Chương 126 Nữ vương công (女王攻)
"杀千刀的,我诅咒你古家所有人不得好死,我诅咒你们世世代代,所有的男人代代为奴,女的世世为娼,啊......"山当家全身鲜血淋漓,与山云缩在角落里,一边血红着双眼满含戾气的高声咒骂,一边全身的抵抗着蝶衣一鞭接一鞭子的鞭刑。"Giết ngàn đao, ta nguyền rủa tất cả người của Cổ gia ngươi sẽ chết không yên, ta nguyền rủa đời đời kiếp kiếp các ngươi, tất cả nam nhân đời đời làm nô bộc, nữ đời đời kiếp kiếp làm kỹ nữ, a..." Sơn đương gia toàn thân máu tươi đầm đìa, cùng Sơn Vân rúc vào một xó, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ thù địch vừa cao giọng nguyền rủa, toàn thân vừa chịu đựng roi hình của Điệp Y.
蝶衣全身杀气尽显,冷酷无比的道:"你没那个命看到那天。"边说边手中鞭子快速的向山家的两人招呼着,夹带着凌厉的气势和欲至对方于死地的狠辣。Điệp Y toàn thân lộ ra sát khí, vô cùng lãnh khốc nói: "Ngươi không có mạng để xem ngày đó" Vừa nói roi trong tay vừa mau chóng nhằm về phía cha con Sơn gia mà hỏi thăm, lẫn trong đó mang theo khí thế mãnh liệt và thủ đoạn tàn độc dồn đối phương vào chỗ chết.
血肉在空气中飞舞,嚎叫一声声变弱,呼呼的风声在夜空中吹拂着,无声的鞭打声应和着越来越低的惨叫,让这夜色平添了无数的阴森。Máu thịt bay nhảy trong không khí, tiếng kêu gào ngày một yếu dần, tiếng gió vù vù thổi trong đêm tối, tiếng roi lặng lẽ ứng với tiếng kêu thảm ngày càng thấp, thêm vào sắc đêm yên tĩnh vô số âm u.
"蝶衣,等一下。"山家两人正被蝶衣打得进气多,出气少的时候,一声阻止声传来,在空中舞动的鞭子被一人抓在了手中。"Điệp Y, đợi chút." Hai người Sơn gia đang lúc bị Điệp Y đánh tới có thở vào, không có thở ra, một tiếng ngăn cản vang lên, cái roi đang vũ động trong không trung bị nắm chặt trong tay một người.
蝶衣冷冷的转头看向身边赶来的古皓然,古皓然先是担忧的看了看蝶衣,然后朝被鞭打的两人看了一眼后,不由惊讶的睁大了眼,微微皱眉道:"山当家和山云。" Điệp Y lạnh lùng quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên vừa đuổi tới bên cạnh, Cổ Hạo Nhiên trước là lo lắng nhìn Điệp Y, sau đó nhìn sang hai người bị roi đánh, bất giác kinh ngạc trừng to mắt hơi chau mày nói: "Sơn đương gia và Sơn Vân."
蝶衣冷冷的点了点头,古皓然不由挑了挑眉,这里发生的一切他并不知情,不过是在与谢靳谈妥之后,见四下都没有蝶衣的身影,这按照一路上人的指引找过来,没想到蝶衣居然送了他一份大礼。Điệp Y lạnh lùng gật đầu, Cổ Hạo Nhiên bất giác nhướng mày, mọi thứ xảy ra ở đây hắn cũng không biết, chẳng qua sau khi bàn bạc với Tạ Cận xong, nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng Điệp Y đâu, dựa theo chỉ dẫn của người trên đường mà tới đây, không ngờ Điệp Y lại tặng cho hắn một phần đại lễ.
"古皓然,你给老子等着,十八年后老子又是一条好汉,你给我等着,绝对不会让你们好过,绝对不会。"山当家昏昏迷迷中见到来人逝皓然,顿时一腔怒气全朝古皓然发去。"Cổ Hạo Nhiên, ngươi đợi đó cho lão tử, mười tám năm sau lão tử lại là một hảo hán, ngươi đợi đấy cho ta, tuyệt đối sẽ không để các ngươi được yên, tuyệt đối sẽ không." Sơn đương gia mơ mơ màng màng thấy người tới là Cổ Hạo Nhiên, liền tức giận quay sang Cổ Hạo Nhiên phát tiết.
古皓然深思了一下根本不与这山家最高势力的两个人说话,直接朝身后跟来的行道:"把他们带下去,别死了就行,我留着还有用。"行答应了一声招呼两个一直跟在暗处的月堂中人,把山当家和山云带了下去。Cổ Hạo Nhiên trầm tư một lúc căn bản không nói chuyện với hai người có quyền lực tối cao của Sơn gia, trực tiếp quay về sau nói với Hành: "Giải chúng đi, đừng để chết là được, ta để lại còn việc dùng đến" Hành đáp một tiếng gọi hai người của Nguyệt đường luôn nấp trong bóng tối tới giải Sơn đương gia và Sơn Vân lui xuống."
古皓然见两个人被带了下去,当下转过头拉着蝶衣的手笑道:"怎么会发现他们的?这可是帮了我的大忙了,你真是越来越能耐了,在这么下去我可拍马都追不上了。" Cổ Hạo Nhiên thấy hai người bị giải đi, sau đó quay đầu kéo lấy tay Điệp Y nói: "Làm thế nào mà phát hiện ra họ? Lần này giúp ta một việc lớn, nàng thật là ngày càng có bản lĩnh rồi, cứ như vậy ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp."
蝶衣听着还没有说话,旁边的红净笑眯眯的道:"现在也追不上啊,这天下谁不知道主子比少爷强多了。"边说边捂着嘴的笑。Điệp Y nghe vậy vẫn không nói gì, Hồng Tịnh bên cạnh cười híp mắt: "Bây giờ cũng không đuổi kịp, trong thiên hạ ai không biết chủ tử so với thiếu gia còn mạnh hơn nhiều" Vừa nói vừa che miệng cười.
古皓然本来见了谢靳之后心情就比较好,一些本来还有所担心,和不知道给怎么处理放手的,说是小事情其实也可以动乱全局的大事情,都有了落处和接手的人,这让愁了这么多天的古皓然心情打好。Cổ Hạo Nhiên vốn sau khi gặp Tạ Cận tâm tình tương đối tốt, mọi chuyện vốn còn lo lắng, và không biết xử lý thế nào, nói là chuyện nhỏ nhưng kỳ thật cũng có thể là chuyện lớn ảnh hưởng tới đại cục, đã có người tiếp nhận, điều này khiến tâm tình lo lắng bao ngày qua của Cổ Hạo Nhiên trở nên tốt lên.
