Chương 21 - 22
CHƯƠNG 21
Dương Hùng lần này quá coi thường Hạng Vinh, Hạng Vinh dù bị trói vẫn không sợ hãi, bởi vì ở Bạch Lâu này, từ trên xuống dưới đều do Hạng Vinh dọn dẹp, cái gì đặt ở đâu cậu rõ hơn ai hết, cho nên đợi Dương Hùng ngủ say, Hạng Vinh lặng lẽ đứng dậy, tìm chút dụng cụ, người sửa xe có đôi tay rất linh hoạt, Hạng Vinh mở khóa xong tìm quần áo, lén xuống lầu.
Đêm đã khuya, Tân Hân vẫn ngồi trong phòng khách, thấy Hạng Vinh đi xuống không chút hoang mang nói: "Anh chạy đi, cũng đúng lúc, em đang không biết làm sao để cứu anh."
Hạng Vinh lạnh lùng nói: "Em sẽ cứu anh?"
Tân Hân: "Thật, em vừa nghe lén điện thoại của Dương Hùng, em sớm biết Dương Hùng mua nhà ở ngoài, mới đầu còn nghĩ là hắn tìm kiếm thú vui mới, hôm nay nghe điện thoại mới biết, ngôi nhà đó là chuẩn bị cho anh, hắn sửa sang lại thành một ngục giam xa hoa, ngày mai anh vẫn muốn bỏ đi thì hắn sẽ đem anh giam vào đó. Một ngày làm vợ chồng thì trăm ngày ân, chúng ta dù đã tan nhưng em không thể nhẫn tâm nhìn anh bị giam cầm, cho nên định lén thả anh đi."
Hạng Vinh nghe xong bị dọa sợ hãi, không thể không nhớ đến câu nói của Dương Hùng, không ngờ hắn không chịu nói lý lẽ, đã định hết như vậy rồi. Ở Bạch Lâu cho dù thế nào thì Hạng Vinh cũng không sợ, bởi vì đã quen thuộc địa hình, nếu thực sự bị nhốt ở nơi khác thì e rằng cậu không thể thoát khỏi đó. Hạng Vinh: "Cảm ơn em, anh phải đi ngay đây."
Tân Hân: "Anh không thể đi như vậy, vạn nhất mẹ con em có chuyện thì làm sao có thể tìm anh?"
Hạng Vinh: "Anh sau khi ổn định sẽ tìm cách báo cho em biết, nhưng em tuyệt đối không được cho Dương Hùng biết, bằng không hắn nhất định sẽ bắt anh trở về."
Tân Hân gật đầu đáp ứng, nhìn Hạng Vinh đi xa rồi, nghĩ thầm, nếu Dương Hùng thật sự đem Hạng Vinh đến giam ở nơi khác thì e rằng Dương Hùng sẽ không về Bạch Lâu nữa. Khi đó cô không phải giống nhưng bị chồng ruồng bỏ sao, ưu đãi gì cũng không có, cho nên cô phải ngăn tình huống này xảy ra. Bây giờ Hạng Vinh là lợi thế duy nhất để cô đàm phán với Dương Hùng, cô phải lợi dụng thật tốt, tên ngốc kia còn tưởng mình thật sự muốn thả đi, thật buồn cười.
Hạng Vinh chạy vội vào ký thúc xá dọn hành lý, tìm Lão Mã xin địa chỉ, cũng không dám ở lại chờ ông cùng đi mà vội vàng một mình đi thẳng đến nhà ga.
Hạng Vinh đi xe lửa không phải xe riêng cho nên không thể lập tức đi ngay, Hạng Vinh sau khi mua vé mang tâm trạng bất an ngồi trong phòng chờ.
Phòng chờ mang một bầu không khí tràn ngập mùi ly biệt, mọi người trong đây đều xách túi lớn quải túi nhỏ cáo biệt bạn bè của mình để bước lên con đường mờ mịt, một màn vui buồn li hợp đang được diễn ra ở đây và Hạng Vinh trở thành khán giả bất đắc dĩ. Cậu thấy một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đi theo ba để tiễn mẹ, đứa bé không buông mẹ nó ra mà cứ kéo áo mẹ nó khóc đến khàn cả giọng, không chịu để mẹ nó đi. Người mẹ kia cũng khóc nói ngọt an ủi con mình hết lần này đến lần khác nói làm xong việc sẽ về ngay, còn nói sẽ mua thật nhiều đồ ăn và đồ chơi cho nó nữa.
