Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Mẻ kẹo số 26: Paroxetine

Hải Đăng ngồi thu mình trong góc phòng, đôi mắt mờ đục lặng nhìn tấm rèm cửa khép hờ. Căn phòng của Hải Đăng nhỏ hẹp và tối mờ, nơi ánh sáng có thể chiếu vào chính là chỉ lách qua khe hở nhỏ của rèm cửa. Ánh sáng ấy không mang lại ấm áp, mà chỉ làm anh thấy mọi thứ thêm trống trải.
Hải Đăng ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, tấm lưng tựa vào bức tường trắng loang lổ. Từ khi căn bệnh trầm cảm xâm chiếm, mọi màu sắc trong cuộc sống anh dần trở nên nhạt nhòa.

Căn phòng nhỏ của anh dường như là nơi duy nhất an toàn, nơi anh có thể mặc kệ tất cả và chìm vào những suy nghĩ của chính mình – dù chúng thường xuyên kéo anh xuống vực sâu.
Căn phòng của Hải Đăng nằm lặng lẽ trong một góc khu chung cư cũ kỹ, đây là nơi anh chọn để chôn vùi bản thân sau những năm tháng dài sống trong đau đớn và trầm cảm. Mọi thứ nơi đây, từ chiếc ghế sofa phủ bụi cho đến rèm cửa kín mít ngăn cách ánh sáng, đều phản chiếu tâm hồn u tối của anh.

Đã gần một năm kể từ ngày anh buộc phải rời khỏi công việc yêu thích vì không còn đủ sức duy trì nhịp sống, Đăng không còn nhớ lần cuối cùng anh bước ra khỏi nhà là khi nào, cũng chẳng bận tâm đến việc thời gian trôi qua nhanh hay chậm. Đối với anh, mọi thứ chỉ còn lại sự trống rỗng và vô nghĩa. Bạn bè, gia đình lo lắng nhưng cũng đành bất lực. Những người xung quanh luôn khuyên anh cố gắng, nhưng họ không biết rằng điều đơn giản như ra khỏi giường mỗi sáng với anh, nó đã là một cuộc chiến.

Và Đăng, sau bao lần thất bại, anh đã ngừng chiến đấu.

Nhưng mẹ anh thì không chịu đứng yên nhìn con trai mình suy sụp thế, đứa con trai mà bà yêu thương nhất đã từng cười đẹp đến thế nào, vui vẻ ra sao... Một ngày nọ, bà xuất hiện trước cửa, chuông cửa vang lên một hồi dài. Ban đầu, Đăng định mặc kệ, nhưng âm thanh dai dẳng khiến anh miễn cưỡng ra mở. Mẹ anh đứng ngoài cửa, khuôn mặt lo lắng nhưng kiên nhẫn.
Nhà Hải Đăng cũng không phải nghèo khó, thiếu ăn, thiếu mặc mà ngược lại nhà anh lại là một nhà trâm anh thế phiệt trong thành phố. Vậy nên khi người con trai duy nhất này sinh tâm bệnh khiến cho Đỗ phu nhân đây không thể không lo lắng bà đã chi hàng chục triệu đồng để tìm ra phương pháp chữa bệnh cho con trai mà nhưng cũng bằng không

- "Doo à.." bà cất tiếng, giọng vừa dịu dàng vừa thuyết phục
- "Mẹ tìm được một nơi tốt lắm. Chỉ cần con đi thử một lần, mẹ sẽ không ép con thêm nữa."

Đăng ngẩng mặt lên nhìn bà, ánh mắt đờ đẫn không chút cảm xúc. Anh biết bà đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ khi thấy anh tự hủy hoại bản thân và điều đó làm lòng anh chùng xuống. Ánh mắt của bà khiến Đăng nghẹn lại. Dù lòng đầy ngờ vực, anh cũng không thể từ chối.
Cuối cùng, không muốn mẹ mình phải thất vọng thêm lần nữa, Hải Đăng gật đầu.

- “Thôi được, con sẽ đi ” anh khẽ đáp.