现在见居然又捉住了山家老少当家,一直沉重的心情无疑更好,着另一件事情也好解决了,听红净这么一说不由瞪了红净一眼,拉过蝶衣就往外赚边道:"再怎么强悍也是我老婆,也只会帮着我,你小子少给我挑拨离间,当心我把你调到幽州赈灾去。" Bây giờ lại bắt được già trẻ đương gia của Sơn gia, tâm tình nặng nề không nghi ngờ gì càng trở nên tốt hơn nữa, những chuyện khác cũng dễ giải quyết, nghe Hồng Tịnh nói vậy bất giác trừng Hồng Tịnh một cái, kéo Điệp Y đi ra ngoài: "Dù cường hãn thế nào đi nữa cũng là vợ ta, cũng chỉ là giúp ta, tiểu tử ngươi bớt khiêu khích ly gián cho ta, cẩn thận ta điều ngươi tới U châu để cứu tế."
红净笑容满面的道:"我可只跟着主子,主子不发话我才不听少爷的,呵呵,我还有事情我要先走了。"边说边直接就给溜了,蝶衣本来就是向着古皓然的,若真的叫他去幽州赈灾,那个荒凉的地方岂不是让自己皮都要脱一层,还是走为上策。Hồng Tịnh tươi cười nói: "Ta chỉ theo chủ tử, chủ tử không lên tiếng ta mới không nghe theo thiếu gia, hờ hờ, ta còn có việc ta đi trước đây." Vừa nói vừa chuồn đi mất, Điệp Y vốn nghiêng về Cổ Hạo Nhiên, nếu thật sự kêu hắn đi U châu cứu tế, nơi hoang vu đó há không phải kêu mình đi lột một lớp da sao, vẫn là tẩu vi thượng sách.
古皓然见红净溜了,不由对天翻了几个白眼,转头拥抱着蝶衣在怀里,撒娇一般的道:"蝶衣,红净欺负人,他们都欺负我,你还不为我说话。" Cổ Hạo Nhiên thấy Hồng Tịnh chuồn đi, bất giác nhìn lên trời trợn mắt vài cái, quay đầu ôm Điệp Y vào lòng, nũng nịu nói: "Điệp Y, Hồng Tịnh bắt nạt người ta, bọn họ đều bắt nạt ta, nàng còn không nói giúp ta."
蝶衣什么话也没有说,单手一伸拉下古皓然的头颅,红唇直接印上了古皓然的双唇,辗转吮吸,悱恻,用行动在述说着自己的情谊,和自己对古皓然的支持。Điệp Y không nói gì, một tay kéo đầu Cổ Hạo Nhiên ra, đôi môi đỏ hồng in lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên, liên tục cắn mút, đau đớn, dùng hành động nói lên tình ý của mình, và ủng hộ Cổ Hạo Nhiên.
古皓然欣喜之极的勾住自己口内纵横驰骋的丁香小舌,伸手扣住蝶衣的后脑,愉悦的加深了这个吻。Cổ Hạo Nhiên rất vui đưa chiếc lưỡi đinh hương của mình tung hoành lướt qua lướt lại trong khoang miệng, đưa tay giữ chặt đầu của Điệp Y, vui vẻ hôn càng sâu hơn.
月光静静的洒下来,寂静的地面上,只剩下两道纠缠在一起的身影,披洒着白光,犹如画中一般引人遐想。Ánh trăng tĩnh lặng chiếu rọi, mặt đất im lìm, chỉ còn lại hai chiếc bóng đang quấn vào nhau, phủ lên ánh sáng trắng, giống như trong một bức tranh khiến người ta mơ màng.
唯美温馨的时光是短暂的,正当两人难分难舍的时候,天空一道影子飞落,一月堂的信鸽落在了蝶衣的肩膀上,被打断好事的古皓然,狠狠地瞪着这不知道带来了什么消息的鸽子,满目都是愠怒,狠狠地道:"你最好给我带来的是重要的消息,否则,我把你拔光毛炖了吃。" Thời gian đẹp đẽ ấm áp thường ngắn ngủi, đang lúc hai người khó mà tách ra, trên bầu trời một chiếc bóng đáp xuống, bồ câu đưa thư của Nguyệt đường đậu trên vai Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên bị gián đoạn chuyện tốt, giận dữ trừng mắt nhìn con bồ câu không biết mang tới tin tức gì, trong mắt đều là phẫn nộ, giận dữ nói: "Ngươi tốt nhất là mang tới tin tức quan trọng cho ta, bằng không, ta sẽ vặt trụi lông ngươi đem hầm lên ăn."
蝶衣一边解开信鸽的信囊,一边嘴酱起淡淡的一抹笑意,这些日子两人忙的脚不沾地,面对着这么多的难民和伤员,没有那个时间也没有那个心力,现在终于一切都要好一点,才表述了一下双方的感情交流,就被这不识趣的信鸽打断,难怪古皓然要发飙。Điệp Y vừa mở thư của chim bồ câu, khóe miệng vừa lộ ra nụ cười nhàn nhạt, những ngày này cả hai đều bận tới chân không chạm đất, đối mặt với nhiều nạn dân và người bị thương như vậy, không có thời gian cũng không có tâm tình, bây giờ cuối cùng mọi thứ đều ổn hơn đôi chút, mới biểu hiện chút tình cảm của đôi bên, lại bị chim bồ câu không hiểu chuyện này làm gián đoạn, khó trách Cổ Hạo Nhiên muốn phát tiết.
"影束开仗了,哈哈,来的可真快呀。"古皓然与蝶衣借着月光的照耀看了一眼后,古皓然顿时面露笑意来。"Ảnh Thúc khai chiến rồi, ha ha, đến thật nhanh." Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mượn ánh trăng nhìn qua một lượt, vẻ mặt Cổ Hạo Nhiên liền lộ ra ý cười.
