Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[39,40]

Phi Nhung có chút không vui, nhưng rồi cũng đành phải giữ lại trong lòng gật đầu mà đồng ý.

....

Tại một góc nhỏ trang nhã của một quán cafe, là kiểu thiết kế một chiếc bàn dài cùng một dãy ghế có thể ngồi nhìn thế giới bên ngoài qua một tấm kính,Tô Hựu ngồi nhăm nhi tách cafe yên tĩnh mà ngắm nhìn thành phố.

Một lúc sau cô bước vào thấy anh liền mỉm cười. Không hiểu sao lòng cô luôn có một thứ gì đó rất gần gũi với người này.

"Anh chờ tôi lâu chưa?"

Cô đi đến bên cạnh anh kéo ghế ngồi xuống.

Tô Hựu liền giật mình mà nhìn cô.

"Tôi cũng mới tới thôi. Cô uống gì?"

"Capuchino"

Không khí cứ thế mà chìm vào tĩnh lặng. Tô Hựu chỉ chăm chăm nhìn ra thành phố, lâu lâu lại mỉm cười.

Nhìn dáng vẻ của anh, Phi Nhung thật sự cảm thấy rất thoải mái, nó có một thứ gì đó khiến người ta nhẹ lòng.

"Hôm nay anh hẹn gặp tôi có việc gì sao?"

Tô Hựu thu lại ánh mắt vô định của mình mà nhìn cô gái bên cạnh.

"Cô có từng yêu ai chưa?"

Yêu sao?

Cô có từng yêu hay không?

Thật ra lòng cô cũng không biết được. Vì chính xác cô không biết cảm giác yêu là như thế nào.

"Tôi không biết"

Tô Hựu chỉ cười nhạt mà nhìn cô.

Không lẽ anh ta có việc gì cần đến người tâm sự mới gọi cô đến đây làm thùng rác sao?

Như vậy không phải có hơi kì à.

"Cô biết. Chỉ là cô không chịu cảm nhận mà thôi"

Biết sao?

Tại sao lại nói như vậy?

Làm sao cô có thể cảm nhận được?

Cảm nhận với ai đây chứ?

Mạnh Quỳnh sao?

Không đời nào!

"Anh có chuyện gì khó nói sao? Tự dưng lại hỏi tôi những điều này?"

Mục đích hôm nay anh đến đây chỉ muốn biết một chuyện. Thôi thì cứ nói thẳng ra thì hơn.

"Cô biết Đình Đình là ai không?"

Nghe anh ta nhắc đến"Đình Đình", người cô bỗng nhiên lạnh toát.

Không hiểu sao ai bên cạnh cô đều không ít thì nhiều sẽ nhắc đến Đình Đình.

"Anh quen cô ấy sao?"

"Nếu tôi nói không quen cô có tin không?"

Tất nhiên là không rồi.

Nếu đã thừa biết vậy sao còn hỏi như thế để làm gì?

"Anh tìm đến tôi là muốn biết những gì?"

"Cái chết năm xưa của cô ấy"

Hai năm rồi, cái chết của Đình Đình luôn là nguyên nhân khiến cho cuộc sống của cô trở nên xáo trộn cùng với bao nhiêu tủi nhục, đau đớn, cứ tưởng rằng cuộc sống này luôn tạm bợ như thế.

Không ngờ hôm nay lại có người tìm đến cô.

Cô không thể nói với ai cả vì chắc chắn sẽ không ai tin lời cô. Nhưng không hiểu sao giây phút này cô có một linh cảm người trước mặt chắc chắn sẽ tin cô.

"Anh tin tôi sao?"

"Nếu tôi nói không tin cô sẽ từ chối cho tôi biết sao?"

Ánh mắt có đôi phần tĩnh lặng, Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.

"Năm đó, tôi chỉ nhận được một bức thư trong đó chỉ viết ngắn gọn ba câu: Bà ta đã cho người làm nhục tôi. Trái tim tôi không thể chịu đựng nữa rồi. Tại sân thượng tôi muốn gặp cô."

Cô liền thấy được trong đôi mắt của Tô Hựu đã ngập tràng oán hận, đôi tay xiết chặt vào chiếc ly trên bàn.

"Sau đó thế nào?"

"Tôi đến sân thượng liền thấy cô ấy đứng trên cao nước mắt nhòa cả khuôn mặt. Cuối cùng để lại một câu duy nhất: Chăm sóc anh hai giúp tôi, đừng để anh ấy biết bà ta đã làm gì tôi."

Nước mắt cô cũng theo đó mà rơi xuống, cô chịu đựng anh hai năm cũng chỉ vì câu nói của Đình Đình. Không phải vì cô yếu đuối không dám phản kháng mà vì cô không thể quên lời hứa ngày hôm đó.

Thật ra cô biết Mạnh Quỳnh anh ta không hề muốn bản thân mình trở thành một con người tàn khốc như thế. Chỉ là khuất mắt và tình yêu trong lòng anh ta quá lớn mà sinh ra chấp niệm.