---

Buổi sáng hôm ấy, Đăng bước vào trung tâm tâm lý mà mẹ đã nói đến, cảm giác như bước chân vào một thế giới khác.
Mùi hương dịu nhẹ của trà thảo mộc lan tỏa trong không khí, hòa cùng tiếng cười nói khe khẽ của những người đang chờ trị liệu.

Đăng ngồi ở góc khuất, lặng lẽ quan sát. Các câu chuyện, những giọng nói vỡ vụn vang lên trong phòng, nhưng không một lời nào thực sự chạm vào anh. 

Khi buổi trị liệu kết thúc, Đăng bước ra hành lang với sự nhẹ nhõm rằng mình đã hoàn thành "nghĩa vụ". Anh cúi đầu, tránh mọi ánh nhìn. Nhưng rồi một giọng nói vang lên từ phía băng ghế cạnh cửa sổ:

- “Chào anh.”

Một giọng nói ngọt ngào bất ngờ vang lên khiến anh giật mình. Đăng ngẩng lên. Một chàng trai trẻ, với mái tóc nâu mềm mại và đôi mắt sáng đang mỉm cười với anh. Một nụ cười rạng rỡ lộ ra má lúm xinh xinh cùng đôi mắt sáng, đôi mắt của em như muốn xua tan tất cả bóng tối mà anh đang mang

- "Anh cũng ở đây trị liệu à?" em hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió. 

Đăng thoáng chần chừ, rồi khẽ gật đầu.

- "Ừ... còn cậu?" 
- "Em không. Mẹ em đang điều trị lo âu, em đi cùng mẹ." 

Cách em nói, vừa bình thản vừa thấu cảm, khiến Đăng thấy lòng mình dịu lại đôi chút. 

- “Em là Hoàng Hùng” em vừa nói vừa đưa tay ra.
- “Còn anh?”

Đăng thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cũng khẽ đáp

- “ Hải Đăng.”
- "Tên đẹp như người."

Hùng không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống bên cạnh, mang theo một loại năng lượng nhẹ nhàng nhưng khiến người ta khó lòng từ chối.

Ngày qua ngày, Hùng bắt đầu trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Đăng.
Những lần gặp sau đó, em hay ngồi ở hành lang, tay cầm một tách trà nóng, thỉnh thoảng mang theo cả hộp cơm cho mẹ. 

- "Anh đã thử uống trà chưa?" Hùng hỏi vào một ngày mưa nhẹ. 
- "Anh không quen mấy thứ này."  Đăng lắc đầu.

Hùng chìa tách trà của mình về phía anh.

- "Thử đi. Trà làm mình thư giãn hơn đôi chút đấy" 

Đăng cầm lấy tách trà, hơi nóng lan tỏa qua đầu ngón tay. Một ngụm trà ấm áp trượt xuống cổ họng, xua đi phần nào cảm giác lạnh lẽo trong lòng anh. 

- "Thế nào?" Hùng hỏi, đôi mắt lấp lánh sự chờ đợi. 
- "Không tệ" Đăng trả lời, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhỏ mà anh không nhận ra. 

Dù không phải là người trị liệu, em luôn xuất hiện ở trung tâm với lý do “đưa mẹ đi trị liệu,” nhưng thực chất là để gặp Đăng bởi mẹ em đã khỏi bệnh từ lâu nên chẳng còn lui tới trung tâm nữa. 

- “Mỗi ngày anh đều ngồi ở góc này, không cảm thấy chán à?” Hùng hỏi một lần khi thấy Đăng vẫn ngồi nguyên ở chỗ quen thuộc.

- “Không chán,” Đăng đáp cụt lủn, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm. 
- “Thử ngồi chỗ khác xem. Ở ngoài khuôn viên ấy, thoáng hơn,” Hùng gợi ý, rồi như sợ anh từ chối, em nói thêm
-“Em cũng ra đó ngồi. Anh đi cùng nhé?”

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, lần đầu tiên Hùng rủ Đăng đi dạo quanh khuôn viên trung tâm, Đăng chỉ im lặng đi theo.
Những bước chân ban đầu còn dè dặt, nhưng dần dà, anh nhận ra mình bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt xung quanh: tiếng chim hót trên cành cây, cơn gió nhẹ luồn qua tán lá hay cảm giác mát lạnh của ghế đá dưới tán cây.

