Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Băng giá rít qua khe núi, lớp sương mù quấn quýt quanh người, khiến mọi chuyển động như bị che khuất. Kha Dao và Phong Lạc đứng giữa trung tâm Băng Vực, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực của cô hòa cùng ánh sáng băng lạnh lóe lên từ kiếm Phong Lạc, tạo ra một hào quang rực rỡ và uy nghiêm.

– Chúng ở đâu? – Kha Dao hỏi, tay siết chặt dao găm, ánh mắt quét khắp khu vực.

Phong Lạc lướt nhanh về phía trước, từng bước nhẹ như không chạm đất, ánh mắt dõi theo từng rung động trong không gian:

– Ở phía Bắc, nơi băng dày nhất... chúng đã tập trung tại khe núi. Ta cảm nhận được tà khí mạnh mẽ, nhưng chưa chắc là toàn bộ.

Kha Dao gật nhẹ, từng bước tiến tới, bàn tay chạm vào mặt đất, cảm nhận luồng huyết mạch phong ấn còn sót lại. Từng nhát dao, từng nhát kiếm phối hợp, tạo nên những luồng năng lượng quét sạch sương mù và ánh sáng tà.

Một tiếng gầm vang vọng khắp khe núi. Yêu linh cấp trung xuất hiện, thân hình cao lớn, lông đen, đôi mắt đỏ rực, toàn thân phát ra khí sát mạnh mẽ. Nó lao tới, tốc độ nhanh hơn mọi sinh vật Kha Dao từng gặp.

– Hãy hợp lực! – Kha Dao hét lên, ánh Nguyệt Ấn lóe sáng, rực đỏ cả khe núi.

Phong Lạc nhảy lên, kiếm chém ngang không khí, tạo ra một vệt băng lạnh sắc bén. Hai luồng năng lượng – đỏ rực và băng lạnh – hòa làm một, bao trùm yêu linh. Sinh vật gầm lên, bị áp lực kết hợp của hai người đẩy lùi.

Kha Dao nhảy lên, đập dao găm xuống, cảm nhận từng luồng tà khí dồn về trung tâm, tìm kiếm manh mối huyết mạch phong ấn. Đó là dấu tích tinh tế, chỉ người với khả năng sắc bén như cô mới nhận ra: những vệt máu còn sót lại, từng mảnh lông yêu linh và tàn dư huyết mạch kết hợp tạo thành một bản đồ vô hình.

– Ta tìm thấy... – Kha Dao thì thầm, ánh mắt đỏ rực. – Huyết mạch này... đã bị phong ấn lâu năm... nhưng sức mạnh vẫn tồn tại.

Phong Lạc nhảy xuống, kiếm chém lia lịa, chia cắt các sinh vật còn sót lại. Từng cú chém như cắt xuyên không gian, tạo ra những vệt băng dài trên băng giá.

– Nơi đây... tà khí dày đặc, nhưng chúng ta có thể theo dõi huyết mạch này đến tận trung tâm Băng Vực, nơi nó bắt đầu bị phong ấn. – Kha Dao nói, giọng lạnh lùng nhưng chắc chắn.

Các yêu linh cuối cùng gầm lên, lao vào cùng lúc, nhưng nhịp phối hợp giữa Nguyệt Ấn đỏ rực và Băng Huyết Kiếm Quyết của Phong Lạc tạo nên áp lực kinh hoàng. Chúng bị tiêu diệt từng con, không còn nơi ẩn nấp. Máu và băng hòa lẫn, tạo ra ánh sáng đỏ và xanh lạnh rực rỡ giữa Băng Vực.

Sau khi tiêu diệt xong, Kha Dao cúi xuống, đặt tay lên những dấu vết còn sót lại: từng vệt máu, từng mảnh lông, từng mảnh băng dính huyết mạch. Ánh Nguyệt Ấn đỏ rực phản chiếu, hé lộ một đường dẫn tinh vi lên phía Bắc – trung tâm Băng Vực, nơi huyết mạch phong ấn mạnh nhất đang ẩn mình.

– Ta chưa bao giờ thấy huyết mạch phong ấn dày đặc như thế này... – Kha Dao thì thầm. – Nếu giải được, ta có thể theo dấu đến nơi có sức mạnh mà ngay cả ta cũng chưa từng thấy.

Phong Lạc quan sát, ánh mắt sáng rực:

– Nếu ngươi đồng ý, chúng ta sẽ tiến lên trung tâm. Còn nơi này, ta đã dọn sạch yêu linh, dân làng sẽ an toàn.

Kha Dao gật nhẹ, thu Nguyệt Ấn lại:

– Tốt. Nhưng hãy nhớ, hành trình phía trước không đơn giản. Mỗi bước đi, mỗi sinh vật, mỗi dấu vết huyết mạch đều có thể là bẫy hoặc mưu kế.

Hai người đứng trên băng giá, gió lạnh thổi, sương mù xoáy quanh. Ánh sáng đỏ rực và băng lạnh vẫn lan tỏa, báo hiệu bước ngoặt mới trong hành trình trừ yêu và giải mã huyết mạch phong ấn. Đây là lần đầu tiên Kha Dao và đồng hành mới phối hợp chiến đấu trực tiếp, tạo nên sức mạnh song hành – vừa uy nghi, vừa nguy hiểm.