Hạng Vinh luôn rất mềm lòng, nhìn thấy cảnh bình thường như vậy thôi cũng khiến mắt cậu đau xót, cậu rất luyến tiếc An An, vài năm sau An An nhất định sẽ không còn nhớ cậu nữa đâu. Nhớ nhưng ngày vừa qua con gái luôn ỷ lại vào cậu sau này sẽ không còn nữa thì cảm thấy rất không đành lòng. Thật sự muốn trở về ôm nó và nhìn nó lớn hơn. Hạng Vinh lại nhớ đến Tân Hân, sau này nếu cô lại bị ủy khuất sẽ không thể kể lể tâm sự với ai được nữa, cũng chẳng còn ai có thể giúp cô. Hạng Vinh lại nhớ đến Dương Hùng, sau này Dương Hùng sinh bệnh không biết ai sẽ chăm sóc hắn, Tân Hân ở đó chắc sẽ chiếu cố hắn...cái gì chứ! Hạng Vinh thật sự muốn chửi bản thân thậm tệ, sao cậu lại nhớ đến Dương Hùng chứ! Dương Hùng là ác ma, là người khiến cậu thê ly tử tán, trở thành người bại hoại xa xứ thế mà bản thân còn nghĩ đến hắn! Chẳng lẽ bị hắn khi dễ riết thành quen sao, hại cậu thành người bị ngược đãi, nhưng sao đối với sự khi dễ của hắn lại không thể quên.
Hạng Vinh không dám nghĩ tiếp, cậu cũng không chịu nổi những cảnh kích thích trước mắt nên cậu mang hành lý ra khỏi phòng chờ, tìm một góc vắng vẻ chờ xe. Mà nhà ga cũng không phải nơi vắng người cho lắm, ở một góc sáng kia có một đôi tình nhân khó có thể chia cắt được, hai người lưu luyến chia tay xem nơi này như chốn không người. Bọn họ nói hơi lớn nên Hạng Vinh lại là thính giả bất đắc dĩ.
Người nam: "Em phải tin tưởng anh, cuồng dại cùng nhiệt tình của anh chỉ dành cho em, anh không hề yêu ai khác. Em nhất định mỗi ngày phải nhớ đến anh, chờ anh trở về."
Hạng Vinh nghe xong trong đầu cảm thấy khó ở, nghĩ đến sau này cậu đi rồi những nhiệt tình quan ái của Dương Hùng đều dành cho người khác, không bao giờ... nhớ đến cậu nữa, cậu thực sự có chút khó chịu, chẳng nhẽ không bị người ta khi dễ cũng không sống khá giả hay sao.
Người nữ tràn ngập nhu tình nói: "Nếu trong thành phố anh dứt bỏ được vướng bận thì anh không phải đi thì tốt quá rồi."
Hạng Vinh như được thực hiện nghi thức thanh tẩy đầu óc, đột nhiên hiểu được cậu không thể trốn thoát. Cho dù cậu chạy thoát được sự truy đuổi của Dương Hùng thì vẫn không thể trốn được những kỉ niệm về bọn họ, những người từng sống chung ở đây, mỗi ngày mỗi đêm đều nóng ruột nóng gan nhớ đến họ, thôi không bằng cứ cam chịu số phận cùng bọn họ sống chung với nhau. Làm vợ bé thì làm vợ bé.
Sau khi nghĩ thông suốt Hạng Vinh trả lại vé, xách hành lý ra khỏi nhà ga vừa lúc Dương Hùng cùng nhóm bạn bè của hắn đuổi theo đến đây, Hạng Vinh như liệt sĩ cách mạng khi liều mình hy sinh, khẳng khái bi tráng, tiêu sái hiên ngang lẫm liệt, trầm giọng nói: "Các ngươi không cần bắt đâu, tôi theo anh về, sẽ ghi bản hợp đồng kia. Tôi quyết định ... sẽ hy sinh. Nhưng anh phải hứa không được giam cầm tôi."
