Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Ba ngày sau.

Buổi sáng hôm đó trời nhiều mây, gió mát, một thời tiết rất đẹp không thể bỏ lỡ nên Minh Điềm với Nhất Vũ lại ra thuỷ đình bên bờ hồ chơi nhạc cùng nhau.
Tiếng đàn trầm bổng của Minh Điềm cùng tiếng sáo du dương của Nhất Vũ cùng hoà vào nhau với không khí đó tạo nên một cảm giác rất yên bình. Hôm ấy các nha hoàn trong phủ tinh thần rất phấn chấn vì được thưởng thức một giai điệu say mê lòng người.

_ "Báooooo. Cấp báoooo...." - tiếng của một tên lính từ xa.

_ "Chuyện gì vậy?" - Minh Điềm đứng dậy nhìn tên lính.

_ "Thưa...thưa đại tướng quân... Triều đình có chuyện lớn rồi. Trịnh công công đang đến, tướng quân mau ra đón đi." - mặt mày tên lính tái mét.

Minh Điềm bất giác có cảm giác không an tâm, quay người lại nhìn Nhất Vũ một hồi.

_ "Đi thôi..." - nói xong Minh Điềm bước đi thật nhanh đến đại sảnh.

_ "Ta đi cùng ngươi." - Nhất Vũ lo lắng đi theo.

Vừa bước ra đã thấy Trịnh công công đứng đợi, Lữ Doãn cũng có mặt ở đó. Minh Điềm và Nhất Vũ bước lại chấp tay cúi nhẹ người chào hỏi.

_ "Không biết ngài và hiền đệ đến đây có việc gì không?"

_ "Minh Điềm tướng quân và Lữ Doãn tiếp chỉ...." - giọng eo éo của Trịnh công công cất lên.

Vừa nghe dứt câu mọi người trong phủ ai nấy sắc mặt cũng thay đổi. Minh Điềm liền quỳ xuống.

_ "Mạt tướng xin tiếp chỉ."

_ "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Ngày nay Nhung địch xâm chiếm lãnh thổ nước Trung Nguyên, sát hại bách tính của Trung Nguyên. Tội không thể dung thứ!
Một ngày nếu chưa diệt trừ mối hiểm hoạ này thì đất nước không có ngày yên ổn.
Trẫm nhận thấy Minh Điềm tướng quân là người anh dũng đa mưu. Nay trẫm sắc phong Minh Điềm vi chức đại nguyên soái. Phong cho Lữ Doãn làm phó tướng hộ tống cùng Minh Điềm lĩnh ba vạn binh lính lập tức xuất binh nghênh địch, khai trừ tận gốc. Khâm tử."

_ "Thần... xin lĩnh chỉ." - Minh Điềm cúi đầu đưa tay nhận lây thánh chỉ.

_ "Lần này vất vả cho đại tướng quân rồi." - Trịnh công công vỗ nhẹ vai Minh Điềm.

_ "Xin người đừng nói như vậy. Thân là tướng quân của một nước thì phải luôn vì dân quên mình. Là việc nên làm thôi."

_ "Ngài bảo trọng. Ta xin cáo lui trước."

_ "Người đi thong thả." - hai người họ chấp tay cúi người chào nhau rồi quay đi.

Minh Điềm quay người lại chỉ nhìn thẳng Nhất Vũ một cái rồi im lặng tiến thẳng về phòng.

_ "Tam bảo!" - hắn gọi theo.

"Lần này ta ra đi là vì ngươi. Nhất định phải chiến thắng, nếu thua trận thì sẽ mất nước, lúc đó ai sẽ sát hại ngươi? Ngươi sẽ ra làm sao?
Vũ nhi, để bảo vệ ngươi có chết ta cũng cam lòng."

Minh Điềm bước vào phòng tiến lại góc giá treo những bộ giáp sắc, lần này hắn vẫn chọn bộ giáp oai phong lẫm liệt đã cùng Minh Điềm tung hoành chiến trường bao năm tháng.
Tam Bảo giúp hắn một tay bận bộ giáp.

Tại cổng thành.

Thay y phục xong Minh Điềm liền phi ngựa vào triều đình triệu tập ba vạn binh lính đứng ở cổng thành chờ xuất binh.

Từ xa thân ảnh của Nhất Vũ phi ngựa tiến đến càng gần, đeo trên vai một rương thuốc.

_ "Vũ nhi?" - Minh Điềm nhìn ngạc nhiên.

_ "Ta muốn đi cùng ngươi."

_ "Không được. Chiến trường là nơi đầy nguy hiểm luôn rình rập, ta không thể để ngươi theo được. Ngươi mau về đi." - hắn xua tay.

_ "Ta biết thỉnh cầu của ta rất quá phận. Ta biết, ta biết chứ nhưng xin ngươi đừng ngăn cản ta." Nhất Vũ đặt tay trước ngực mình rồi nhìn Minh Điềm, ánh nhìn chạm vào nhau.

_ "Ta không hiểu được tại vì sao lòng ta lại bất an như vậy."

_ "Ta không thể nào ngồi yên ở đây chờ đợi trong vô vọng được. Ngươi giờ đã là một đại nguyên soái, luôn đặt triều đình, bá tánh của Trung Nguyên trên hết, chỉ cần thiên hạ thái bình thì ngươi không màn sinh mệnh. Còn ta là một đại phu. Giờ khắc này đây, chiến trường mới là nơi cần có ta nhất." lời nói của Nhất Vũ vô cùng kiên định, không gì có thể lay chuyển.

_ "Dù có nguy hiểm ta cũng phải đi. Ta cũng là một nam nhân, hãy để ta cùng ngươi gánh vác một phần trách nhiệm."

_ "Hãy mang ta theo cùng..." Nhất Vũ khẳng định.

_ "Hảo. Nói rất hay." - giọng nói của hoàng thượng từ đằng xa vang lên.

_ "Than kiến hoàng thượng." - hai người họ cùng các binh lính quỳ cúi đầu.

_ "Miễn lễ." - nói xong người tiến lại gần Minh Điềm.

_ "Trẫm thấy Nhất thái y nói không sai đâu ái khanh. Lần ra trận này trẫm thấy..." - hoàng thượng đưa ánh mắt đầy suy tư nhìn Minh Điềm.

_ "Có phần lành ít dữ nhiều. Khanh nên đưa khanh ấy theo cùng, có Nhất thái y kề cận thì trẫm cũng bớt lo phần nào cho khanh." - hoàng thượng vỗ nhẹ lên vai trái Minh Điềm rồi quay qua nhìn Nhất Vũ.

_ "Lần này có khanh đi cùng, về Minh Điềm thì trẫm trông cậy vào khanh."

Lần này có hoàng thượng lên tiếng nên Minh Điềm không thể kháng cự được, im lặng một lát thì hắn cũng phải đành chịu.

_ "Thần.....tuân chỉ!" - Minh Điềm và Nhất Vũ chấp tay cúi đầu.

_ "Đã đến giờ rồi, ái khanh mau xuất phát đi. Trẫm chờ tin tốt từ khanh." - hoàng thượng nhìn thẳng Minh Điềm.

_ "Tuân lệnh hoàng thượng. Người nhớ giữ gìn sức khoẻ, chú ý đến long thể. Thần nhất định sẽ mang chiến thắng về cho Trung Nguyên." - nói xong hắn quay người lên ngựa liền hô.

_ "Xuất phát!"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com