Như một chiếc Boomerang
T/b đứng chết trân, trên tay còn cầm cốc cà phê sữa đang nghiêng một góc chín mươi độ, miệng ly hướng về phía một chiếc áo sơ mi trắng đã lấm lem của nam sinh.
- Xin...lỗi...
Tay cầm ly cà phê run run theo giọng nói, T/b cúi gầm mặt.
- Bây giờ tớ phải vào lớp rồi. Ra về, tớ nhất định sẽ tìm cậu đó!
Nói rồi, cậu nam sinh cao ráo, vạm vỡ, gương mặt không góc chết vội vã quay đi.
Vừa nghe T/b kể chuyện hậu đậu làm đổ cà phê lên áo anh chàng lạ hoắc và lời đe dọa của hắn, Jinwoo bạn bạn trấn an:
- Hắn chẳng mắng chửi, đánh đập gì một đứa con gái vừa thấp vừa ngố như cậu chỉ bởi một ly cà phê đâu. Chắc tên ấy chỉ muốn cậu đền tiền cái áo thôi.
Bạn hừ một tiếng. Trở về chỗ ngồi. Trong lòng vẫn thấp thỏm. Bạn mở ví tiền đếm thật kĩ thấy vẫn đủ để gửi cho cậu bạn kia... một nửa số tiền mua áo theo quy định của trường.
Ra về, như đã hẹn, cậu ta tìm đến trước cửa lớp bạn. Bạn chìa phong bì ra.
- Mình vô cùng xin lỗi bạn. Đây là tiền bồi thường một nửa chiếc áo sơ mi mà mình làm bẩn. Ngày mai mình sẽ gửi bạn số còn lại. Đi học mình không mang nhiều tiền...Mong bạn nhận cho.
T/b cầm phong bì bằng hai tay và cúi mình, bộ dạng vô cùng hài hước và thành khẩn. Nhưng bạn chờ mãi, cậu ấy không đưa tay lấy. Bạn ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên khi thấy ánh mắt mở to của cậu ta đang nhìn chăm chăm mình.
- Sao cậu...không cầm? Mình hứa ngày mai sẽ đưa đủ mà. Hay cậu muốn ngày mai mình đưa hết một lượt?
Bạn nói bằng một giọng điệu vô cùng thật thà. Cậu bạn phì cười rồi bật cười lớn, đến nỗi phải lấy tay che miệng mà cười. T/b cảm thấy khó chịu, giậm chân chống nạnh.
- Cười cái gì? Tui đã đưa tiền đền áo mà cậu không nhận, đã vậy còn cười. Ý là sao hả?
Cậu bạn ghìm tràng cười.
- Cậu thật sự không nhớ mình là ai sao, Han T/b?
Bạn ngẩn người. Là sao?
- Mình là Kim Taehyung nè. Lúc chúng ta học tiểu học, đã từng ngồi cạnh nhau. Lớp năm, mình nghịch ngợm giấu cây viết đáng giá cả trăm nghìn của lớp trưởng và cậu đã nhìn thấy...
Bạn im lặng, cuối cùng cũng đã nhớ ra. Taehyung, cậu bạn khá gầy, ngày xưa cũng cao hơn bạn. Lần đó, khi phát hiện ra cây viết bị mất, lớp trưởng mách cô giáo. Ngồi bên cạnh, bạn thấy rõ Taehyung mím môi, mặt tái đi khi cô giáo bảo ai lỡ lấy viết của lớp trưởng phải trả lại ngay. Bạn đẩy mẩu giấy qua bàn cậu bạn.
- Đừng lo, tớ không méc cô đâu. Đưa viết đây, tớ trả lớp trưởng giùm cho.
Taehyung im lặng, chờ lúc không ai để ý, len lén để cây bút vào hộc bàn của bạn. Thế là cuối giờ, bạn cầm cây viết đến đưa cho lớp trưởng.
- Trả cậu nè, tớ nhặt được ở góc lớp.
