Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[41,42]


Cô còn có nơi nào khác để về sao?

Cô biết anh ta là đang sợ điều gì.

Không phải tự nhiên anh ta lại để cô đi một cách dễ dàng như thế.

Chỉ là bản thân anh ta đang sợ rằng nếu cứ cố chấp giữ cô lại bên mình, đến một ngày nào đó cô sẽ giống như mẹ anh ta, lừa dối anh ta nữa mà thôi.

Anh ta có thể cao cao tại thượng đứng trên người khác. Nhưng anh ta lại sợ cảm giác bị người ta lừa dối.

Con người anh ta thật ra cũng rất đơn giản.

Vẻ bề ngoài mạnh mẽ của anh ta thật ra cũng chỉ là một vỏ bọc được anh ta xây dựng nên để chống đỡ cho nhà họ Lâm khi mất đi một người trụ cột là cha của mình mà thôi.

"Về nhà thôi"

Nghe câu nói này của Phi Nhung lòng Mạnh Quỳnh lúc này thật sự cảm thấy rất vui. Nhưng rồi lại muốn xác định gì đó.

"Nếu hôm nay em từ chối, tương lai chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào khác"

"Cuộc đời tôi vốn đã không còn lựa chọn nữa rồi"

Vậy thì cả cuộc đời cô hãy chọn anh đi.

Nếu cô không nói dối hay phản bội anh chắc chắn rằng cả cuộc đời của anh sẽ chỉ có mình cô mà thôi.

....

"Bác gái, mọi việc con đã chuẩn bị theo lời bác nói cả rồi, chỉ còn chờ ngày hành động nữa thôi"

Kì Hân ỏng ẹo mà cười nham hiểm.

"Lần trước, bác tìm Mạnh Quỳnh nhưng thật sự nó đã bị con nhỏ Phi Nhung đó bỏ bùa mất rồi, nó còn dám cãi cả lời bác. Nếu nó đã kiên quyết như vậy thì chúng ta đành thực hiện kế hoạch vậy"

"Bác gái, bác đừng tức giận mà để lại nếp nhăn. Con có ít sâm quý đem biếu bác, sâm này thật sự rất tốt có thể khiến người ta trẻ ra thêm chục tuổi"

Kì Hân vừa nói vừa lấy hộp sâm đưa về phía Phương Nhã.

Đứa con gái này đúng là hiểu chuyện lại còn ngoan ngoãn.

Phương Nhã mỉm cười cầm lấy hộp sâm xem qua, thứ mà Kì Hân tặng chắc chắn là đồ tốt.

"Bác cảm ơn. Lần sau không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà với nhau cả"

"Bác gái, không khách sáo gì đâu ạ, bồi bổ sức khỏe cho mẹ chồng là việc dâu con nên làm thôi"

Nào là dâu con, nào là người một nhà. Đúng là khiến người ta nổi da gà cả mà.

....

Về đến Nhuyễn gia.

Mạnh Quỳnh liền nhận được điện thoại của Kì Hân.

Cô định bước xuống xe, thì bị anh túm lấy cổ tay.

"Ngồi yên"

Từ giây phút cô nói rằng cô sẽ không đi.

Thì trong tâm thức của anh đã quyết định sẽ bảo vệ cô, tin tưởng cô và sẽ không giấu diếm cô bất cứ một điều gì nữa cả.

Anh vẫn giữ chặt cổ tay cô, nhấc máy và mở loa ngoài.

"Gọi anh có việc gì?"

Kì Hân có chút khó chịu nhìn sang Phương Nhã.

Bà ta thấy thương cho cô ta mà vuốt nhẹ đầu cô một cái như an ủi.

"Không có việc gì thì không gọi cho anh được sao?"

"Có việc gì em nói nhanh đi. Anh rất bận"

"Anh là bận ở bên cạnh con nhỏ Phi Nhung đó sao? Nó có cái gì tốt chứ? Không phải nó là đứa hại chết em gái anh sao?"

