Chương 39 Hôn
Anh cong khóe miệng, nhập bản sao lưu thông tin của điện thoại cũ vào điện thoại mới, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao em biết sinh nhật của anh?"
"Cung hoàng đạo của anh được đăng trên tạp chí, nói rằng đó là ngày đầu tiên của Hổ Cáp. Sổ tay nhân viên của nhà hàng có tuổi của bạn trong đó. Tính toán, tính toán ... liền biết."
Hải Loan cầm điện thoại di động lên, mở ra album cho anh xem trang tạp chí mà anh đã chụp cách đây rất lâu.
Người sau gật đầu, đóng máy tính, đứng dậy nói: "Đi thôi, đổi đôi giày chạy bộ buổi sáng anh đã mua."
"Không, giày trắng mang đi sẽ bị bẩn." Hải Loan thường đi giày trắng, vì chúng không có giá trị cao nên khi bị bẩn sẽ đem đi chà lại hoặc bị hỏng vứt đi cũng không đau lòng.
"Em mang giày cũ là được rồi, cũng không phá hư" Trì Quy mua cho cậu, cho dù là không có tên tuổi, cậu cũng không nỡ.
Không bình luận, anh cùng cậu đi thang máy và đi ra khỏi tòa nhà đơn vị, đi xuyên qua cửa sau tiểu khu, và đi bộ về phía tây dọc theo Đại lộ Tân Hải.
Lúc này sắc trời đã tối, một chút ánh tà dương đỏ quạch như máu, nửa đám mây cách đó không xa cũng bị nhuộm đỏ.
Hải Loan chưa bao giờ nhàn nhã như vậy, mỗi ngày đều mệt mỏi, về nhà ngã đầu liền ngủ thiếp đi, không nhớ nổi bước đi trong hoàng hôn mà không có ai đi cùng, chỉ càng nhân lên nỗi cô đơn.
Trì Quy đi ở hắn bên ngoài, chống đỡ dòng xe cộ cùng người đi đường, quay đầu lại thấy cậu không đi trên đường, cố tình đạp vỉa hè tìm thăng bằng, thầm thở dài - thật là nhặt được một đứa nhỏ về.
Anh kéo Hải Loan xuống và nghiêm khắc nói: "Đi cho đàng hoàng!"
"Em không có té ngã." Cậu cãi chày cãi cối. "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi bờ biển." Trì Quy dặn dò rẽ phải, đi lên bậc đá bên đường, "Đừng nhảy!"
Hải Loan bụm miệng, quay đầu lại nói: "Em không muốn đi bờ biển."
"Tại sao?" cậu thường hay mở rèm cửa, không phải cậu thích ngắm biển sao?
"Biển vào ban đêm thật đáng sợ." Ban ngày cậu thích biển xanh vô tận và sợ biển bao la tăm tối vào ban đêm.
Trì Quy nở nụ cười, xoa xoa tóc sau đầu cậu nói: "Em điên rồi."
Hải Loan vuốt ve những lọn tóc xoăn to của mình, đi theo phía sau, từng bước dẫm lên bóng anh, nói: "Vậy thì anh phải đứng trước và bảo vệ em."
Trì Quy theo bản năng mà muốn nói vài câu châm chọc,, nhìn thấy cậu nghiêm túc mặt ngẩn ra, liền không đành lòng: "Anh không đứng phía trước."
Anh dắt tay Hải Loan: "anh đứng bên cạnh em."
Mặt trăng lặng lẽ lên , màn đêm mượt mà lấp lánh những vì sao, như đôi mắt biết nói.
Hải Loan thót tim, lòng bàn tay đẫm mồ hôi vì hồi hộp, không khỏi ngước nhìn Trì Quy, đôi mắt lóe lên tia sáng hào quang.
Trì Quy đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, thành một tư thế thân mật.
Hai người đều không nói tiếng nào, lặng lẽ bước đi dưới trăng, từngbước trên bãi cát ẩm ướt mềm mại.
Gió đêm thỉnh thoảng thổi tới, đi vào thu cảm giác càng lúc càng lạnh, Hải Loan mặc tay áo ngắn, cậu nổi khắp da gà trên cánh tay.
"Có lạnh không?" Trì Quy cảm giác được cậu khẽ run, cởi áo khoác - khoác lên người cậu.
"Ngày mai anh có việc phải làm, em ở nhà, xem video học trực tuyến càng sớm càng tốt, đừng chậm trễ."
Hải Loan ôm lấy khuỷu tay anh, nghiêng đầu nói: "Em đi xem, nhưng nhanh quá, không thể học hết một lúc được."