蝶衣淡淡的扫视着信上的内容,蜀王正式反叛,开战的借口也有,不过显然不怎么站得住脚,现在正被明皇压着打呢,这影束乱了,明皇等没有借口也没有能力,在圣天这么艰难的时候趁虚而入了,这无疑逝皓然等在影束的原本的设计,逼迫蜀王加速造反,才能配合圣天这边的时间,要不然明皇怎么会不来,他这就任着蜀王呢。Điệp Y nhàn nhạt quét mắt nhìn nội dung trên thư, Thục vương chính thức tạo phản, cớ để khai chiến cũng có, nhưng rõ ràng không thể đứng vững, bây giờ đang bị Minh Hoàng bức đánh, Ảnh Thúc này loạn rồi, bọn Minh Hoàng không có cớ cũng không có năng lực, nhân lúc Thánh Thiên gian nan mà thâm nhập, không nghi ngờ gì kế hoạch ban đầu của bọn Cổ Hạo Nhiên ở Ảnh Thúc, bức Thục vương mau chóng tạo phản, mới có thể kịp với thời gian của Thánh Thiên bên này, nếu không sao Minh Hoàng không tới, hắn như vậy là đang để mặc Thục vương.
"小叔结束在影束的出使任务,与冬楚君和爹娘等一起返回圣天,呵呵,果然料想的没错,影束一开战小叔就会回来,这不大摇大摆的公开回圣天了么。"古皓然接着看下去,就见着这条好消息。"Tiểu thúc đã kết thúc nhiệm vụ đi sứ ở Ảnh Thúc, cùng Đông Sở Quân và cha mẹ bọn họ cùng nhau về lại Thánh Thiên, hờ hờ, quả nhiên đoán không sai, Ảnh Thúc vừa khai chiến tiểu thúc liền trở về, đây không phải là đường đường chính chính công khai trở về Thánh Thiên sao." Cổ Hạo Nhiên xem tiếp, thấy tin tức tốt này.
蝶衣和古皓然是早就算到这点的,所以也没有多大的惊喜,不过有这消息传来,也算放下了心中的一桩心事。Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên sớm đã tính tới điểm này, cho nên cũng không vui mừng là mấy, chẳng qua có tin tức này truyền tới, cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng.
"咦,这冬楚君还是个人物,在小叔的眼皮子底下居然还让他溜了,这人还真不是个简单的对手,居然连小叔都没有把他捉住。"古皓然见上书的第三条消息,不由眉头微微皱了起来。与古离一同返回圣天王朝,是对冬楚君下手最好的时机,而古离居然失手了,这不知道是该说冬楚君能耐太大了,还是说古离手段低了。"Ấy, Đông Sở Quân này cũng là một nhân vật, dưới con mắt của tiểu thúc mà còn để hắn chuồn mất, người này đúng thật không phải là một đối thủ đơn giản, đến cả tiểu thúc cũng không nắm bắt được hắn." Cổ Hạo Nhiên nhìn lên trên thấy tin tức thứ ba, bất giác đầu mày khẽ chau lại. Cùng Cổ Ly trở về Thánh Thiên vương triều, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay với Đông Sở Quân, mà Cổ Ly lại để vụt mất, chuyện này không biết nên nói Đông Sở Quân có bản lĩnh quá lớn, hay nói Cổ Ly thủ đoạn quá kém.
"是我放走的。"蝶衣冷冷的回道。"Là ta thả hắn đi." Điệp Y lạnh lùng trả lời.
古皓然微微一愣重复道:"你放走的?难道......难道这就是你与冬楚君的交易?"古皓然先是一惊,不过紧接着就想起蝶衣曾经与冬楚君有过合作,虽然不知道内容是什么,不过听蝶衣这么一说,立时就想到了那里去。Cổ Hạo Nhiên hơi ngẩn ra lặp lại lời nói: "Nàng thả hắn đi? Lẽ nào...lẽ nào đây là giao dịch giữa nàng và Đông Sở Quân?" Cổ Hạo Nhiên trước là kinh ngạc, nhưng mà liền nhớ ra Điệp Y đã từng hợp tác với Đông Sở Quân, tuy không biết nội dung là gì, nhưng nghe Điệp Y nói vậy, lập tức nhớ tới chuyện đó.
蝶衣淡淡的点了点头道:"他帮我牵制右相和得到墨蚣,我就帮他逃走一次。" Điệp Y nhàn nhạt gật đầu: "Hắn giúp ta khống chế Hữu tướng và có được Mặc Công, ta giúp hắn trốn thoát một lần."
那日斗牛之前蝶衣找到冬楚君,双方商谈的就是以冬楚君的名义带蝶衣进场,然后在古家寻找证据的时候,尽力牵制住右相的势力,这也是为什么古皓然下里郡找蜀王的时候,一切进行的那么顺利,因为有冬楚君这个对右相知之甚深的人在搅乱着右相的视犀让右相分不出神和心思来考虑其他的事情,这才让蜀王没有一点准备被古皓然得了手,这应该算是一句老话中说的,最好的朋友一旦翻脸,可能就是你最厉害的敌人。Ngày đó trước khi đấu bò Điệp Y tìm tới Đông Sở Quân, đôi bên thương lượng chính là lấy danh nghĩa Đông Sở Quân đem Điệp Y vào trường thi đấu, sau đó khi Cổ gia tìm chứng cứ, cố gắng khống chế thế lực của Hữu tướng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cổ Hạo Nhiên đi Lí quận tìm Thục vương, mọi thứ đều được tiến hành thuận lợi như vậy, vì có một người am hiểu Hữu tướng như Đông Sở Quân đánh lạc hướng chú ý của Hữu tướng khiến hắn phân tâm suy nghĩ tới chuyện khác, điều này mới khiến Thục vương không chút phòng bị mà bị Cổ Hạo Nhiên bắt được thóp, có thể dùng một câu nói xưa để nói, bằng hữu tốt nhất một khi trở mặt, có thể chính là kẻ địch lợi hại nhất của bạn.
而另一个要求就是右相手中既然有墨蚣的解药,那么肯定就有墨蚣这个毒药,得到墨蚣就是这第二个要求。Còn một yêu cầu khác chính là trong tay Hữu tướng có thuốc giải Mặc công, vậy thì nhất định cũng có thuốc độc Mặc Công, có được Mặc Công chính là yêu cầu thứ hai.
相对蝶衣的回报就是帮他的忙救他一次,冬楚君是个很有头脑的人,知道既然这次收拾不了古家,那么以后绝对就是龙入深海想对付就难了,而且保不准会来对付他,古家的势力他清楚,有蝶衣这个月堂之主答应救他一次,他绝对是稳赚不赔的生意,凭他的心思,能疏忽一次已经是相当不容易的事情,绝对不会有第二次,所以这叫有备无患。Ngược lại Điệp Y đáp trả bằng việc giúp cứu hắn một lần, Đông Sở Quân là người rất có đầu óc, biết lần này thu thập Cổ gia không được, thì sau này tuyệt đối là rồng lặn xuống biển sâu càng khó đối phó hơn, vả lại không chừng còn quay lại đối phó hắn, thế lực Cổ gia hắn rất rõ, có Điệp Y chủ của Nguyệt đường đồng ý cứu hắn một lần, mối làm ăn này hắn tuyệt đối không lỗ vốn, dựa vào tâm tư của hắn, có thể sơ sót một lần đã là chuyện tương đối không dễ, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, cho nên đây gọi là có chuẩn bị thì không sợ gặp nạn.
