Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - 20

CHƯƠNG 19

Dương Hùng còn chê số lần Hạng Vinh đến thăm An An quá ít, khoảng thời gian kéo quá dài, liền kêu đám anh em đến khai sáng cho Hạng Vinh. Kêu đám anh em tới đây, sau khi ăn những món mỹ vị của Hạng Vinh làm xong cũng bắt đầu khai sáng con đường cho cậu.

Hầu Tín nói với Hạng Vinh: "Đại tẩu à, anh cũng thật thành công nha, đại ca của tôi tốt như vậy, không cần nghĩ liền thua dưới tay anh. Anh đem giam cầm anh ấy như vậy. Bây giờ giở một chút chiêu đa dạng này nọ thì cũng được đi nhưng lạt mềm buộc chặt thì vẫn tốt hơn rất nhiều, anh nên sớm dọn về đây ở đi, dây cung mà kéo lâu quá cũng có khi đứt đó lúc đó không có lợi cho anh chút nào đâu."

(Vinh nhà ta còn muốn dây cung nó đứt luôn đi... càng nhanh càng tốt...Hừ)

Hạng Vinh đỏ mặt nói: "Đừng gọi tôi là đại tẩu, tôi không phải đâu. Tôi không có giam anh ta. Tôi mới là người bị giam."

Từ Tự Cường: "Ai giam ai không trọng yếu. Hạng Vinh à, dù sao thì trước đây anh cũng để cho anh ấy thượng rất là nhiều lần rồi, sau này cũng đồng ý để anh ấy thượng mà, nhiều vài cái ít vài lần cũng không khác nhau là mấy. Không bằng anh hào phóng chút đi, về đây ở, mỗi ngày coi như xả thân uy lang. Bây giờ anh xem đại ca của chúng tôi thật đáng thương, chuyện này giống như đang ngóng trông ngày cưới mà không đếm nổi hoàng hôn bình mình. Tôi thấy anh bình thường cũng là người lanh lẹ sao chuyện này lại tính toán chậm chạp vậy chứ, chịu nhiều mệt mỏi như vậy a."

Hạng Vinh: "Tôi không phải sợ chịu thiệt, mệt một chút cũng không sao, tôi vốn nghĩ nếu tôi chịu thiệt một chút tất cả mọi người đều hạnh phúc thì tốt quá rồi. Thế nhưng đám bọn họ chiếm nhiều tiện nghi vậy mà còn không thấy đủ. Anh ta muốn tôi cả đời chẳng lẽ tôi một đại nam nhân như vậy lại có thể chịu như vậy cả đời sao."

Hầu Tín vô cùng xúc động nói: "Một người bị người khác thượng một lần không khó, khó nhất chính là cả đời hắn để cho người ta thượng, cam tâm tình nguyện để người ta thượng, cái này mới là một tiểu thụ chân chính nhất."

(Yeah... khi xưa ta cũng nghĩ như vậy... giờ đang xem xét...???)

Liễu Phù Phong: "Hạng Vinh, anh không muốn cho anh ấy thượng cũng đúng, vóc dáng anh như vậy thì sợ anh ấy gì chứ. Cứ thử một lần đem anh ấy đánh thành đầu heo để xem anh ta còn dám bắt anh trả nợ nữa không thì biết. Anh cũng thật là, giống như con thú nhỏ vậy đó anh ta động động anh thì anh liền lẩn trốn, tránh không được để anh ta thượng, thượng rồi thượng, ngay cả câu ngoan độc này nọ cũng không biết nói. Anh ta đương nhiên ăn lần này sẽ nghĩ muốn lần sau, càng ăn càng nghiện, muốn ăn anh cả đời là đúng rồi."

Hạng Vinh: "Tôi có cách nào nữa chứ, tôi chỉ là người dân thấp bé sao có thể chọc đến đám công tử các ngươi chứ, tôi không dám đánh hắn đâu."

Liễu Phù Phong cười nói: "Vậy thì anh mỗi ngày đều mỏi mắt ngóng trông anh ta có lương tâm sao, thật là người ngủ nói mê mà, người nào mới có lương tâm chứ, người nào...?"