Hạng Vinh cứ như vậy mà bị mang về Bạch Lâu, dọc đường đi Dương Hùng vẫn gắt gao nắm lấy tay cậu không chịu buông.
Tuy rằng Hạng Vinh là tự mình đầu thú nhưng vẫn không được xử lý khoan dung. Mọi người đều tiến hành tái giáo huấn cậu một trận.
Liễu Phù Phong gần như bất mãn nói: "Lần này không phải tôi muốn bênh đại ca của chúng tôi, mà thực sự lần này Hạng Vinh cậu không đúng rồi. Vợ chồng son các cậu có chuyện gì thì giải quyết trong nhà được rồi cần gì phải bỏ nhà đi chứ, Hạng Vinh nhìn cậu thành thật như vậy lại nhiều chiêu thật đó. Hại tôi sớm như vậy đã bị tên họ Dương chụp lên để đi tìm cậu, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là tội nặng nhất, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sắc đẹp có biết không hả!"
Hầu Tín cũng khuyên cậu: "Đại ca chúng tôi là ai chứ, để anh ấy yêu một người là chuyện không dễ dàng, huống chi lần này anh ấy tuyệt đối cuồng dại như vậy, đại tẩu cậu sao không chịu hiểu mà quý trọng tình cảm của anh ấy chứ."
Từ Tự Cường: "Tính đại ca chúng tôi có chút bá đạo, đại tẩu cậu nếu chịu ủy khuất cứ lên tiếng, đừng có đùa cái kiểu bỏ nhà trốn đi nữa, nếu hôm nay không tìm thấy cậu đại ca của tôi còn không cuốn tung cả trời lên sao, còn chúng tôi thì đừng ai nghĩ sẽ được ngày sống an bình."
Hạng Vinh: "Đừng gọi tôi là đại tẩu!"
Tân Hân: "Đúng, đúng đó, nếu phải gọi cũng phải gọi là nhị tẩu chứ."
Hạng Vinh thật sự muốn tìm một khối cứng đánh mình ngất xỉu đi cho rồi. Nhưng cậu không ngất, nên đành phải kiên trì nghe bọn họ làm công tác tư tưởng cho cậu, ai ngờ họ càng nói càng phẫn nộ, đem Hạng Vinh từ tội khiến mọi người phải dậy sớm thành tội ác tày trời, cuối cùng Hạng Vinh không thể chống đỡ được nữa, vì sự bình an, cậu đành trái lương tâm thừa nhận tội trạng, thế nhưng bọn họ được một tấc muốn tiến một thước, nói Hạng Vinh nhận sai thôi chưa đủ phải lập ra quy định cụ thể để thực hiện trừ tai họa về sau. Hạng Vinh bị ép buộc không còn đườc thoái lui, đành phải cam đoan với mọi người sau này vĩnh viễn không phạm sai lầm nữa, lúc này mới đuổi được đám thần tướng ôn dịch kia đi. Dương Hùng nhận được lời cam đoan này thì vui mừng đến mức không thấy mặt trời.
Hạng Vinh lại vào phòng thăm An An, thấy nó nha nha cái miệng không răng nhỏ nhắn, cười với cậu, khi nó nâng hai tay nhỏ bé muốn cậu ôm, đột nhiên lệ nóng tràn mi, cậu ôm chặt con gái cảm thấy tất cả sự hy sinh này đều rất đáng giá.
Đêm khuya, cậu lại bị Dương Hùng quấn lấy, Dương Hùng âu yếm từng tấc da thịt của cậu dùng ngón tay vẽ loạn trên đó: "Chỗ này là của tôi, người khác không được nhìn cũng không được chạm vào; chỗ này cũng là của tôi, hắc hắc, tất cả chỗ này đều là của tôi, vĩnh viễn thuộc về tôi, những lời cậu nói hôm nay thì nhớ giữ lời đó."
Hạng Vinh: "Từ lúc nào anh bắt đầu xây tòa ngục kia, thì ra ngay từ đầu anh đã không muốn buông tha cho tôi có đúng hay không?"