古皓然听蝶衣缓缓地解释来,当下沉吟了一下后,突然嘴角含笑的在蝶衣脸上很响的亲了一口,笑着道:"你和小叔联合好了的是不是?这一来他人情念头的全部还清了,以后那就是看谁本事大了。" Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y chậm rãi giải thích, sau đó trầm ngâm một lúc, đột nhiên khóe miệng mang theo ý cười hôn lên mặt Điệp Y một cái rõ kêu, cười nói: "Nàng và tiểu thúc liên lạc xong với nhau rồi phải không? Lần này trả hết nhân tình cho hắn rồi, sau này thì xem ai có bản lĩnh hơn thôi."
蝶衣见古皓然只一转念就猜测了出来,不由嘴酱起一抹冷酷的笑容,古离是个老奸巨滑的,在去里郡救古皓然之前就来找到她,把她和冬楚君的交易大概的猜测了出来,蝶衣见古离既然猜测了出来,这通力合作也就不是什么难事,对付敌人一项不要太讲究正大光明,而蝶衣和古离显然都不是这种人,所以两人一拍即合的暗中进行着一切。Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên chỉ trong nháy mắt đã đoán ra, bất giác khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười lãnh khốc, Cổ Ly là lão gian thần quỷ quỵt, trước khi tới Lí quận cứu Cổ Hạo Nhiên đã tìm tới nàng, đem giao dịch giữa nàng và Đông Sở Quân đại khái đã đoán ra, Điệp Y thấy Cổ Ly đã đoán ra, chuyện hợp tác này cũng không có gì khó khăn, đối phó với kẻ địch đừng quá chú ý tới quang minh chính đại, mà Điệp Y và Cổ Ly rõ ràng đều không phải là loại người này, cho nên hai người đã âm thầm sắp xếp mọi việc.
古皓然见蝶衣默认,不由有时好笑有时可惜的道:"这一次让他跑了,下一次不知道要什么时候此抓得住他,这个人狡猾的不是一般,还好,这次我手中有了他爹和他弟弟,虽然这个人内心是痛恨山家的,不过,要拿他老爹和家人在光天化日之下逼迫他,他还想做回圣天的君妃,这罪名他可担当不起,迟早要他在在我们手上。" Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y mặc nhận, bất giác có chút buồn cười có chút đáng tiếc nói: "Lần này để hắn chạy rồi, lần sau không biết phải tới khi nào mới bắt được hắn, người này giảo hoạt không phải tầm thường, may mà, lần này trong tay ta còn có cha và đệ đệ của hắn, tuy trong lòng người này thống hận Sơn gia, nhưng, lấy cha và người nhà của hắn giữa thanh thiên bạch nhật mà bức hắn, hắn còn muốn về lại Thánh Thiên làm quân phi, tội danh này hắn gánh cũng không gánh nổi, sớm muộn hắn cũng nằm trong tay chúng ta."
蝶衣在古皓然让行带走山家两父子的时候,就猜测到古皓然是想牵制冬楚君之用,现在看来果然没错,不由淡淡的道:"我有他的踪迹,想从我手心逃脱,不是那么容易的事情。" Điệp Y vào lúc Cổ Hạo Nhiên cho Hành mang hai cha con Sơn gia đi, thì đã đoán được Cổ Hạo Nhiên dùng để khống chế Đông Sở Quân, bây giờ xem ra quả nhiên không sai, bất giác nhàn nhạt nói: "Ta có tung tích của hắn, muốn chạy thoát trong tay ta, không phải là chuyện dễ dàng như vậy."
古皓然顿时挑眉看着蝶衣,半晌不由在蝶衣脸上亲了一下大笑起来,同时搂着她的双手更加用力的搂紧她的腰,把头从背后靠在了蝶衣的肩膀上笑着道:"道高一尺魔高一丈,这算不算是一山还比一山脯既然是你月堂的人把他从小叔手中救走的,岂会不知道他的踪迹,厉害,厉害,我的蝶衣真厉害。"说罢不由双手使劲,搂抱起蝶衣就转了几个圈。Cổ Hạo Nhiên liền nhướng mày nhìn Điệp Y, nửa buổi trời bất giác hôn lên má Điệp Y rồi phá lên cười, đồng thời đôi tay ôm nàng càng dùng lực siết chặt lấy eo nàng, đem đầu từ phía sau dựa lên vai nàng cười, nói: "Đạo cao một thước ma cao một trượng, đây có được xem là núi này cao núi khác cao hơn không dù là người của Nguyệt đường cứu hắn từ trong tay tiểu thúc, há không biết tung tích của hắn, lợi hại, lợi hại, Điệp Y của ta thật lợi hại." Nói xong đôi tay bất giác dùng sức, ôm lấy Điệp Y xoay mấy vòng.
蝶衣见古皓然极是高兴,不由微微摇了,这知道踪迹是一回事,抓住人又是另一回事,这古皓然实在高兴得有点离谱了,当下借着月光接着看还没有看完的消息,看着看着不由冷冷的笑了起来。Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên rất vui, bất giác khẽ lắc đầu, biết tung tích là một chuyện, bắt được người lại là một chuyện khác, Cổ Hạo Nhiên thật sự có chút vui mừng thái quá, sau đó mượn ánh trăng xem tiếp tin tức còn chưa xem xong, xem rồi xem bất giác cười lạnh.
"看把你开心的,小叔这个人也真是厉害,居然喂了右相墨蚣,以其人之道还治其人之身,这的确是小叔做得出来的事情,嘿嘿,看来我们还要感谢冬楚君一下了。"古皓然见蝶衣流露出冷酷的笑意,不由更加开心的笑了起来,情不自禁的低头又是一吻。"Nhìn ngươi vui mừng kìa, tiểu thúc cũng thật lợi hại, lại cho Hữu tướng ăn Mặc Công, gậy ông đập lưng ông, đây đích thực là chuyện tiểu thúc làm ra được, hây hây, xem ra chúng ta phải cảm tạ Đông Sở Quân rồi." Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y lộ ra nụ cười lãnh khốc, bất giác càng cười vui vẻ hơn, không kiềm được lại cúi xuống hôn một cái.