"Em không cần phải suy nghĩ về mỗi câu trong một thời gian dài, chỉ cần em hiểu nó đại khái và thi được chứng chỉ năng lực là tốt rồi" Trì Quy nói.
"Đây chỉ là một bước tiến của em, nó không liên quan gì đến những gì em sẽ làm trong tương lai. Khi vượt qua kỳ thi, em lại đi lấy một cái bằng đại học, nó cũng gần như vậy."
"Tại sao trường đại học lại muốn em!" Hải Loan nói mà không kịp nghĩ.
Sau khi Trì Quy lườm cậu, cậu mới nhớ lại cuộc nói chuyện trên giường vào buổi chiều – cậu hiện là bạn trai của anh, và coi thường bản thân là coi thường mắt nhìn của anh.
"Em nói em đã quen ..."
Trì Quy giọng mang cổ vũ: "Đương nhiên, em sẽ không vào được một trường đại học trong nước. Anh đã cho Jennifer tìm một vài trường tốt ở Anh"
"Họ sẵn sàng ghi danh cho em các văn bằng bán thời gian như thế này. Chỉ cần em sẵn sàng làm việc chăm chỉ, tự nhiên không có gì em không thể làm được."
"Thế giới này người cực thông minh và cực dốt nát đều là số ít, nhiều nhất vẫn là người bình thường,giống như em."
"Em phải tin rằng em không thua kém họ, ở nơi nào, chuyện gì họ có thể làm được , thì em cũng vậy."
"Tất cả những gì họ có chỉ là một vài năm kinh nghiệm sinh viên, mà xã hội mới là trường đại học tốt nhất. Về mặt này, họ không sánh được em."
Hải Loan nghe vậy tự tin, cười hỏi: "Vậy em học xong cái này, sau đó làm cái gì?"
"Cũng sẽ không nhanh như vậy, không nên nóng lòng." Trì Quy sợ cậu một lòng cầu thành, sẽ đi lạc đường.
"Anh cho em lên lớp, không chỉ lấy bằng tốt nghiệp, mà còn để cho em học vài thứ. Anh sẽ thương lượng với nhà trường cho phép em lên lớp từ xa ở Trung Quốc."
"Mặc dù nói ra có đi ra ngoài chỗ tốt, mà anh hi vọng em không bỏ việc luyện tập khi đang ở trên lớp. Hãy làm tốt những việc trước mắt, từng bước và tiến bộ một cách ổn định."
Hải Loan nghe đến câu cuối cùng, không nhịn được cười nói: "Anh có phải là đang đọc bài phát biểu ngoại giao không?".
"Anh xem em chính là thiếu đánh." Nói xong, Trì Quy vung tay ra dọa, nhưng là giơ lên thật cao, nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ mu bàn tay cậu một chút.
"Đừng đánh người mà, em sai rồi được không, em sẽ thật cố gắng ." Câu nói cuối cùng của Hải Loan không hề bừa bãi.
Trì Quy đi tới đứng bên rặng san hô đã ngả màu nâu trong bóng tối.
Anh xoay người, dựa vào đá ngầm nói: "Em vào khách sạn là điều kiện đính kèm anh đã nói với họ. Nếu là tuyển dụng bình thường, ngành này cần chứng chỉ năng lực. Em có thời gian đọc thêm sách về lĩnh vực này."
"Lần trước anh bảo em tìm tiểu thuyết tiếng Anh, nhưng vẫn chưa tìm được."
Hải Loan nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên này bởi vì không có ánh đèn, hoàn toàn ẩn trong bóng tối, không người đặt chân.
Cậu mạnh dạn, chủ động đến gần Trì Quy khẽ sờ hai tay dưới hông anh, che trước ngực anh.
"Chúng ta có thể ngừng nói về những thứ nhàm chán này được không?"
Trì Quy trên người nhàn nhạt mùi thuốc lá, kèm theo gió biển trong veo phả vào mũi khiến người ta cảm thấy hưng phấn.
"Em muốn nói cái gì?" Trì Quy không có ngăn cậu thân cận, trái lại chậm rãi nâng tay phải lên, ôm cậu lại.
Hải Loan thỏa mãn mà chà xát hõm vai anh, nhìn phía xa thủy triều lên xuống, sóng biển đang rút xa xa, miệng lẩm bẩm: "Thuở nhỏ ở nhà bà nội, buổi trưa em ngủ trong phòng. Quạt điện trên ngăn tủ sẽ chạy "ào ào", âm thanh khá giống như bây giờ. "
Trì Quy "Ừm" một tiếng , ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Hải Loan lại an tĩnh.