Dương Hùng: "Không có, có hai lần tôi thật sự đã nghĩ sẽ buông cậu ra. Lần đầu là khi cậu muốn dọn ra khỏi Bạch Lâu, lúc đó tôi vẫn không rõ bản thân tại sao lại tẩu hỏa nhập ma vì cậu, cho nên nghĩ để cậu rời đi thì tôi sẽ khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng chỉ vô dụng mà thôi. Lần thứ hai là khi cậu cùng Tân Hân ly hôn, ngày hôm đó kỳ thật tôi vẫn luôn đi theo cậu, nhìn thấy cậu bước đi cô độc trên con đường nhỏ giữa màn mưa mênh mông, bất lực cùng tuyệt vọng như vậy khiến tôi thật thương tâm thật khổ sở, lúc đó tôi đã nghĩ, hay là trả Tân Hân lại cho cậu để cậu trở lạ như trước kia, sống những ngày tháng cậu mong muốn.
Đáng tiếc cậu lại không biết nắm chắc cơ hội tốt đó mà lại muốn tôi cùng đi uống rượu, còn có buổi tối hôm đó, thật sự rất...mất hồn. Từ đó tôi liền quyết định thay đổi chủ ý hạ quyết tâm, không sợ khó khăn loại hết nguy hiểm nhất định phải có bằng được cậu, để tôi được trải qua những khoảng khắc mất hồn say mê mà tôi muốn. Thế nhưng cậu thật sự rất khó nắm bắt, sau khi An An được sinh ra thì cậu vẫn kiên quyết tiêu sái như vậy, tôi thật sự hết cách rồi mới xây tòa nhà kia. Xây tòa giam kia cũng rất khó khăn nên mới kéo dài lâu như vậy."
Hạng Vinh: "Tôi hiểu rồi, vậy là mấy ngày sau đó anh luôn lái xe đến nhìn tôi, là bởi vì tòa nhà đó còn chưa xây xong nên đến trông chừng tôi trong lúc đó có bỏ trốn hay không phải không?"
Dương Hùng: "Sao giờ cậu thông minh vậy, đúng là như vậy, nếu cậu bỏ chạy thì cho dù chân trời góc biển tôi cũng sẽ bắt cậu về, bắt về xong sẽ trông chừng cậu để cậu cả đời cũng không thể bỏ đi nữa. Nhưng cậu đừng sợ, không phải bất đắc dĩ thì tôi sẽ không làm như vậy đâu."
Hạng Vinh đang tính khen Dương Hùng vẫn còn chút tính người lại nghe Dương Hùng nói tiếp: "Nếu tôi trông chừng cậu như vậy thì cậu nhất định sẽ không nấu cơm cho tôi ăn nữa, hạnh phúc không phải sẽ thiếu đi rất nhiều sao. Nhưng chuyện này vẫn không phải trọng yếu, trọng yếu nhất là..."
Dương Hùng vừa nói vừa lấy tay nâng cằm Hạng Vinh lên, trên mặt thật sự thảm thương: "Bộ dạng cậu đã khó coi, nếu mỗi ngày đều mày ủ mặt ê thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào đây!"
Cuối cùng Hạng Vinh tức giận, cậu là người bị giam cầm mà còn không kêu khổ than trời mà người bắt giam người khác lại oán giận, chuyện này có phải thiên lý không kia chứ! Hạng Vinh không nhịn nổi nữa, tung cước đá Dương Hùng lăn xuống giường, toàn Bạch Lâu vang lên tiếng kêu thảm thiết đầy hạnh phúc của Dương Hùng.
.
.
.
Cuối cùng Hạng Vinh vẫn phải ở lại trong Bạch Lâu, ngày tháng lâu dài cũng khó tránh khỏi xảy ra dị nghị, một chút tin đồn, miêu tả Hạng Vinh như trong truyền thuyết là hạng người trăm phương ngàn kế báo thù, bày mưu với Dương Hùng, cuối cùng còn bay lên mây làm chút công việc nhàn hạ bên cạnh Dương Hùng.
