Chương 40 Cố nhân trở về
Vào ngày đầu tiên Hải Loan làm việc tại khách sạn, cậu đã đi cùng Trì Quy.
Cậu dậy sớm, tắm rửa, ăn uống và thay quần áo, tự kiểm tra bản thân từ đầu đến chân để đảm bảo rằng mình hoàn hảo trước khi ra ngoài.
Trì Quy mặc một bộ quần áo mỏng màu đen và áo sơ mi trắng kiểu Pháp giống cậu, nhưng dưới chân không phải đôi giày Oxford đục lỗ, là một đôi giày Monk với một nút duy nhất.
Cả hai đứng cạnh nhau bắt mắt lạ thường, khi xuống xe bắt gặp những người đi bộ qua lại bên ngoài khách sạn và thu hoạch không ít ánh mắt tán dương.
Hải Loan nội tâm như nai vàng ngơ ngác, lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh, tâm tư đều là công việc, cho nên cậu tự nhiên vô tâm để ý tới người khác.
Trì Quy càng không thèm để ý, kéo thẳng chiếc cà vạt màu xanh sapphire của Hải Loan và an ủi: "Em đừng sợ, anh sẽ dẫn em vào, lúc nào cần thì gọi cho anh. Đồng hồ đeo tay không phải luôn mang?"
"À, em đang đeo nó." Cậu lộ ra cổ tay trái, cho anh xem chiếc đồng hồ thông minh màu xám bạc.
"Vậy thì có gì phải sợ?" Trì Quy sờ sờ gò má trắng bệch, cười nói: "Cho dù em không biết gì, bọn họ cũng sẽ không dám làm gì. Hơn nữa, em không phải là người vô dụng. Đừng lo lắng, họ sẽ dạy cho em "
Hải Loan gật đầu nói: "Em biết. Anh sẽ đưa em đến đó chứ?"
"Đương nhiên." Trì Quy đi bên cạnh cậu "Anh đưa em đi gặp tổng giám đốc khách sạn này. Tương lai có vấn đề gì, anh không có ở đây, em có thể đến tìm ông ấy trước. "
"Nếu không ... em sẽ tự đi." Cậu cảm thấy cậu vị trí khiêm tốn và không cần tiếp xúc với người lãnh đạo cao nhất.
Trì Quy không đồng ý: "Anh vẫn muốn gặp ông ấy, anh đưa người đến, không thể chỉ đưa em đến một cách lặng lẽ. Gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn."
Hải Loan mất bình tĩnh, nghe nói như thế, đành phải vào cùng anh để chào hỏi.
Khách sạn hiển nhiên đặc biệt coi trọng Trì Quy, từ tổng giám đốc đến nữ quản lý đều đã đợi ở cổng từ lâu.
Mọi người vừa nhìn thấy anh, đều tiến lên vội vàng cười nói "Hoan nghênh hoan nghênh, Trì tổng lúc thường trăm công nghìn việc, ngày hôm nay có thể thu xếp công việc bớt chút thời giờ đến đây chỉ đạo công tác, Khách sạn của chúng tôi thật sự rất vinh dự".
"Ngài làm sao tự mình đến đây? Họ không đậu xe cho ngài sao? Thật ngại quá , thất lễ rồi , Trì tổng xin đừng để ý!"
"Không, là tôi muốn đi, không liên quan gì đến người khác."
Trì Quy xưa nay phiền nhất "đặc điểm" này. Nhiều công ty trong nước không thoát được những nỗi niềm của thời đại trước, ít nhiều gì mang trong mình cái gen nể nang, tự ti.
Ăn nói vô cùng xu nịnh, và khi nhắc đến sự việc, anh vô cùng chán ghét bộ mặt gian xảo của những người cấp dưới.
Anh lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng của anh được phương Tây hóa và cởi mở, anh ủng hộ tự do và bình đẳng, anh từng ra quyết định trong công ty và luôn ủng hộ phong cách quản lý của các công ty nước ngoài.
Chức vị có cao thấp, trách nhiệm có to nhỏ, nhưng mọi người đều phải có sự tôn trọng như nhau.
Bây giờ đột nhiên đến cái khách sạn nặng nề quan liêu này, anh nhất thời không thích ứng được, nếu không phải giao phó nhờ vả cho người khác, anh đã không đồng ý hợp tác này.
