Tình yêu cũng chỉ là nỗi đau (Vietnamese and English Version)
Tình yêu là gì? Kuna không biết rằng các bạn sẽ suy nghĩ như thế nào về nó nhưng đối với Kuna thì nó là một sự tra tấn tinh thần, một sự đau đớn dai dẳng mà khó có thể lành lại được. Tại sao ư? Kuna cũng đã từng yêu, nhưng rồi lại bị chính tình yêu ấy phản bội lại, bán đứng và hành hạ trái tim này. Nhiều người nói rằng tình yêu là cần phải có sự chân thành, không quan tâm về nhan sắc, tiền bạc, ngoại hình hay tính cách. Nhưng theo Kuna nghĩ thì nó khá sai đấy, đúng là tình yêu cần phải có sự chân thành, nhưng kèm với đó là phải có những thứ khác mới tạo được sự chân thành ấy. Để Kuna hỏi các bạn thử nhé: Các bạn có yêu một người nghèo rớt mồng tơi, không có tiền để mua những món ăn mà các bạn thích hay không? Hay yêu một người có tính cách làm biếng, lười nhác hoặc cổ hủ về việc trọng nam khinh nữ hay không? Kuna có thể hiều những người nghèo khộng có tiền, nhưng nếu họ có ý chí làm ăn thì cũng sẽ thành công trong tương lai. Đối với trường hợp ấy, liệu rằng các bạn có đủ chân thành để yêu họ lâu dài cho đến khi chứng kiến sự thành công của họ hay không, hay chỉ đợi được vài năm rồi sau đó bỏ đi theo thằng giàu khác trong khi cái miệng thì hứa đủ điều.
Những điều trên Kuna đều bị cả rồi, Kuna hiểu được hết những điều ấy. Có bao giờ các bạn luôn yêu chân thành một người nhưng đối phương lại chỉ lợi dụng sự chân thành ấy để biến bạn thành một con rối của họ không? Chuyện xảy ra cách cũng khá lâu, Kuna đã yêu người ấy một cách chân thành, cái gì tốt đẹp cũng đều chia sẻ với người ấy. Lúc nào họ cần giúp đỡ thì Kuna cũng là người xung phong giúp họ đầu tiên. Họ cũng nói rằng họ thích Kuna, nhưng rồi sau đó thì sao? Họ nói rằng họ cần thời gian học hành, đến khi ổn định thì họ sẽ yêu Kuna, bây giờ hãy mập mờ trước nhé. Kuna tưởng thật, lúc đó mình ngu thật. Sau 1 năm chờ đợi mệt vãi l*n ra, thì họ theo người khác bỏ Kuna lại trong sự ấm ức, sự tiếc nuối và sự đau đớn tột cùng.
Rồi sau đó là những chuỗi đau đớn khác. Miệng họ thì nói không quan tâm nhan sắc, tiền tài, hay tính cách nhưng cách họ cư xử đã nói hết tất cả. Họ bỏ Kuna theo người khác vì nhiều lí do như họ quan tâm nhan sắc, họ muốn quen người nhiều tiền hay họ chê Kuna trẻ con, chưa suy nghĩ trưởng thành. Nhưng họ đâu biết rằng ở gần người Kuna tin tưởng thì Kuna mới được thả lỏng bản thân mình ra, trở thành là con người chính mình sau 1 ngày mệt mỏi gồng mình với xã hội. Họ nói Kuna trẻ con, nhưng khi họ gặp chuyện thì Kuna luôn suy nghĩ ra những cách để giải quyết một cách yên bình, ổn thỏa và luôn im lặng lắng nghe họ tâm sự. Vậy thì điều đó trẻ con làm được không? Hay là họ chỉ xét vẻ bề ngoài. Rồi chuyện khác nữa, như lúc mâu thuẫn, tại sao họ nói rằng có gì chúng ta sẽ cùng giải quyết cùng nhau. Ừ, giải quyết cùng nhau, một bên than thở người ngoài, một bên vắt đầu suy nghĩ cách giải quyết. Khi Kuna cho cách giải quyết mâu thuẫn, thì bên kia lại im lặng, rồi lại tỏ ra mình là nạn nhân rồi đi nói xấu sau lưng với người khác rằng người yêu họ tồi lắm. Vậy thì để làm gì... Kuna thực sự không hiểu, Kuna cố gắng xây dựng một mối quan hệ thì họ lại đạp đổ rồi sau đó họ nói do Kuna không biết giữ. Cái đ*o gì vậy, ừ Kuna không biết giữ đấy.