蝶衣淡淡的转头同样在古皓然脸上印下一吻,她高兴,是因为害古皓然的凶手被同样手法对付了回去,想着墨蚣发作时的厉害,想着右相害人不成反害己,蝶衣就觉得不笑出来实在对不起自己。Điệp Y nhẹ nhàng quay đầu để lại trên má Cổ Hạo Nhiên một dấu hôn, nàng vui, là vì hung thủ hại Cổ Hạo Nhiên bị cùng loại thủ đoạn đối phó, nhớ tới sự lợi hại khi Mặc Công phát tác, nghĩ Hữu tướng hại người không thành ngược lại hại mình, Điệp Y cảm thấy không cười thật sự là có lỗi với chính mình.
古皓然自然明白蝶衣的心里,蝶衣这个人冷情冷性,但是对他却炙热如火,让冬楚君的道墨蚣原来就是为以牙还牙,以眼还眼,这若不是把他放在了心底极深处,哪里会这么去算计一个人,非要得到比伤害自己还大的代价才能死亡,这就是蝶衣的报复,同时也就是对他的爱。Cổ Hạo Nhiên đương nhiên hiểu được trong lòng Điệp Y đang nghĩ gì, Điệp Y con người này lãnh tình lãnh tính, nhưng đối với hắn lại nóng bỏng như lửa, đòi Đông Sở Quân lấy được Mặc Công chính là ăn miếng trả miếng, đây nếu không phải đem hắn để nơi sâu thẳm nhất trong tim, thì sao có thể đi tính kế với một người, phải đòi được cái giá cao hơn so với làm tổn thương mình mới có thể đi chết, đây mới là sự báo thù của Điệp y, đồng thời cũng là tình yêu đối với hắn.
蝶衣见古皓然情动的用脸颊着自己的脸颊,那温暖的怀抱无声的流露着无尽的爱意,不由伸手握住了古皓然的手轻轻的抚摸着,古皓然轻轻的拥吻这蝶衣,突然双手一使劲抱起蝶衣飞快的离开了此地。Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên kích động dùng gò má cọ xát lên gò má mình, vòng ôm ấm áp đã lặng lẽ nói lên tình ý vô tận, bất giác đưa tay nắm chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên vuốt ve nhẹ nhàng, Cổ Hạo Nhiên nhẹ nhàng hôn Điệp Y, đột nhiên đôi tay dùng sức ốm Điệp Y chạy như bay rời khỏi nơi đây.
夜色正浓,整个黎洲已经被整理得很好了,没有人捣乱,没有人反抗,一切井然有序的进行着,祥和平静的与前些日子宛若隔世,本来有的还有那么一点半点的担心,在知道古皓然逝家人后,更把心放在了肚子里,一切都朝着最美好的大道走去,这夜很美,也让古皓然等放下了心。Sắc đêm đang nồng, toàn Lê châu đã được chỉnh lý rất tốt, không còn người làm loạn, không còn người phản kháng, mọi thứ đều tiến hành có trật tự, yên ổn thanh bình so với mấy ngày trước cách xa cả một kiếp, vốn còn có người có chút lo lắng, nhưng sau khi biết là người của Cổ gia, càng yên tâm hơn, mọi thứ đều đi trên con đường rộng mở mỹ miều, đêm nay rất đẹp, cũng khiến bọn Cổ Hạo Nhiên thả lỏng đôi chút.
"嗯。"抱着蝶衣飞快奔回屋内的古皓然,来不及把蝶衣放开,手就已经探了进去,同时侧过头情动的吻着蝶衣,压制了这么些日子的感情,在得到今晚这些好消息和努力有所成果后完全爆发出来。"Ừm" Cổ Hạo Nhiên ôm Điệp Y chạy như bay về phòng, còn chưa kịp bỏ Điệp Y ra, tay đã thăm dò vào trong, cùng lúc nghiêng đầu kích động hôn Điệp Y, tình cảm đè nén bao ngày, cho tới tối nay có được tin tức tốt đẹp và mọi cố gắng đã có kết quả nên mới hoàn toàn bùng phát.
一阵酥麻从胸前传来,蝶衣不由反手勾住了古皓然的脖子,激烈的吮吸着那灵活的舌头,古皓然一手按捏着蝶衣的胸前,一手直接朝下方滑去,所过之处,件件衣衫飘落地面。Một trận tê dại từ ngực truyền tới, Điệp Y bất giác trở tay bám chặt vào cổ Cổ Hạo Nhiên, kịch liệt mút lấy đầu lưỡi linh hoạt đó, Cổ Hạo Nhiên một tay bóp chặt trước ngực Điệp Y, một tay trượt xuống phía dưới, những nơi đi qua, từng lớp y phục bay xuống đất.
"啊。"古皓然被蝶衣突然狠狠地咬了一口,不由轻轻叫了出来,抬头见蝶衣满面绯红的看着自己,眼中的水雾渐渐的弥漫,不由坏笑一下,伸在蝶衣的手动作却越来越快,成功的听见蝶衣淡淡的声。"A" Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y đột nhiên cắn mạnh một cái, bất giác khẽ kêu lên, ngẩng đầu thấy Điệp Y vẻ mặt ửng hồng nhìn mình, màn sương mỏng dần dần phủ đầy trong mắt, bất giác cười xấu xa, động tác bàn tay đang trong người Điệp Y ngày càng nhanh, thành công nghe thấy Điệp Y nhàn nhạt kêu lên.
蝶衣那洁白的身子再从屋外照射进来的月光下,浮现出淡淡的,紧紧夹住古皓然手的双腿,修长结实的让人只凭一双腿,就能伸出无限的遐想,虽然还靠他们支撑整个身体,不过却明显的越来越多的,靠古皓然的手在支撑着她整个站立的身体。Cơ thể trắng muốt của Điệp Y lại được ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào, lộ ra vẻ nhàn nhạt, đôi chân đang kẹp chặt bàn tay Cổ Hạo Nhiên, chỉ dựa vào đôi chân thon dài, cũng đủ khiến người ta vô cùng liên tưởng, tuy vẫn còn đang dựa vào chúng để đỡ lấy cơ thể, nhưng rõ ràng ngày càng dựa vào cánh tay Cổ Hạo Nhiên mà đỡ lấy cả cơ thể của nàng.