Đối phương nơi nào hiểu được tâm tư anh, chỉ coi là trời sinh tính cách lạnh nhạt, lần đầu tiên biểu hiện ra ngoài đã khiến anh chán ghét như vậy.
Nữ quản lý thông minh cơ tuệ, thấy không khí không đúng, bắt đầu ngay từ điểm yếu của Trì Quy.
Cô ấy nắm lấy cánh tay Hải Loan và nói: "Hải tiên sinh, thực sự xin lỗi, lần trước cậu đến, chúng ta đã có chút hiểu lầm. Cũng may không ảnh hưởng toàn cục. Thật vui khi cậu sẵn sàng quay lại. Sau này còn xin cậu chỉ giáo nhiều hơn."
Hải Loan nhìn Trì Quy một chút, cười nói: "Cô quá khách sáo, tôi làm sao có thể chỉ giáo người khác? Sau này còn có chỗ phiền phức, mọi người đừng chê tôi phiền là tốt rồi."
"Hải tiên sinh khiêm tốn quá, Trì tổng tiến cử người, tất có chỗ hơn người, không sai được. Tôi đưa cậu đến đó. Bộ phận nhà hàng đều ở bên trong."
Nữ quản lý đôi mắt nhìn chằm chằm Trì Quy dò hỏi, ý nói rõ là quyết định Hải Loan đều không quan trọng và phong cách của cô ấy cũng giống như của nhân viên tư vấn hình ảnh trong cửa hàng quần áo ngày hôm đó.
Trì Quy cùng vị tổng giám đốc trung niên phúc hậu nói mấy câu , vuốt cằm nói: "Đi thôi, có việc gì nói cho anh"
Sau đó, cậu được nữ quản lý đưa đi.
Khách sạn này là một trong nhiều khách sạn 5 sao của thành phố, vì nằm trên đỉnh núi, nhìn từ xa vẻ đẹp của núi và vẻ đẹp của biển nên dù cho đường xa, công việc kinh doanh cũng không tệ.
Cho đến hai năm trở lại đây, mô hình kinh tế truyền thống bị ảnh hưởng bởi Internet, và dần có dấu hiệu suy giảm.
Hải Loan vừa vào cửa đã cảm nhận được mùi hương nồng nặc, ngay sau đó trên lưng đổ mồ hôi lạnh , có lẽ là do máy lạnh mở quá nhiều.
Trời đã chớm thu, không còn thích hợp với gió mát, ngay cả Ốc Băng Giá cũng tắt điều hòa trung tâm, buổi tối đắp chăn mới mở để tản nhiệt.
Cậu nhìn quanh thì thấy bên trái sảnh là khu vực chờ với những chiếc ghế sofa nghệ thuật, bên phải là hành lang dài, muốn quay đầu chỗ khác lại chính là lối vào thang máy.
Có một quầy ở cuối hành lang, nơi khách hàng thứ hai và thứ ba đang làm thủ tục nhận phòng. Ngọn đèn pha lê khổng lồ sáng rực cả ngày lẫn đêm, phản chiếu một cái bóng lộng lẫy.
Hải Loan đi qua sàn đá cẩm thạch đen có thể nhìn thấy suốt con đường, rẽ từ phía bên tay trái của quầy, đi qua một hành lang được ngăn cách bởi hàng rào gỗ nâu, và đến lối vào của nhà hàng được lát bằng gạch.
Lúc này chưa đến thời gian cung cấp bữa sáng, nhân viên phòng bếp phía sau cùng người phục vụ đều đang chuẩn bị, không ai có thời gian bận tâm cậu.
Nữ quản lý đưa cậu đến văn phòng hành chính, gõ cửa một cái, từ bên trong truyền ra một giọng nói nghiêm túc và dứt khoát: "Mời vào."
Hải Loan không dám thất lễ, thẳng tắp sống lưng đi vào, đập vào mắt chỉ thấy một loạt kệ sách cao lớn, sau chiếc bàn bên cạnh là một người đàn ông giẫm lên ghế đẩu, đưa tay lần mò trong thùng các-tông.
"Giám đốc Triệu, cậu Hải ở đây, anh sắp xếp đi." Nữ quản lý như trút được gánh nặng, chuẩn bị thoát khỏi chỗ thị phi, "Bên tôi có chuyện, đi trước."
