Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ánh lửa đầu tiên

     Mưa lất phất rơi trên con phố nhỏ của Đà Lạt, những giọt nước tí tách rơi gõ vào mái tôn của bệnh viện huyện, hòa quyện với mùi đất trời ẩm ướt và hương thông thoang thoảng từ những ngọn đồi xa. Trong phòng nghỉ nhỏ, Ngọc Linh, một y tá 25 tuổi, ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ bên cạnh cửa sổ, đôi tay siết chặt ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Cô mặc áo blouse trắng, mái tóc đen dài buộc cao, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, bị nước mưa làm ướt khi cô chạy vào bệnh viện sau ca trực đêm. Gương mặt cô thanh tú, đôi mắt nâu to nhưng trĩu nặng nỗi buồn, như thể đang cố tìm một điểm tựa giữa lớp màn sương dày đặc ngoài kia. Ngọc Linh chuyển đến Đà Lạt được vài tháng, mang theo hy vọng chạy trốn khỏi Sài Gòn – nơi mối tình đầu với Minh Tuấn tan vỡ, để lại trong cô một vết sẹo sâu hoắm, như một ngọn lửa đã thiêu đốt trái tim cô thành tro. "Tôi từng nghĩ yêu là tất cả, nhưng hóa ra, yêu cũng có thể biến trái tim thành tro bụi." Cô tự nhủ, ngón tay thon dài siết chặt ly cà phê, khiến những giọt nước đọng trên thành ly chảy xuống mu bàn tay, lạnh buốt.

Công việc y tá là nơi Ngọc Linh tìm đến để che giấu nỗi đau. Những ca trực đêm dài đằng đẵng, tiếng kêu cứu của bệnh nhân, ánh mắt tuyệt vọng của người nhà – tất cả như một bức màn giúp cô tạm quên đi những ký ức đau buồn. Nhưng mỗi khi đối mặt với những ca chấn thương nặng, như vết bỏng sâu hay những cơ thể đẫm máu từ tai nạn, một nỗi sợ sâu thẳm trỗi dậy trong cô. Cô sợ mình không đủ nhanh, không đủ giỏi để cứu người; sợ phải chứng kiến thêm một mạng sống vụt tắt trước mắt mình. "Tôi cố gắng dìm nỗi sợ ấy vào công việc, để bàn tay không run khi cầm kim tiêm, để tâm trí không lạc lối khi nghe tiếng khóc." Cô buộc mình tập trung vào những động tác quen thuộc: lấy khay dụng cụ từ tủ sắt, kiểm tra máy đo nhịp tim, sắp xếp băng gạc sạch, hay lau sạch máu trên sàn phòng cấp cứu bằng khăn khử trùng. Mỗi hành động là một nghi thức để giữ cô không sụp đổ, để ngăn trái tim mình không bị cuốn vào cơn sóng cảm xúc. "Mỗi ca cấp cứu là một trận chiến, và tôi không được phép thua, dù trái tim tôi đang run rẩy."

Tiếng còi xe cứu hỏa vang lên từ xa, xé toạc bầu không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Một vụ cháy ở khu chợ đêm vừa được báo qua bộ đàm, giọng nói gấp gáp của đồng nghiệp khiến hành lang nhộn nhịp. Ngọc Linh đứng bật dậy, đặt ly cà phê xuống bàn với một tiếng "cạch" nhẹ, tay lau vội vào tạp dề trắng. Tim cô đập nhanh, không chỉ vì áp lực của ca cấp cứu, mà còn vì hình ảnh những nạn nhân bị bỏng hay ngạt khói thoáng qua trong đầu. Cô chạy vào phòng cấp cứu, đôi giày trắng kêu lẹp kẹp trên sàn, bắt đầu kiểm tra thiết bị: bình oxy được đẩy vào góc, máy đo nhịp tim được bật lên, khay dụng cụ được sắp xếp gọn gàng với kim tiêm, thuốc giảm đau, và băng gạc. Cô đứng trước bàn điều khiển, hít một hơi sâu, cố dìm nỗi sợ vào từng động tác. "Tôi phải tập trung. Nếu tôi dừng lại, tôi sẽ sợ."

Cửa phòng cấp cứu bật mở, tiếng bánh xe băng ca lăn trên sàn vang lên gấp gáp. Một nhóm lính cứu hỏa đẩy các nạn nhân vào, mùi khói và mồ hôi hòa quyện trong không khí. Trong số họ, một người đàn ông cao lớn, khoảng 28 tuổi, mặc bộ đồ cứu hỏa màu cam, thu hút ánh nhìn của Ngọc Linh. Anh có dáng người rắn rỏi, vai rộng, khuôn mặt góc cạnh lấm lem muội khói, nhưng đôi mắt nâu sắc bén, bình tĩnh đến lạ thường giữa cơn hỗn loạn. Anh chỉ huy đồng đội với giọng trầm ấm, đầy uy quyền:

Trần Trọng: "Kiểm tra kỹ, đừng bỏ sót ai"

Anh cúi xuống, tay nhanh nhẹn điều chỉnh ống thở cho một nạn nhân lớn tuổi, động tác dứt khoát nhưng cẩn thận, như thể mỗi giây đều là một cuộc chiến giành giật sự sống.

Ngọc Linh đứng lặng một giây, ánh mắt bất giác dán vào anh, trái tim đập mạnh. Có điều gì đó ở anh – một sự mạnh mẽ xen lẫn nỗi đau sâu kín – khiến cô cảm thấy như bị kéo vào một vòng xoáy. Khi vụ cháy được kiểm soát, các nạn nhân dần ổn định, anh tháo mũ bảo hộ, để lộ mái tóc đen ướt mồ hôi bết vào trán, vài sợi tóc rơi lòa xòa trước mắt. Anh bước đến gần bàn làm việc của Ngọc Linh, nơi cô đang ghi chép hồ sơ bệnh nhân, tay vẫn hơi run vì adrenaline. Anh nở nụ cười nhẹ, đôi môi mím chặt như kìm nén điều gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Trần Trọng: "Cô y tá, đứng ngây ra giữa khói lửa thế này, không sợ trái tim mình cháy sao?"

Giọng anh trêu đùa, nhưng ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm hồn cô. Ngọc Linh lúng túng, tay nắm chặt cây bút, mực loang ra giấy vì cô vô thức nhấn quá mạnh. Cô chỉ kịp gật đầu, đôi má ửng hồng, trước khi anh quay đi, bước ra khỏi phòng cấp cứu với bóng lưng vững chãi nhưng cô độc. Cô đứng đó, tim đập mạnh, không biết rằng khoảnh khắc ấy đã nhen nhóm một ngọn lửa nhỏ trong trái tim cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com