[7,8]
"Anh đụng trúng đầu ở đâu rồi phải không?"
Phi Nhung à. Cô đúng quả là ngốc mà, mềm mỏng không chịu lại cứ muốn khiêu khích giới hạn của anh ta làm gì không biết.
"Cẩn thận cái miệng nhỏ của cô."
Chỉ là vạ miệng thôi mà có cần nghiêm túc như vậy không?
Phải chạy thôi, trước khi anh ta nổi giận, tránh càng xa càng tốt. Con người anh ta, quả nhiên không biết nói đùa.
"Tôi ăn xong rồi."
Đôi chân nhanh nhẹn nhảy tọt lên giường. Kéo lấy chăn phủ kín cả người. Như vậy là an toàn rồi phải không?
Không khí căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Có thể nghe rõ từng nhịp đập nơi tim của đối phương. Anh ta định không về thật sao.
"Anh không định về à?"
"Tôi ở đâu làm gì còn phải báo cáo với cô sao?"
Nhưng nếu anh ta cứ ở lì nơi đây, làm sao cô trốn được. Hơn nữa, còn công việc của anh ta thì sao, anh ta cứ ở đây thế này, nhỡ không ngủ đủ giấc ngày mai công việc lại trễ nãi, như vậy không phải anh sẽ trách cô, mắng chửi cô làm lỡ việc tốt của anh sao?
Nhưng việc anh ta quyết định. Đâu đến lượt cô lên tiếng.
"Hay là anh qua giường nằm đi. Tôi ngủ sofa"
Cặp mắt đen nhánh nheo lại trầm ngâm nhìn cô. Xem ra cũng biết thân biết phận đó chứ.
"Được, cô qua đây đi."
Anh thật sự dành giường với cô sao. Anh có phải là đàn ông không vậy, đi dành giường với một bệnh nhân.
Thôi lỡ lời rồi đành chịu vậy, ai bảo cái miệng này lại không chịu an phận chi.
Phi Nhung, uất ức ôm lấy gối đi đến sofa.
Phi Nhung tự an ủi lấy mình, có chỗ ngủ đã là may lắm rồi, ngủ tạm hôm nay vậy.
Mặt trời đã lên cao, từng tia nắng đầu ngày rọi qua khung cửa sổ, thân hình bé nhỏ cựa quậy không muốn tỉnh giấc. Bất giác nhíu mày che đi ánh nắng ban mai. Cô đang nằm trên giường sao? Không phải hôm qua....
Xem ra anh ta cũng có chút lương tâm. Nhưng cô lại quá đỗi hiểu anh. Chỉ là anh ta sợ đồ chơi của mình hỏng đi mà thôi. Cô chết rồi anh ta lấy ai mà trả thù, lấy ai mà thỏa mãn, lấy ai mà sỉ nhục,...Có lẽ, ngày tháng anh ta ôn nhu như thế này cũng chẳng còn được bao lâu nữa.
Hôm nay, lại không thấy bóng dáng của anh ta đâu. Chắc là đến Nguyễn thị rồi. Anh ta đâu rảnh rỗi mà suốt ngày ở bên cô, cô là cái thá gì mà phải để anh bận tâm.
Ý nghĩ chạy trốn lại lần nữa nhảy chữ trong đầu cô. Nào ngờ vừa đi đến cửa đã có sẵn hai tên vệ sĩ cao to chờ đợi cô.
Mạnh Quỳnh đúng là cô tính không bằng anh tính.
Dù có chạy thoát được đi nữa, thì anh ta há chẳng có đủ ngàn cách tìm ra cô sao. Thế lực anh ta lớn thế nào ai cũng đều biết, còn cô chỉ là một con bé mười chín đôi mươi không nơi nương tựa, cô độc, lạc lỏng, dù có chạy thoát thì liệu cô có thể tự kiếm sống hay không?
Bóng lưng cô đơn, âm thầm lặng lẽ trở về giường bệnh.
Chạy không được nữa rồi...
Sức khỏe của cô chắc cũng không còn gì đáng ngại nữa, thôi thì xuất viện được rồi. Ở lại đây cũng chẳng khác nào nhà giam cả. Ít nhất ở biệt thự Nguyễn gia còn có vườn hoa cây cảnh, nơi này ngoài bốn bức tường ra thì chẳng có gì cả.
Về đến Nguyễn gia. Phi Nhung sửng người trố mắt nhìn người đang ngồi ở sofa.
Vừa mới ở bệnh viện về, không lẻ phải vào bệnh viện tiếp sao. Đúng là trêu người mà, biết vậy lúc nảy ở lại bệnh viện luôn, không phải đỡ tốn công hơn sao.
_______[8]_________
“Cô còn đứng trơ ra đó làm gì?”