Dương Hùng rống lên, nói chen vào: "Tiểu Liễu nhi, ngưng ngay! Cậu chạy xa đề tài quá rồi đó."

Liễu Phù Phong mới chuyển đề tài lại: "Hạng Vinh, anh ngoài trừ việc không dám đánh anh ấy do thanh thế, có phải có chút tình cảm với anh ấy nhỉ, tình cảm nào cũng được: tưởng niệm, quan tâm, phẫn nộ, thương tâm v.v..." Miệng thì hỏi vậy trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Sao không có cảm giác chứ, một người lớn lại để Dương Hùng thượng lâu như vậy, sao có thể nói không có cảm giác gì chứ.

Hạng Vinh quả nhiên không ngoài dự tính gật đầu xác nhận.

(Lọt bẫy lần hai... sau vụ tranh chấp 3 người kia ... làm sao mà có thể cài hai chữ đáng giá "phẫn nộ, thương tâm" vào như thế chứ...chắc chắn là HV phải cảm thấy rồi)

Liễu Phù Phong: "Cái này chứng minh sâu trong lòng anh vẫn có anh ấy. Có lẽ là thương anh ấy nhỉ. Thế nhưng do tư tưởng của anh hơi phong kiến một chút. Cứ cố chấp cho rằng hai nam nhân bên nhau là không đúng, là vi phạm thiên lý luân thường. Trong lòng anh rất mâu thuẫn. Hành vi biểu hiện chính là lạt mềm buộc chặt, dụ địch xâm nhập, khắp nơi để anh ấy cũng có cơ hội."

Hạng Vinh nghe xong có chút choáng váng, cậu cảm thấy Liễu Phù Phong thoạt nhìn là người có học vấn, nói có lý lẽ chắc không sai rồi. Hạng Vinh lại nghĩ đến nhân viên tạp vụ Tiểu Vu, hắn chỉ làm động tác vô tình thôi mà Hạng Vinh đã không chịu nổi đánh hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác lại dễ dàng tha thứ cho hành vi quá phận của Dương Hùng. Có phải giống như Liễu Phù Phong nói hay không nhỉ, có chút thích anh ta.

Dương Hùng nghe xong càng cao hứng nói: "Bảo bối à, thì ra cậu yêu tôi nha, tôi rất cao hứng. Tôi nguyện ý trúng kế của cậu đó, đêm nay tôi phải thâm nhập thật sâu, càng sâu càng tốt."

Liễu Phù Phong thấy biểu tình của Hạng Vinh thì biết cậu đã thấm, tiếp tục nói: "Hạng Vinh, tôi khuyên anh nên ngẫm lại đi, bản thân thật sự muốn làm thế nào. Nếu anh yêu Dương Hùng thì nên bỏ cái gồng suy nghĩ phong kiến kia đi, dấn thân vào vòng tình yêu, sống những ngày bản thân thấy khoái hoạt, không cần biết người khác nghĩ gì. Vậy thì mọi người đều vui vẻ, đừng vì thứ thanh danh bọc ngoài thân mà không sống cho mình. Ăn món ăn anh làm, cảm thấy có lẽ anh là người hiểu biết, sao lại để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy chứ. Đương nhiên nếu anh thật sự không có cảm giác với anh ấy thì đừng không dứt khoát như vậy nữa, sớm cho anh ấy một câu trả lời đi thì hơn."

Hạng Vinh hơi đồng ý xong. Bởi vì Dương Hùng cảm thấy Hạng Vinh sau khi say đặc biệt đáng yêu cho nên hắn đứng sau giật dây, để bọn họ chuốc Hạng Vinh say bí tỉ, đỡ lên lầu.

.

.

Trước khi chia tay, Dương Hùng nén giận nói với Liễu Phù Phong: "Tôi nói cậu khuyên cậu ta chịu nhất nhất theo tôi, sao cậu lại kiếm đường cho cậu ta chạy đi chứ hả."