Nhưng suy cho cùng cái sai của mỗi người là ở chỗ người ta ngại nói ra.

____[40]____

Từ khi bước vào quán đến giờ, mọi cử chỉ hạnh động của Phi Nhung đều được thu gọn trong tầm mắt của một người đang ngồi trong xe cách đó không xa.

Cái cách mà cô cười khi nhìn người đàn ông đó, khác hẳn cái cách mà cô cười trước mặt anh, trước mặt anh cô đều như có một chút gì đó gắng gượng giả vờ thì phải.

Nhưng giây phút Mạnh Quỳnh thấy những giọt nước mắt thay nhau rơi xuống trên khuôn mặt Phi Nhung, thì lòng anh có chút gì đó nghẹn lại, nó cứ thế không thành hình mà chặn ngay tim anh.

Mạnh Quỳnh, quyết định bước xuống xe mà đi vào trong.

Từ phía sau, có một lực kéo bất ngờ khiến Phi Nhung chới với mà đứng dậy, Mạnh Quỳnh liền đỡ lấy eo cô ghì chặt vào người mình. Tay còn lại dịu dàng mà lau đi từng giọt nước mắt trên mặt cô.

Không hiểu sao lúc này, tim cô lại đập rất nhanh, nó cứ như muốn xé rách lòng ngực của cô mà chui ra ngoài vậy.

Tô Hựu nhìn một màng tình cảm bày ra trước mắt mình, chỉ cười nhạt lấy một cái rồi lại tĩnh lặng mà nhìn qua cửa kính.

Mặt cô cũng vì ngại ngùng mà bắt đầu đỏ ửng cả lên, cô vội đẩy anh ra. Miệng lấp bấp.

"Không phải anh nói ở trong xe đợi sao? Tự dưng lại vào đây"

Ai nói sẽ ở trong xe đợi cô cơ chứ?

Không phải vì cô một mực không muốn anh vào cùng sao?

Anh cũng không có ý định trả lời câu hỏi của cô làm gì. Đôi mắt dần chuyển hướng sang người đang ngồi kia, có chút nóng giận.

"Cậu làm gì cô ấy? Có mục đích gì cứ nhắm tới tôi là được, đừng lôi cô ấy vào"

Rõ ràng chỉ là hỏi chút chuyện về Đình Đình mà thôi. Ai rảnh mà đi làm gì cô của anh ta.

Tô Hựu thong thả cầm tách cafe lên tiếp tục nhấp lấy một ngụm.

"Anh có thấy ai làm gì một cô gái mà ở chỗ đông người như thế này không?"

Cũng đúng.

Ai lại ngu ngốc đến mức đó.

Nhưng tại sao Phi Nhung của anh lại vô duyên vô cớ mà khóc được chứ?

"Cậu đừng để tôi biết được cậu làm gì xấu xa với cô ấy, nếu không năm sau sẽ là ngày dỗ của cậu"

Nói rồi, Mạnh Quỳnh ôm eo Phi Nhung mà đi thẳng ra xe.

Sau khi mở cửa để cô ngồi ở ghế lái phụ, anh nhanh chân vòng qua ghế lái.

"Anh ta đã nói gì với em?"

"Anh ta không làm gì tôi cả"

"Vậy tại sao lại khóc?"

"Bụi bay vào mắt thôi"

"Em nghĩ tôi là con nít lên ba à, lấy lí do đó để lừa tôi sao?"

"Tôi nói thật, không tin tùy anh"

Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cô đối với mình, anh có chút mất mát.

"Em yêu anh ta sao?"

Tại sao lại hỏi cô câu này.

Tự dưng lại bị một hỏi câu đánh úp bất ngờ như thế này khiến cô ngơ ngác mà nhìn anh.

"Tôi gặp anh ta mới chỉ hai lần"

Anh nhìn cô cười lấy một cái.

"Nhưng ở bên anh ta em luôn cười rất tươi. Còn với tôi em không như vậy"

Thật sự anh thất bại như vậy sao?

Mẹ anh, người mà anh yêu và tin tưởng hơn tất cả lại lừa dối anh, còn một người bản thân anh dần trở nên quen thuộc thì lại đối với anh chỉ có duy nhất một điều đó là sợ hãi.

Ánh mắt anh bỗng nhiên khiến người ta thấy thương hại.

"Tôi còn đủ tư cách để yêu một ai nữa hay sao?"

Đúng rồi, cô làm gì còn đủ tư cách nữa chứ. Tất cả những thứ trên người cô kể cả thứ đáng giá nhất cũng đã thuộc về Mạnh Quỳnh anh rồi còn gì.

Anh nhìn qua đôi mắt của Phi Nhung, đôi mắt ấy như muốn nói với anh rằng cuộc sống của cô, tương lai của cô và cả hạnh phúc của cô đều đã bị anh tướt đoạt hết rồi, cô chẳng còn gì cả.

"Phi Nhung, tôi có thể để em đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com