Phi Nhung ngồi bên cạnh tay đã nắm chặt lại, uất ức đến khó chịu, tại sao ai cũng đều nói cô hại chết Đình Đình cơ chứ.

Cô không đáng tin như vậy sao?

Mạnh Quỳnh vỗ nhẹ lòng bàn tay Phi Nhung muốn cô thả lỏng ra.

"Kì Hân em ăn nói cẩn thận. Nếu không có việc gì anh cúp máy trước đây"

Rõ ràng như thế này là bênh cô ta rồi còn gì. Không phải người nói cô ta giết chết Đình Đình là anh sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi còn không cho người khác nói xấu cô ta?

Kì Hân tức giận quát lên.

"Là yêu con nhỏ đó rồi phải không?"

Phương Nhã thấy Kì Hân đôi mắt đã đỏ hoe mà tức giận, sợ cô sẽ nói ra những lời ngu ngốc, liền cầm lấy điện thoại.

"Mạnh Quỳnh, là mẹ"

Anh nghe thấy đầu dây bên kia nói là mẹ mình, anh chỉ cười nhạt một cái.

"Mẹ"

"Kì Hân, con bé nó chỉ là lỡ lời ngoài ra không có ý gì khác đâu, con đừng để bụng"

Có thật là không có ý gì khác không?

"Con biết rồi. Vậy con cúp máy đây"

Phương Nhã nhớ đến gì đó liền vội vàng.

"Mạnh Quỳnh, ngày hôm kia Cao gia có tổ chứ một bữa tiệc, Kì Hân nó gọi con là định mời con sang tham gia. Con nhớ đến"

"Vâng"

___[42]___

"Bữa tiệc của Cao gia tôi muốn em đi cùng"

Cô sao?

Anh thật sự cho cô đến những nơi như thế cùng mình thật sao?

Nhưng mà cô đến đó với tư cách gì chứ?

Kẻ thứ ba sao?

"Đó là nhà vị hôn thê của anh"

Nghe mấy từ "vị hôn thê" từ miệng cô sao mà lại châm biếm đến thế.

Anh có chút hụt hẫn.

"Tôi cho em danh phận"

Giống như lời Kì Hân nói "anh thật sự thay đổi rồi". Anh không còn là Mạnh Quỳnh của trước đây nữa.

Nhưng anh thay đổi là vì cái gì?

Cô cười nhạt nhìn anh.

"Danh phận? Anh thì có thể cho tôi được danh phận gì chứ? Tiểu tam giật chồng người khác? Tình nhân làm ấm giường?..."

"Phi Nhung"

Anh bỗng nhiên nghiến răng, bốp chặt lấy cổ tay của cô mà hét lên cắt ngang lời cô.

"Em nghĩ tôi đê hèn vậy sao?"

Đôi mắt cương nghị, cô nhìn anh.

"Không phải vậy sao?"

"Đến cuối cùng em vẫn là không tin tôi"

"Tại sao tôi lại phải tin người đã chà đạp tôi suốt hai năm?"

Lời cô vừa nói ra, anh liền run rẫy mà nới lỏng cổ tay của cô ra.

Thì ra người không đủ tư cách là anh chứ không phải cô.

Hai năm qua, tất cả đã quá muộn để có thể bù đắp.

"Em xuống xe đi"

Nhìn qua Mạnh Quỳnh một cái, Phi Nhung mở cửa xe bước xuống. Anh cứ thế mà lái xe đi mất.

Trời cũng đã chập tối, anh dừng xe lại ở một con sông nhỏ. Anh ủ rủ mà đi đến bên mé sông ngồi xuống.

Nơi này thật yên tĩnh, bóng tối đã bao trùm lấy tất cả, chỉ còn ánh trăng vàng sáng vằng vặt treo lơ lửng giữa không trung.

