinh dịch lúc nãy của cậu làm chất bôi trơn, cắm một ngón tay vào bên trong, dù vậy vẫn rất khó khăn. Cậu bấu mấy đầu ngón tay vào vai anh nhưng anh vẫn giữ chặt gáy cậu ngăn cậu tách khỏi môi mình. Nước mắt cậu đã rưng rưng rồi. Lưu Chương đau lòng chết đi được. Cố gắng hôn lên mắt lên mũi trấn an cậu. Tay anh vẫn chưa di chuyển vì sợ cậu đau. Lâm Mặc đem hay chân câu ngang eo anh. Vừa dùng sức hít thở vừa gật đầu ý anh có thể tiếp tục.
Lưu Chương biết đây là lần đầu của Lâm Mặc. Dù chỉ là một ngón tay cũng không tránh khỏi đau rát. Nếu không chuẩn bị kĩ cậu sẽ khóc chết mất. Anh rất nhẹ nhàng nới lỏng giúp cậu. Không quên hôn hôn cậu.
Một ngón tay dần dần đã có thể di chuyển dễ dàng hơn, anh lại thêm một ngón nữa. Lâm Mặc nhíu mày, thở gấp. Lưu Chương lại dừng lại, chờ cậu có thể tiếp nhận được tay anh mới tiếp tục. Kiên trì như thế cũng đã nới được ba ngón. Lưu Chương mới dịu dàng hỏi cậu.
"Anh có thể đưa vào không?"
Lâm Mặc mơ màng hả một tiếng. Lưu Chương phì cười lấy tay cậu bao lấy phân thân đã cương từ lâu của mình. Ngón tay đan lấy tay cậu hướng dẫn cậu vuốt cho mình. Lâm Mặc cảm thấy hoảng sợ. Cảm xúc của cậu chỉ đọng lại một thứ 'to thật'. Có thể là lớn hơn gấp đôi cậu. Thứ này có thể cho vào sao? Lưu Chương vẫn rất nhẹ nhàng hỏi lại.
"Có thể không?"
Lâm Mặc ngượng ngùng gật đầu, chắn chắn anh sẽ không làm cậu đau. Lưu Chương thấy cậu gật đầu thì bày ra một nụ cười nhếch đầy xảo quyệt.
"Làm như em nói không thì anh sẽ không cắm vào vậy. Em ngây thơ thật."
"Kẻ xấu xa."
Cậu mắng một câu, Lưu Chương bị mắng vẫn cười. Anh cầm cổ chân nhỏ của cậu để lên vai. Lưu Chương đặt phân thân ở cửa động, từ từ chen vào. Lâm Mặc lập tức hốt hoảng, cậu hối hận rồi. Cố sức dùng tay đẩy Lưu Chương ra.
"Chờ...một...chút."
Lưu Chương hôn lên đùi non cậu, cắn nhẹ. Anh đã chờ cả buổi tối khi cậu ngủ rồi. Anh không muốn bị mang tiếng là làm chuyện đồi bại với người không tỉnh táo. Kẻ xấu xa cũng từng có lòng tốt mà.
Nhưng hiện tại thì không. Lưu Chương đã kiềm chế đủ lâu rồi. Còn chờ nữa sẽ nghẹn chết. Lâm Mặc đang như phát ra tiếng mời gọi anh. Có thiểu năng mới dừng lại.
Ôm lấy eo thon gọn của Lâm Mặc, Lưu Chương đẩy hông sâu vào. Lâm Mặc cong người, cổ họng như quỷ khiến bật ra mấy âm thanh mê hoặc. Khoái cảm xâm lấn đại não. Làm toàn cơ thể cậu đều mẫn cảm. Nước mắt nãy giờ đã theo dòng chảy xuống rồi. Anh áp tay vào má cậu xoa xoa.
"Vào hết rồi. Không sao đâu."