Liễu Phù Phong: "Tôi đây là lấy lạt mềm buộc chặt, nếu cậu ta thực sự còn muốn chạy đi thì có được không, anh không phải đã sớm chuẩn bị cho cậu ta hết rồi sao."

.

.

.

Sau khi Hạng Vinh thật sự suy nghĩ cẩn thận những lời Liễu Phù Phong nói, lại phát hiện ra rằng cậu chỉ có đường tiến không có cửa lùi. Dương Hùng nếu có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy thì chuyện này Hạng Vinh cậu có thể làm được thì đã không dây dưa đến ngày hôm nay.

Chuyện này khiến Hạng Vinh hơi bực bội, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến Hạng Vinh bực bội hơn.

Đó là một buổi chiều nọ, ít xe đến sửa quá nên Hạng Vinh xin nghỉ nửa ngày đến thăm An An. Nhưng bình thường cậu mua một đống thức ăn đến Bạch Lâu, chơi với con gái một chút liền chui đầu xuống phòng bếp làm việc. Không thể ngờ rằng lúc này Bạch Lâu lại có một vị khách không mời mà đến.

Người đến là bà Tân – mẹ của Tân Hân. Bà Tân trước kia không dám đến Bạch Lâu, bởi vì con bà không phải là con dâu được yêu thích, mà bà cũng không dám rước con rể quý tộc này về chơi. Nhưng sau khi có An An, bà cảm thấy bản thân như cao hơn một bậc nên đến thăm thử.

Hôm nay bà Tân hầm một nồi canh ở nhà, cũng không gọi điện trước, trực tiếp đi đến đưa cho con gái cùng cháu ngoại. Vừa vào cửa, bà muốn đi xuống bếp tìm chén, đột nhiên ngẩng đầu lại thấy con rể trước đang đứng xào rau trong bếp. Bà chấn động nửa ngày mới phản ứng. Không hiểu là mình đi vào nhầm nhà hay là máy thời gian xảy ra trục trặc gì rồi lại đem bà Tân bà đã già như vậy rồi mà còn ném về thời quá khứ làm gì.

Hạng Vinh cũng rất xấu hổ nhất thời không biết nên nói gì cho phải. May mắn Tân Hân đến đúng lúc, Tân Hân đỡ mẹ lên lầu, cô cũng không đem chân tướng mọi việc nói cho mẹ cô biết, không phải bởi vì cô sợ mẹ già chịu không nổi mà bởi vì Tân Hân rất hư vinh, cho dù trước mặt mẹ ruột cô cũng không thể thừa nhận hôn nhân giữa cô và Dương Hùng chỉ là trên danh nghĩa. Cho nên phải bịa ra một lời giải thích thật hợp lý.

Tân Hân nói trong tương lai Dương Hùng phải kế thừa gia nghiệp lớn như vậy, phải bày mưu tính kế để có thể thắng lợi ngàn dặm vượt xa, vui buồn cũng không thể lộ ra mặt, nhã nhặn đấu ý chí với người. Chuyện này có thể tập ở đâu chứ? Dương Hùng bây giờ hận nhất chính là tình địch của anh ta Hạng Vinh. Cho nên Dương Hùng thường xuyên mời Hạng Vinh đến nhà chơi, để tập cười trước mặt Hạng Vinh. Mà mẹ nghĩ xem, có thể cười cười với tình địch thì với ngoại nhân không còn là vấn đề lớn.

Chuyện này nếu đổi là trên người khác thì bà Tân liền cho là bệnh tâm thần, mắng sao mà điên quá. Nhưng thấy đối phương là con rể quý tộc, bà Tân nghĩ có lẽ danh môn vọng tộc có cách làm việc khác với đám dân nhà nghèo, nói ra sợ người khác nói bà quái đản, cho nên dù bà Tân không chấp nhận lắm nhưng vẫn rầu rĩ không mở miệng.