" Loan Loan" Anh đột nhiên gọi.
"Dạ?" cậu nhìn anh.
Trì Quy vuốt ve lưng cậu, nói: "Anh sẽ không bắt nạt em."
Hoa hồng không hiểu tình yêu, nhưng có thể thử học.
Quyết định yêu thích, liền sẽ không lặp lại.
Hải Loan cong khóe môi, đáp một tiếng: "Em nhớ rồi."
"Sau khi ở bên nhau thì phải làm sao, em có biết không?" Trì Quy hỏi cậu.
"Em không biết." Có kinh nghiệm tình cảm không có nghĩa là cậu biết tất cả.
May mắn thay, Trì Quy có đáp án "Em hãy sống hết mình".
Tình yêu chứa đựng trong cuộc sống và là một phần của cuộc sống, cuộc sống tự nó được làm giàu bởi tình yêu.
Oanh oanh liệt liệt kích thích, nhưng sẽ không được dài lâu. Tế thủy trường lưu (nước chảy dài lâu mạnh mẽ ) mới là diện mạo thật sự của tình yêu.
Trì Quy nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhìn cậu choáng váng với 2 lúm đồng tiền trên má , cười nói: " Bình thường cũng có vẻ đẹp bình thường, em trưởng thành không cần kinh tâm động phách, anh có thể cho em được sự bình an. "
"Nhưng em nghĩ," Hải Loan tiến đến bên tai anh "hai người chúng ta không tầm thường chút nào!"
"Bình an không phải tầm thường, thử một chút thì biết." Nói xong, anh nghiêng người hôn cậu.
Đầu lưỡi Trì Quy lúc ẩn lúc hiện, nhẹ nhàng chạm lên môi mỏng của cậu, một lúc sau mới chậm rãi tiến vào, lôi kéo cậu đáp lại nóng bỏng.
Họ đang hôn nhau trên bãi biển, đám đông ồn ào ở phía xa, và xung quanh im lặng và trống rỗng.
Cát mịn lọt vào giày Hải Loan , cậu không hề phát hiện.
Trì Quy trói tay cậu ra sau đầu, tay trái luồn vào trong tay áo sơ mi, ngón tay thô ráp sờ sờ thưởng thức phong cảnh một cách vô tư lự.
Hải Loan bám lấy anh bằng một chân không ngừng, và nán lại trên eo anh, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Hai tay cậu vây quanh cổ Trì Quy, mũi chân nhón lên cố gắng tiến gần anh hơn, vòng eo thon nhỏ linh hoạt đung đưa, đung đưa theo một tư thế rất nhỏ nhưng rất mê người.
Trì Quy không cưỡng lại được sự dụ dỗ, cúi xuống quần bó sát mò tay vào, bắt lấy hai cánh hoa xuân mềm mại dưới đuôi: "Em không mặc quần lót sao?"
Hải Loan "Rầm rì" một tiếng, gò má tựa sát hầu kết anh, nhỏ giọng cầu xin: "Ngủ em có được hay không, anh không thích sao?"
"Anh thích em, thích nhất nơi này." Anh ranh mãnh bấm bấm ( bóp mông í :) ), tiện đà nắm cằm cậu, nâng mặt lên "Chưa bao giờ mà sao gấp gáp như vậy, thật sự ngủ rồi không biết sẽ như thế nào.."
"Bởi vì là anh mới như vậy nha." Hải Loan giờ khắc này như đang phát sốt, hai gò má vì động tình mà đỏ bừng bừng, như trái táo.
Cậu cúi đầu, dùng lòng bàn tay xoa xoa cơ bụng cường tráng và rắn chắc dưới áo sơ mi, nuốt nước miếng nói: "Ngủ rồi sẽ như thế nào, chẳng phải anh ngủ rồi sẽ biết sao?"
Trì Quy bị cậu chọc cho tươi cười rạng rỡ, giữa hai lông mày hào quang thiêu đốt ánh nhìn, anh đưa tay lên vuốt ve mắt cậu, ngón tay cái vạch ra đường nét cậu, giọng nói giống như ngậm một ngụm khói thuốc phiện: "Chờ một chút, đợi thêm một quãng thời gian."
"Nhưng... không thể đợi được." Hải Loan thất vọng vùi vào trong lồng ngực của anh giống chó con lắc lư thân thể khóc lóc om sòm.
Nhặt lại áo khoác rơi trên đất, anh cười nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi."