- "Anh có biết không?" Hùng cười, giọng em nhẹ nhàng như làn gió xuân mát dịu.
- "Mỗi buổi sáng em đều ngồi ở đây với mẹ. Ở đây yên tĩnh, nhưng không khiến người ta thấy cô đơn. Còn anh thì sao? Anh có cảm thấy yên lòng không?"

Câu hỏi đó như mở ra một cánh cửa nhỏ trong lòng Hải Đăng. Lần đầu tiên, anh không cảm thấy bị ép buộc phải trả lời. Anh chỉ khẽ gật đầu, và đó là bước đầu tiên để Đăng bước ra khỏi bức tường mà anh đã dựng lên quá lâu.

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, chiếu xuống khoảng sân yên tĩnh.
Hùng ngồi xuống một băng ghế, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Đăng ngồi cùng.

- “Anh có nghĩ là ánh nắng cũng chữa lành được không?” Hùng hỏi, mắt hướng lên bầu trời.

Đăng không trả lời, nhưng anh cảm nhận được một sự dễ chịu mơ hồ trong lòng.

Hùng không ngừng tìm cách kéo Đăng ra khỏi cái vỏ bọc u ám mà anh đã tự tạo ra.
Hùng không hỏi nhiều về bệnh tình của Đăng. Em cũng không cố phân tích hay đưa ra lời khuyên, mà chỉ lắng nghe. Có lần, Đăng bất giác tâm sự

- "Đôi lúc, anh thấy mình như đang chìm trong nước. Càng cố bơi lên, anh càng bị kéo xuống."

Hùng im lặng hồi lâu, rồi đáp

- "Có lẽ anh không cần cố bơi ngay. Cứ thử để dòng nước ôm lấy anh. Biết đâu, anh sẽ tìm thấy điều gì đó mà mình chưa nhận ra."

Đăng nhìn Hùng ngạc nhiên. Đó là lần đầu tiên có người không bảo anh "phải cố lên" mà thay vào đó, cho phép anh thừa nhận sự mệt mỏi của mình.

Vào một buổi chiều tàn, em mang đến một tập giấy trắng và vài cây bút màu, chìa ra trước mặt Đăng.

- “Anh thử vẽ gì đó đi,” em nói, giọng hào hứng. 
- “Anh không biết vẽ,” Đăng lắc đầu. 
- “Không sao, em cũng không biết. Nhưng mình cứ thử, như một cách giải tỏa ấy.”

Đăng miễn cưỡng nhận lấy. Những nét vẽ đầu tiên của anh run rẩy, không có hình dạng rõ ràng. Nhưng Hùng không chê bai, chỉ cười động viên

- “Đẹp mà. Tiếp đi anh.” 

Dần dần, những trang giấy bắt đầu được lấp đầy bởi màu sắc. Đăng không nhận ra rằng mỗi nét vẽ là một bước nhỏ giúp anh thoát khỏi nỗi đau trong lòng. Đăng bắt đầu dùng màu sắc để thể hiện cảm xúc của mình.
Có hôm, anh vẽ những cơn bão tố với màu xám và đen.
Có hôm, anh chỉ đơn giản phác họa một chiếc lá rơi. Nhưng dần dà, những nét vẽ của anh trở nên sống động hơn, tươi sáng hơn. Qua từng bức tranh, Hải Đăng nhận ra mình đang từng bước chạm đến những cảm xúc đã bị đè nén từ lâu.

Một ngày nắng ấm kia, Hùng đưa Đăng đến bãi biển nhỏ gần trung tâm. Đăng thoáng do dự, ánh mắt lộ vẻ bất an.

- "Em biết ánh sáng và không gian rộng lớn có thể khiến anh không thoải mái,"
- "Nhưng thử ngồi đây với em, chỉ cần một lát thôi. Anh không cần làm gì cả." Hùng nói

Đăng ngồi xuống, ánh mắt hướng về những con sóng xa xa.
Ban đầu, lòng anh ngổn ngang lo lắng. Nhưng sự hiện diện yên bình của Hùng khiến anh dần thả lỏng.
Đăng nhắm mắt lại, để gió biển luồn qua mái tóc, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm nhận được sự thư thái.