Sau đó trễ một chút, Dương Hùng trở về, bà Tân thấy Dương Hùng nở nụ cười với Hạng Vinh, cười đến mức phải nói là ánh mặt trời sáng lạn, từ lúc bà Tân gặp con rể quý tộc này thì chưa từng thấy người lạnh lùng này cười như vậy, khiến bà Tân hận mình không thể trở thành vật thí nghiệm kia. Như vậy cảm giác giống như nô tài gặp được quý tộc nhà giàu.

Sau khi bà Tân ra về, đem những chuyện mình chứng kiến được kể cho con trai con dâu nghe, con trai vô cùng kính nể nói: "Con nhà quý tộc quả nhiên nhận thức khác con nhà bình thường như chúng ta, em rể giỏi thật."

Con dâu: "Vậy mới nói bụng tốt mới có thể bao dung, bao dung những chuyện khó nhất của thiên hạ."

Nhận được sự khẳng định của con trai cùng con dâu, bà Tân rốt cuộc cũng hiểu trên đời này thực tế còn nhiều chuyện giỏi như vậy. Bà giống như anh hùng đem chuyện này truyền đạt cho người thân bạn bè dưới quê. Tất cả mọi người đều khâm phục trí tuệ cùng phong thái của Dương Hùng, không ngừng khen ngợi. Ngay lập tức trở thành giai thoại. nhưng bởi vì phương pháp cùng chỉ tiêu kỹ thuật để tu luyện trí tuệ cùng phong thái này quá cao, đến nay vẫn chưa ai có thể noi theo. Đương nhiên, không mở rộng lưu truyền phương pháp tu luyện tốt như vậy thì thật đáng tiếc nha. Đây là chuyện sau này nên tạm thời không đề cập đến.

========== Hết chương 19 ==========

CHƯƠNG 20

Ngày bà Tân đến chơi đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính của Hạng Vinh khiến cậu nhớ lại ước muốn trước kia cùng thân phận loạn thất bát tao bây giờ của mình, tâm trạng lo lắng, phong vân trên giường trôi qua cậu khăng khăng muốn về cửa tiệm. Dương Hùng nằm trên giường nhìn Hạng Vinh đang mặc quần áo sau khi đã tắm rửa, nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp dần dần bị tầng tầng lớp lớp quần áo bao lấy, trong lòng không ngừng căm giận, nhưng hắn vẫn cố nặn ra khuôn mặt tươi cười hết lần này đến lần khác nói với Hạng Vinh: "Hay để sáng mai hãy về, tôi sẽ chở cậu đến ngay cửa luôn. Vậy được không?"

Hạng Vinh: "Không được! Anh luôn không chịu dừng, tôi không muốn ngày mai lại đến muộn, với lại hôm nay tôi đã xin nghỉ nửa ngày rồi giờ mà còn đến muộn nữa thì ông chủ sẽ rất giận."

Dương Hùng: "Ông ta dám không vui sao, vậy cậu quên ông ta đi. Cái thứ công việc này vừa bẩn vừa mệt mỏi, đã vậy còn thường xuyên xuất hiện mấy vết thương trên người cậu thật khiến tôi đau lòng. Tôi sẽ cho cậu công việc tốt hơn vừa nhẹ nhàng vừa tự tại, tiền lương gấp ba bây giờ thì thế nào? Nếu không cậu cứ đưa ra số tiền cậu muốn đi."

Hạng Vinh nói không cần liền mở cửa rời đi.

Hạng Vinh vừa ra cửa liền hối hận, bên ngoài trời đông giá rét gió Bắc lạnh thấu xương. Nhưng đã lỡ bước ra nên Hạng Vinh đành quấn chặt lấy quần áo đi đến trạm xe, trong lòng hy vong khi đến sẽ có xe bus ngay đừng để cậu phải đứng ở trạm xe chờ nửa tiếng.

Một chiếc xe ở phía sau trơ tới, Dương Hùng từ trong xe vươn đầu ra kêu Hạng Vinh lên xe.

Hạng Vinh lên xe, hỏi: "Ra đây có chuyện gì?" Cậu rất hiểu Dương Hùng, bình thường vào giờ này thì hắn đã ngủ trên giường mất tiêu rồi, trừ cháy nhà thì không ai có thể gọi hắn dậy được.

