Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 a: Bản nhạc và cuộc chiến

(a)

Hai con quái thú hình người lao vào nhau với tốc độ đáng nể. Mặc dù Helen có vẻ nhỉnh hơn cậu em nhưng cô lại đang tỏ ra yếu thế hơn. Các tiếng gầm, kèm theo những cú đấm dữ dội của cậu em trai đang trong trạng thái cuồng loạn khiến cô vô cùng vất vả né tránh. Mắt của cả hai đều nhìn tốt trong bóng tối, nhưng mỗi lần Heden tấn công trượt thì bụi và đất đá lại bắn tung tóe, khiến cho tầm nhìn của cô bị ảnh hưởng. Ngọn lửa xung quanh người của Helen mang màu xanh, nhưng ngọn lửa bao quanh Heden lại có màu vàng đỏ. Nhưng dường như cả hai ngọn lửa đều không hề tỏa nhiệt ra và không hề đốt cháy xung quanh nó.

- Tại sao lại có ngọn lửa dưới chân họ như vậy, bác Robert? Shinichi hỏi, Ran quay sang, cô cũng đang muốn hỏi ý như vậy.

- Dưới mắt chúng ta nhìn thì ta nghĩ đó là ngọn lửa, nhưng thực ra đó là sức mạnh của họ. Thông qua đó ta có thể biết được họ đang yếu đi hay mạnh lên.

- Nhưng làm sao bác phân biệt được hai người họ.

- Hai cô cậu này ta đã gặp chúng lúc nhỏ, Helen có hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, còn Heden thì trông hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, thường khi biến hình, nữ có hình dạng nhỏ và mặc một bộ giáp bằng vảy cứng bao lấy toàn thân. Còn nam thì thường được bao phủ bằng lông cứng, như hai đứa đã thấy rõ rồi đó, nhìn hình dạng chúng rõ ràng như vậy làm sao ta không phân biệt được cơ chứ.

Ran và Shinichi nhìn về phía bên kia, quả thật, mỗi khi họ xáp lại gần nhau, hai người lại nhìn được rõ hơn về đặc điểm rõ ràng của họ. Nhưng Shinichi trong thoáng chốc tự nhiên thấy họ biến mất, bối rối quay sang nhìn Ran, cậu ngạc nhiên khi thấy cô đang nhìn lên trên cao, nơi đó có hai chòm sáng xẹt qua, xẹt lại, rồi nháy mắt lại biến mất. Hai luồng sáng ấy cứ xuất hiện ở đâu thì kèm theo tiếng nổ đinh tai và những tiếng ầm ầm đến đó. Trong khi cậu khá vất vả để theo dõi trận chiến thì Ran và ngài Robert lại có vẻ hoàn toàn bình thường, rõ ràng là trong chuyện này họ giỏi hơn cậu nhiều.

Tuy nhiên, khi nhận thấy Ran theo kịp được tốc độ của trận chiến, Robert cũng cảm thấy khá khâm phục, dù ông biết rõ Titapha như thế nào, nhưng cũng phải trải qua nhiều năm dài, Taitapha mới đạt được trình độ để theo kịp tốc độ của một thợ săn quỷ theo đúng nghĩa.

Trong lúc đó, Hakuba, Hatori và Kazuha cũng đang chạy về phía bên này để theo dõi trận đánh. Mỗi lần đòn đánh tạo nên những vết thủng lớn trên đường hay khiến cho những mảnh đá vỡ vụn lại khiến cho Hakuba cau mày vì bực tức. Nếu họ cứ tiếp tục như thế này thì cậu sẽ chẳng có cơ hội để đọc cái bản nhạc khổng lồ mà cậu đang đứng trên đó.

Tức mình, Hakuba, sau một hồi theo dõi trận chiến, cậu bèn nhảy ra khỏi chỗ nấp và đánh một khúc nhạc êm dịu hòa giải. Hai "quái vật" nửa người nửa thú trong phút chốc dừng lại, nhưng không được bao lâu, mắt Heden đột ngột chuyển sang màu đỏ của máu lao về phía Hakuba. Nó giơ tay định đập nát cậu, tốc độ của nó nhanh đến nỗi Hakuba không kịp phản ứng. Trong nháy mắt, cậu bị hất mạnh về phía sau, và cánh tay của Heden đã bị Helen chặn lại, chân cô bị lún xuống nền đá trước sức nặng của lực đánh. Hakuba nhận thấy có người vừa dùng đuôi hất cậu ra ngoài, nhưng cho đến giờ, cậu vẫn chưa biết đó là ai.

