Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2.

Chương 2.

-

Sau khi ông ta đến, cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Cái cảm giác yên bình trong nhà, dù nghèo khó, đã biến mất.

Mẹ tôi ngày càng trở nên mệt mỏi và trầm lặng.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng không khí trong nhà cứ ngày một nặng nề hơn, như thể có một đám mây đen bao phủ mọi thứ.

Mỗi tối, khi ông ta về, tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi lan tỏa trong lòng.

Ông ta bước vào nhà với mùi rượu nồng nặc, và tôi biết rằng hôm nay sẽ lại là một ngày không thể đoán trước.

Mẹ tôi sẽ im lặng, cúi đầu, không nói gì, và tôi sẽ chỉ biết đứng một góc, cố gắng không tạo ra tiếng động.

Những ngày sau đó, tôi không dám đối mặt với ông ta.

Mỗi lần ông ta nhìn tôi, tôi lại quay đi, không dám nhìn lại. Ánh mắt của ông ta khiến tôi cảm thấy như bị xâm chiếm, như thể tôi chẳng là gì cả, chỉ là một thứ vật dụng vô giá trị trong nhà này.

Tôi đã quen với việc im lặng, quen với cảm giác không được phép lên tiếng, không được phép làm điều gì khiến ông ta tức giận.

Mẹ tôi cũng không bảo vệ tôi. Bà chỉ ngồi yên, cúi đầu, không phản kháng, không cãi lại.

Tôi biết bà cũng sợ ông ta, nhưng nỗi sợ ấy không phải là điều tôi có thể thấu hiểu.

Mẹ là người tôi yêu nhất trên đời, nhưng bà lại không thể bảo vệ tôi, không thể làm gì để thay đổi tình cảnh này.

Một hôm, ông ta về nhà trong cơn say. Tôi đang ngồi trong góc phòng, ôm con búp bê gãy đầu, chiếc búp bê mà ông ta đã mua cho tôi.

Tôi không thích nó, nhưng đó là món đồ chơi duy nhất tôi có, và cũng là thứ duy nhất tôi có thể ôm vào lòng khi cảm thấy sợ hãi.

Ông ta nhìn tôi với ánh mắt u ám, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ mà tôi không thể giải thích. Bước lại gần, ông ta vung tay, nắm lấy con búp bê, và giật mạnh khỏi tay tôi.

Tôi chỉ biết im lặng, cúi đầu xuống, không dám phản kháng. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng tôi không dám khóc.

“Đồ vô dụng,” ông ta mắng, quăng con búp bê xuống đất, làm chiếc đầu búp bê lăn lóc.

Tôi nhìn con búp bê bị gãy đầu, cảm giác đau đớn lan tỏa trong tim tôi.

Tôi không khóc, chỉ siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại.

Mẹ đứng ở cửa, ánh mắt bà đầy sự bất lực, nhưng bà không bước đến, không làm gì cả.

Tôi không hiểu tại sao mẹ lại không bảo vệ tôi, nhưng tôi biết rằng bà không thể làm gì được.

Bà không có sức mạnh để chống lại ông ta, và tôi cũng vậy. Tôi chỉ là một đứa trẻ, yếu đuối và không có khả năng thay đổi gì cả.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm trong giường, ôm con búp bê đã gãy đầu, cảm giác mình như một đứa trẻ bị bỏ lại trong bóng tối.

Mẹ không vào phòng tôi, cũng không hỏi tôi có ổn không. Bà vẫn ngồi im trong phòng khách, đôi mắt thất thần, không nói gì.

Tôi không dám gọi mẹ, không dám làm phiền bà.

Mẹ đã quá mệt mỏi rồi, tôi biết. Nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy những câu hỏi không lời đáp.

Tại sao mẹ không bảo vệ tôi? Tại sao mẹ không làm gì để thay đổi điều này? Liệu tôi có phải chịu đựng mãi như thế này không?

Mẹ là người duy nhất tôi còn có, nhưng sao tôi lại cảm thấy như mình đang mất đi bà từng chút một? Cảm giác này thật cô đơn.

Tôi không biết mình có thể làm gì để thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng tôi biết một điều

tôi không thể tiếp tục sống như vậy mãi được.

Cứ như thế, tôi tiếp tục sống trong sự im lặng.

Những ngày trôi qua mà tôi không còn cảm thấy vui vẻ, không còn cảm giác an toàn khi ở nhà.

Tôi không dám đối mặt với ông ta, cũng không dám yêu cầu mẹ làm gì.

Mỗi ngày, tôi chỉ biết lặng lẽ sống qua từng phút giây, như một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.

Ngày qua ngày, tôi học cách không tạo ra tiếng động, không tạo ra sự chú ý.

Tôi chỉ muốn sống sót qua ngày, chỉ muốn làm mọi thứ thật im lặng để không làm ông ta tức giận

Nhưng nỗi sợ hãi ấy cứ dâng lên trong tôi mỗi khi ông ta ở gần.

Cả nhà vẫn im lặng, như một cái bóng chết lặng giữa những bức tường cũ kỹ

không ai nói gì, không ai làm gì, chỉ có những cơn gió lạnh và những ngày tăm tối trôi qua, không dấu vết.