Hải Loan cảm ơn cô ấy và giới thiệu bản thân: "Xin chào Giám đốc Triệu, tôi là Hải Loan, ngày thứ nhất nhận việc, vì vậy xin hãy chiếu cố tôi."
"Cậu là quản lý mới à?" Triệu Thanh Hà liếc một cái rồi tiếp tục lấy tài liệu trong hộp ra, "Tôi không có gì tốt chiếu cố cậu. Mọi người tự lo đi."
"..." Hải Loan cứng ngắc tại chỗ, lúng túng nửa ngày, mặt dày nói: "Anh kinh nghiệm phong phú, thuận miệng một câu nói, chính là chỉ điểm, tôi đương nhiên cảm kích."
Triệu Thanh Hà giật giật khóe môi, nói: "Cậu không cần phải nịnh nọt, tôi không ăn cái này. Tự mình làm đi, đừng gây phiền phức cho tôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Nói rồi anh ta mở cửa bước ra ngoài.
Hải Loan lén lút làm cái mặt quỷ, đi theo hỏi: "Giám đốc Triệu, tôi đi đâu bây giờ?"
Triệu Thanh Hà lại nhìn cậu, thầm nghĩ đứa nhỏ này hẳn là tới trêu đùa hắn.
Anh ta chỉ vào cuối hành lang, không kiên nhẫn nói: "Đó là văn phòng của cậu, đừng làm phiền tôi nếu không có chuyện gì."
Hải Loan dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi mới đến, cái gì cũng sẽ không biết. Tôi phải đi theo anh."
"Anh có thể cho tôi biết anh muốn tôi làm gì. Chỉ cần chỉ chỗ nào - đánh chỗ nào. Tôi sẽ không bao giờ thụ động lười biếng ."
Triệu Thanh Hà trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng, mặc kệ cậu, đi vào phòng bếp sau hét lớn: "Sư phụ Lý, lại đây."
Hải Loan mắt rõ ràng tâm sáng lên, vừa nghe xưng hô biết ngay Sư phụ Lý có thể được giám đốc bộ phận phục vụ ăn uống xưng hô một tiếng "Sư phụ", ông ấy phải là bếp trưởng điều hành hoặc bếp trưởng quan trọng nhất của nhà hàng.
Cậu dính vào Triệu Thanh Hà như cao dán da chó, cùng anh ta đi ra ngoài, nghe anh ta cùng Sư phụ Lý nói: "Các món ăn có tỷ lệ đặt kém ngày hôm qua sẽ bị thu hồi tạm thời."
"Món tráng miệng hôm nay là Rum Baba. Tuy không khó làm nhưng để làm nên hương vị đặc trưng của Napoli thì không dễ chút nào. Nhất định phải xem qua và đừng để người ta nhầm".
Sư phụ Lý sinh ra đã có được mày rậm mắt to, mặt chữ điền, tuổi tác trên dưới năm mươi, rất là thân thiện.
Ông ấy không nói nhiều khi nhìn thấy Hải Loan bên cạnh, và đề nghị: "Ngày hôm nay nhân viên làm món ngọt xin nghỉ, giống như quản lý không có mặt, nhà hàng đang thiếu nhân lực. Tôi nghĩ ngược lại, đừng thêm các món ăn đặc biệt và thực hiện theo thực đơn tiêu chuẩn."
"Được rồi, sư phụ tự tính đi." Triệu Thanh Hà quay sang hướng Hải Loan giới thiệu, "Đây là Hải Loan quản lý mới của bộ phận phục vụ ăn uống. Hai người làm quen đi."
"Quản lý Hải tuổi tác nhỏ như vậy liền làm quản lý , thực sự là tuổi trẻ tài cao ." Sư phụ Lý đưa tay ra và bắt tay Hải Loan. "Tôi là bếp trưởng điều hành của nhà hàng, Lý Trọng Thiên. Mọi người gọi tôi là Lão Lý "
Hải Loan cúi xuống, cười nói: "Thế thì sao? Sư phụ Lý là tiền bối, tôi nên gọi ông là" Sư phụ "
Triệu Thanh Hà cũng lười nghe lời bọn họ khách sáo, ngắt lời nói: "Ngày hôm qua món ăn xảy ra chuyện, ngay cả Thịnh Vượng cũng biết chuyện."