Dương Hùng làm bộ dạng thở dài: "Ra đây còn chuyện gì nữa chứ, có một tên ngốc cứ thích chạy ra ngoài vào thời tiết này khiến cho chồng của tên đó rất đau lòng."

Hạng Vinh đỏ mặt, tuy cậu hơi tức vì Dương Hùng luôn nói lời thô tục, nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng rất lạ nha, bây giờ cậu cảm thấy rất vui vẻ, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói khẽ: "Cảm ơn anh."

Dương Hùng cười nói: "Nếu thấy cảm ơn như vậy không bằng bây giờ cậu trở về đi, giúp tôi làm ấm chăn một chút."

Hạng Vinh như đinh đóng cột nói: "Không được!"

Dương Hùng liền chỉ chỉ lên má mình nói: "Vậy giờ hôn một cái cũng được."

Hạng Vinh: "Không được, tuyệt đối không thể làm thứ chuyện này trên đường được."

Dương Hùng: "Là cậu không hiểu rồi, yêu thì ở đâu chẳng được! Thực sự không hiểu nổi cậu, làm vợ chồng nhiều năm rồi mà lúc nào cũng biểu hiện bộ dạng trinh tiết liệt nam ra hết à. Giờ nhìn cậu như vậy tôi thật sự muốn ngay tại đây dạy dỗ cậu một chút."

Hạng Vinh im lặng, thân thể hơi dịch dịch lui ra ngoài, toàn thân đều lâm vào trạng thái phòng ngự khẩn cấp.

Cũng may Dương Hùng chỉ nói thôi không có làm thực, Hạng Vinh hoảng sợ thoát nạn an toàn về đến ký túc xá.

Khi Hạng Vinh trở về ký túc xá thì cũng đã khuya rồi, về ký túc xá một lúc liền cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường mọi người khôg tụ tập đánh bài thì sẽ đi ngủ, hôm nay mọi người không ngủ đã vậy mỗi người đều mang khuôn mặt u sầu ngồi một góc ngẩn người.

Lão Mã thấy Hạng Vinh thì nói: "Hết rồi, bây giờ tiệm xe thật sự hết rồi."

Thì ra có một chiếc xe Ferrari đưa đến tiệm để bảo dưỡng, thế mà chiều nay con trai ông chủ A Lương lại đến đây, thừa dịp mọi người không để ý thì lén lái chiếc xe đó đi mang theo một cô gái. Khả năng lái xe của nó vốn rất kém lại thích làm bậy. Kết quả chạy tốc độ cao trên đường tông vào đuôi một chiếc xe đua. A Lương bị thương rất nặng nghe nói có thể phải phẫu thuật cắt bỏ tứ chi, cô gái cũng bị thương, đối phương kia thì lại không bị sao cả nhưng cả hai chiếc xe đều hỏng. Ông chủ đã đến bệnh viện rồi.

Cuối cùng Lão Mã nói: "Tôi thấy ông chủ có ý muốn bán tiệm xe đi, còn chúng ta đây thì không biết làm gì bây giờ. Trước mắt nơi để ở mới là vấn đề lớn."

Hạng Vinh nghe xong cũng choáng váng, không thể tưởng tượng được công việc cậu luôn có gắng duy trì lại kết thúc như vậy.

Hai ngày sau, ông chủ Ngô vội vàng bán tiệm xe, người chủ mua nó để làm siêu thị cho nên cả nhóm Hạng Vinh đều thất nghiệp. Ông chủ Ngô đưa mọi người tiền lương và một chút tiền thất nghiệp, còn nói ký túc xá chỉ có thể ở đến cuối tháng phải trả lại người ta cho người khác thuê.