Hạng Vinh là bị oan nha, vợ của cậu cũng theo Dương Hùng, con gái cũng theo họ Dương Hùng, bây giờ ngay cả cậu cũng thuộc về Dương Hùng, mà bây giờ còn có người nói cậu chiếm nhiều lợi ích từ Dương Hùng, bạn nói xem cậu ủy khuất biết bao nhiêu chứ.
Dương Hùng đối với những tin đồn này đều không thèm để ý, còn nói với Hạng Vinh: "Vì bảo bối của tôi, tôi nguyện hy sinh hết tất cả mọi thứ của tôi, chút danh dự thì đáng là gì. Bảo bối a, bây giờ cậu đã biết tôi yêu cậu nhiều bao nhiêu chưa, cái này gọi là sừng của cậu tôi sẽ gánh*."
*sừng của cậu tôi sẽ gánh: nhĩ đích lục mạo ngã lai đái (Tên truyện)
Hạng Vinh lập tức nói: "Dương Hùng, trước đây chính anh làm cho vợ tôi ngoại tình, tôi chưa từng bắt anh mang sừng, chuyện này chúng ta nên nói rõ ràng đi."
Dương Hùng: "Đương nhiên, ai dám khiến vợ tôi thật sự đi ngoại tình chứ hả, ai để tôi cắm sừng tôi liền liều mạng với cô ta. Tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi Bạch Lâu. Người của tôi thì không ai được chạm vào dù chỉ một chút." Câu này không phải nói với Hạng Vinh mà là nói với Tân Hân.
Tân Hân biết ở trước mặt Hạng Vinh thì Dương Hùng không dám làm gì cô nên trả lời Dương Hùng đầy vẻ mỉa mai, cô nói: "Cái gì chứ, lúc tôi chạm vào anh ấy thì anh còn không biết đang ở đâu kìa." Sau đó cố ý nhìn Hạng Vinh đắm đuối nói: "Tiểu Vinh Vinh, anh thật thơm nha!"
Hạng Vinh mặt đỏ bừng, Dương Hùng mặt không còn hột máu.
Cô nói tiếp: "Thế nhưng tiểu Vinh Vinh à, anh lại rất thích đóng vai người vô tội nha, anh tuy rằng không cướp vợ người khác nhưng anh lại cướp chồng người ta, nói vậy còn oan cho anh lắm đó. Kỳ thật trên thế giới này người đáng thương nhất là em nè, chồng của tôi không cướp người mà là bị người cướp, em mới là người đeo chiếc sừng to trên đầu nè."
Dương Hùng: "Không ai bắt cô mang đâu, không muốn mang thì cô có thể đi."
Tân Hân: "Em đi sao? Anh thực sự là vợ chồng lên giường rồi thì liền ném bà mối ra cửa, đừng có quên chính em là người có công lớn nhất. Em vì hạnh phúc gia đình này mà hy sinh nhiều như vậy, bây giờ mọi chuyện tốt đẹp thì em sao có thể đi đâu được chứ. Với lại em đi rồi, An An sẽ thế nào, Hạng Vinh, anh muốn để An An không ba hay là không mẹ?"
Hạng Vinh: "Cả ba mẹ đều quan trọng với đứa bé, bất quá một người cũng tốt, nhưng thêm thiếu cũng có chút không hợp lắm."
Tân Hân lập tức nói: "Đúng đó, anh có thể làm một người vợ tốt với anh ta nhưng không thể thay thế người mẹ ruột cho đứa bé, vì để gia đình hoàn mỹ thì công tâm mà nói chỉ có em là hy sinh lớn nhất, đương nhiên, máu anh hùng thì không thể chảy không đâu nha, xã hội bây giờ đều có thưởng lớn đối với những việc nghĩa, gia đình ta cũng không thể ngoại lệ đâu."
Sau đó Tân Hân thật sự mua một chiếc sừng lớn về đội lên, ra ngoài cất ở nhà đội, luôn luôn nhắc nhở mọi người rằng Tân Hân cô là người bị hại nghiêm trọng nhất, xin hãy ban chút bồi thường kinh tế. Cho nên trang sức cùng quần áo của Tân Hân cứ thế từ từ tăng lên nhiều, Tân Hân còn thường xuyên xin Dương Hùng dẫn cô đi đến nơi này nơi kia, lý đó là cô có thể xứng danh một Dương thái thái ở nhà thì sao không thể bước ra cửa đón tiếp một lần chứ. Nhiều lúc, cô vẫn như ý nguyện lấy chút ít bồi thường.