"Chờ một chút." Hải Loan nảy sinh ý nghĩ bất chợt, từ trên cát nhặt ra một viên đá nhỏ, dùng góc nhọn khắc vài chữ lên đá ngầm phía sau bọn họ: "Ốc Băng Gía đã hôn Loan Loan ở đây"
"Đừng mắng em, đây không phải là danh lam thắng cảnh, không phải là hành vi thiếu văn minh." Cậu một mặt khắc, một mặt còn không quên giải thích.
Trì Quy mặc cậu vờ ngớ ngẩn, chờ khắc xong, lôi kéo cổ tay cậu đi: "Tất cả đều là vi khuẩn, trở lại tiêu độc."
Hải Loan bất giác lâng lâng, nhất thời phóng túng....
...anh đưa tay ra lau sau lưng, để lại vết cọ màu nâu xám cùng cát và bùn.
"..." cậu chết lặng khi anh rút tay về.
Trì Quy dường như bị sét đánh trúng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn cậu hai mắt như có dao , không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
"Em, em sai rồi ... Em không cố ý, em không dám nữa!"
Hải Loan thừa nhận sai lầm nhanh hơn bất cứ ai khác, nhưng đôi chân đã sẵn sàng để trốn thoát.
Cậu cẩn thận quan sát thần sắc của Trì Quy, chỉ đợi anh nhúc nhích một chút, chính mình liền chạy đi.
Trì Quy nhìn chằm chằm hồi lâu, quay người bỏ đi.
"Em không cố ý! Não thiếu oxy, lại bị anh hôn, không thể trách em nha!"
Hải Loan không ngừng đuổi theo, ghé vào chung quanh anh ồn ào: "Anh giận à? Anh đã hứa sẽ ở bên em. Em cứ thế này. Anh nghĩ em phiền phức mà hối hận sao? Em thật sự sai rồi anh. " Anh có thể trát lại được không? "
Nói xong hướng trên mặt chính mình xoa: "Em tự trát mình, anh đừng tức giận."
"Em thề với trời cao, với Chúa Jesus, Ngọc hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương và Phật Tổ Như Lai, nếu tái phạm việc này, cả đời không được ngủ với anh."
Đối với cậu, điều này còn nặng hơn cả lời thề sấm sét.
Trì Quy dừng chân lại, mắt lạnh lẽo quét cậu một vòng : "Ngậm miệng."
Hải Loan há há mồm và bĩu môi ủy khuất
"Nếu có lần sau, anh sẽ tống em ra ngoài."
Trì Quy vươn tay lau sạch hai vệt xám trên mặt cậu như một con mèo, rồi tiếp tục tiếp tục đi trở về với vẻ mặt lạnh lùng, mặc cho cậu đi theo như chó lạc phía sau.
Khi vào thang máy, Hải Loan lúng túng, nép vào góc cố giảm bớt cảm giác tồn tại.
Trở ra ngoài, Trì Quy nhanh chân về nhà, cậu thì lại đi tới 1702 cửa dừng lại.
Ngón tay cào cào bức tường gạch đá lạnh lẽo, không đi vào, cũng không rút lui.
Trì Quy đổi giày, thấy cậu vẫn dán ở chỗ cũ, anh tức giận nói: "Còn muốn làm gì, mau vào đi!"
Hải Loan cười hì hì "Ồ" một tiếng, vào nhà thay quần áo rửa tay, ngồi ở ghế sofa xem Trì Quy trong phòng vệ sinh tiêu độc khử trùng.
Cậu có chút hối hận, vừa mới xác định quan hệ, sao có thể nhanh như vậy lộ bản chất?
Hơn nữa hai người đều rất nghiêm túc yêu đương, Cậu cùng Trì Quy cũng nghiêm túc phát triển, có đạo lý nào mới vừa xác định quan hệ, chính thức ở chung, lập tức ngủ cùng nhau?
Bọn họ yêu nhau không phải một sớm một chiều, sao có thể phù phiếm như vậy?
Lục Viễn Chu cho rằng tất cả những điều này là do suy nghĩ lung tung của Hải Loan: "Bây giờ là năm nào rồi, lần thứ nhất gặp mặt liền ngủ rồi. Hai người đột nhiên ở bên nhau như vậy, chắc anh ta chưa sẵn sàng. Em không phải nói anh ta có bệnh thần kinh sao?"
"Anh mới có bệnh thần kinh!" Hải Loan bảo vệ Trì Quy, còn hơn nhiều cha mẹ bảo vệ con gái.
"Em chỉ nói rằng anh ấy có bác sĩ tâm lý. Em nói rằng anh ấy bệnh thần kinh khi nào? Đó là hai việc khác nhau. Đừng nói nhảm để anh ấy nghe thấy không tốt chút nào."