Hạng Vinh cũng không biết nên làm gì bây giờ, Lão Mã kéo cậu sang một bên nói, ông có một đồng hương, vài năm làm ăn cũng khá lên nên có mở một cửa tiệm linh kiện ôtô ở phía nam, bây giờ cũng đang cần người nên Lão Mã quyết định đến chỗ người kia. Ông nói với Hạng Vinh: "Kỹ thuật của cậu tốt như vậy đến đó nhất định có thể dùng đến, hay là cậu đi với tôi thử đi."

Hạng Vinh suy nghĩ thấy như vậy cũng tốt, không những tìm được công việc mà còn có thể thoát khỏi hoàn cảnh loạn thất bát tao như bây giờ, có một số việc cậu cần bình tĩnh suy nghĩ. Cuối dùng cậu quyết định đi với Lão Mã.

.

.

Trước khi đi Hạng Vinh đến thăm An An, cậu ôm con gái, lặp đi lặp lại những điều cần thiết đối với con nhỏ, cuối cùng, Hạng Vinh đưa một tấm phiếu gửi tiền cho Tân Hân để cô có thể dùng khi có chuyện khẩn cấp.

Tân Hân thấy có chút không ổn, mới bắt đầu hỏi Hạng Vinh lòng vòng cuối cùng mọi việc đều được nói ra.

Tân Hân nổi giận cãi với Hạng Vinh: "Anh nghĩ vậy rồi bỏ mặc mẹ con chúng tôi sống chết hay sao, tự mình bỏ trốn, tình cảm con cái, vợ chồng anh không hề để tâm đến, anh thực sự là mặt người dạ thú mà."

Hạng Vinh: "Anh không phải không lo cho em và con, nếu muốn hai người có thể đi với anh."

Tân Hân: "Anh đừng có mơ, tôi sinh ra là người Dương gia thì chết cũng là quỷ Dương gia, anh cũng vậy!"

Hạng Vinh: "Nếu em không đi thì anh đi trước, mấy ngày sau anh ở đó vững vàng rồi và An An cũng đã lớn một chút, nếu các ngươi không muốn An An nữa thì có thể để nó theo anh, còn hai người sinh thêm một đứa rồi sống tốt cũng được."

Tân Hân càng ủy khuất nói: "Anh muốn tôi theo anh chịu khổ cũng được đi còn muốn con gái nhỏ của chúng ta cũng vậy sao, anh nhẫn tâm để nó theo anh lang bạc kỳ hồ, chịu ngày nghèo khổ chịu đói, nó dù không cùng họ với anh nhưng dù sao cũng là con gái ruột của anh, sao anh không thương nó, chịu hy sinh một chút vì nó chứ."

Hạng Vinh: "Ai nói anh không thương nó, anh có thể làm tất cả vì con, nhưng không thể làm vợ của người khác cả đời được."

Tân Hân thấy không ngăn được Hạng Vinh liền đem đứa con đặt vào ngực Hạng Vinh, nói: "Khăng khăng muốn đi thì bây giờ anh mang nó đi ngay đi." Nói xong liền để cho Lý mẫu, vội vàng bỏ ra ngoài.

Hạng Vinh ôm con mà khó xử, ôm con đi thì không thể được, bởi vì công việc cậu còn chưa biết có được không, làm sao có thể chiếu cố đứa nhỏ được chứ, cậu đành ráng rủ con ngủ rồi tính rời đi trước. Bản thân nghĩ vậy nhưng An An lại không chịu ngủ, còn rất hứng thú trừng to mắt chơi với cậu. Hạng Vinh bẩm sinh tính tình không quyết đoán, không thể trơ mắt ném con lại rồi bỏ đi đành phải ôm con ngồi chịu trận.

Chưa đầy một tiếng, viện binh của Tân Hân cũng đã trở về, Dương Hùng nổi giận đùng đùng trở về khởi binh vấn tội, chỉ vào mặt Hạng Vinh nói: "Cậu giờ còn ngoan cố không thay đổi sao hả, nói đi, tại sao muốn bỏ trốn hả?"

Hạng Vinh giải thích: "Không phải trốn mà là ở đây không có công việc cho nên phải đến phía nam tìm việc làm." Hạng Vinh giải thích xong lại cảm thấy giận bản thân, bản thân không làm gì sai tại sao lại bị biến thành kẻ trộm lén lút như vậy chứ.