Thấy cây viết, lớp trưởng mừng rơn, vả lại cũng tin tưởng bạn - lớp phó học tập. Thế là chuyện đó trôi quả êm ả. Lên cấp 2, mỗi đứa học một trường khác nhau. Và từ đó T/b và Taehyung chưa bao giờ gặp lại nhau nữa.
Vậy mà bây giờ cậu bạn ấy lại đứng trước mặt bạn, trong một tình huống ngộ nghĩnh thế này.
Taehyung chùng giọng.
- Lúc còn nhỏ mình quá nhát gan nên không dám nói, bây giờ gặp được cậu thật là may mắn. T/b, mình muốn cảm ơn cậu, rất rất nhiều! Khi đó không có cậu giúp, chắc tớ sẽ xấu hổ với cô và cả lớp nhiều lắm.
Tự dưng gương mặt bạn đỏ rần rần. Nói lí nhí.
- Chuyện xưa như trái đất rồi. Tớ có nhớ gì đâu!
Rồi bổng dưng bỏ chạy thục mạng ra nhà xe, ba chân bốn cẳng đạp xe về.
Sáng hôm sau, khi cổng trường còn loe hoe vài người, bạn đã thả xe đạp mình chạy vào. Bạn cố tình đi học sớm. Đã học mấy tháng rồi, đụng mặt cũng đã đụng mặt rồi, ắt hẳn Taehyung cũng đã biết thừa T/b học lớp nào mà giờ còn bày đặt trốn với né làm gì. Nhưng dù sao, bạn vẫn vô cùng ngại mà không biết lý do.
- Làm gì mà lén lén lút lút vậy?
Bạn giật nảy mình khi đang dắt xe đi gửi, mắt lảo đảo nhìn tìm xem có cái tên hôm qua hứng trọn ly cà phê không, thì hắn đã la oai oái ngay sau lưng bạn.
- Lên lớp chung đi!
Taehyung toe toét cười.
- Cậu làm gì sợ tớ dữ vậy? Tớ chỉ cảm ơn thôi mà. Còn cái áo dính cà phê thì đã có Omo!
Đến lúc này, bạn mới ngượng nghịu nói.
- Thật...thật ra...mình có một câu muốn hỏi cậu. Sao...sao ngày đó, cậu lại ngồi chung với mình khi cả trường đều về hết mà ba mẹ mình chưa đến rước? Sao cậu không đòi đổi chỗ và vẫn nói chuyện với mình dù mấy đứa con gái luôn bảo tóc mình quá dài chắc chắn có rất nhiều chấy rận?
Taehyung cười nhếch lên, tạo nên đường cong hoàn mỹ.
- Ái chà, cậu nhớ chuyện hồi xưa của...hai đứa mình kĩ đến thế sao?
Taehyung tiến gần đến bạn hơn, giọng đầy ý châm chọc. Chết thật! Bạn đứng như trời trồng. Sao mà cứ sập bẫy hoài vậy ta. Giờ thì Taehyung nheo mắt.
- Cậu muốn biết tại sao không? Vì tớ thích cậu!
Bạn ngơ ngác
- Hả?
Taehyung tiếp lời
- Tớ đổi ý rồi, tớ muốn bắt đền cậu cái áo.
Bạn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cái mặt cứ ngơ ra. Lúc này, Taehyung tiến lên trước để đi về lớp mình, sau khi nói vọng lại.
- Nếu cậu muốn thương lượng để tớ bắt đền rẻ rẻ thì ra chơi xuống căn tin ăn sáng chung đó nha!
Bann lững thững bước vào lớp, lòng thấy vui vui. Con nhóc lớp 5 Han T/b ngày ấy và cô nhóc thấp tè ngốc ngếch hôm nay chẳng bao giờ ngờ có ngày mình nhận được kết quả ngọt ngào từ một việc làm nhỏ bé. Phải chăng như một chiếc boomerang, những gì mình làm sẽ trở lại với chính mình vào một ngày nào đó?
End
______________________________
Mong các bạn ủng hộ❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com