Họ bước đi về phía Bắc, từng bước chắc chắn, chuẩn bị đối mặt những sinh vật mạnh hơn, những manh mối huyết mạch sâu hơn, và những thử thách định mệnh trong Băng Vực. Hành trình mới đã thực sự bắt đầu.

Băng Vực mở rộng trước mắt, núi cao phủ tuyết trắng, từng lớp băng mỏng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Sương mù dày đặc, gió lạnh thổi rít qua các khe đá, tiếng gió hòa cùng âm thanh khe núi tạo cảm giác cô độc đến tê người. Kha Dao bước đi, Nguyệt Ấn đỏ rực soi sáng từng bước chân, phản chiếu lên băng tuyết, khiến mọi bóng tối như tan biến dưới ánh sáng ma mị.

Phong Lạc đi bên cạnh, kiếm lướt trên không, từng nhát chém lạnh lùng cắt xuyên lớp sương mù. Hai người đi qua những khe núi hẹp, mỗi bước đều phải cẩn trọng, vì bất cứ dấu hiệu bất thường nào cũng có thể là yêu linh ẩn nấp.

– Ta cảm nhận... trung tâm băng cực có sự tồn tại huyết mạch phong ấn cực mạnh. – Kha Dao nói, ánh mắt đỏ rực quét khắp không gian.

– Nếu đúng như ngươi nói, nơi đó không chỉ có yêu linh, mà còn có những mưu kế đã được sắp đặt từ lâu. Ta sẵn sàng hỗ trợ. – Phong Lạc đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán.

Càng tiến sâu, không khí càng đặc quánh, từng rung động mờ nhạt của huyết mạch phong ấn len lỏi qua băng tuyết. Một tiếng gầm vang lên, băng giá rung chuyển, từ phía Bắc xuất hiện yêu linh cấp cao, thân hình khổng lồ, lớp băng dày phủ toàn thân, ánh mắt đỏ rực, tỏa ra sát khí áp chế không gian.

– Chuẩn bị! – Kha Dao hét lên, Nguyệt Ấn lóe sáng, ánh đỏ chiếu xuyên qua lớp băng dày.

Phong Lạc nhảy lên, kiếm vung ra, tạo ra những vệt băng sắc lạnh, kết hợp với ánh đỏ rực của Kha Dao, áp lực khống chế yêu linh. Sinh vật gầm lên, lao tới, nhưng nhịp phối hợp uyển chuyển của hai người khiến từng bước tiến của nó bị chặn lại.

– Ta sẽ giải phong ấn huyết mạch, nhưng cần ngươi hỗ trợ. – Kha Dao nói, tay đặt lên vết tích trên băng, cảm nhận từng rung động, từng nhịp chảy của năng lượng phong ấn.

Phong Lạc gật đầu, kiếm vung theo nhịp, tạo ra một luồng băng khí ổn định, bảo vệ Kha Dao khỏi phản ứng bất thường từ huyết mạch. Cả hai tập trung hoàn toàn, phối hợp nhịp nhàng: ánh Nguyệt Ấn đỏ rực + băng khí lạnh lẽo, tạo thành sức ép khống chế yêu linh, đồng thời mở lớp phong ấn.

Từng vệt máu đóng băng dưới lớp băng dày bắt đầu tan ra, lộ dấu tích tinh tế của huyết mạch. Ánh sáng ma mị lan tỏa, dẫn đường đến trung tâm Băng Vực, nơi một nguồn năng lượng hùng mạnh đang chờ.

– Đây là... – Kha Dao thầm thì, ánh mắt lóe sáng. – Sức mạnh chưa từng thấy... ai đó đang rèn luyện nơi đây.

Yêu linh cấp cao gầm lên, lao vào, nhưng từng nhát kiếm của Phong Lạc, từng nhát dao găm của Kha Dao đều chặn đứng, dồn sinh vật vào thế bị khống chế. Ánh sáng đỏ và băng lạnh rực rỡ, như một trận đấu cân não, khiến không gian rung chuyển, báo hiệu bước ngoặt lớn sắp xảy ra.

Sau một hồi giao chiến, yêu linh cuối cùng gầm lên, tan biến thành khói băng đỏ yếu ớt. Kha Dao cúi xuống, chạm tay vào trung tâm huyết mạch phong ấn. Một luồng năng lượng mạnh mẽ, lạnh lẽo và đỏ rực, lan tỏa qua toàn bộ cơ thể cô.

– Sức mạnh này... có thể giải quyết rất nhiều yêu linh, nhưng cũng nguy hiểm nếu không cẩn thận... – cô thầm thì.

Phong Lạc đứng bên, quan sát, ánh mắt sáng rực:

– Nếu ngươi đồng ý, chúng ta sẽ tiếp tục khám phá huyết mạch phong ấn này, và tìm cách khai thác sức mạnh để trừ yêu toàn vùng.

Kha Dao gật đầu, thu Nguyệt Ấn lại, ánh mắt quyết đoán. Hai con người đứng giữa trung tâm Băng Vực, gió lạnh thổi qua, lớp băng lấp lánh phản chiếu ánh sáng đỏ và xanh, tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí vừa nguy hiểm, báo hiệu hành trình mới, đầy thử thách và manh mối huyết mạch, đang chờ họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com