Một ngày nọ, khi cả hai ngồi bên nhau dưới gốc cây cổ thụ, Đăng bất ngờ lên tiếng:

- “Hùng này, em nghĩ anh có thể tốt hơn được không? Ý anh là… vượt qua những thứ này.”

Hùng quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chắc chắn.

- “Em không nghĩ anh cần phải tốt hơn hay vượt qua gì cả. Anh chỉ cần sống và để mọi thứ đến tự nhiên thôi.”

Những lời nói ấy như ánh sáng xuyên qua bóng tối trong lòng Đăng. Lần đầu tiên sau bao lâu, anh cảm thấy một tia hy vọng le lói.

Hành trình chữa lành không chỉ là những khoảnh khắc yên bình. Có những ngày Đăng chìm trong cảm giác bất lực, tự trách mình vì không đủ mạnh mẽ. Hùng, thay vì an ủi, chỉ nhẹ nhàng nói:

- "Em không ở đây để kéo anh dậy, mà để nhắc anh rằng anh có thể tự đứng lên. Anh đã làm được rất nhiều, chỉ là anh chưa nhận ra thôi."

Những lời nói ấy như một ngọn đèn, giúp Đăng thấy được con đường nhỏ dẫn ra khỏi bóng tối.

Có ngày Hùng không xuất hiện, Đăng nhận ra sự hiện diện của em quan trọng với anh thế nào. Nỗi hoảng loạn ập đến nhưng cũng chính nó thúc đẩy Đăng rời khỏi căn phòng quen thuộc và tìm đến nhà Hùng.
Khi cánh cửa mở ra, Hùng thoáng bất ngờ, em nhìn vào ánh mắt của Hải Đăng - nơi chứa đầy những cảm xúc anh chưa từng bộc lộ. Anh không giấu sự bối rối, không ngần ngại thừa nhận

- "Anh cần em."

Hùng không hỏi vì sao, cũng không trách anh vì sự phụ thuộc và ỷ lại này. Chỉ khẽ nói

- "Em luôn ở đây. Nhưng anh cũng cần học cách ở đây vì chính mình."

...

Mối quan hệ của họ dần phát triển theo cách mà cả hai không nhận ra.
Đăng không còn khép mình như trước, Hùng tự bao giờ đã trở thành người duy nhất mà anh luôn muốn nhìn thấy mỗi ngày.
Tình cảm giữa họ lớn dần, âm thầm nhưng mãnh liệt.

Từ ngày ấy, hành trình chữa lành của Hải Đăng không còn cô đơn. Hùng không thể thay thế chuyên gia trị liệu nhưng em trở thành người đồng hành, người nhắc nhở Đăng rằng cuộc sống vẫn còn những điều đáng để hy vọng.

Mỗi ngày, Đăng bước thêm một bước nhỏ: ra khỏi phòng vào buổi sáng, đến lớp hội họa, hay thậm chí thử một công việc bán thời gian. Những điều này, tuy nhỏ bé, nhưng với Đăng, nó là cả một cuộc cách mạng. Và đương nhiên, mọi thứ anh làm đều có em bé của anh ở bên.
Hùng không phải phép màu xóa đi mọi nỗi đau, em là ánh sáng, là nguồn cảm hứng để Đăng tự tin rằng mình có thể vượt qua.
Với anh, Hoàng Hùng không chỉ là một người bạn, mà còn là động lực để anh sống tiếp, để yêu thương chính mình một lần nữa.

Một buổi chiều, khi Hùng chuẩn bị rời trung tâm, Đăng bất ngờ giữ lấy tay em lại. Anh không nói gì, chỉ nhìn em, ánh mắt chất chứa hàng ngàn điều khó nói.
Hùng mỉm cười, khẽ nắm lấy tay anh.

- “Em biết,” em nói, giọng nhẹ như gió.
-“Em cũng vậy.”

Từ ngày đó, Hùng và Đăng chính thức bên nhau. Sự hiện diện của Hùng trong cuộc sống của Đăng không chỉ là ánh sáng mà còn là nguồn động lực lớn nhất giúp anh vượt qua nỗi đau.
Những buổi sáng tỉnh giấc, Đăng không còn cảm thấy trống rỗng khi biết Hùng đang ở ngay bên cạnh.