Thời gian trôi qua như một chiếc lá rơi trong gió, lặng lẽ và không hề dừng lại.

Những tháng ngày sống trong sự im lặng, những tháng ngày chỉ có ông ta và tôi, không còn những câu chuyện buổi tối, không còn sự ấm áp của mẹ.

Mẹ tôi càng lúc càng trở nên yếu đuối, không còn cái vẻ tươi cười, cũng chẳng còn sự dịu dàng chăm sóc tôi như trước.

Bà trở nên gầy gò, hốc hác, đôi mắt mờ mịt và thường xuyên nhìn vào khoảng không như thể bà không còn tồn tại ở nơi này nữa.

Ông ta vẫn vậy, mỗi ngày vẫn uống rượu, vẫn chửi bới và làm những việc không ai hiểu nổi.

Mỗi lần ông ta về nhà trong cơn say, tôi lại cố gắng rút vào góc phòng, không dám ra ngoài, không dám đối mặt với ông ta.

Mẹ tôi vẫn không làm gì, chỉ im lặng như một bóng ma, cúi đầu, mắt nhìn xuống, không dám phản kháng, không dám nói gì.

Tôi đã học được cách sống trong im lặng, sống mà không dám lên tiếng.

Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn luôn hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng mọi chuyện sẽ thay đổi.

Hy vọng rằng một ngày nào đó, mẹ sẽ bảo vệ tôi, sẽ đứng lên chống lại ông ta.

Nhưng hy vọng ấy dần phai nhạt, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt mà chẳng thể soi sáng được con đường tôi đang đi.

Một buổi sáng, tôi thức dậy như mọi ngày, nhưng hôm đó không giống mọi ngày.

Mẹ tôi không vào bếp nấu ăn, cũng không gọi tôi dậy đi học.

Căn nhà im lặng đến mức tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.

Tôi bước vào phòng của mẹ, nhưng bà không nằm trên giường.

Tôi gọi tên mẹ, nhưng không có ai trả lời. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng tôi, khiến tôi vội vã chạy ra ngoài, gọi tên bà. Nhưng vẫn im lặng.

Cuối cùng, tôi tìm thấy mẹ trong phòng khách, ngồi dựa vào tường, đôi mắt bà nhắm nghiền, gương mặt bà không có vẻ đau đớn, chỉ là một sự yên lặng tĩnh mịch.

Tôi chạy đến, lay lay mẹ, gọi mẹ, nhưng tay mẹ lạnh buốt. Mẹ không mở mắt, không phản ứng.

"Mẹ ơi.. tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa"

Một lúc sau, tôi cảm thấy một điều gì đó không ổn.

Mẹ không thở, không có nhịp tim, chỉ có một cái lạnh tỏa ra từ cơ thể bà, lạnh đến mức tôi không thể chịu nổi.

Tôi ngã quỵ xuống, nước mắt không biết từ đâu mà tuôn ra.

Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết gào lên, nhưng tiếng gào ấy như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Mẹ không còn nữa.

Một cảm giác tê dại lan ra trong tôi.

Thế giới bỗng chốc trở thành một nơi xa lạ, không có tình yêu, không có sự ấm áp. Mẹ đã ra đi, để lại tôi trong một căn nhà đầy bóng tối và sự tĩnh lặng.

Không ai còn ở bên tôi nữa, không có ai để tôi gọi, không có ai bảo vệ tôi.

Mẹ là tất cả những gì tôi có, và giờ đây tôi đã mất đi bà.

Ông ta cũng không có mặt ở đó

Hình như ông ta đã đi đâu đó từ sáng sớm, chỉ còn lại căn nhà im lặng, chỉ còn lại tôi và sự trống vắng vô tận.

Tôi không thể chấp nhận được sự thật này.

Tôi không muốn tin rằng mẹ đã bỏ tôi mà đi, rằng bà không còn bên tôi nữa.

Tôi ôm lấy mẹ, khẽ gọi tên bà một lần nữa, nhưng bà không đáp lại. Bàn tay tôi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của mẹ, cảm giác tuyệt vọng lan tỏa trong tôi.

"Mẹ ơi..tỉnh dậy đi mà.. đừng làm con sợ, đừng bỏ con.."

Tôi không biết phải làm gì ngoài ngồi đó kêu mẹ, chỉ biết mình như bị đánh mất tất cả, như một đứa trẻ lạc lối trong một thế giới quá tàn nhẫn.

Ngày hôm đó, tôi không thể nào quên được.

Đó là ngày tôi thực sự cảm nhận được sự cô đơn tuyệt vọng, là ngày tôi hiểu rằng không ai có thể bảo vệ tôi, không ai có thể cứu tôi khỏi cơn bão của cuộc đời.

Tôi ngồi đó, ôm lấy mẹ, nước mắt rơi như mưa. Nhưng không ai đến, không ai giúp tôi.

Căn nhà vẫn im lặng, chỉ có tiếng khóc thút thít của tôi vang lên, một mình trong bóng tối, giữa đống đổ nát của một cuộc sống không bao giờ có thể lành lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: