[17,18]
Dùng bữa xong Mạnh Quỳnh đến thẳng Nguyễn thị. Còn Phi Nhung xem ra hôm nay thật sự không có việc gì làm rồi. Phi Nhung dọn dẹp chén đũa trên bàn rồi ra vườn tưới hoa.
Ở Nguyễn gia cũng được hai năm rồi, nhưng đến tận hôm nay cô mới cảm nhận được chút dư vị của cuộc sống. Nhìn những cành hoa đang khoe sắc quả thật đẹp đến nao nức lòng người.
Chỉ ước rằng ngày tháng sau này của cô vẫn có thể được bình yên giống như ngày hôm nay.
Sau khi tưới nước cho hoa xong, cô đến chiếc xích đu gần đó nghỉ chân. Cô có thể cảm nhận được từng cơn gió dịu nhẹ mang theo mùi hương của đất trời hoa lá. Cô vui vẻ khép đôi mi từ từ cất giọng.
Đêm đã năm canh sao còn thao thức.
Ánh trăng vàng rọi xuống mái tóc em.
Đôi mắt tinh tú tựa ánh sao trời.
.....
Không ngờ rằng, sau lưng cô lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc, dập tắt đi nguồn cảm hứng của cô.
"Xem ra sống vẫn rất thoải mái nhỉ?"
Vẫn là phong thái cao quý của bà ta.
Phi Nhung đứng lên đi đến trước mặt Phương Nhã, lễ phép cuối chào.
Con người bà ta mưu mô xảo huyệt ra sao, cô đều đã được chiêm ngưỡng. Biết đâu được, bà ta lại giả thần giả quỷ đến đây dụ dỗ cô nói ra những điều không nên nói, rồi lại dàn cảnh để Mạnh Quỳnh về đây đúng lúc rồi lại dạy dỗ cô một trận nhớ đời như lần trước nữa thì sao.
"Phu nhân quá khen rồi. Đều là phúc của phu nhân và Mạnh Quỳnh."
Phương Nhã ung dung đi đến chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống.
"Phạm tiểu thư đây nói sai rồi, là phúc đức của Đình Đình mới đúng. Không phải vì con bé làm sao một đứa không cha không mẹ như cô lại xứng đáng ở trong nhà của Nguyễn gia chứ."
Cô xiết chặt đôi tay cô gắng bình tĩnh. Đi đến ngồi đối diện mỉm cười nhìn bà ta.
"Phu nhân thật biết nói đùa. Năm đó, mọi chuyện xảy ra như thế nào, cái chết của Đình Đình vì sao mà ra. Có lẽ, phu nhân đây hiểu rõ hơn ai hết."
Nhắc đến cái chết của Tiểu Đình. Ánh mắt Phương Nhã có phần run rẫy. Bí mật bà ta chôn giấu bao nhiêu năm qua, không ngờ vẫn còn có người thứ ba biết được. Nếu không sớm ngày bịt miệng cô ta, thì hậu quả có thể sẽ rất khó lường.
Vốn ý định ban đầu của bà ta là khiến cho anh đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng không ngờ sau hôm đó bỗng nhiên anh lại thay đổi thái độ đối với cô. Nếu có một ngày nào đó Mạnh Quỳnh thật sự tin tưởng cô ta. Như vậy bí mật của bà ta cũng sẽ bại lộ hay sao?
"Phi Nhung, có vẻ cô cũng biết được không ít chuyện nhỉ. Nhưng cô hãy nhớ kĩ, càng biết được nhiều chuyện thì cái mạng nhỏ của cô sẽ càng khó giữ."
Là đang đe dọa cô sao. Cái mạng nhỏ này của cô sao hết người này đến người khác đều muốn lấy như vậy? Xem ra cô cũng đáng giá đó chứ.
Cô đứng dậy chòm người về phía Phương Nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh thép.
"Phu nhân quên rồi sao? Ngoài tôi ra vẫn còn một người nữa biết bí mật của bà. Nếu tôi chết đi bà có chắc người còn lại sẽ tha cho bà không?"
Phải rồi. Chắc gì ông ta sẽ tha cho bà. Nhưng trước mắt người có khả năng tiết lộ nhất chính là cô. Còn ông ta hai năm nay vẫn chưa hề xuất hiện.
Nhưng dẫu sao người trong tối vẫn nguy hiểm hơn người ngoài sáng.
"Phi Nhung, xem ra cô cũng khá thông minh, không ngu ngơ trong sáng như vẻ bề ngoài của mình."
"Phu nhân lại quá khen nữa rồi. Tôi cũng chỉ là đang tự bảo vệ lấy mình mà thôi."