Hùng giúp Đăng tìm lại niềm vui trong những điều nhỏ bé – một tách trà ấm vào buổi sáng, một bức tranh hoàn thành hay chỉ đơn giản là ánh nắng dịu dàng qua cửa sổ. 

Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi trên ghế sofa, Đăng khẽ nói:

- “Hùng này, anh nghĩ mình khỏi bệnh rồi.” 

Hùng quay sang nhìn anh, ánh mắt thoáng chút bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng dịu lại. Em mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đã khiến Hải Đăng si mê, yêu đến tận cùng.

- “Anh không khỏi vì anh bệnh, mà vì anh đã dám mở lòng,” Hùng nói. 

Đăng lặng lẽ siết chặt tay em, như muốn cảm nhận tất cả sự ấm áp mà Hùng mang lại. 

Một buổi chiều mùa đông, trời âm u và gió lạnh len qua từng khe cửa.
Căn phòng nhỏ của Đăng và Hùng ấm áp nhờ ánh sáng vàng hắt ra từ chiếc đèn bàn. Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, Đăng dựa đầu vào vai Hùng, tay lặng lẽ đan vào tay em. 

- "Em nhớ không?" Đăng bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm ấm khẽ vang trong không gian yên tĩnh.
- "Ngày đầu tiên anh gặp em ở trung tâm, anh đã nghĩ em thật phiền. Cứ xuất hiện mọi lúc, cứ nói những điều anh chẳng muốn nghe." 

- "Vậy mà giờ anh chẳng buông em ra nổi, đúng không?"  Hùng dụi vào lòng Hải Đăng mà bật cười trêu ghẹo

Đăng cũng cười, nhưng ánh mắt anh chợt trầm xuống, anh vừa xoa xoa đôi tay trắng nõn của em

- "Em không biết đâu, lúc đó anh thật sự đã nghĩ mình không thể sống tiếp. Mọi thứ… quá nặng nề. Nhưng rồi em đến, như một ánh nắng lùa qua tâm hồn anh, xoa dịu tất cả." 

Hùng im lặng, siết chặt tay Đăng hơn. 

- "Anh từng nghĩ" Đăng tiếp tục, giọng khẽ run
- "Chắc chẳng ai có thể yêu một người như anh. Một người đổ vỡ, không còn niềm tin vào cuộc sống. Nhưng em đã làm anh tin rằng anh vẫn xứng đáng được yêu, vẫn xứng đáng có được hạnh phúc." 

Hùng quay sang nhìn anh, đôi mắt long lanh ẩn chứa hàng ngàn cảm xúc. Em đưa tay chạm nhẹ vào má Đăng, dịu dàng như muốn khắc ghi giây phút này mãi mãi. 

- "Cá mập ngốc" Hùng khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
- "Không phải em đã cứu anh, mà là anh đã tự cứu mình. Em chỉ ở bên anh, chứng kiến anh mạnh mẽ như thế nào để chống chọi qua từng ngày. Và dù có thế nào đi nữa, em luôn tin rằng anh sẽ vượt qua tất cả." 

Đăng không kìm được, kéo Hùng vào một nụ hôn sâu. Một nụ hôn chỉ đơn giản hai đôi môi chạm nhau, không chứa sắc dục. Đến khi thấy hơi thở của em đã gần cạn, anh buông môi em ra, gục đầu lên đôi vai nhỏ nhắn. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để nước mắt trào ra, thấm vào vai Hùng. Đó không phải là những giọt nước mắt đau khổ, mà là nước mắt của sự giải thoát, của niềm tin và hy vọng mới. 

Thời gian trôi qua, Đăng không chỉ dần hoàn thiện bản thân mà còn tìm thấy niềm đam mê mới. Anh bắt đầu vẽ tranh, những bức tranh không còn là những nét nguệch ngoạc vô hồn mà đầy màu sắc và cảm xúc. 

Hùng luôn là người đầu tiên chiêm ngưỡng các tác phẩm của anh. Mỗi lần Đăng hoàn thành một bức tranh, ánh mắt cậu sáng bừng, như thể đang ngắm nhìn cả một thế giới mới mà Đăng vẽ ra. 