Dương Hùng: "Công việc thôi mà, cậu muốn công việc thế nào tôi đều có thể cho cậu, nhưng cậu phải hứa không bỏ đi nữa."

Hạng Vinh: "Tôi không phạm tội cũng không thiếu tiền anh, tại sao không thể đi."

Dương Hùng: "Cậu thiếu tôi rất nhiều! Cả đời này cậu đừng hòng bỏ đi!"

Tiếp theo, Dương Hùng hạ giọng khuyên bảo Hạng Vinh: "Tính cách cậu rất thật thà, một mình ra ngoài sẽ bị người khác khi dễ, ở nhà vẫn tốt hơn, có tôi ở đây không ai dám khi dễ cậu hết."

Hạng Vinh: "Anh nói bậy, thiên hạ làm gì có nhiều người xấu như vậy chứ."

Tân Hân: "Anh chưa đi ra ngoài, ở ngoài rất nhiều người xấu xa, những người vừa thật thà vừa ngốc như anh bị người ta lừa bán còn giúp người ta đếm tiền nữa chứ."

Hạng Vinh: "Bên ngoài nhiều người xấu, trong nhà người xấu cũng không ít, tôi thấy Dương Hùng thì khi dễ tôi, còn cô thì bán tôi."

Tân Hân: "Anh không hiểu trong và ngoài khác nhau thế nào đâu, nhất định anh sẽ bị khi dễ, sẽ không giống bị người nhà khi dễ, có câu nước phù sa không thể cho ruộng người ngoài, anh nhìn đi, em là vợ trước của anh, còn anh ta là chồng hiện tại của anh, An An là con ruột của anh, tất cả đều là người một nhà cả mà. Thịt hầm có thối cùng phải thối trong nồi, em không thể để người ngoài làm vậy được, tuyệt đối không thế."

Hạng Vinh tăng thêm can đảm: "Không đúng, anh sẽ không để người khác khi dễ anh đâu, anh là một người tự do, kiếm việc là chuyện riêng của bản thân anh các người không cần xen vào."

Dương Hùng: "Cậu nằm mơ đi, tôi xem cậu còn trốn được không." Nói xong tìm một sợi dây thừng trói Hạng Vinh lại."

Người tức giận nhất là Tân Hân còn đứng một bên: "Hạng Vinh anh đừng có lộn xộn, nếu các anh dọa cho con sợ thì đều tại anh hết đó."

(Các anh dọa mà chịu trách nhiệm có mình Hạng Vinh a')

Cột chặt Hạng Vinh xong, Dương Hùng để Tân Hân trông chừng Hạng Vinh, còn bản thân vội vàng chạy ra ngoài. Lúc cơm chiều, Dương Hùng cao hứng trở về nói tất cả mọi chuyện đều giải quyết ổn hết rồi, hắn thả Hạng Vinh ra để cậu nấu cơm cho mọi người.

Cơm nước xong, Dương Hùng kéo Hạng Vinh lên lầu, giống như dâng vật báu quý hiếm đưa một bản hợp đồng cho Hạng Vinh, nói: "Công việc tôi sắp xếp hết rồi, cậu ký tên vào đây đi."

Hạng Vinh cầm bản hợp đồng nhìn nhìn, để cậu đến Hoàng Đạt làm quản lý trợ lý, tiền lương cùng phúc lợi đều rất tốt, thời hạn là mười lăm năm, đơn phương kết thúc hợp đồng sẽ phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

Hạng Vinh: "Anh cho rằng tôi không biết chữ sao, nếu tôi ký cái này tôi bồi thường cho các người nổi sao? Cái này rõ ràng là khế ước bán mình, tôi không ký."

