Chap 11
Trương Gia Nguyên đã quay lại Dinh Khẩu.
Châu Kha Vũ nghe cậu nói chị gái cậu sắp kết hôn, thông báo cho cậu gấp quá, vì vậy cậu chưa kịp thu dọn hành lý đã vội vã rời đi.
Châu Kha Vũ có chút hụt hẫng, mấy ngày nay sách cũng không đọc nổi, cả ngày ngồi ở bàn trong ký túc xá nghĩ về Trương Gia Nguyên.
Vào thứ Bảy, Châu Kha Vũ sẽ có bài phát biểu trước các tân sinh viên. Trong bài phát biểu, Châu Kha Vũ đã viết rất nhiều lời khen ngợi tiếng Do Thái, sau khi nghĩ lại, để bài phát biểu không quá nhàm chán, còn mang theo sách dạy chữ trên kệ theo cho phần giới thiệu thêm thú vị.
Bài phát biểu trong lễ chào đón tân sinh viên được tổ chức trong hội trường lớn của trường. Châu Kha Vũ đã lâu không đến hội trường, sau khi vào sảnh tòa nhà, cậu tìm kiếm theo bản đồ một lúc, sau đó dựa vào trí nhớ của mình đi tới cửa. Suốt dọc đường cậu luôn ôm quyển sách dạy chữ, cánh tay có chút đau nhức, vừa vào chỗ ngồi liền đặt sách xuống bàn, từ từ xoa nắn bắp tay.
Thứ tự bài phát biểu của Châu Kha Vũ ở gần cuối, cậu ngồi đợi cùng một nhóm giáo viên ở hàng ghế đầu của hội trường.
Bên cạnh cậu là giáo viên dạy tiếng Hy Lạp. Giáo viên cho rằng những gì diễn ra trên sân khấu thật nhàm chán và tẻ nhạt, thấy Châu Kha Vũ mang sách dạy chữ đến, liền tiện tay lật sách ra lật xem.
Thầy giáo thấy dòng chữ trên trang tiêu đề, cầm cuốn sách lên, nhìn kỹ, rồi nhỏ giọng đọc:
- Anh là mật mã tối thượng trong vũ trụ bao la của em.
Trong hội trường, tiếng nói chuyện của các tân sinh viên quá ồn ào, Châu Kha Vũ không nghe rõ thầy giáo vừa nói gì, đành quay sang bên cạnh hỏi:
- Thầy nói gì ạ?
Thầy giáo đẩy cuốn sách đã mở ra trước mắt Châu Kha Vũ, và chỉ tay vào câu trên trang tiêu đề.
Ánh đèn trong hội trường hơi mờ, giấy trên trang tiêu đề đã hơi ố vàng, nét chữ trên đó được viết bằng bút máy có màu rất nhạt, không dễ đọc lắm. Châu Kha Vũ cảm thấy nét chữ này rất lạ, không giống của mình viết, cũng lại cảm thấy rằng mình đã từng nhìn thấy nét chữ này ở đâu đó.
Gần đây cậu luôn nghĩ về Trương Gia Nguyên. Ngay như lúc này, dù vẫn đang nói chuyện với thầy giáo, nhưng khuôn mặt của Trương Gia Nguyên lại hiện lên trong đầu cậu.
Cậu nhớ đến tờ nhạc phổ mà cậu đã nhìn thấy ở nhà Trương Gia Nguyên ngày hôm đó, nhớ về những nét chữ nguệch ngoạc của Trương Gia Nguyên.
“Tiếng Do Thái có 22 chữ cái, số nhiễm sắc thể của con người cũng là 22, vì vậy tiếng Do Thái được gọi là “Mật mã Vũ Trụ””
Dòng phía trên được Châu Kha Vũ viết khi mới nhập học. Khi đó, cậu tràn đầy mong đợi đối với cuộc sống sinh viên, phông chữ tròn trịa, nét bút sắc bén, Châu Kha Vũ cảm thấy hiện tại cậu không thể viết được như vậy nữa.
"Số Pi (Nguyên Châu Luật) là một dãy số vô hạn không tuần hoàn, dãy số này là "Đáp án của Vũ Trụ" "
Trương Gia Nguyên không biết từ lúc nào đã lén thêm câu này vào dưới dòng đầu tiên. Châu Kha Vũ không nhịn được mỉm cười, cảm thấy Trương Gia Nguyên rất trẻ con, cứ nhất định phải tranh giành cao thấp với mình.
Nhìn xuống phía dưới một chút nữa, cậu thấy Trương Gia Nguyên nắn nót viết một câu ở góc trang:
Anh là mật mã tối thượng trong vũ trụ bao la của em!
Một ánh đèn chói mắt đột nhiên sáng lên trên sân khấu, chiếu vào mắt Châu Kha Vũ. Cậu lấy mu bàn tay che mí mắt, quay mặt lại, nhắm nghiền mắt. Sau một vài giây, đèn trên sân khấu mới dần mờ đi.
Mắt của Châu Kha Vũ bị ánh sáng lóe lên làm cho choáng ngợp, trong góc mắt có một điểm không ngừng nhấp nháy, hàng chữ trong góc trang sách chớp lên theo ánh đèn.
Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên.
Ánh đèn vàng ấm áp trên sân khấu chiếu vào khiến Châu Kha Vũ nóng bừng. Máu của cậu như đang sôi lên sùng sục, từng giọt mồ hôi toát ra đều mang theo tên của Trương Gia Nguyên ở trong đó.
Khi Trương Gia Nguyên nhận được cuộc gọi của Châu Kha Vũ, cậu cảm thấy Châu Kha Vũ chắc chắn điên rồi.
- Anh đang ở ga Đông Dinh Khẩu, bây giờ em có thể đến đón anh được không?
Chỗ của Trương Gia Nguyên hiện giờ rất ồn ào, tiếng pháo và tiếng nhạc hòa lẫn vào nhau, nhấn chìm giọng nói của cậu.
Châu Kha Vũ giữ máy, chờ Trương Gia Nguyên đi đến một góc yên tĩnh, nghe thấy cậu ở đầu dây bên kia hỏi:
- Anh vừa nói cái gì vậy?
Châu Kha Vũ lặp lại lần nữa:
- Giờ em có thể đến đón anh không, anh đang ở ga Đông Dinh Khẩu.
- Ở đâu?!
Âm lượng của Trương Gia Nguyên đột nhiên tăng lên, khiến tai của Châu Kha Vũ đau nhói.
- Ga Đông Dinh Khẩu! – Châu Kha Vũ trả lời
Châu Kha Vũ nghe thấy Trương Gia Nguyên la hét gì đó ở đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.
Châu Kha Vũ ngồi cạnh cây cột trong sảnh nhà ga, bật điện thoại còn 20% pin lên nhìn một lúc, rồi lại nhấn nút nguồn tắt màn hình.
Tối qua Châu Kha Vũ đã quên không sạc điện thoại, buổi sáng đến hội trường cũng không mang theo dây sạc. Sau khi phát biểu vội vàng trên sân khấu xong, cũng không kịp trở về chỗ ngồi để chào tạm biệt thầy giáo, trực tiếp từ cánh gà chạy ra khỏi hội trường.
Cậu sạc pin và đặt vé, ngồi trên ghế chờ điện thoại sạc đầy pin. Sau khi sạc chưa được nửa tiếng, Châu Kha Vũ không yên lòng, rút dây nguồn, không thu dọn gì mà lao thẳng tới ga tàu.
Châu Kha Vũ cảm giác mình như đang nằm mơ, khi hoàn hồn lại thì đã ngồi trên ghế tàu, ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính đang dần lùi dần về phía sau.
Cậu nhìn thấy những cánh đồng tươi tốt, những mái vòm phủ kín mây mù. Khi đoàn tàu đi vào đường hầm, đèn chiếu sáng hai bên tường cắt bóng trong toa tàu thành những hình thù khác thường.
Châu Kha Vũ lặng lẽ quan sát sự thay đổi của phong cảnh, xua tan đi những lo lắng khi mới xuất phát.
Mỗi giây lao đi của đoàn tàu, đều sẽ rút ngắn khoảng cách giữa cậu và Trương Gia Nguyên.
_____________________________________
Châu Kha Vũ cảm thấy có ai đó ở lối vào của nhà ga đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt ngờ vực.
Cậu cúi đầu chờ Trương Gia Nguyên, lại hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Mỗi khi cửa tàu điện ngầm đóng mở, rất đông du khách đổ xô đến. Cậu cảm thấy buồn chán, vì vậy cậu đã quan sát bọn họ hết một lượt, trong đầu hình dung về câu chuyện của họ.
Người kia ngập ngừng đi về phía cậu vài bước, Châu Kha Vũ đứng dậy và nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ. Không ngờ, khi người đó thấy Châu Kha Vũ đứng lên, liền đi thẳng về phía cậu, đứng trước mặt cậu và hỏi:
- Cậu chắc là Châu Kha Vũ nhỉ?
Châu Kha Vũ gật gật đầu, chưa kịp hỏi han gì, người đó đã tự thông báo:
- Gia Nguyên nhờ tôi đến đón cậu. Tôi tên Từ Dương.