Anh yên tĩnh mà ngước đầu nhìn lên  ánh trăng. Bầu trời rộng lớn như vậy, tại sao chỉ có một ánh trăng cô độc như thế chứ?

Anh chính là cô độc.

Thế giới này, không ai hiểu anh cả.

....

"Choang"

Cô đang ngồi nghịch điện thoại ở phòng khách, bỗng nhiên chiếc cốc đựng nước trên bàn rơi xuống, làm cô giật mình nhìn theo.

Cô đặt điện thoại xuống sofa, cúi người nhặt từng mảnh thuỷ tinh, một phút sơ ý mảnh thủy tinh liền cứa vào tay cô, một vệt máu từ từ loang ra thấm vào chỗ nước đang rơi vãi dưới sàn.

Lòng cô lúc này như có một thứ gì đó rất bất an, mà cô cũng không thể nào lí giải được.

"Reng...reng"

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô thu lại suy nghĩ trong mình mà cầm lấy điện thoại.

Là số của Mạnh Quỳnh.

"Alo"

"Cho hỏi, cô có quen với chủ nhân chiếc điện thoại này không?"

Không lẽ điều linh cảm khi nảy của cô lại đến nhanh như vậy sao? Không lẽ anh đã xảy ra chuyện gì rồi à?

"Anh ấy....có chuyện gì sao?"

Hình như cô định nói gì đó nhưng lại cẩn thận suy nghĩ mà bỏ qua.

"Hiện tại chủ nhân chiếc điện thoại này đang ở bệnh viện"

Bệnh viện sao?

Tại sao lại ở bệnh viện?

Lòng cô lúc này thật sự rất sợ. Sợ rằng anh xảy ra chuyện không may. Sợ rằng anh sẽ cứ thế mà bỏ lại cô.

"Anh gửi giúp tôi địa chỉ. Tôi đến ngay"

Cô vội chạy ra khỏi nhà bắt xe đến bệnh viện. Mặc kệ bàn tay đang rỉ máu, mặc kệ trên người chỉ có chiếc đầm ngủ mỏng manh cùng đôi chân trần.

Vừa đến bệnh, cô liền chạy thẳng đến quầy lễ tân hấp tấp hỏi thăm thông tin. Đôi gò má đã đỏ ửng lên vì lạnh, cứ thế mà ngơ ngác chạy đến phòng bệnh. Mở cửa xông vào.

"Mạnh Quỳnh"

Vị bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh, nghe thấy tiếng mở cửa liền dừng lại mà nhìn lên cô gái.

Rõ ràng bệnh nhân còn chưa chết.

Mà bộ dạng người nhà đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa tang rồi sao?

Mạnh Quỳnh cũng bất ngờ mà nhìn Phi Nhung.

Cô là đang quan tâm đến anh sao?

Nhìn thấy bốn con mắt đang ngạc nhiên nhìn mình chăm chăm, cô ngại ngùng từ từ khép cánh cửa lại.

Cô ôm ngực mình đứng trước cửa, đôi tay nhỏ nhắn vệt đi những giọt nước mắt trên mặt mình.

Là cô làm quá lên sao?

Anh ta xem ra có bị gì nặng lắm đâu?

Nhưng tại sao cô lại lo lắng cho anh như vậy chứ?

Chắc là cô điên rồi.

Cô định rời đi thì cánh cửa liền mở ra.

Anh đứng đấy nhíu mày mà nhìn bộ dạng của cô. Dáng vẻ của cô bây giờ chẳng khác nào một con mèo hoang cả. Đầu tóc rối tung lên, khuôn mặt bao phủ toàn là nước mắt, mặc đồ ngủ còn đi cả chân trần.

Mạnh Quỳnh không nói gì, liền đi thẳng đến bế người cô lên.

Cô lo lắng nhìn anh.

"Anh thả tôi xuống đi. Vết thương của anh... sẽ đau đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com