Chương 2: Khổng Tước
Đếm ngược ở chung _ ngày thứ nhất.
Nhà mới Hải Loan có cửa sổ, ước mơ tha thiết của cậu chính là phòng có cửa sổ, bây giờ cũng coi như được toại nguyện. Nếu như cách vách không phải là Trì Quy, cậu còn có thể cao hứng một chút.
Trước khi ở chung, Hải Loan đối với anh trải qua kinh diễm, động tâm, phẫn nộ, chán ghét, đến tận lực không nhìn, từ từ thay đổi ấn tượng tốt trong lòng.
Độc thân lại đẹp trai, Trì Quy chính là một người toxic, ít nhất ban đầu là như vậy.
Ngày mới vừa dời vào nhà, trên ghế sô pha ở trong phòng khách, bạn của Hải Loan phát hiện: cách 1 bên cửa sổ không tới 50 cm, phía sau cửa sổ cách vách là hơn một nửa nhà bếp – cùng quầy bar. Xem từ hướng bên này lại là điểm mù.
Hải Loan nhờ thiên thời địa lợi, bắt đầu mỗi ngày nửa giờ ngắm cảnh sinh hoạt. Sau một thời gian ngắn, nhận biết được nếp sống của Trì Quy.
Anh rất yêu nấu ăn, mà thường chẳng hề ăn món mình làm.
Anh rất thích sạch sẽ, mà thường không cho người quét dọn ở lại trong nhà.
Anh rất yêu công tác, mà thường ngủ trễ, thời gian thức dậy sẽ không vượt quá mười một giờ rưỡi.
Rõ ràng, anh làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật lành mạnh, tính cách quái gở mà trong sạch, cũng không phải là người dễ dàng ở chung, là đỉnh cao tinh anh hiện đại.
Hải Loan cùng anh đụng độ không ngừng.
Buổi chiều ngày đầu tiên dọn nhà, Hải Loan trước khi ra cửa quên mang thẻ thang máy. Buổi tối liên hoan cùng bạn bè trở về, bị kẹt dưới hầm nhà để xe.
Chính thời điểm hết đường xoay xở, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một trận động cơ tiếng nổ vang rền, cậu đứng dậy hướng ra phía ngoài, vừa nhìn thấy chỗ ngoặt một bên cây cột – một chiếc xe không nhận ra nhãn hiệu – mà xem ra giá cả không ít, quẹo thành hình bình hành ở bên trong chỗ đậu xe.
Hải Loan kinh hỉ vạn phần, bàn chân như đạp gió mà chạy tới, gõ gõ cửa kính xe màu đen: “Xin chào, tôi là…”
Kính chắn gió hạ xuống, bên trong là Trì Quy anh tuấn : “Chuyện gì?”
Ngữ khí của hắn so với biểu tình càng lạnh hơn, hơi thở thành băng, phảng phất như mới từ vạn dặm sông băng bên trên xuống tới, quanh thân bao bọc một tầng gió lạnh.
Hải Loan không tự chủ được rùng mình, vuốt vuốt tóc trên trán bị nước mưa dính ẩm ướt, nỗ lực khống chế âm điệu nói: “Thật không tiện quấy rầy một chút, tôi ở hộ 1702 cách vách, chúng ta là hàng xóm. Tôi để quên thẻ thang máy ở nhà, anh có thể dẫn tôi lên không ?”
Dưới đèn lóe lên ánh bạc kim loại, cậu lắc lắc chìa khóa trong tay, ra hiệu chính mình không phải là tên lừa đảo, ý đồ bất chính.
Trì Quy không hề trả lời, chỉ là yên lặng theo dõi cậu, tựa hồ là đang phán đoán hư thực trong lời nói của cậu.
Hải Loan nắm giữ tướng mạo thua người trong xe, chính cậu cũng rõ ràng điểm này. Cho nên sau nhiều năm giãy dụa tại tầng chót xã hội, cậu lựa chọn công việc có chút bất đồng: chụp mẫu khoả thân giấu mặt cho tạp chí người nước ngoài.