___[18]__
"Phi Nhung, cô nên biết điều mà ngậm cái miệng của mình lại. Để tôi thấy cô mách lẻo gì với Mạnh Quỳnh thì cô cũng biết hậu quả rồi đấy. Chắc cô cũng biết giữa tôi và cô nó sẽ chọn tin ai rồi chứ?"
Cô cười nhạt nhìn bà ta.
Quả thật không sai. Tuy gần đây anh ta có ôn nhu dịu dàng với cô thật. Nhưng nếu đã đụng đến mẹ anh ta thì cô không dám chắc chắn rằng mình sẽ an toàn.
"Vậy còn phải xem thái độ của phu nhân nữa rồi."
"Phi Nhung, cô cũng biết cách để kiếm lợi quá nhỉ."
"Tất cả đều là học từ phu nhân thôi"
Đối phó với loại người như bà ta không thể nào cứ mãi làm con nai tơ ngơ ngác được. Nếu không có một ngày sẽ chết không toàn thay.
Phương Nhã nhìn cô bằng đôi mắt căm hận đến thấu xương. Nhưng nơi bà đang ở là Nguyễn gia, không thể tùy tiện mà dơ nanh múa vuốt được.
Phương Nhã đứng dậy bỏ đi.
Đúng là phá vỡ bầu không khí trong lành mà.
Cũng không còn hứng thú nữa. Cô đi vào nhà. Cô lên lầu sắp xếp lại những thứ mà hôm qua Mạnh Quỳnh đã mua cho mình.
Đúng là nhiều thật hơn nữa đều là đồ tốt, nhưng nhiều thế này cô xài làm sao hết đây. Hay là đem trả lại lấy ít tiền vậy, hiện giờ người cô cũng không có tiền.
Cứ chốt như vậy đi. Ngày mai cô sẽ xin anh ra ngoài rồi đi trả lại.
Nhưng mà nhỡ anh ta biết đồ anh ta mua mà cô dám đi trả lại lấy tiền thì sao? Anh ta sẽ không đánh cô chứ?
Mà anh ta đã tặng cô rồi. Nó thuộc quyền sở hữu của cô, cô muốn làm gì thì làm, anh ta quản được sao?
Thật ra là được đó cô gái.
Nhưng chắc anh ta cũng không rảnh để quan tâm những chuyện vặt vảnh như thế này đâu nhỉ?
Để không bị phát hiện thì tốt nhất ngày mai nên tìm đại một lí do nào đó. Rồi lén đem số đồ này ra ngoài, giấu anh ta mang đi trả như vậy là không được rồi sao?
Đúng chính là như vậy.
Sau khi loay hoay xong một buổi chiều. Uyển Nhi xuống nhà nấu bữa tối, hơn một tiếng trôi qua bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong. Như này chắc cũng đã đủ lòng thành rồi.
Cô chạy đến mượn điện thoại của người làm gọi cho Mạnh Quỳnh.
Anh đang tập trung xử lí tài liệu thì số người làm lại gọi đến. Nhưng anh biết khả năng cao là cô. Môi anh tạo thành một đường cong liền nhấc máy.
"Có việc gì sao?"
Cô có chút ngại ngùng dù sao cũng là đang hối lộ anh để mai có thể thuận lợi ra ngoài mà.
"Khi nào anh về, tôi nấu bữa tối xong rồi?"
Anh nhíu mày đi đến cửa sổ. Nấu ăn chờ anh sao? Lại bày trò nữa rồi. Trước giờ cô vẫn nấu ăn nhưng có bao giờ gọi cho anh đâu. Chắc chắn có ý đồ?
"Em muốn ra ngoài sao"
Như vậy là bại lộ rồi sao?
Cô liền cười. Đúng là không gì có thể qua mắt được anh.
"Ngày mai muốn đi"
"Nhưng ngày mai tôi có việc, không thể đi cùng em được."
Ai cần anh đi cùng chứ. Đi cùng thì làm sao cô thực hiện kế hoạch của mình được. Cô vội xua đi câu nói của anh.
"Không sao, anh cứ bận việc của mình đi, tôi đi một mình được. Tôi hứa sẽ về nhà trước khi trời tối "
Xem ra không có anh đi cùng cô thật sự rất vui.
"Được rồi. Lát nữa tôi về"
Nói rồi anh liền cúp máy, trở về bàn làm việc tiếp tục xử lí công việc.
Như vậy là đồng ý rồi.
Cô vui mừng nhảy cẩn lên. Làm cho người làm trong nhà ai nấy đều ngạc nhiên nhìn cô. Hai năm rồi mới thấy cô vui vẻ như vậy.
Mong rằng cô gái này luôn lạc quan và hạnh phúc như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com