Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Đừng sợ

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, kết quả thi của Hải Loan cũng tới.

Cậu mong trăng mong sao, không dễ dàng đợi đến ngày này, khẩn trương đến cơm cũng ăn không vô. Lúc thường bữa ăn 3 bát, giờ khắc này trong khách sạn, đối mặt với đĩa mì hải sản lớn, thậm chí ăn còn không biết mùi vị.

Bên ngoài gió lạnh, phủ một lớp bạc, một lớp tuyết dày tích tụ ở lối vào của khách sạn, ánh trăng chiếu chói lọi xuống dưới, lấp lánh như ánh sáng ban ngày.

Hải Loan đã vội vàng giải quyết bữa tối, lau miệng, rửa tay, vào phòng thay đồ, mặc chiếc áo khoác dày xuống, chuẩn bị về nhà, mang theo những quả cherry đã rửa sạch.

Sau trận tuyết, đường núi đi lại khó khăn, buổi chiều cậu gọi điện cho Trì Quy bảo anh đừng lái xe đến đón, hôm nay tự mình đi bộ về.

Không hiểu sao anh vẫn đến, một người một xe độc ​​lập giữa trời tuyết mênh mông, có mấy phần băng lạnh đến từ cốt tủy bên trong.

Hải Loan thấy thế, từ trên bậc thang cao nhảy xuống, chạy tới trước mặt anh cười: "Không phải đã nói anh không cần tới, tuyết rơi nhiều đi lại khó khăn, trên đường này đều không xe chạy."

"Có cài dây xích tuyết, không thành vấn đề." Trì Quy sờ sờ lỗ tai đỏ bừng của cậu, kéo cửa xe, nhét vào ghế phó lái.

Hơi ấm tràn vào trong cổ, Hải Loan mở dây kéo, cởi găng tay, cầm hộp hoa quả nói: "Hôm nay trong nhà hàng có cherry lớn, là loại anh thích nhất. Hừ ... sau bếp chừa lại một ít, em cầm một hộp cho anh."

Trì Quy nhìn xuống, thấy một hộp đầy quả cherry màu tím đen, tròn trịa như hạt trân châu.

Anh không giống Hải Loan, từ trước đến giờ không có món ăn yêu thích, thậm chí rất ít khi thèm ăn, lần trước mừng sinh nhật anh, trên bàn ăn đã ăn hơn hai 2 trái cherry, bị cậu nhìn thấy trong mắt.

Không nghĩ cậu còn nhớ.

"Em ăn trước đi, còn lại cho anh là được rồi." Thấy bộ dáng cậu chảy nước miếng, rõ ràng là muốn ăn nhưng lại ngại ngùng.

Anh vừa nói xong, Hải Loan liền vui vẻ cười hạnh phúc, mở hộp ăn một nửa.

Hai người lái xe về nhà, dọc đường những ngọn cây phủ đầy sương giá, những ngọn đèn đường kéo cái bóng thật dài, tuyết rơi theo gió bay, rì rào mà rơi.

Miệng Hải Loan nhét đầy hoa quả và mơ hồ nói: "Ở chỗ em hiếm khi có tuyết. Tới chỗ này nhiều năm như vậy, em còn không thấy đủ đâu. Thật là đẹp."

Trì Quy vặn máy sưởi trong xe, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: "Ngày mai đưa em đi ra ngoài ăn mừng, cắm trại trong lều tuyết 2 ngày."

"Ở đâu có lều tuyết?" Hải Loan chưa từng nghe đến lều tuyết ở các thành phố ven biển, đây có lẽ là cảnh sắc độc nhất vô nhị của những vùng vĩ độ cao.

"Ở phía đông, có một khu nghỉ mát trong Công viên Rừng Quốc gia với suối nước nóng, lều tuyết và một số nhà hàng nhỏ." Trì Quy đánh vô-lăng nói, "Buổi tối kiểm tra kết quả thi, ngày mai dẫn em đi đến cuối tuần, thuận tiện chúc mừng em thuận lợi lấy bằng tốt nghiệp."

Hải Loan nghe vậy, không xác định mà nói: "Còn chưa kiểm tra kết quả, hiện tại nói chúc mừng có phải là sớm không?"

Cậu sợ mình thi không đậu, thi lại một lần cũng không khó, nhưng lại sợ Trì Quy thất vọng chính mình, khó tránh khỏi có ý nghĩ không thành công thì thành nhân.