古皓然只感觉手被蝶衣夹得越来越紧,不由低沉着声音在蝶衣耳边极煽情的道:"好美,蝶衣,分开,别夹这么紧,分开。"一边手指不停的在蝶衣的进出,捣乱,或轻或重的挑拨按捏着,另一只手则在蝶衣的胸前不停的抚摸着,对那两颗茱萸流连忘返,嘴上也没有空闲的在蝶衣的肩头,脖子,留下一个有一个吻痕。Cổ Hạo Nhiên chỉ cảm thấy bàn tay đang bị Điệp Y kẹp ngày càng chặt, thanh âm bất giác trầm thấp nói bên tai Điệp Y vô cùng kích tình: "Đẹp quá, Điệp Y, mở ra, đừng kẹp chặt như vậy, mở ra." Ngón tay không ngừng tiến vào cơ thể Điệp Y, khuấy động, hoặc nhẹ hoặc mạnh khiêu khích bóp nắn, một bàn tay khác lại không ngừng vuốt ve bầu ngực Điệp Y, lưu luyến với hai quả cherry, miệng cũng không rảnh rỗi mà lưu lại vô số dấu hôn trên vai, trên cổ Điệp Y.
蝶衣向后靠在古皓然的胸膛上,感觉到身后那异样高温的身体,那与自己铁的密不透风的身体,让他所有的反应都毫无保留的感觉到,可这该死的古皓然居然就这么挑逗着自己,硬是忍着。Điệp Y lui về sau dựa lên vòm ngực Cổ Hạo Nhiên, cảm giác được nhiệt độ cơ thể phía sau cao dị thường, dán chặt với cơ thể mình, khiến mọi phản ứng của hắn mình đều cảm giác không sót chút nào, tên Cổ Hạo Nhiên chết tiệt lại dám khiêu khích mình, phải cố nhịn.
"蝶衣,舒不舒服?说你要我,说你要我。"古皓然双唇贴在蝶衣的耳朵上,一边轻轻地喘息,一边不停地道,而那双手却动的越来越快,越来越变本加厉。"Điệp Y, có thoải mái không? Nói nàng muốn ta, nói nàng muốn ta." Đôi môi Cổ Hạo Nhiên dán chặt bên tai Điệp Y, vừa nhẹ nhàng thở gấp, vừa không ngừng nói, nhưng đôi tay động đậy ngày càng nhanh, ngày càng dùng sức.
蝶衣感觉到身下受到激烈的刺激,整个身体不由自主的往前躬下去,身后的古皓然也躬下身去,压在蝶衣的背上,坏笑着用腿飞开蝶衣紧紧夹在一起的双腿,坏心的不再做刚才那么激烈的动作,而是一圈一圈的按捏起来,描绘着它的形状,在那已经泛滥的地方,时不时重重的捏一下,按一下,引来蝶衣一瞬间的颤栗。Điệp Y cảm giác hạ thân đang bị kích thích mãnh liệt, cả cơ thể không tự chủ được mà gập về phía trước, Cổ Hạo Nhiên ở phía sau cũng gập người theo, dán lên lưng Điệp Y, cười xấu xa dùng chân tách đôi chân đang kẹp chặt của Điệp Y ra, xấu xa không cần tiếp tục động tác kịch liệt vừa nãy, mà là bóp nắn từng vòng từng vòng, vẻ theo hình dạng của nó, ở nơi đó đã rất ẩm ướt, thỉnh thoảng bóp mạnh một cái, ấn một cái, khiến Điệp Y trong nháy mắt run lên.
蝶衣听着古皓然的话语,不由嘴角缓缓的勾起一抹震撼人心的勾魂笑容,这小子是想她先就范,这是还没忘去影束京城的路途中,他浑身无力只有被自己抱着的份,现在这是想来翻身来了,既然想较量本市,拿她绝对也不输给他,虽然这事情何来较量之说,不过,天生不服输的脾气,和自己现在已经身无寸缕,而古皓然还一身整齐,这让她看着就来气。Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên nói, khóe miệng cong lên nụ cười câu hồn chấn động lòng người, tiểu tử này muốn nàng phải đi vào khuôn khổ trước, vẫn không quên chuyện trên đường đi tới kinh thành Ảnh Thúc, hắn toàn thân vô lực chỉ có thể bị mình ôm, bây giờ muốn trở mình, đã muốn so bản lĩnh, lấy nàng mà nói tuyệt đối cũng không thua hắn, tuy chuyện này sao có thể dùng tính toán mà nói, nhưng mà, bản tính không chịu thua, và mình bây giờ đã không một mảnh che thân, còn Cổ Hạo Nhiên vẫn một thân chỉnh tề, chuyện này khiến nàng nhìn thôi đã tức giận.
蝶衣转头对着在耳边说话的古皓然风情万种的一笑,古皓然从没见过蝶衣这样的媚态,不由微微一愣,蝶衣突然反手楼住古皓然的脖子,轻轻的在他的耳边对了一口气,古皓然顿时觉得全身一颤,本来就强行压抑的反映,更是如雨后春笋般澎湃起来。Điệp Y quay đầu sát với Cổ Hạo Nhiên cười phong tình vạn chủng, Cổ Hạo Nhiên trước giờ chưa từng thấy vẻ nũng nịu của Điệp Y như vậy, bất giác hơi ngẩn ra, Điệp Y đột nhiên trở tay bá cổ Cổ Hạo Nhiên, nhẹ nhàng phà hơi bên tai hắn, Cổ Hạo Nhiên liền cảm giác được toàn thân run rẩy, vốn là phản ứng cố gắng kiềm chế, mà giờ càng ồ ạc như nấm mọc sau mưa.
蝶衣脸上带着魅惑人心的笑容,缓缓扭动身体摆脱古皓然的控制,转身一使劲,把古皓然给直接推倒在,古皓然一挑眉快速撑起身子,却见蝶衣已经上得床来,一步跨在他的身上。Trên mặt Điệp Y mang theo nụ cười mê hoặc lòng người, chậm rãi trở mình thoát khỏi khống chế của Cổ Hạo Nhiên, xoay người dùng sức, đem Cổ Hạo Nhiên xô ngã, Cổ Hạo Nhiên nhướng mày mau chóng chống đỡ cơ thể, lại thấy Điệp Y đã lên được giường, một bước bò lên người hắn.
蝶衣看着眼前双臂撑起上半身的古皓然,三分邪气,四分勾引,三分冰冷的魅笑着伸了伸舌头了嘴唇,同时一腿跪在古皓然一边身侧,一腿站立着支起她的身形居高临下的注视着古皓然,眼神中闪动着看见猎物的兴奋和光芒。Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên dùng đôi tay chống nửa thân trên, ba phần tà khí, bốn phần câu dẫn, ba phần mê hoặc cười đưa đầu lưỡi liếm quanh viền môi, đồng thời một chân quỳ bên Cổ Hạo Nhiên, một chân chống đỡ cơ thể của nàng từ cao nhìn chằm chằm xuống Cổ Hạo Nhiên, trong ánh mắt thoáng lay động lộ vẻ hưng phấn như đang nhìn con mồi.