Dương Hùng: "Mặc kệ cậu có ký hay không, cậu đều không thể bỏ đi, tôi cho cậu thời gian là một buổi tối để cậu suy nghĩ, cậu không nghe lời thì đừng hối hận! Vì tránh cho cậu làm những chuyện ngốc nghếch khiến chúng ta tăng thêm nhiều phiền phức không cần thiết, tôi sẽ tiến hành một chút biện pháp bảo hộ cho cậu." Nói xong lấy trong túi ra một cái còng tay nhanh chóng chụp lên tay Hạng Vinh.

Hạng Vinh luôn tôn trọng hòa bình phản đối bạo lực, cho nên cậu không dùng bạo lực khắc chế bạo lực, mà lựa chọn vũ khí pháp luật bảo vệ bản thân, cậu nói: "Buông ra, anh không có quyền làm vậy, tôi sẽ tố cáo anh tội bắt cóc."

Dương Hùng cười nói: "Nói tôi bắt cóc cậu, ai tin chứ, vàng thỏi thôi còn nhiều hơn dưa muối cải muối nhà các người, cậu có ra ngoài hết khàn giọng cũng không ai tin đâu! Bắt cóc sao? Vậu cậu tự nói đi, tôi nên tìm ai đòi tiền chuộc, phải đòi bao nhiêu đây nhỉ?"

Hạng Vinh tức giận, người nhà của tôi đều thuộc về anh, tôi có thể tìm ai đưa tiền chuộc chứ! Vợ trước chỉ biết bán cậu, sẽ không có vụ đi chuộc cậu đâu, nói hắn bắt cóc không đúng lắm. Hạng Vinh đáng thương của chúng ta kiến thức pháp luật hữu hạn, nhất thời không thể nghĩ ra tội trạng gì, nhìn ánh mắt say đắm của Dương Hùng, Hạng Vinh đỏ mặt nói: "Tôi sẽ tố cáo anh cưỡng gian!"

Dương Hùng lại cười nói: "Bây giờ chưa có luật về nam cưỡng gian nam, mà có cũng không thể dùng được. Một lần hai lần còn nói cưỡng gian, cậu ngủ với tôi gần hai năm, bây giờ mà nói cưỡng gian có quá muộn hay không nhỉ, cao lắm chỉ mang tội ở chung phi pháp mà thôi. Đến đây, đến đây nào, chúng ta lại phi pháp ở chung với nhau nào." Nói xong cởi quần Hạng Vinh.

Hạng Vinh: "Thói quen này của anh không tốt, mỗi lần chúng ta có vấn đề thì anh đều cưỡng gian tôi, làm vậy không đúng, anh đi xuống trước đi, chúng ta trước hết nói rõ mọi chuyện, tôi không thể đến chỗ anh làm việc được."

Dương Hùng: "Tôi không xuống! Vấn đề của chúng ta chính là cái đầu ngoan cố của cậu không chịu thay đổi, tôi sẽ dùng hành động thực tế giúp cậu khai thông mọi chuyện. Nhìn thân thể của cậu xem, ngoan biết bao nhiêu, phản ứng mãnh liệt như vậy, nếu đầu của cậu cũng ngoan như vậy thì tốt biết bao."

Mặt Hạng Vinh đỏ bừng, thân thể cậu dưới sự tiến công mãnh liệt của Dương Hùng đã khuất phục, đành bất đắc dĩ thừa nhận cảm nhận sâu sắc quen thuộc kia, suy nghĩ vẫn không thông, tại sao Dương Hùng lại đối với cậu như vậy lại giống như hợp lý hợp pháp, mọi người đều giúp đỡ nói đỡ cho hắn, mà cậu chỉ muốn sống cuộc sống bình thường lại bị Tân Hân cho là hành vi đại nghịch bất đạo, đây là tại sao chứ? Cuối cùng là sai ở đâu?

Dương Hùng thỏa mãn đầy đủ lại dùng lời ngon ngọt hống Hạng Vinh, nói chỉ cần cậu ký bản hợp đồng này thôi lập tức sẽ cởi còng tay, thấy Hạng Vinh im lặng hắn liền đem quấn áo của Hạng Vinh giấu đi, rồi gắt gao ôm cậu vào lòng ngủ.

========== Hết chương 20 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com