Trì Quy lại chưa nói cái gì, chỉ trấn an: "Không phải chúc mừng thì cũng có thể đi."

Hải Loan cũng không trả lời lại, tuy rằng trong miệng nói 'có lẽ không đậu', kì thực tâm lý cũng không mong muốn tiếp thu kết quả như thế. Trì Quy không phản bác, không khác nào là chấp nhận khả năng đó.

Im lặng trở về nhà, Hải Loan đi đến trước cửa, thay dép vào trước, chạy vào phòng ngủ lấy máy tính.

Notebook như có gai, cậu ôm vào trong ngực đặc biệt khó chịu, ấp úng hỏi: "Em muốn kiểm tra điểm. Nếu lỡ thi trượt thì làm sao?"

"Chưa kiểm tra làm sao biết mình không thể thi đậu." Trì Quy không đồng ý với thái độ nghi vấn bản thân trước của cậu.

Anh cởi áo khoác, ngồi bên cạnh nói: "Em đã chăm chỉ lâu như vậy, kết quả sẽ không quá tệ, nếu không đậu, em đừng nản lòng, thi lại là được rồi. trước mặt anh, không cần phải xấu hổ."

Hai người sớm chiều ở chung, tự nhiên không có ngượng ngùng. Chỉ khi bạn có thể chấp nhận khuôn mặt chân thật nhất của mình, bạn mới xứng đáng có được những khoảnh khắc thành tựu nhất.

"Được rồi." Hải Loan miễn cưỡng gật đầu, tìm địa chỉ trang web, nhập tài khoản dự thi đã ghi nhớ và mật khẩu của mình vào thanh tìm kiếm, sau đó do dự nói, "Hay là... anh có thể kiểm tra giúp em?"

"Em tự mình làm. Anh có thể kiểm tra cho em, nhưng không thể giúp em đối mặt với vấn đề." Con người cuối cùng sẽ học cách đối mặt với những khó khăn mà cuộc sống đem lại.

Anh nói xong liền dừng lại, tự hỏi có phải cậu đã nhiều năm như vậy không.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu rất đáng thương, trong lòng liền mềm nhũn, tay phải che mười ngón tay cầm chuột, nói: "Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em."

Kiểm tra kết quả cũng thật là kì lạ, Hải Loan tự ngửi thấy mùi chua trên người mình, nhưng cậu sẵn lòng sa vào trong đó, để cho sự dịu dàng vuốt ve những góc cạnh của cuộc đời, mà cậu không một chút giãy dụa.

Trì Quy không cho cậu cơ hội trì hoãn, đưa tay di chuyển con trỏ đến nút tìm kiếm và dừng lại nhấn xuống không chút do dự.

Một biểu tượng đang tải xoay tròn xuất hiện trên trang. Trái tim Hải Loan ngay lập tức nhắc đến trong cổ họng, và âm thanh đập "ầm ầm" đặc biệt rõ ràng trong căn phòng trống.

Trì Quy quay lại, ấn vào vai cậu, xoa xoa cánh tay để xoa dịu và nói: "Đừng lo lắng."

Một khung đen với nền trắng hiện lên trên màn hình, mắt cậu mở to quét từ trên xuống dưới, đột nhiên nhảy lên cao ba thước: "Aaaa...đậu rồi!"

Vạn lần không nghĩ tới thuận lợi như vậy.

Niềm vui sướng như tiêm thuốc kích thích, khiến cậu choáng váng. Hải Loan nhảy trên mặt đất như một con thỏ, lắc lắc vai anh cuồng nhiệt: "Đã đậu rồi! Nhìn thấy chưa? Anh thấy chưa? Em đã vượt qua rồi!"

", kết thúc rồi." Trì Quy xoa xoa thái dương, nhìn khuôn mặt phấn khích trước mắt, gật đầu nói: "Biểu hiện không tệ, đi lấy 2 viên kẹo đi, đừng quá khích."

Hải Loan đuôi từ lâu đã vểnh lên trên trời, dương dương đắc ý đi tới bên cái loa, lấy ra 2 viên kẹo dẻo gấu, rồi vẫy tay khoe khoang: "Em ăn 3 con rồi!".

Trì Quy trở lại máy tính, xoa xoa mi tâm nói: "Nếu ăn nhiều đường sẽ trở nên ngu ngốc. Hiện tại đã ngốc như vậy rồi. Còn có thể ăn nhiều hơn sao?"