Tân Hân tham tài, Dương Hùng háo sắc, ưu điểm lớn nhất của Hạng Vinh chính là chịu nhẫn nhịn, cho dù chịu nhiều thiệt thòi cũng không lên tiếng, nên người khác nói cậu là người chiếm nhiều tiện nghi nhất cậu cũng không biết giải thích thế nào. Dương gia cứ thế mỗi người mỗi hướng, sinh hoạt hạnh phúc khoái hoạt.
Có một vị tác giả danh giá từng nói, gia đình hạnh phúc đều giống nhau, gia đình bất hạnh thì mỗi nhà bất hạnh mỗi kiểu. Hiển nhiên, vị đại tác gia này đối với cuộc sống hiện nay vẫn thấu hiểu chưa đủ, cả nhà Dương Hùng vẫn sinh hoạt hạnh phúc, nhưng nếu bạn vẫn muốn tìm một gia đình hạnh phúc nào đó giống như vậy thì quả là chuyện rất khó khăn đó nha.
========== Hết chương 21 ==========
CHƯƠNG 22
Thông thường thì hạnh phúc luôn trôi qua cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã ba năm, thời gian ba năm trôi qua đó mỗi người đều có được những thu hoạch rất lớn.
Thu hoạch lớn nhất phải nói đến Tân Hân, mỗi ngày của Tân Hân đều trôi qua rất êm đẹp, nhưng cô cũng hiểu rằng cuộc sống yên ổn rồi cũng sẽ có lúc lâm nguy, e rằng có một ngày nào đó Hạng Vinh sẽ không còn được "sủng ái" nữa, khi đó sẽ liên lụy cô sẽ không thể an an ổn ổn "ngồi" ở vị trí Dương thái thái. Cho nên mỗi ngày cô đều dốc sức yêu cầu vì Dương Hùng mà sinh một đứa con trai cho hắn. Còn bắt Hạng Vinh giúp cô thuyết phục hắn. Dương Hùng bị cô dây dưa không chịu nổi nữa nên đành để cô thông qua phương pháp y học sinh được một đứa con, và tất nhiên là đứa con trai nha. Tân Hân đặt tên cho nó là Dương Cố, tỏ ý là địa vị ở Dương gia của cô đã được củng cố.
Mà càng khiến Tân Hân cao hứng chính là, hai vị lớn tuổi của Dương gia kia khi biết được tình huống thực tế ở bên trong Bạch Lâu, lại bất lực thay đổi sở tác sở vi của Dương Hùng, và cũng nhìn đến đám cháu mà họ có được, đột nhiên công khai thừa nhận đứa con dâu xuất thân hàn vi là Tân Hân đây, từ đó về sau, giới thượng lưu đã thực sự mở rộng cửa về phía Tân Hân. Bây giờ Tân Hân suốt ngày ăn mặc rực rỡ, thần sắc luôn luôn rạng rỡ, thực sự nổi danh khắp nơi.
Đối với xu hướng trang phục, Tân Hân vốn rất có thiên phú, hơn nữa cô cương quyết khăng khăng tốn tiền để nghiên cứu lĩnh vực này, trải qua cố gắng học tập, khiêm tốn thỉnh giáo, và khi tổng kết lại thì cũng có chút thành công. Mặc dù không đến mức làm thay đổi trào lưu thời trang nhưng cũng đủ để mọi người nhìn với con mắt khác xưa. Không làm mất mặc Dương gia.