Nhìn chung, nhìn những người khác có 1 mối quan hệ tốt đẹp (dù xa hay gần) thì Kuna cảm thấy tủi thân, ước gì mình cũng có 1 tình yêu tốt đẹp nhỉ nhưng nó khá khó. Ước gì có người khâu lại được những cái tổn thương này nhưng sự thật khá phũ phàng. Kuna phải mạnh mẽ mà bước tiếp trên sự nghiệp của mình bằng chính bản thân mình.
English Version:
Love is a pain
For Kuna, love was never this beautiful thing, you know? It wasn't about romantic songs or cozy whispers under the stars. Nah, for him, love felt more like a quiet kind of suffering—like a dull ache just sitting there, waiting to be noticed. It never really went away; it just throbbed beneath the surface.
He never pretended to get what love was all about. Everyone around him talked about it like it was some simple truth that everyone understood. They'd say love just needed sincerity—forget about money, looks, or charm. Just be real.
But Kuna learned it doesn't work that way.
Sure, sincerity is important. But it doesn't hold up when you're hungry, or when disappointment shows up at your door, or when you're stuck waiting for someone who might never change.
He once found himself asking—just to the air, really—could you really love someone who had nothing? Someone who couldn't even buy your favorite meal? What about a man who's stuck in his old ways, too proud to change?
Kuna got what poverty felt like. He could respect it, even forgive it—if there was ambition behind it. But sincerity needs more than just feelings. It needs patience, strength, and a kind of hope that sticks around through tough times.
But let's be honest, not many folks have that.
Most people promise forever but bail after a year.
Kuna had been there. He loved deeply, truly. And what did he get in return? Betrayal—being used and then cast aside. The woman he opened up to claimed she needed time for school. "Not now," she said. "Let's keep this open-ended, for the time being."
And Kuna, being all hopeful and naive, waited.
A whole year passed. A year filled with silent wishes and dreams that felt foolish. Then, out of the blue, she moved on—to someone else, someone richer, someone easier.
He was left with this heavy silence.
Yeah, there was resentment. A ton of regret. But mostly? Pain.
And it didn't stop there.
She'd said, "Looks and money don't matter," but she left him because they did. She called him childish, not realizing that when Kuna truly trusted someone, he could finally let his guard down and just be—just a guy, worn out from trying to get through life.
She didn't notice how he listened when she cried or how he stayed quiet just so her voice could fill the space between them. Or how he'd offer thoughtful solutions when she felt lost.
Yet, she labeled him immature. But who was the one spreading rumors behind his back, playing the victim, turning people against him?
During every fight, she'd promise, "We'll work through this together." But "together" really meant she'd complain to everyone else while he sat alone, trying to fix a problem she kept breaking apart. And when he finally figured it out—she went quiet.
In the end, she told others, "He didn't know how to hold on." Like love was some kind of leash, and she was the one getting dragged around.
What a joke.
Maybe he didn't hold on the way she wanted. But he held on with everything he had.
Now, Kuna watched other couples from a distance—laughing, holding hands, sharing warmth in a chilly world. And deep down, it hurt.
He didn't want much. Just something genuine. Something that wouldn't leave him hurting.
He wished someone would just mend his wounds. But he also knew better than to expect that. The world isn't really that nice.
So, here he was. Alone, sure. But still standing.
Whatever came next—career, survival, meaning—he'd face it by relying only on himself.
Because for now, and maybe forever, love felt like just another kind of pain.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com