Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5


Chương 5. Đạo sĩ Diêu Ngân Tử

"Súc sinh! Trốn đi đâu!"

"A, còn muốn trốn ? Ngày hôm nay liền đem nghiệt súc ngươi trói lại!"

Hạ Quân bị tiếng ồn làm tỉnh, trời tối om om, mở đèn pha hướng phía trước nhìn. Mơ hồ chỉ thấy một cái bóng màu vàng đang cầm thứ gì đó lên mà mắng.

Hạ Quân giận, mẹ nó làm hắn không ngủ được!

Lái xe qua chút liền thấy một nam nhân đang cầm theo một con hồ ly đứng ở bên cây. Hạ Quân hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt con mẹ nó ngươi có bệnh à? Đứng chỗ này kêu to cái gì!?"

Nam tử kia quay đầu lại, một tay mang theo tiểu bạch hồ, một tay cầm kiếm gỗ đào. Một mặt chính khí bất biến đi tới, nghiêm túc nhìn Hạ Quân: "Bần đạo vừa mới cứu ngươi một mạng."

"Cứu ta?" Hạ Quân nở nụ cười, người này ăn mặc quái dị, nói năng quái dị, đến cả cử chỉ cũng quái dị. Cơ bản tổng kết lại, đại khái chính là bị thần kinh. Nếu không thì sao đêm hôm khuya khoắt lại cầm một cây kiếm gỗ lang thang trong chốn rừng hoang này?

Hạ Quân cũng không nguyện tái giằng co, quay đầu lái xe muốn đi.

Ai biết hoàng bào nam tử mang theo hồ ly kia lại đi đến trước xe hắn chặn lại.

Hạ Quân nổi giận, lần thứ hai hạ cửa sổ xe xuống mắng: "Cút ngay cho lão tử! Có tin hay không lão tử trực tiếp đâm chết ngươi!"

Người kia trầm mặc. Cúi đầu nhìn hồ ly trong tay, sau đó bước chậm tới, đi đến cạnh Hạ Quân , mở cửa đi vào ngồi:"Bóng đêm đã thâm, bần đạo muốn mượn dùng xe thí chủ một lát, sắc trời vừa sáng bần đạo sẽ tự rời đi." Người này cử chỉ khô khan, mặt mũi nghiêm túc. Đem tiểu hồ ly đang gầm gừ đặt lên trên đùi, chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn ở phó lái.

Hạ Quân phút chốc không kịp phản ứng, ngươi đã gặp qua loại người nào không biết xấu hổ như thế chưa? Gặp rồi? Lão tử ngược lại là chưa từng thấy!

"Lão tử chẳng cần biết ngươi là ai, cho ngươi 30 giây cút ngay xuống!"

"Thí chủ ấn đường biến thành màu đen, mây mù bao phủ. Chắc chắn là bị thứ không sạch sẽ quấn lấy."

"Quấn lấy con mẹ ngươi! Cút xuống xe!"

"Vật này cực kỳ lợi hại, ngươi không ra khỏi được cánh rừng này chính là do nghiệt súc kia làm hại."

"Lão tử lặp lại lần nữa..."

"Không đi nhanh, nó nhất định sẽ tới tìm ngươi."

"... Kia, lão tử dựa vào cái gì mà tin ngươi!" Hạ Quân nghe đến đó trong lòng cũng có chút thấp thỏm, người này nói cũng không sai, hay là gặp gỡ cao nhân rồi?

Đạo sĩ xốc lên hồ ly, từ bên trong túi vải móc ra một tấm bùa, dán ở trên trán hồ ly, hồ ly lắc mình mấy cái, thế mà lại hóa thành một thiếu nữ tướng mạo cực kỳ xinh đẹp.

Hạ Quân bị bất ngờ ngã ngửa về sau! A! Đây là ma thuật biến hình? !

"Ngươi cái đồ đạo sĩ thúi hèn hạ này! Mau buông lão nương ra! Lão nương muốn giết ngươi! Ngươi cái đồ đạo sĩ thúi không biết xấu hổ!"

Thiếu nữ kia vừa mở miệng liền nhào lên người đạo sĩ, đạo sĩ hờ hững trấn tĩnh, đem một tấm bùa dán lên trên người thiếu nữ. Sau đó mặt không thay đổi nhìn Hạ Quân: "Diêu Ngân Tử."

"Con mẹ nó giờ ngươi lại đòi tiền !"(Ngân Tử = bạc = tiền)

Hạ Quân vừa tỉnh táo lại, đã thấy đạo sĩ mở miệng đã đòi tiền , nhất thời sắc mặt âm trầm. Đây không phải là lừa đảo vòi tiền chứ?

Đạo sĩ sắc mặt cũng đen kịt, nghiêm mặt nói: "Tên."

"Đệt! Nói rõ có phải tốt không, đừng làm bộ ra vẻ nho nhã với lão tử." Hạ Quân nhìn về phía thiếu nữ trên đùi Diêu Ngân Tử , không xác định hỏi: "Cái này... Đây là yêu quái?"

"Phi! Ngươi mới là yêu quái ! Cả nhà ngươi đều là yêu quái! Lão nương là tiên! Là đại tiên!" Thiếu nữ kia vừa nghe thấy lời Hạ Quân nói liền nổi giận, nhưng không biết vì sao lại bị đạo sĩ ngăn lại, không thể động đậy.

Diêu Ngân Tử nói: "Yêu nghiệt trăm năm, hoành hành nhân gian đã lâu. Hôm nay phải đem nàng thu phục."