Châu Kha Vũ chưa bao giờ nghe Trương Gia Nguyên nhắc đến những người bạn của cậu ấy ở Dinh Khẩu, cảm thấy rất lạ khi nghe cái tên này.
Từ Dương nhuộm tóc vàng, hai bên má hóp lại, trông khá trưởng thành.
Châu Kha Vũ muốn bắt tay Từ Dương, Từ Dương có chút thận trọng, nắm lấy ngón tay cậu dí dí vài cái mới buông ra. Cậu đi theo Từ Dương đến hầm đậu xe, vừa lên xe thắt dây an toàn xong, đã nghe thấy Từ Dương nói:
- Những gì Gia Nguyên nói đều không sai.
- Em ấy nói gì ạ? - Châu Kha Vũ hỏi - Hôm nay em ấy không đến sao?
- Cậu ấy không nhớ số điện thoại của cậu. Cậu ấy bảo tôi đến Đông Dinh Khẩu tìm người cao nhất, đẹp trai nhất, đó chính là Châu Kha Vũ.
- Hôm nay chị gái cậu ấy về nhà chồng, và cậu ấy phải tham gia toàn bộ quá trình của tiệc cưới. Sáng nay điện thoại của cậu ấy đã bị rơi, hỏng mất rồi - Từ Dương nói.
Trương Gia Nguyên không nhớ số của mình, Châu Kha Vũ có chút thất vọng. Nhưng mô tả của Trương Gia Nguyên về bản thân khiến cậu cảm thấy thật buồn cười, Châu Kha Vũ ngồi ở ghế lái phụ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Từ Dương thấy cậu cười, cũng cười theo:
- Gia Nguyên vẫn luôn như vậy, nói năng không để ý.
Sau đó hai người đều im lặng, Từ Dương tập trung lái xe, không có ý sẽ nói chuyện tiếp với Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ không tìm được chủ đề để trò chuyện, đành yên lặng gác một tay lên cửa xe, nhìn ra ngoài.
Dinh Khẩu là một thành phố hoàn toàn xa lạ với Châu Kha Vũ. Cậu nhìn thấy những tòa nhà kiểu châu Âu có lớp sơn khá mới ở hai bên đường, cả những bức hoành phi treo trên cửa những ngôi nhà gạch đỏ cũ kỹ . Phong cách Trung – Tây kết hợp với nhau, có phần không nhất quán, nhưng mỗi tòa nhà đều có một nét thẩm mỹ riêng trong thiết kế.
- Những tòa nhà ở Dinh Khẩu rất đẹp.
Châu Kha Vũ nói một câu vu vơ. Từ Dương thấy cậu nhìn chằm chằm vào những ngôi nhà ngoài cửa xe, liền nói:
- Ngày mai kêu Gia Nguyên đưa cậu đến phố cổ Liêu Hà, ở đó có rất nhiều tòa nhà cổ, hơn nữa chúng còn đẹp hơn mấy tòa ở đây. Sự kết hợp giữa văn hóa truyền thống Trung Quốc với phong cách gì gì của phương Tây ấy nhỉ? Baroque? Dù sao thì cái gì cũng có. Hai người còn có thể tới phòng trà Thái Thuận Tường ngồi cho biết, bên đó còn có....
Từ Dương đụng trúng chủ đề yêu thích, không thể ngừng nói, cậu kể ra một loạt các địa danh nổi tiếng, Châu Kha Vũ không thể nhớ được, nhưng vì phép lịch sự, cậu luôn tỏ vẻ rất nghiêm túc và liên tục gật đầu.
Khi nhìn cảnh đường phố, cậu có thể hình dung ra những dấu vết thời thơ ấu của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên từng cho cậu xem những bức ảnh của cậu ấy khi còn nhỏ, đầu tròn mắt to, biểu cảm lúc nào trông cũng rất linh động, dễ thương.
Xe chạy đến một ngã tư thì dừng lại, đèn đỏ ở ngã tư vừa bật sáng, đèn báo bắt đầu đếm ngược 99 giây. Từ Dương kéo phanh tay, quay đầu hỏi Châu Kha Vũ:
- Cậu về nhà cậu ấy hay đến khách sạn với cậu ấy?
Châu Kha Vũ không biết phải quyết định ra sao, Trương Gia Nguyên không nói gì với cậu cả. Thấy cậu còn do dự, Từ Dương quyết định thay cậu:
- Đến khách sạn đi.
Châu Kha Vũ lại trở nên lo lắng một cách không thể giải thích được.
Dính vào tình yêu ai cũng sẽ cảm thấy hèn nhát, những suy nghĩ đã giày vò cậu mấy đêm nay lại bộc phát vào lúc này, khiến cậu có chút khó lòng chống đỡ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com