Dương Hùng thu hoạch cũng không nhỏ, có "kiều thê" ái tử, rốt cục hắn cũng thu lại bản tính ngang ngược năm xưa của mình, thực sự kiên định công tác còn tiếp quản luôn cả xí nghiệp Dương thị. Dương Hùng tuy đọc sách không nhiều nhưng lại có tính nhạy bén giáo hoạt không thua người khác, mà việc làm ăn cần đọc nhiều sách báo sao, có tiền thì thỉnh ai mà không được. Ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, Dương Hùng đã gần như mang tập đoàn Hoành Đạt lên một tầm cao mới. Chức vụ cũng từ quản lý được thăng lên làm Tổng giám đốc, chỉ cần chờ lão cha về hưu thì có thể nói là tiếp quản toàn diện. Hai vị lão nhân đối với biểu hiện của Dương Hùng khi làm việc cũng rất vừa lòng, thực sự là con hư biết nghĩ thì còn quý hơn vàng mà.
Nhưng với sinh hoạt cá nhân thì bọn họ lại rất không vừa ý, Dương Hùng làm loạn thì bọn họ có thể mặc kệ nhưng cũng không nên biến thành đồng tính luyến ái chứ, mà có là đồng tính luyến ái thì cũng không nên yêu đơn phương một nhánh cỏ dại như vậy, bây giờ thì làm sao có thể quay đầu lại đây?
Thế nhưng hai vị lão nhân cũng không có chính thức can thiệp, lý do là: thứ nhất, trải qua kinh nghiệm thực tế vô số lần cho thấy, chuyện riêng của Dương Hùng bọn họ quản không được, càng quản thì mâu thuẫn càng gay gắt.
Thứ hai, Dương Hùng cũng không đến mức đạp đổ luật chơi của giới thượng lưu, cho dù vô luận bạn có lén lút hoang dâm vô sỉ bại hoại tam cương ngũ thường đến mức nào đi nữa, nhưng chỉ cần bản lĩnh bên ngoài thể hiện tốt là được, không làm thành trò cười cho thiên hạ là tốt lắm rồi. Dương Hùng và Tân Hân mặc dù không thể xem là một cặp đẹp đôi nhưng đó là quá khứ. Hai người đó thường thường kề vai nắm tay tham dự một có tiệc tùng, nghiễm nhiên đóng một đôi vợ chồng ân ái. Dương gia còn giữ mặt mũi nên cũng không muốn xen vào quá sâu.
Thứ ba, chính là Dương Hùng bây giờ thể hiện rất tốt, ngẫm đi ngẫm lại, một đứa con của gia đình giàu có, cư nhiên một không phóng hỏa giết người, hai không điên cuồng đàn đúm trai gái bài bạc, ba không hút thuốc phiện, mà lại còn thừa kế sản nghiệp gia đình, chăm chỉ làm ăn, điều này còn không đủ khiến người khác cảm động hay sao, còn không khiến người khác thấy đủ hay sao! Biểu hiện vĩ đại như vậy, cũng đủ mang "thanh danh" Dương Hùng đứng đầu bảng mười thanh niên đại kiệt xuất đương đại. Còn chuyện hắn chiếm chồng cũ của người vợ hiện tại, một khuyết điểm hơi "nhỏ nhỏ bé bé" như vậy thì có ai miệt mài truy cứu làm gì chứ.
Mà người khiến Dương gia hận thấu xương chính là Hạng Vinh, thân phận của cậu cũng rất quái dị. Chồng cũ của thái thái đương nhiệm của Dương Hùng, nói với mọi người tình huống thật thì chẳng khác nào nói cho mọi người biết Dương Hùng là đồng tính, không tốt lắm; không nói cho mọi người tình huống thật thì trên đầu Dương Hùng sẽ mang nguy cơ bị người ta cắm sừng, cái này cũng không ổn.
Hơn nữa từ xưa hồng nhan gây họa, mà hồng nhan họa thủy thì ai ai cũng đồng ý, nhưng giống Hạng Vinh một nam nhân quê mùa trung hậu thành thật, cũng học cách lấy thân hầu hạ chủ, yêu mị hoặc nhân, trên thế giới này còn người tốt hay sao! Có thể khiến đứa con giới thượng lưu thuần khiết của bọn họ học thói xấu. Cho nên Hạng Vinh mới là đầu sỏ của chuyện này chứ gì! Họ thật không thể tha thứ. Nhưng bởi vì Dương Hùng quyết không cho phép người khác nói một chữ "Không" với Hạng Vinh, ai nói gì Hạng Vinh thì hắn sẽ liều mạng với người đó, cho nên người nhà Dương gia chỉ có thể hảo tha thứ cho Hạng Vinh.