Lục Viễn Chu chế nhạo "Anh làm sao biết gặp bác sĩ tâm lý cùng bệnh thần kinh không phải là một ? Anh chỉ biết bệnh thần kinh mới nhìn thấy người mình thích - mà không ngủ đây, Anh ta lại không thể nghe thấy lời anh nói."
"Có thể là em không có mị lực." Hải Loan nhấp một ngụm rượu whisky trên bàn, chán nản nói "Chắc anh ấy đã quen với việc nhìn thấy những người đẹp, tất cả đều có học thức hơn em, và chắc chắn là trông rất ưa nhìn".
"Em đừng đoán nữa được không? Lại không tận mắt chứng kiến." Lục Viễn Chu kéo cậu nói, "Đi một chút đi, chúng ta điều tra, thử xem người khác nói thế nào."
Hải Loan cả kinh, dùng sức rút tay ra từ chối: "Em không đi, mau buông ra, em không nỡ để mất người đó!"
Lục Viễn Chu lúc này ngược lại là lực vô cùng lớn, đẩy cậu đến bàn khách trong góc, cười nói: "Xin chào, xin thứ lỗi, tôi có một vấn đề muốn hỏi mọi người."
Một vài người đàn ông và phụ nữ, với những biểu hiện khác nhau, trong số đó có người đàn ông mặc áo phông đen nói, "Có vấn đề gì vậy?"
"ANh ấy không có chuyện gì, đã làm phiền mọi người." Hải Loan hất tay muốn chạy trốn.
Lục Viễn Chu kịp thời chặn lại, nhân đạo chạy tới trên bàn: "Nhìn bạn của tôi xem, ngoại hình của cậu ta có thể được bao nhiêu điểm? Nếu như anh thích nam , có muốn ngủ cùng cậu ta không?"
"Thực xin lỗi, anh ấy đang nói nhảm ..." Hải Loan xấu hổ, lộ ra vẻ không tự tin, xua tay nói: "Anh trai tôi bị bệnh tâm thần, tôi xin lỗi, đừng coi trọng."
"Em mới bị bệnh thần kinh!"
"Nhìn là biết, bệnh tâm thần còn không có thừa nhận mình bị bệnh thần kinh!"
Cậu cưỡng ép kéo Lục Viễn Chu lại, mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy một cô gái tóc dài, lông mày xuyên khói nói: "Này-đừng xấu hổ, cậu đẹp trai hơn người nổi tiếng!"
"Là ai không có mắt, tại sao không ngủ cậu?"
"Bằng không cậu theo tôi đi, tôi khẳng định thương cậu!"
Có tiếng huýt sáo xung quanh, cùng với tiếng la ó của mọi người, Hải Loan rốt cuộc không chờ được nữa, chống đỡ mặt chạy trốn.
Buổi tối kể với Trì Quy về cảnh này, muốn xem phản ứng của anh như thế nào, không nghĩ lại bị anh tóm lấy câu chuyện, chất vấn khiển trách: "Ngày đó em hứa thế nào ? Sau này sẽ không uống rượu?"
Hải Loan chợt nhớ ra, tối hôm đó đi dạo về, sau khi Trì Quy tắm xong với vẻ mặt bình thản, đi ra cùng cậu ước pháp tam chương ( cam kết 3 điều)
Thứ nhất, từ nay về sau, cậu không được uống rượu khi chưa được cho phép.
Thứ hai, từ nay về sau nếu không được cho phép, cậu không còn được đi chơi điên cuồng với mọi người đến tận khuya.
Thứ ba, từ nay về sau nếu không được phép, cậu không được giao du với nam thanh niên độc thân nữa, tuổi già tùy trường hợp cụ thể.
Hải Loan cắn môi cười toe toét: "Em quên mất, anh cho em cơ hội nữa đi".
" Không được có lần thứ ba". Trì Quy xoa bóp khuôn mặt cậu, "Nếu không, tuần sau hoạt động không dẫn em đi."
"Hoạt động cái gì?" Hải Loan ánh mắt sáng lên.
Trì Quy chậm rãi đưa nước cho cậu, nói: "Còn nhớ hai người lần trước tổ chức sinh nhật không?"
"Dĩ nhiên là nhớ rồi." Hải Loan sẽ không bao giờ quên trải nghiệm đó, nếu viết thành sáng tác cho học sinh tiểu học thì tựa đề phải là "Nhớ một lần xấu hổ".
"Họ là bạn của anh, trước sinh nhật không làm lớn. Tuần sau, mọi người có thời gian, một vài người bạn muốn tụ tập cùng nhau."
Trì Quy giống như tùy ý nói: "Nếu em muốn đi thì đi cùng anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com