"Ai nói em ngốc, em sắp thi đại học nhé!" Hải Loan cài nút lọ, đột nhiên vòng qua eo cường tráng của anh, không kiêng kị xoa nắn ngực anh: "Em ngoan như vậy, anh có phải là nên ngủ em. Đã lâu không ngủ, không biết còn tưởng rằng anh ở bên ngoài có người khác."

Hiếm có khi nào cậu lại vui như vậy, khuôn mặt bừng sáng trong ánh đèn vàng ấm áp, giống như một quả táo chín mọng, lộ ra vẻ e thẹn ngượng ngùng không thể giải thích được.

Trì Quy vuốt ve mái tóc rối bời, chậm rãi cúi xuống, lướt đôi môi mỏng lên vành tai cậu, trầm giọng nói: "Em giỏi như vậy, đương nhiên chồng em phải chăm sóc cho em thật tốt. Em đi tắm đi, bé ngoan chờ anh."

Lỗ tai của Hải Loan bùng cháy, cần cổ nóng đỏ bừng. Cậu mím môi trốn tránh tầm mắt của anh, không nghĩ vừa quay đầu lại đụng phải bức tường.

"Em không sao, không có chuyện gì...ha ha ha." Hai vai đau đến mức xoa xoa, bộ óc căng tràn, bưng hai má chạy vào phòng tắm.

Trì Quy nhìn bóng lưng cậu biến mất, không nhịn được cười cười, tiện tay đem bảng kết quả học tập trong túi áo, ném vào thùng rác.

Sáng sớm hôm sau, Hải Loan chưa rời giường, Jennifer đã mang theo vé vào cổng công viên Rừng Quốc Gia và thẻ phòng của lều tuyết tới cửa.

Trì Quy giải thích ngắn gọn công việc với cô, cuối cùng vào nhà lay cái người đang ngủ: "Tiểu Vô Lại rời giường, mau tỉnh lại, nếu không nhanh lên sẽ bị trễ."

Tối hôm qua bị dằn vặt đến nửa đêm, Hải Loan mệt hết cả người, đau nhức mệt mỏi, ngược lại anh là người xuất lực thần thái lại tươi tỉnh sáng láng, ôm cậu lưu luyến, không muốn rời xa.

Lúc này vừa tỉnh dậy khỏi cái giường êm như mây, xương cốt cậu như muốn rụng rời, "hừ hừ" miễn cưỡng cử động: "Chủ nhật anh cũng gọi. Em không muốn dậy đâu, ngủ thêm 5 phút ... chỉ 5 phút thôi. "

"Em không muốn đến lều tuyết sao?" Trì Quy vén chăn bông trên người cậu  ra, cưỡng ép người đi ra nói: "Buổi sáng có giăm bông và trứng phô mai, mì mực đỏ. Nếu ko ăn nhanh, nó sẽ bị lạnh. "

Bụng Hải Loan sôi sục lên theo, dụi dụi mắt, hỏi với vẻ ngơ ngác vừa tỉnh dậy: "Có thịt để ăn trong lều tuyết không? Nếu không có thịt thì em sẽ không đi đâu."

"Tối hôm qua còn lại hai miếng bò, anh làm cho em ăn." Trì Quy kéo cậu dậy, lấy áo len choàng đầu cho cậu "Chỗ đó cái gì cũng có, em nhanh lên."

Nghe nói như thế, Hải Loan miễn cưỡng lên tinh thần, cuốn lấy chăn híp mắt, để anh mặc áo len cho mình.

"Em được hưởng thụ, càng ngày càng hư hỏng." Trì Quy dùng ống tay áo vỗ vỗ cánh tay lười biếng của cậu, nói: "tự mình mặc, còn không chịu nhúc nhích."

"Sao anh lại hung dữ như vậy?" Hải Loan chui cái đầu xù lông, chỉnh lại vạt áo nói: "Hiện tại đối xử em như vậy, sau này phải làm sao, cuộc đời vẫn còn dài..."

Trì Quy mặc kệ cậu, bước tới cửa giục: "Mau đi tắm rửa, ăn sáng xong liền đi. Đi trễ không mua được thịt nai, buổi tối đừng có oán giận không ăn được thịt nai nướng."

"A —— sao anh không nói sớm!" Hải Loan vừa nghe có thịt ăn, lập tức vọt vào buồng tắm, qua loa rửa mặt xong, liền vội vội vàng vàng chạy đi phòng ăn.