古皓然见蝶衣这么迷人的看着他,这样完全把自己的身体在他面前的方式,让他整个身体更加的热了起来,不由沙哑这声音道:"我的蝶衣,你知不知道你有多迷人,你这个样子有多勾人?"边说边放开支撑的双手倒在床铺上,一边满含的看着女王一般的蝶衣,一边伸出两只手就上下摸了上去。Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y mê người nhìn hắn như vậy, phương thức này hoàn toàn đem hết cơ thể mình bày ra trước mặt hắn, khiến cơ thể hắn càng thêm nóng hơn, bất giác khàn giọng nói: "Điệp Y của ta, nàng có biết nàng mê người thế nào không, dáng vẻ này của nàng câu dẫn người ta biết bao?" Vừa nói vừa buông đôi tay đang chống đỡ ngã xuống giường, vừa nhìn Điệp Y như nhìn nữ vương, vừa đưa hai bàn tay sờ trên dưới khắp người.
同时缩下身子一抬头就亲吻上蝶衣的胸口,含着那绯红的茱萸,不停吮吸的同时,舌尖一圈一圈极致的挑逗着,一只手抚摸着另一爆轻重不一的按捏着,恨不得一只手完全掌握,那白皙的皮肤上被古皓然捏的艳红一色。Đồng thời thu người lại ngẩng đầu hôn lên ngực Điệp Y, ngậm lấy quả cherry đỏ hồng đó, không ngừng mút lấy, đầu lưỡi lướt từng vòng từng vòng mà khiêu khích, một tay vuốt ve xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh, hận không thể dùng một tay nắm hêt, trên làn da trắng muốt bị Cổ Hạo Nhiên nắn tới đỏ ửng.
古皓然耳里听着蝶衣微微的声,嘴里更加的卖力,含住那茱萸就是狠命的一吸,顿时听见蝶衣一声急剧的喘气,伸手扣住了他的后脑,古皓然不由嘴里不停的展转吮吸,或轻或重的咬着,一边一只手挑逗着蝶衣的,一只手抚摸着蝶衣的下身,使尽浑身解数的撩拨着蝶衣。Cổ Hạo Nhiên nghe thanh âm nhẹ nhàng của Điệp Y, miệng càng dùng sức, ngậm chặt lấy quả cherry đó ra sức mút lấy, liền nghe thấy tiếng thở gấp của Điệp Y, đưa tay giữ chặt sau gáy hắn, Cổ Hạo Nhiên không ngừng mút, hoặc nhẹ hoặc mạnh cắn, một tay khiêu khích Điệp Y, một tay vuốt ve hạ thân Điệp Y, dùng hết kỹ xảo để khiêu khích Điệp Y.
蝶衣边喘气边邪笑着低声道:"勾人就对了。"说罢边一手推开古皓然的身子,边快速的从边上的衣衫中掏出匕首,放在嘴角爆一边伸出舌头轻轻的了匕首,一边风情万种的笑看着古皓然。Điệp Y vừa thở gấp vừa cười tà thấp giọng nói: "Dụ người thì đúng rồi." Nói xong một tay đẩy cơ thể Cổ Hạo Nhiên ra, vừa mau chóng từ y sam bên cạnh rút ra một chùy thủ, để trên khóe môi vừa đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua chùy thủ, vừa phong tình vạn chủng cười nhìn Cổ Hạo Nhiên.
古皓然哪里抵抗得住这么挑拨人的动作,身体一挺就想抱过蝶衣,蝶衣手快的用匕首抵住古皓然的脖子道:"慢点,这不过才刚开始。"边说边躬起身子,一手撑在古皓然的头侧,压迫感十足的对着古皓然一笑。Cổ Hạo Nhiên làm sao chịu nổi hành động khiêu khích này, cơ thể căng ra liền muốn ôm lấy Điệp Y, Điệp Y nhanh tay dùng chùy thủ kề lên cổ Cổ Hạo Nhiên: "Chậm chút, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu." Vừa nói vừa gập người, một tay giữ lấy đầu Cổ Hạo Nhiên, cảm giác áp bức nhìn Cổ Hạo Nhiên cười.
古皓然满眼的看着蝶衣,却被蝶衣按住不敢动弹,也不想动弹,只好就那么看着蝶衣流露出不满的神色。Ánh mắt Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y, lại bị Điệp Y ấn chặt không dám động đậy, cũng không muốn động đậy, chỉ còn biết nhìn Điệp Y như vậy lộ ra thần sắc bất mãn.
蝶衣低低的笑了起来,俯身在古皓然耳边道:"今天我就让你知道什么才是最销魂的滋味。"说罢在他耳边不轻不重的吹了口气,又激起古皓然一阵颤栗。Điệp Y thấp giọng cười, phủ người xuống thì thầm bên tai Cổ Hạo Nhiên: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là mùi vị tiêu hồn nhất." Nói xong không nhẹ không nặng phà một hơi bên tai hắn, lại kích thích Cổ Hạo Nhiên một trận run rẩy.
蝶衣不由轻轻的笑了起来,手中的匕首顺着古皓然的脖子划了下来,不轻不重刚好能够划破衣衫,同时也能够让古皓然感觉到冰冷的刀锋。Điệp Y bất giác nhẹ nhàng cười, chùy thủ trong tay thuận theo cổ Cổ Hạo Nhiên trượt xuống, không nhẹ không nặng vừa khéo có thể cắt rách y sam, đồng thời cũng khiến Cổ Hạo Nhiên cảm giác được lưỡi dao băng lạnh.
刀锋所过之处衣衫尽开,蝶衣看见古皓然的身子在感觉到刀锋的锐利下,轻轻的,不由邪笑着握着匕首,移动到胸膛上的两颗樱桃一般红艳的茱萸之上,轻轻的刮着那处的皮肤,古皓然顿时不停地起来,那种恐惧和完全陌生的感觉,让古皓然不由轻声了起来。Những nơi lưỡi dao đi qua y sam liền bị cởi ra, Điệp Y thấy cơ thể Cổ Hạo Nhiên cảm giác được sự sắc bén của lưỡi dao, khẽ khàng, cười tà siết chặt chùy thủ, di chuyển tới hai quả Cherry đỏ như hạt Anh Đào ở trước ngực, nhẹ nhàng cứa lên da thịt nơi đó, Cổ Hạo Nhiên liền không ngừng run lên, loại cảm giác sợ hãi và hoàn toàn xa lạ, khiến Cổ Hạo Nhiên bất giác trở nên nhẹ giọng.