Cậu biết trong mắt người khác, hình tượng chính mình là loại như thế nào, thế giới này tràn đầy ngạo mạn cùng phiến diện.
Cậu không để ý, càng nói chính xác là cậu không có thời gian đi quan tâm. Có thể áo cơm không thiếu, đồng thời còn có thể dư tiền trả nợ, công việc ra sao cậu đều không để ý.
Cũng may mà cậu có phần tiền lương này, cho nên lúc cùng đường mạt lộ, cậu có thể chịu được giá thuê căn hộ vượt qua giá mà cậu mong muốn.
Đây là lợi thế vẻ ngoài của cậu, mà với người trước mặt thì không tác dụng , anh phảng phất từ nhỏ liền cùng nhân loại kéo dài khoảng cách, giơ tay nhấc chân, nhăn mặt một cái đều mang vẻ tinh xảo cùng tao nhã.
Trong nháy mắt Hải Loan như nghẹt thở, con ngươi Trì Quy bên trong hiện ra sắc xanh, cơ hồ muốn đem cậu nhốt vào.
Thường ngày đối mặt xin người khác giúp đỡ, vẻ ngoài cậu luôn mang một chút ưu thế yếu ớt. Người khác sẽ nguyện ý nhiệt tình giúp đỡ.
Vậy mà hôm nay thật khác.
Mắt Trì Quy nhìn thẳng mà đóng cửa kính xuống xe, sau đó mở khóa vân tay, trực tiếp tiến vào thang máy. Cửa lớn “Ầm” một tiếng đóng lại, giọng anh nhàn nhạt rớt lại bên ngoài: “Tự nghĩ biện pháp.”
“Tôi ——” Hải Loan ngẩn ra, nhận định người này lương tâm hỏng rồi, “Khốn nạn!”
Sau một phen dằn vặt, Hải Loan rốt cục về đến nhà, vào cửa, rửa mặt thay quần áo, ăn khuya, cậu càng nghĩ càng giận, bò đến ghế sô pha phía sau lưng lén lút liếc mắt nhìn, chỉ thấy lão già khốn nạn đang nấu ăn trong phòng bếp.
Quạt hút gió dưới trận mưa to kêu “ong ong” vang vọng, Trì Quy đem gọt táo tây trong tay, lấy thịt táo cùng bột mì, bơ, trứng gà quấy cùng nhau. Sau đó lấy hỗn hợp bột bánh táo trải 1 lớp phô mai, vẩy lên một lớp sữa đặc hoà tan, bỏ vào lò nướng.
Anh giơ tay nhấc chân, động tác đều như nước chảy mây trôi, giống như tiêu sái ngày thường, thong dong, chăm chú, trầm mặc ít nói, là cảnh đẹp mà Hải Loan bình sinh ít thấy.
Cần biết là cậu làm nghề mẫu khoả thân này đã lâu, trai đẹp như bánh táo trong lò nướng kia, bình thường không có gì lạ.
Trì Quy là một ngoại lệ, rất khác biệt.
Hải Loan ở trong lòng gọi anh là “lão già khốn nạn”, nhưng anh kỳ thực chẳng hề già, điểm này từ đuôi mắt anh bằng phẳng có thể thấy được chút ít. Anh trên người tản ra một loại khí chất thành thục, từ ngón chân đến sợi tóc, không khỏi là nhìn quen sóng gió, bộ dáng không nhiễm bụi trần.
Đang lúc nghĩ bậy nghĩ bạ, bánh táo Trì Quy đã ra lò. Trên mặt phô mai tan chảy anh rải 1 lớp đường trắng, sau đó lấy đèn khò, 1 ngọn lửa xanh trong phút chốc đem lớp đường hoá thành bánh quế màu caramen.
Hải Loan nhìn chằm chằm đối diện nuốt một ngụm nước bọt, trong tay phần mì sợi nhất thời trở nên tẻ nhạt vô vị. Cậu bỏ bát mì giữa chừng, thấy Trì Quy lấy ra một cái muỗng nhỏ màu vàng, múc một miếng bánh táo lên thử, sau đứng lên, đưa nó ném vào thùng rác.
Lãng phí!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com