Họ khởi hành đến công viên Rừng Quốc Gia vào buổi sáng, buổi trưa nướng thịt bên sông, đi dạo trong rừng tuyết cổ thụ vào buổi chiều, sống trong lều tuyết như Hải Loan từng mong ước.

Những dãy lều tuyết cứ như những dãy nấm mọc, phía trên thì trắng xóa tuyết nhân tạo, phía dưới được bao bọc bởi bốn bức tường bằng gỗ.

Trì Quy vào lều đốt lò sưởi, và tự rót cho mình một ly Vodka rất thích hợp để uống trong thời tiết băng giá. Người đẹp nằm trong vòng tay - gió thổi tuyết rơi, quả là một cảnh trong mơ.

Hải Loan nằm úp sấp trên người anh, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng giữa hơi thở độc đáo của Trì Quy, giống như một cây tuyết tùng trong rừng.

Rõ ràng là cậu không uống rượu, nhưng lại có chút say rồi, vòng tay qua cổ Trì Quy: "Mùi hương thật dễ chịu"

Những âm điệu nhẹ nhàng vô cùng tán tỉnh, lại càng ám muội trong tiếng "tách tách" của ngọn lửa.

"Em đang châm lửa, Loan Loan àh" Trì Quy đặt ly rượu xuống, nâng cằm cậu lên, cẩn thận xem xét đôi mắt có chút say "để anh dạy em bài học."

Nói xong, anh cúi đầu mút ra một đóa hoa mai trên xương quai xanh của Hải Loan, "Nhìn xem, nó hồng hào mềm mại giống như em."

"Anh mới hồng hào mềm mại, da mặt thật dày, nguỵ trang đến mức cứ như người đứng đắn vậy." Hải Loan thẹn quá hóa giận, vặn sau gáy anh. "Bẹp" hôn lên trán anh một cái, "Bùng nổ, hehe. "

"Thật sao? hôm nay cho em biết cầu xin lòng thương xót là cái gì." Trì Quy kẹp hai cánh tay của cậu, dùng một bàn tay to lớn thò vào trong quần.

Đầu ngón tay vừa tách ra hai cánh mông mềm mại, điện thoại di động đặt ở đầu giường đột nhiên phát ra tiếng rung "ong ong", với kẻ xấu lại là chuyện tốt.

Hải Loan như được đại xá, cười le lưỡi, vươn mình lăn qua một bên, nhận điện thoại kéo quần lên nói: "Alo, ai vậy?"

"Là em... anh Loan Loan, em là Lam Lam." Giọng nói của Hải Lam Lam như đến từ một thế giới khác, với tiếng kêu hoảng sợ , trái ngược với bầu không khí quyến rũ vùa nãy, đưa Hải Loan trở lại hiện thực.

Trì Quy thấy sắc mặt cậu chợt biến đổi, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Hải Loan lắc đầu không trả lời, nói với người bên kia điện thoại: " Lam Lam, có chuyện gì vậy? Đừng lo lắng, từ từ nói cho anh biết."

Giọng nói bên kia điện thoại run rẩy và mờ đi, tín hiệu ngắt quãng khiến mọi người không thể nghe được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Hải Loan cau mày phân biệt nửa ngày, mới xác định được ba chữ: "đánh nhau", "chảy máu", "cút đi".

Trong lòng cậu cảm thấy "bất an", liền giả vờ bình tĩnh nói: " Lam Lam đừng sợ ... Này Lam Lam... Lam Lam?"

Trong ống nghe truyền đến một trận tín hiệu báo máy bận, cuộc gọi đã bị ngắt.

"Có chuyện rồi." Hải Loan sững sờ như bị cắt điện đột ngột, "Hải Trường Sinh..."

Trì Quy đã minh bạch bảy tám phần, lập tức ôm cậu nói: "Không có chuyện gì, hiện tại đi thu dọn hành lý, chúng ta sẽ đi suốt đêm."

"Đúng rồi, đi thu dọn hành lý." Lời nói của anh như thánh chỉ của triều đình, Hải Loan như được ấn nút khởi động liền lấy lại sinh khí mới, cậu nhấc chiếc vali nằm trong góc, bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.

"Loan Loan." Trì Quy thấy thế, một phát bắt được người đang hoảng loạn, vỗ vỗ đầu cậu, nhẹ nhàng nói: " Đừng sợ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #namnam