Lưu Chương cũng ngầm một cổ đau điếng. Chẳng lẽ nới lỏng đến như vậy cũng vô dụng. Sau lại siết chặt đến vậy. Lâm Mặc đúng là một yêu tinh dụ người mà.
Lại động một chút. Lâm Mặc cũng ưỡn người theo. Huyệt khẩu đã mở căng. Vách thịt ấm mềm bao lấy làm Lưu Chương thở hắc. Khi thịt huyệt mềm mại hơn anh dần từ động, từ nhẹ nhàng đến nhanh dần nhanh dần. Khi dễ dàng di chuyên rồi liền trở thành điên cuồng cắm rút. Cơ thể vốn nhỏ bé của Lâm Mặc bị từng đợt của Lưu Chương đánh cho thở không nổi. Cậu đập đập vào cánh tay anh liều mạng lắc đầu. Âm thanh vừa khóc vừa rên rỉ.
"Tên khốn...hức...khốn...nhà anh...hức....đau quá."
Lưu Chương lại hôn cậu. Để tay cậu vòng lên cổ mình. Hôn đến môi cũng sưng lên mới thả ra. Lâm Mặc chỉ mới hít được vài ngụm không khí đã bị Lưu Chương tiếp tục ập vào. Vừa không thể thở cuối cùng không thể chống cự. Cậu chỉ có thể siết chặt vòng tay đang ôm cổ anh nức nở.
Lưu Chương chôn đầu vào cổ cậu hít thấy mùi hương từ cơ thể cậu. Cắn lên cổ cậu mấy cái khiến cậu kêu lên càng thêm hưng phấn. Thứ kia của anh bên trong cậu lại to thêm một vòng. Đỉnh đỉnh trúng một thứ gồ lên bên trong cậu. Lâm Mặc mở to mắt. Rên một tiếng lớn. Nước bọt hai bên khóe miệng chảy xuống.
Lâm Mặc một lần nữa bắn tinh dịch lên bụng mình. Nhưng phân thân vừa mới xìu xuống đã nhanh chống bị đỉnh cho ngóc dậy. Lưu Chương vuốt ve phân thân cậu vừa cười.
Lại thấy nụ cười tà của Lưu Chương. Lâm Mặc thấy đời mình đêm nay coi như xong rồi.
Lưu Chương điên cuồng đâm sâu vào, chọn ngay điểm gồ đó mà cắm. Tay chân Lâm Mặc đều co quéo lại. Ôm Lưu Chương càng chặt hơn. Giọng cậu kiềm nén nảy giờ cũng không ngăn nổi bật ra.
"Hức...hỏng rồi...hức...bị chơi hỏng...rồi."
Lưu Chương bất ngờ nhìn cậu, tét mạnh vào mông cậu.
"Là ai? Là ai dạy em nói mấy từ dâm đãng như thế này."
Lâm Mặc lắc đầu nói cậu không biết. Lưu Chương lại đánh thêm mấy cái.
"Em mà dám nói mấy câu này trước mặt người khác, anh sẽ chơi chết em."
Bị Lưu Chương đánh mấy lần, mông và đùi non cậu giờ đều là dấu tay. Khuôn mặt nhỏ của cậu lộ ra một chút sợ. Đau đớn và khoái cảm khiến cậu sợ chính bản thân mình.
Lưu Chương cắm rút thêm vài lần nữa thì Lâm Mặc lại run rẩy bắn ra dịch thể.
"Nhanh như vậy đã bắn nữa rồi."
Lâm Mặc che đi mắt đang nức nở khóc, hơi thở khó nhọc. Lưu Chương vẫn ôm lấy cậu trừu dập. Cả hai cơ thể đong đưa từng nhịp.
"AK "
....
"AK"
Lưu Chương nghiến răng, da gà toàn thân đều nổi lên. Bị tiếng gọi của Lâm Mặc kích thích bắn ra. Lâm mặc buông lơi tay chân xuống giường, cơ thể mềm nhũn, không cử động nổi.