- "Anh giỏi quá," Hùng thường nói, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Đăng. 

- "Không phải anh giỏi," Đăng đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn em.
- "Mà là vì anh có em." 

/Ngày 05-06-2039/
Đăng quyết định làm một điều mà anh đã suy nghĩ từ lâu. Sau khi ăn tối xong, anh kéo Hùng ra ban công.
Thành phố phía dưới lấp lánh ánh đèn, gió khẽ thổi làm mái tóc Hùng bay nhẹ. 

- "Hùng này" Đăng chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt em. 
- "Hửm? Sao anh nghiêm túc vậy?" Hùng nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. 
- "Anh chỉ muốn nói" Đăng hít một hơi thật sâu.

- "Cảm ơn em vì đã ở bên anh, vì đã kéo anh ra khỏi bóng tối và cho anh thấy ánh sáng một lần nữa. Anh không biết cuộc đời anh sẽ đi đâu, sẽ thế nào nếu không gặp em. Và bây giờ..." 

Đăng quỳ một chân xuống, đưa ra một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo. Hùng sững sờ, hai tay che miệng, ánh mắt lấp lánh như ngàn vì sao. 

- "Em có đồng ý ở bên anh mãi mãi không.." Đăng hỏi, giọng anh không run nhưng đôi mắt tràn đầy hy vọng. 

Hùng không nói gì, nước mắt rơi trên má em nhưng nụ cười vẫn nở rạng rỡ. Em gật đầu liên tục

Đăng đeo nhẫn vào tay Hùng, rồi đứng lên ôm chặt lấy em. Cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc mà thế giới dường như ngừng lại, chỉ còn lại hai người họ. 

Từ ngày hôm ấy, họ chính thức gọi nhau là gia đình.

Hùng vẫn tiếp tục công việc của mình, còn Đăng bắt đầu mở một phòng tranh nhỏ.
Mỗi ngày, khi Hùng tan làm, em đều ghé qua phòng tranh của Đăng, mang theo một ly trà ấm và nụ cười quen thuộc. 

Cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng điều đó không quan trọng. Bởi họ biết, chỉ cần có nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. 

Vào một buổi sáng, khi ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, Đăng nhìn Hùng đang ngủ say bên cạnh. Anh khẽ mỉm cười, thơm nhẹ lên trán em rồi thì thầm, như nói với chính mình

"Cuối cùng, anh cũng tìm thấy bình yên của mình." 

Buổi sáng mùa đông lạnh giá, ánh nắng mỏng manh chiếu qua rèm cửa làm căn phòng ấm áp hơn chút ít.
Hùng ngồi ở bàn làm việc, mải mê với bản thiết kế mới. Chiếc bàn cạnh cửa sổ nơi Đăng thường ngồi vẽ tranh trống không, chỉ còn bảng màu và vài cây cọ dở dang. 

Hùng ngẩng đầu lên, nhìn khung cửa sổ mà Đăng hay để mở để ánh sáng ùa vào. Em cười nhẹ, lòng khẽ rung.
Đăng bước vào phòng, tay cầm hai tách trà nóng.

- "Em bé... em lại làm việc quá sức rồi" anh trách nhẹ, đặt một tách trước mặt Hùng. 

Hùng xoay ghế lại, đón lấy tách trà.

- "Còn anh? Hôm nay không vẽ à?" 
- "Không," Đăng trả lời, ngồi xuống cạnh Hùng.
- "Bé này, Anh có chuyện muốn nói." 

Hùng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt pha chút tò mò. 

- "Em có nhớ không?" Đăng bắt đầu, giọng nhẹ nhàng.
- "Ngày đầu tiên anh quyết định điều trị, bác sĩ nói với anh rằng Paroxetine sẽ giúp anh ổn định lại. Lúc đó, anh chẳng tin thuốc hay liệu pháp nào có thể cứu được mình." 

- "Nhớ chứ. Lúc ấy anh bướng lắm. Cứ khăng khăng rằng mọi thứ là vô ích." Hùng gật đầu.

Đăng cười, nụ cười của anh mang chút chua xót.