Đây đã là thời đại nào rồi? Hạ Quân nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đạo sĩ đều mang dáng vẻ ấy ?

"Xe lùi về phía sau 100 mét sẽ xuất hiện hai chỗ rẽ, phía bên trái có khóm hoa hồng, đi vào đấy có thể giúp ngươi ra khỏi khu rừng này."

Diêu Ngân Tử thản nhiên nói xong liền nhắm mắt lại.

Hạ Quân nửa tin nửa ngờ đem xe lùi lại, làm theo lời đạo sĩ nói, phía sau 100 mét thật sự có hai chỗ quẹo. Hạ Quân lập tức vui mừng, hướng về phía có khóm hoa hồng mà chạy xe.

"Ha, thật kỳ quái. Lão tử lúc trước không hề thấy có hai con đường này đâu. Không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh đấy!" Hạ Quân khoát tay lên tay lái, quay đầu xem đạo sĩ kia.

Đạo sĩ dường như đang ngủ say, không hề hé răng. Thấy vậy, con hồ ly chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Quân. Hạ Quân vừa nhìn, má ôi, cô nương này lớn lên cũng thật xinh đẹp. Quả nhiên, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, dáng dấp đều là hàng thượng đẳng.

"Ta đẹp không?" Tiểu cô nương bắt đầu thay đổi, đôi mắt đong đưa, thanh âm nhu nhuyễn.

"Rất đẹp." Hạ Quân thành thật gật đầu.

"Kia... Ngươi gỡ lá bùa ra hộ ta đi, nhân gia sẽ hảo hảo báo đáp ngươi..." Hồ ly hai má kiều diễm, phối hợp với vẻ thẹn thùng điển hình, chỉ sợ nam nhân bình thường nhìn vào đều sẽ thấy mềm lòng.

Hạ Quân cũng không ngoại lệ, lập tức trong lòng liền nhuyễn thành nước, khuôn mặt kia như là đáng thương sắp khóc nha. Hạ Quân mỉm cười nhìn nàng, "Định lấy thân báo đáp lão tử sao?"

"Ưm..." Tiểu hồ ly đầu hơi cúi thấp, âm thanh nhu nhu nhược nhược.

Hạ Quân lại cười: "... Lão tử cũng không hiếm của lạ, loại nữ nhân nào chẳng được lão tử chơi qua, chỉ bằng một con hồ ly tinh như ngươi mà cũng đòi câu dẫn ta? Nực cười !"

"..."

Hạ Quân lúc lúc này lộ ra bộ dáng lưu manh, tay nặn nặn hai má tiểu hồ ly, "Ngươi còn non lắm."

Tiểu hồ ly nổi khùng, đôi mắt tròn vo trợn lên như cái đèn lồng: "Lão nương muốn giết ngươi! Giết tên biến thái này! Khốn kiếp! Sau khi thoát ra lão nương sẽ giết ngươi đầu tiên! Lão nương muốn ăn sống ngươi!"

"Nói thêm câu nữa, lão tử sẽ ngay tại đây thao ngươi!" Hạ Quân giả bộ tức giận nhìn nàng, mấy vết sẹo trên mặt hiện ra vẻ ác khí.

Tiểu hồ ly nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hạ Quân, lại nghĩ đến việc bây giờ không có năng lực cùng bọn họ đối kháng. Đành phải hung hăng cắn miệng, đôi mắt trợn đến cực đại, như là thật sự có thể đem Hạ Quân ăn sống bằng ý nghĩ.

Hạ Quân vui vẻ, tay lại nặn nặn hai má trơn mềm của đứa nhỏ, tâm lý một trận sảng khoái. Chà chà, nhìn đi, hồ ly tinh đều là mỹ nữ. Xem cái cảm giác non mịn này xem. Chậc, quả là cực phẩm!

Xe đi được nửa đường đột nhiên ngừng lại. Hạ Quân cúi đầu kiểm tra một chút, thì ra là hết xăng. Lần này thật sự nguy rồi!

"Huynh đệ! Tỉnh lại đi!"

Hạ Quân lắc lắc Diêu Ngân Tử. Diêu Ngân Tử mở mắt ra, đem hồ ly biến trở về nguyên hình, ngửa đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ :"Nửa canh giờ nữa không ra khỏi thôn này, tất sẽ có ác quỷ xuất hiện."

Hạ Quân vừa nghe lời này liền khiếp sợ hoảng loạn .

"Ai, không phải, ta nói đây rốt cuộc là địa phương nào, vì sao nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy."

Diêu Ngân Tử mở mắt ra liếc nhìn hắn, không nói gì lại nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.

Hạ Quân liền cuống lên, "Hay ngươi cho ta vài cách đi, ngươi là đạo sĩ nên ngươi không sợ, lão tử nhưng là người bình thường đấy! Người sống sờ sờ đây này!"

"Còn có nửa giờ."

Diêu Ngân Tử lạnh nhạt nói.

"Cút mẹ mày đi nửa giờ! Giúp lão tử nghĩ biện pháp! Lão tử mà không sống ra khỏi cái thôn này, lão tử sẽ giết ngươi!" Hạ Quân nhấc lên đạo bào của Diêu Ngân Tử, khuôn mặt hung ác đe dọa.

Diêu Ngân Tử không nhanh không chậm đẩy tay Hạ Quân ra, đưa tay sờ mò trong lồng ngực lấy ra con tiểu hồ ly kia.

"50 ngàn."

"Cái gì! ?"

"50 ngàn sẽ giúp ngươi an toàn rời làng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com