Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1. QUÁ KHỨ


Buổi chiều trôi qua trong căn phòng nhỏ, ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ phủ bụi, in lên mặt bàn những vệt sáng mờ nhạt. Anh đứng lặng lẽ, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài, nơi con ngõ nhỏ vẫn vang vọng tiếng cười nói rộn rã của những đứa trẻ xóm bên. Nhưng với anh, thế giới ấy dường như xa vời, tách biệt như một giấc mơ không thuộc về.

Gia đình anh không phải là nơi chứa đựng sự ấm áp. Bố mẹ anh bận rộn với công việc, ít khi để ý đến anh ngoài những câu hỏi gượng gạo về điểm số và tương lai. Sự nghiêm khắc, áp lực, những lời phán xét không lời nhưng nặng nề cứ từng ngày dần đóng kín trái tim anh.

Ngôi nhà nơi mà đáng lẽ mọi đứa trẻ phải nhận được sự yêu thương, chiều chuộng của bố mẹ .Nhưng với Quang Anh, đó là muôn vàn những mệt mỏi, những kỳ vọng như một lưỡi dao vô hình xé nát mọi sự vô tư nên có ở trẻ nhỏ. Chỉ một ánh mắt nghiêm khắc, một cái thở dài đã đủ khiến anh cảm thấy mình đang gánh trên vai cả thế giới.

"Con phải cố gắng, Quang Anh à, như vậy là chưa đủ đâu. Mơ mộng thì chỉ làm lạc đường thôi"

Những lời ấy đã bóp nghẹt những cảm xúc trẻ con chưa kịp hình thành ở một đứa trẻ mới 12 tuổi.

Anh chỉ biết im lặng, nhịn đi những giận dữ và sự bất mãn. Anh học cách giấu mình sau lớp vỏ lạnh lùng, để không ai nhìn thấy sự yếu đuối, không ai thấy được những ngày tháng cô đơn, những đêm thức trắng suy nghĩ về bản thân.

Anh không biết phải làm gì với những áp lực ấy. Anh chỉ biết, mình phải mạnh mẽ, phải không để ai nhìn thấy sự rạn nứt trong lòng. Nhưng sâu thẳm, anh vẫn cảm thấy trống trải, và đôi khi tự hỏi: Liệu có một điều gì đó khác ngoài những kỳ vọng, ngoài những trách nhiệm nặng nề kia không?

Ngày thường lặng lẽ, không có gì ngoài những khoảng trống và những suy nghĩ khép kín — cho đến khi cậu ấy bước vào, như một cơn gió ấm phá tan băng giá trong lòng anh.

Buổi chiều đó, khi ánh nắng cuối ngày dần lụi tắt, tiếng cười nói rộn ràng vang lên ngoài cửa sổ đơn sơ nơi anh ngồi một mình. Một cậu bé mới chuyển đến xóm, mang theo niềm vui và sự tươi sáng như thể chẳng biết đến những lo toan thường ngày. Đức Duy — người không giống ai mà Quang Anh từng gặp.

Người ta nói cậu ấy đến từ một nơi xa, với hành trang nhẹ nhàng và tâm hồn tràn đầy nhiệt huyết. Ngay lần đầu gặp, ánh mắt Đức Duy như quét sạch những bóng tối quanh đó, khiến cho Quang Anh cảm thấy một thứ gì đó vừa lạ lẫm vừa bất an.

Quang Anh không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi sự ồn ào, vui vẻ của cậu bé ấy, trong khi bản thân vẫn luôn giữ mình tách biệt khỏi mọi người. Nhưng sự hiện diện của Đức Duy như một cơn sóng lớn, làm chao đảo lớp băng băng giá trong lòng anh.

Cậu bé ấy không hề biết về những vết thương, những nỗi đau thầm kín mà Quang Anh giấu kín, cũng không hay rằng chỉ một ánh mắt hay một câu nói nhẹ nhàng cũng đủ làm tim anh loạn nhịp. Đức Duy bước vào cuộc sống anh như một tia sáng mạnh mẽ, khiến mọi thứ dần thay đổi — cả những suy nghĩ, cảm xúc, và cả con người lạnh lùng mà anh từng khắc nghiệt xây dựng. Cậu không chỉ là một người bạn mới, mà còn là cơn bão phá tan những bức tường kiên cố nhất trong lòng Quang Anh, kéo anh ra khỏi bóng tối lạnh lẽo, những khoảng trống cô đơn không ai có thể bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com