蝶衣勾魂的双眼定定的注视着古皓然,手中的匕首蜿蜒而下,直接划开古皓然下身的衣服,那早已充分展现的地方,直接跳了出来显露在蝶衣的注视之下,蝶衣轻扬起嘴角,匕首一圈一圈的围绕着那男性的象征游动,这样冰冷的凶器,在全身最的地方游赚这样的感觉不是任何人都承受得起的,古皓然受不住刺激不由躬起了身子大声的起来。 Đôi mắt câu hồn của Điệp Y nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên, chùy thủ trong tay uyển chuyển đi xuống, trực tiếp cắt đứt y phục bên dưới của Cổ Hạo Nhiên, nơi nhảy cảm sớm đã căng cứng, liền nhảy ra lộ dưới cái nhìn chăm chú của Điệp Y, Điệp Y nhẹ cong khóe môi, chùy thủ từng vòng từng vòng dạo chơi nơi vật tượng trưng cho nam tính, hung khí băng lạnh như vậy, dạo chơi vùng nhạy cảm nhất cảm giác này không phải ai cũng có thể chịu được, Cổ Hạo Nhiên nhịn không được kích thích này bất giác gập người lại lớn tiếng kêu lên.
蝶衣强势的压下古皓然的双腿,快速解除古皓然身上所有的衣物,古皓然红着双眼紧紧地抓住蝶衣的手哑着声音道:"蝶衣,蝶衣。" Điệp Y mạnh mẽ đè đôi chân Cổ Hạo Nhiên xuống, mau chóng cởi bỏ hết y phục trên người Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên đôi mắt đỏ ngầu nắm chặt lấy tay Điệp Y khàn giọng nói: "Điệp Y, Điệp Y."
蝶衣随手扔开手中的匕首,一沉身分开古皓然的双腿,头一低就俯了下去,古皓然一瞬间只感觉到极致的感官刺激,不由一声闷哼整个身子都躬了起来,一把抓住蝶衣的头,随着蝶衣的动作大力的着。Điệp Y tiện tay ném chùy thủ trong tay, sà người xuống tách hai chân Cổ Hạo Nhiên, đầu vừa cúi xuống liền phủ xuống đó, Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt chỉ cảm giác nơi đó cực kỳ kích thích, bất giác rên lên cả người đều gập lại, một tay giữ chặt đầu Điệp Y, đi theo động tác mạnh mẽ của Điệp Y.
蝶衣埋着的脸上流露出淡淡的笑容,面前的这个她的男人怎么是自己的对手,杀手要学习很多内容,为了任务的便利这些手段那都是知晓的,只是她从来没有用过而已,对她而言这样的手段还没有用出,对象就已经被她杀了,所以古皓然这样一个并不滥情的男子,怎么抵得过自己的高明的手段。Trên khuôn mặt đang vùi xuống lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nam nhân trước mặt của nàng sao có thể là đối thủ của mình được, sát thủ phải học rất nhiều nội dung, vì để nhiệm vụ được thuận lợi những thủ đoạn này đều phải biết, chỉ là trước giờ nàng chưa từng dùng tới mà thôi, đối với nàng mà nói thủ đoạn này còn chưa được dùng tới, đối tượng đã bị nàng giết rồi, cho nên Cổ Hạo Nhiên một nam tử không mấy lăng nhăng, sao có thể địch nổi thủ đoạn cao minh của mình.
蝶衣一边埋首运动着,一边双手竭力挑逗着周围的一切,强烈的感官刺激让古皓然那全身泛出绯红的色泽,那薄薄的汗珠布满了全身,浓重,的让这个屋内升腾起无尽的春色。Điệp Y vừa vùi đầu vận động, đôi tay vừa dùng sức khiêu khích mọi thứ xung quanh, chỗ nhạy cảm bị kích thích mãnh liệt khiến toàn thân Cổ Hạo Nhiên trở nên đỏ ửng, khắp người được bao phủ bởi lớp mồ hôi mỏng, nồng đậm, khiến căn phòng này ngập tràn sắc xuân vô tận.
古皓然躬起身子看着埋首在自己下身的蝶衣,一咬牙突然双手抓住蝶衣的双肩,一把把蝶衣提起来扔在自己身旁,一个翻身直接俯了上去,压在蝶衣的背上边喘气边道:"你个小妖精,我认输,我认输。"边一就从蝶衣的身后冲了进去。Cổ Hạo Nhiên gập người dậy nhìn Điệp Y đang vùi đầu nơi hạ thân của mình, cắn răng một cái đôi tay đột nhiên nắm chặt lấy vai Điệp Y, một tay đem Điệp Y nhấc lên ném sang bên cạnh mình, trở mình một cái liền đè lên trên, ép chặt trên lưng Điệp Y vừa thở hổn hển vừa nói: "Tiểu yêu tinh nàng, ta nhận thua, ta nhận thua." Liền đi vào từ phía sau Điệp Y.
蝶衣被古皓然快速绝伦的一拉,等反应过来已经被古皓然压在了身子底下,耳里听着古皓然极具又获得声音,不由轻笑了起来,她的丈夫她了解,绝对不会跟自己较真,而自己又何尝跟他较真,不过是想让他尝试愉悦的感觉,他的古皓然,她愿意伺候。Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên thần tốc đi vào, đợi khi phản ứng lại đã bị Cổ Hạo Nhiên đè dưới hạ thân, bên tai nghe được thanh âm thỏa mãn và lên đỉnh của Cổ Hạo Nhiên, bất giác khẽ cười, trượng phu của nàng nàng hiểu, tuyệt đối sẽ không so đo với mình, còn mình lại hà tất phải so đo với hắn, chẳng qua là muốn để hắn nếm thử khoái cảm, Cổ Hạo Nhiên của nàng, nàng nguyện ý hầu hạ.
古皓然边吻着蝶衣的后背,便猛烈的着,蝶衣被古皓然紧紧的困在双臂之间,伴随着古皓然的动作而动荡这,这个夜,这个屋子,这个时候,充满了淫亵的味道。Cổ Hạo Nhiên hôn sau lưng Điệp Y, ngày càng mãnh liệt, Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên siết chặt trong vòng tay, thuận theo động tác Cổ Hạo Nhiên mà cựa quậy, đêm nay, trong căn phòng này, vào lúc này, ngập tràn mùi vị phóng đãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com