"Chúng ta phải đẩy mạnh các món ăn mới càng sớm càng tốt, phải hoàn thiện những món cũ, cần thiết phải được hoàn thành."
Thịnh Vượng là một khách sạn năm sao nổi tiếng khác ở Vùng Vịnh. Sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp rất khốc liệt và các vụ bê bối sẽ lan rộng ra toàn ngành mà không cần đợi khách nghỉ qua đêm.
Hải Loan trước làm qua khách sạn, am hiểu sâu đạo lý trong đó, thăm dò hỏi: "Cái đó ... món ăn trong khách sạn của chúng ta có vấn đề, cho tôi hỏi được không?"
"Chuyện này lẽ ra phải báo cáo cho cậu." Lý Trọng Thiên tính tình thẳng thắn, buột miệng: "Hôm qua có khách đến, xem ra là nhà phê bình ẩm thực"
"Anh ta gọi một set gồm các món Thái, anh ta không chọn trong thực đơn. không muốn chúng ta làm món sở trường nhất."
"Cuối cùng, anh ta không hài lòng với 4 món ăn. Các phóng viên đi theo cũng đổ thêm dầu vào lửa, chỉ trích rất nhiều, còn cho rằng anh ta sẽ đăng báo phê bình , thật là một tai nạn lớn."
Hải Loan không hiểu đồ ăn Thái Lan, liền không có xen vào, nói vài câu lịch sự với Lý Trọng Thiên rồi rời khỏi bếp sau.
Cậu với Triệu Thanh Hà làm quen về công việc của nhà hàng vào buổi sáng, ăn trưa với Trì Quy, và tổ chức hai hội nghị và một cuộc họp nhỏ với các bộ phận khác nhau vào buổi chiều, mãi đến tận hơn 7 giờ mới tan tầm.
Trì Quy đã đợi trên xe, trên đường về anh vui vẻ nghe cậu kể về những điều học được trong ngày, thỉnh thoảng bình luận và góp ít kiến nghị.
Tối nay gió đêm nhè nhẹ, theo cửa sổ thổi vào trong xe, thổi lên mấy sợi tóc Trì Quy, tiêu sái mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Hải Loan một mặt nói một mặt xem, tâm tình bay lên như diều cất cánh, theo gió lung lay, rộng rãi khoan khoái.
Dù bận rộn nhưng cậu không hề ghét công việc hiện tại. Một cuộc sống viên mãn như vậy, một cuộc sống với hy vọng trong tầm mắt, là điều mà trước đây chưa bao giờ dám mơ tới.
Xe chạy đến Vịnh Quốc Tế, cậu cởi cà vạt trước khi bước vào, ngã xuống ghế sofa thở dài nói: "Em mệt quá, đói quá."
"Đứng dậy, thay quần áo." Trì Quy nhíu mày nói: "Nhanh lên, không dậy nữa sẽ không được ăn cơm tối!
"Biết đến, thực nghiêm khắc." Hải Loan bẹp bẹp miệng, kéo dài bước chân vào nhà thay đổi Âu phục treo lên, đi vào phòng tắm rửa tay, hỏi "Chúng ta buổi tối ăn cái gì nha?"
Trì Quy xử lý con cá trên tay và nói: " đồ ăn Thái, em thích không?"
"Đồ ăn Thái?" Hải Loan ngồi xếp bằng trên ghế đẩu cao. " Anh biết nhà hàng của khách sạn xảy ra chuyện gì không?
"Bản thân anh có một nhà hàng, sao anh không nắm bắt được tin tức của ngành?" Anh vỗ nhẹ con cá thả vào nồi lẩu và rán thơm phức.
Hải Loan chống cằm nói: "Vậy anh có giúp không? Nếu như anh chịu hỗ trợ, nhà hàng khẳng định sướng đến phát rồ rồi."
" Anh sẽ không giúp việc này. Phải giúp, thì cũng phải là em đi."
Sau khi trở cá, anh rút cá ra xé nhỏ, đập dập quả xanh miền nam, chấm với nước sốt chua ngọt của Thái, trông có màu đỏ au, hấp dẫn.
Hải Loan lấy đũa nếm thử mùi vị, giơ ngón tay cái lên hết lời khen ngợi: "Ngon quá, tài nấu nướng quả là tuyệt vời!"
"Rửa tay chưa?" Tiêu điểm Trì Quy để ý vĩnh viễn không rời vệ sinh sạch sẽ.