Lưu Chương kéo cậu ngồi dậy, xoay mặt cậu vào đầu giường, để tay cậu lên đó. Lâm mặc chưa hiểu anh định làm gì thì anh ôm lấy cậu từ phía sau, bên dưới mông lại tiếp tục bị xâm nhập rồi. Lần này cấm vào nhanh hơn lúc nãy. Cậu hốt hoảng nghiêng đầu nhìn anh
"Không phải anh vừa ra rồi sao?"
"Em tự cảm nhận xem nó có nhỏ lại không."
Lâm Mặc xấu hổ quay đi thì nhìn thấy bên cạnh là cái bcs đã sử dụng. Cậu tròn mắt 'không phải chứ, tên lưu manh này định chơi trần à.' Giây sau đó liền cảm nhận được liền. Cảm nhận từng đường gân nổi lên cọ sát vách thịt mềm càng chân thực hơn.
Lưu Chương một tay ôm ngang eo nhỏ, kéo cậu sát về mình. Một tay xoa nắn ngực cậu. Lâm Mặc thì nhướng người tới phía trước để tránh sự đánh úp mạnh mẽ của anh cùng thứ kia không cắm quá sâu. Như vậy một người tránh mọi người kéo, dây dưa triền miên không hồi dứt cho đến lúc cậu mơ hồ kiệt sức, mềm nhũn mà gục xuống anh mới tha cho cậu, rút ra tiết lên giường.
Ánh nắng từ cửa sổ hắc vào làm Lâm Mặc tỉnh lại. Nhớ lại chuyện tối qua khiến cậu xấu hổ đỏ mặt. Cậu tức giận đem gối đập vào mặt người đang ôm eo cậu ngủ say sưa. Lưu Chương bị đánh cho tỉnh điều đầu tiên là nghe thấy tiếng hét của Lâm Mặc
"Tên lưu manh nhà anh đã chia tay rồi còn dám làm chuyện này với tôi."
Lưu Chương giành lấy gối ném qua một bên. Ôm lấy cậu.
"Em nói xem. Có ai làm chuyện này rồi vẫn chia tay không?
Lâm Mặc không trả lời. Lưu Chương bày ra bộ dạng uất ức.
"Anh xin lỗi. Là anh sai. Sau này sẽ không dám nói chia tay em nữa.
Lâm Mặc nghe thì mặc kệ, muốn leo xuống giường. Đem quần áo rơi vãi nhặt lên rồi đi vào nhà tắm. Cậu nhận thấy cơ thể rất sạch sẽ. Dịch thể lưu trên người cũng không có. Có lẽ đêm qua hành sự xong anh đã tắm rửa cho cậu. Cả ga giường cũng đã thay mới.
Bất chợt nhìn vào gương, Lâm Mặc nhìn thấy cổ và ngực của mình đều chi chích vết cắn vết hôn. Cậu nhớ rõ ràng đêm qua anh ta chỉ cắn cậu hai cái. Vậy là trước khi cậu tỉnh lại, tên lưu manh này đã làm ra mấy cái dấu này. Dấu tím đỏ rải rác khắp nơi. Vùng xương quai xanh còn có mấy dấu cắn rõ. Cổ và ngực cũng rất nhiều.
Vậy mà dám nói không làm chuyện đồi bại với người không tỉnh táo.
Lâm Mặc nghiến răng tức giận. Rồi với những cái vết này cậu làm sau ló mặt ra đường hay đi học được.
"AK LƯU CHƯƠNG."
"Vâng"
Không còn dáng vẻ bá đạo bắt nạt Lâm Mặc hồi tối nữa. Lưu Chương bây giờ như một con vịt sợ hãi khi thấy con người. Tiếp theo đó là một loạt chai sữa tắm, dầu gội, xà phòng cục và tất cả những thứ có thể ném được đều phi từ nhà tắm ra bay thẳng về phía con dịt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com