Ba năm qua, Hạng Vinh cũng thu hoạch rất lớn, chức vụ của cậu cũng thăng lên, từ bộ phận trợ lý quản lý thăng lên làm trợ lý Tổng giám đốc. Nhưng tính chất công việc cơ bản không thay đổi. Công việc chủ yếu chỉ dùng khi Dương Hùng động dục cùng tán tỉnh. Công việc thứ yếu là lái xe, bưng trà nước cùng đưa văn kiện, tan tầm thì nấu cơm giữ con. Công việc nói thì không nhiều, nhưng kỳ thật lượng công việc lại vô cùng lớn. Cho nên khi công việc chủ yếu cùng công việc thứ yếu phát sinh mâu thuẫn thì Dương Hùng sẽ yêu cầu cậu bỏ công việc thứ yếu để làm công việc chủ yếu.
.
.
Ba năm qua cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng cũng không phải như ý mọi người, tuy rằng Dương Hùng yêu Hạng Vinh, đã yêu đến mức không có cậu thì sống không nổi, nhưng hắn bản chất hoa hoa công tử lại vẫn không thể trừ tận gốc, ngẫu nhiên trùng dịp cũng ngoạn ngoạn đi chơi, lén ăn chút thịt lạ, nháo chút chuyện xấu.
Hạng Vinh bẩm sinh là người thành thật, Dương Hùng nói gì thì cậu tin đó, vốn rất dễ gạt. Thế nhưng Tân Hân không dễ gạt, Tân Hân sợ danh dự địa vị Dương gia Thiếu nãi nãi của cô bị dao động, không hề tha lỏng dù chỉ một chút dấu vết. Có chút xíu gió lạ thì cô tìm Dương Hùng muốn ý kiến. Tân Hân một khóc, hai nháo, ba thắt cổ đều vô dụng, liền chạy đến trước mặt Hạng Vinh nói này nói nọ. Cuối cùng Hạng Vinh cũng phải làm dấm chua.
Hạng Vinh ghen cũng rất tò mò quái lạ, cậu ngượng ngùng đi nháo với Dương Hùng, liền phát giận với bản thân, cách phát tiết là giặt quần áo. Không thèm dùng máy giặt gì hết chỉ lấy tay giặt. Đem tất cả quần áo của cả nhà từ bé đến lớn ôm ra giặt hết, hì hục giặt cho bằng hết.
Dương Hùng nhìn thấy đau lòng đứng bên cạnh vừa giải thích vừa giúp này nọ. Cứ náo loạn như vậy hết hai ngày, Dương Hùng thật sự sợ đến mức chuyện xấu gì cũng tuyệt tích hết.
.
.
Dương Hùng còn có một chuyện đặc biệt không hài lòng, đó chính là bọn nhỏ đặc biệt ỷ lại vào Hạng Vinh, đều thích Hạng Vinh ôm dỗ ngủ. Chuyện này tất nhiên xâm phạm rất lớn đến thời gian đêm xuân quý báu của Dương Hùng. Vì thế cứ đến buổi tối, nhà họ Dương thường sẽ trình diễn một cuộc chiến tranh giành Hạng Vinh. Dương Hùng xưa nay bá đạo đương nhiên đa số đều có thể thắng lợi. Nhưng có khi đứa con khóc nháo ghê gớm thì Hạng Vinh sẽ đứng về phe đứa con khiến Dương Hùng phải nuốt hận bại trận. Dương Hùng từng muốn cùng Hạng Vinh dọn ra ngoài sống, tính toán xây tổ uyên ương. Nhưng lần đó đề nghị được trình ra đều bị mọi người ở Bạch Lâu phản đối kịch liệt, cuối cùng chết non.
Hạng Vinh đương nhiên cũng có những khoái hoạt cùng phiền não riêng, nhưng mọi người đến cho rằng Hạng Vinh có lẽ là người hạnh phúc khi người khác hạnh phúc, thương tâm khi người khác bi thương, cho nên cảm thụ của bản thân cậu đều bị xem nhẹ.
========== Hết chương 22 ==========
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com