- "Anh từng nghĩ chỉ có thuốc mới cứu được mình. Nhưng rồi anh nhận ra, em chính là liều paroxetine thật sự của anh. Chính em đã ổn định lại những mớ hỗn độn trong đầu anh, đưa anh trở lại với cuộc sống." 

Hùng im lặng, lòng em như có hàng trăm cảm xúc đan xen. 

- "Paroxetine có tác dụng phụ," Đăng tiếp tục, ánh mắt lấp lánh nhưng cũng đượm buồn.

- "Cũng giống như em. Ở bên em, anh không thể quay lại con người trước đây – một người cô độc, khép kín. Em đã khiến anh thay đổi, và giờ anh không thể sống thiếu em nữa." 

Hùng đặt tách trà xuống bàn, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Đăng.

- "Anh ngốc thật. Không phải em là thuốc của anh, mà chúng ta là thuốc của nhau. Anh đã cứu em nhiều hơn anh nghĩ đấy." 

- "Thật sao?" Đăng hỏi, giọng khẽ rung. 

- "Thật" Hùng đáp chắc chắn.
- "Lúc trước em luôn cố gồng mình để mạnh mẽ, luôn sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng. Nhưng khi ở bên anh, em học được cách để yếu đuối. Anh dạy em rằng không cần phải hoàn hảo, chỉ cần là chính mình thôi." 

- "Cảm ơn em, bé nhỏ. Cảm ơn vì đã là paroxetine của anh, và cũng để anh là paroxetine của em." Hải Đăng cúi đầu, đôi mắt anh nhòe đi.

Họ trao nhau nụ hôn nhẹ, không cần thêm lời nào. Trong vòng tay của nhau, mọi nỗi đau, sợ hãi, mệt mỏi đều tan biến. 

Một năm sau, Hùng và Đăng quyết định tổ chức triển lãm tranh chung. Những bức tranh của Đăng tràn ngập màu sắc tươi sáng, còn những bản thiết kế của Hùng lại tinh tế, đầy sáng tạo. 

Hôm khai mạc, Hùng đứng cạnh Đăng, cả hai mỉm cười khi nhìn dòng người chiêm ngưỡng tác phẩm của họ. Trên tường, một bức tranh đặc biệt được treo ở vị trí trung tâm. Đó là hình ảnh hai đôi tay đan vào nhau, với tên gọi

"Paroxetine

Hùng quay sang Đăng, ánh mắt rạng rỡ.

- "Chúng ta đã vượt qua tất cả, đúng không?" 

Đăng gật đầu, nụ cười của anh rạng rỡ như chưa từng có bóng tối nào phủ lên cuộc đời anh. 

- "Đúng vậy" anh khẽ nói.

"Vì chúng ta chính là liều thuốc của nhau."

————————————————
- Hơn 4000 chữ...Kem không nghĩ mẻ này sẽ dài thế đâu..
- "Paroxetine" là mẻ Kem đã ấp ủ từ lâu nhưng không có mood viết. Các mẻ kẹo mà Kem viết thì đều là dựa theo tâm trạng, có nhiều bạn hỏi Kem là sao Kem viết được dài thế? Thì Kem luôn trả lời là do Kem viết theo mạch cảm xúc. Và đúng như vậy, cảm xúc của Kem ra sao Kem sẽ viết kiểu y chang thế. Nên là nhiều lúc kem bị cuốn theo cái mặt truyện nên là viết dài lúc nào không hay
- Giữa hơn 50+ drafts, Kem chọn em nó để hoàn thành khá vô thức, chắc do nhân duyên.. Series: Kem iu cùng những chủ đề quái lạ của ẻm

- Định nghĩa về tình yêu của Kem được thể hiện khá rõ ràng trong nhiều mẻ kẹo khác nhau. Yêu là cùng nhau cố gắng như học trưởng và đội trưởng đội bóng rổ ở mẻ kẹo số 16 hay Yêu là vì nhau mà tìm động lực như mẻ kẹo số 18 hay như hôm nay, yêu là chữa lành những vết thương sâu trong lòng nhau...Như nào cũng được cả, chúng đều là tình yêu...

kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com