Khí thế này đúng là bức người mà. Tuy có vẻ lớn tuổi nhưng người phụ nữ này lại mang khí chất vương giả nhà quyền quý. Thanh tao nhã nhặn mà uống từng ngụm trà, lời nói thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại áp bức lòng người. Bà với anh ta đúng là cùng một ruột. Không sai bà ta chính là Phương Nhã – mẹ Nguyễn Mạnh Quỳnh. Còn người ngồi bên cạnh bà ta không cần nói cũng biết, Cao Kì Hân.
Phi Nhung đi đến trước mặt bà ta, lễ phép cúi chào. Rồi ngồi xuống khoảng trống dưới sàn nhà.
“Phu nhân, bà có gì dạy bảo sao?”
“Từ bệnh viện về.”
Thừa biết còn hỏi làm gì. Không phải cho người theo dõi sao, không tại sao lại biết mọi cử chỉ hành động của cô mà đến đây.
Phi Nhung gật đầu nhìn bà ta.
Cô thừa biết bà ta lại muốn gì.
Đuổi cô đi chứ gì, cô không muốn sao? Muốn chứ!
Nhưng Nguyễn Mạnh Quỳnh nào có cho cô đi dễ dàng như thế. Mỗi lần cô nhận được tiền tính đi thì anh ta lại xuất hiện làm sao mà cô đi được đây.
“Cô có muốn bệnh viện trở thành nhà của cô không?”
Muốn đánh người thì đánh đi, bóng gió làm gì cho mệt. Nhưng bà ta thanh cao như thế, làm sao có thể đánh một đứa hèn mọn như cô được, bao năm qua cùng lắm là dùng lời lẽ, tiền bạc mà xúc phạm cô thôi. Đánh người không phải là việc của đàn bà Nguyễn gia có thể làm.
“Phu nhân nói đùa rồi, ai lại muốn bệnh viện trở thành nhà được.”
"Vậy cô nói tôi nghe xem, tôi cho cô bao nhiêu cơ hội, cô vẫn không chịu rời đi là sao. Cô chê tiền tôi cho cô ít sao. Mạnh Quỳnh nó cho cô bao nhiêu? Cô ra giá đi. Tôi cho gấp đôi.”
“Phu nhân anh ta là con trai bà, chắc bà cũng hiểu rõ anh ta hơn ai hết. Anh ta hận không thể giết chết tôi thì lấy đâu ra việc cho tôi tiền. Nhưng điều tôi không ngờ nhất, là một đứa con gái rẻ mạt như tôi lại khiến cho người nhà Nguyễn gia lao tâm phí sức đến như thế. Bà là sợ tôi nói ra bí mật của bà sao?”
“Phi Nhung lá gan của cô ngày càng lớn nhỉ. Một con đàn bà đê hèn, bị người ta chơi đùa đến rách nát mà có tư cách dạy dỗ tôi sao?”
“Bà nói ai rách nát? Tôi hay chính bà. Đừng tưởng tôi không biết gì về bà, Mạnh Quỳnh anh ta có thể hành hạ tôi, sỉ vả tôi là vì tôi thương cảm cho đứa con khờ khạo, ngu ngốc bị chính mẹ mình lừa dối mà thôi. Còn bà và cả cô ta hai người chẳng có tư cách gì sỉ nhục tôi cả, vì cả hai người đều là loại người bỉ ỏi, thủ đoạn, ác độc gấp trăm ngàn lần so với tôi nữa kìa.”
Phi Nhung từ tốn đứng dậy, đến sofa ngồi đối diện hai người họ. Chịu đựng hai người họ suốt hai năm cũng quá đủ rồi, ban đầu là cô nhu nhược để họ tùy tiện bắt nạt, nhưng suy cho cùng loại người này lấy tư cách gì bắt nạt cô. Nói cô đê hèn, thủ đoạn vậy cô nên nói họ là loại người gì đây?
Chỉ là không ngờ rằng Mạnh Quỳnh anh ta lại chạy về đây thật đúng lúc, vừa hay thấy một màn kịch của cô bày ra trước mắt. Ánh mắt anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cô biết vì nỗi đau mất cha, bao nhiều tình thương, sự kính trọng anh ta đều dồn hết lên người mẹ này.
Hôm nay, ở đây khiêu chiến với bà ta chính là cô đang khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của anh ta, cái chết của Tiểu Đình khiến anh chưa đủ hận cô sao, giờ đến cả mẹ anh ta cô cũng dám lớn tiếng xúc phạm.
Coi như cô thật sự chán sống rồi.
Mạnh Quỳnh lao đến túm lấy người Phi Nhung kéo cô đứng đến trước mặt mình.
“Bốp…Bốp”
Hai cái tát gián xuống như trời đánh trên mặt cô, không tự chủ được, Phi Nhung ngã nhào xuống sàn ôm mặt che chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com