"Em đã rửa sạch rồi, sao còn dám không rửa!" Hải Loan vừa ăn mì trộn Thái dọn sẵn trên bàn, vừa nói: "Anh vừa nói để em giúp, em giúp như thế nào?"
Trì Quy múc cho cậu chén canh, ngồi xuống nói: "Quan mới nhậm chức, không bộc lộ tài năng khó có chỗ đứng. Triệu Thanh Hà người này anh điều tra -- "
"Lại điều tra ..." Hải Loan xen vào nói.
Trì Quy gõ gõ trán cậu , rồi nói tiếp: "Hắn là người tính cách ngay thẳng, còn có chút bất cần, đối với em, loại lính nhảy dù , hơn nửa là nhìn không lọt "
"Em muốn làm việc dưới tay hắn, nhất định phải làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa mới được. Hơn nữa hiện tại người của nhà hàng cũng không phục em, cũng là một trở ngại. Cho nên phải tìm mặt mũi trong nhà hàng."
Hải Loan húp một ngụm canh, cau mày nói: "Nhưng em không biết nấu, không thể nhờ anh nấu cho".
"Em không phải là đầu bếp, nếu em biết nấu ăn thì có ích gì?" Sau đó, anh bóc hai con tôm cho cậu và nói, "Anh đã nhờ Jennifer trên danh nghĩa của em, tìm người khách đó thay mặt mời."
"Anh ta sẽ đến khách sạn vào trưa mai. Em thông báo cho đầu bếp và yêu cầu họ nấu cho anh ta một bữa ăn khác."
"Nhớ kỹ, hoàn hảo nhất có thể, để hắn ta sửa lại bản thảo bình luận ẩm thực ngày hôm đó."
Hải Loan nghe vậy, như gió xuân ấm áp, cười đến mắt tựa trăng lưỡi liềm: "Anh suy tính được như thế thật chu đáo, em làm sao cám ơn anh nha?"
"Làm tốt chuyện của em, chính là cảm ơn anh" Trì Quy dặn dò, "Hai ngày nay tuy rằng bận, nhưng là đừng chậm trễ chương trình học, lúc tháng mười khảo thí, tốt nhất thi một lần là qua"
"Em nhất định sẽ qua." Hải Loan vỗ ngực nói, "Lúc đó em mời anh ăn cơm."
Trì Quy chế nhạo nói: "Tiền còn không có kiếm được, ngày ngày mời anh ăn cơm."
"Không được, ai bảo em ngày nào cũng ăn uống của anh" Hải Loan rầu rĩ nói "Dù em da mặt dày nhưng em cũng xấu hổ lắm".
"Nhìn biểu hiện của em trong nhà hàng." Chi Quý đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, "Nếu có thể giữ đến ngày phát lương, liền để em mời anh đi ăn tối."
"Em chắc chắn có thể!"
Ngày hôm sau, Hải Loan thực sự đợi một vị khách kén chọn, anh đã thương lượng thực đơn với Lý Trọng Thiên và Triệu Thanh Hà, thậm chí còn làm hai món, nhưng họ không nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Cuối cùng điểm tâm ngọt, Hải Loan bó tay hết cách, bấm dãy số Trì Quy.
Gọi điện thoại Trì Quy ngay trên đại lộ trong nhà hàng, giọng nói của anh rất bình tĩnh và vững vàng, như một chiếc bàn ủi - ủi phẳng sự hoảng loạn trong lòng Hải Loan.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, Trì Quy nói với giọng đặc biệt nhẹ nhàng: "Món tráng miệng luôn là khuyết điểm của các đầu bếp Trung Quốc. người làm món ngọt chính là ai, em biết không?"
"Chờ một chút, để em xem." Hải Loan vội vàng chạy vào phòng bếp sau, đi qua đám người đang lo lắng, liền nhìn thấy một người đang đứng đối diện.
Anh ta cao lớn, nghiêm nghị đứng ở bên cạnh như một vị bồ tát, ôn nhu mỉm cười: "Loan Loan, đã lâu không gặp."
"Anh Sơn ... à, lâu rồi không gặp."
Napoli là thành phố lớn thứ ba của Ý sau Roma và Milan
Lính nhảy dù : chỉ quan hệ chen ngang, trên trời rơi xuống, đi cửa sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com