Lúc này Hatori và Kazuha đã chạy lại chỗ cậu.

- Hakuba, cậu không bj thương chứ? Có đau chỗ nào không? Hatori sốt sắng hỏi.

- Mau đưa cậu ấy ra kia đã Hatori. Kazuha nói, mắt cô không rời hai "con quái thú".

- Ủa, Kazuha, Hatori, các cậu cũng ở đây là sao? Ran lênh tiếng, cô đang chạy lại chỗ ba người.

- Ủa, Ran, Ran .. Kazuha reo lên mừng rỡ. Tại sao cậu lại ở đây?

Mọi người đỡ Hakuba dậy, may là cậu chỉ bị xây xát nhẹ. Trong lúc đó, Heden gồng mình lên cực độ, ngọn lửa xung quanh hắn bùng phát dữ dội, hắn ném Helen đi không thương tiếc, cô bị quăng ra phía xa rồi rơi xuống đống đất đá, tạo nên những tiếng ầm ầm dữ dội. Ngay lập tức, Heden tiếp tục tấn công về phía trước, một bóng người xuất hiện bất ngờ vung một gói vải về phía trước, trong chớp mắt, hiện lên hình ảnh một người đàn ông lực lưỡng trong tư thê hai tay giữ chặt một gói vải, trước mặt ông ta, Heden đang nắm chắc hai tay, dường như đưa ra phía trước để chống đỡ một thứ gì đó vô hình đang trấn áp hắn.

Một luồng kình khí nổi lên, miếng vải bị xé tung để lộ một cây đại đao cán dài tỏa màu sáng lấp lánh. Lưỡi đao cong cong sắc bén được gắn với một chuôi dài chạm khắc tinh xảo. Cây đại đao này được luyện từ xương cốt của con rồng đất Hắc địa liệt. Một loại quái vật được xếp vào hàng siêu cấp linh thú.

Đối với Helen, có thể cô không muốn gây thương tích cho cậu em trai nên bị yếu thế, nhưng với Robert, ông ra tay không một chút thương hại. Trong một tích tắc, Shinichi chỉ thấy ngài Robert hét lên một tiếng rồi thì không gian như bị đóng băng, sau đó Heden từ từ ngã gục với một tràng máu tuôn xối xả từ ngực. Rồi bỗng nhiên thân hình ấy từ từ thu nhỏ dần rồi trở lại thành hình một nam thanh niên trẻ, với một vết sẹo lớn chéo từ vai xuống hông đang từ từ lành lại.

- Heden.

Lúc này Helen từ trên cao đang biến hình trở lại. Cô tiến tới ôm cậu em trai, quay lại nhìn người vừa chém nó.

- Ông ... Robert? Helen nói giọng đầy ngạc nhiên.

- Hả?

Đám bạn trẻ chứng kiến cảnh tượng đầy bất ngờ. Nhưng chưa kịp hỏi thì dư chấn của trận chiến lúc này mới bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Cả thánh địa như một cái cây già nua không chịu nổi những va đập quá mạnh đang dần dần nứt ra và đổ vỡ. Robert thấy cảnh nguy ngập nói nhanh với Helen.

- Không có thời gian ở đây, hãy mau ra ngoài trước đã.

- Không thể nào? Hakuba hét lên, tất cả là tại các người đó. Cậu tỏ rõ sự bực bội, nhưng chẳng được bao lâu bởi mặt đất đang đổ vỡ và tất cả không biết phải chạy đi đâu cả.

- Cậu hối tiếc vì cái thành phố này là một bản nhạc ấy hả? Shinichi bây giờ mới lên tiếng, mặc dù lúc này cậu chẳng biết phải tránh đi chỗ nào.

Hatori nắm chặt tay Kazuha, tay kia cậu túm áo tên tóc vàng đang hằm hè tức giận. Trong lúc cả bọn còn chưa kịp làm gì thì đất dưới chân họ tiếp tục rơi thẳng xuống phía dưới.

Rầm rầm ...

....

Phạch phạch ... tiếng đập cánh gấp gáp của Helen đang đưa mọi người xuống bên dưới. Thực sự, cả thành phố bị tan vỡ đã đển lộ ra địa đạo bên dưới, đó mới chính là thánh địa thực sự. Trong lúc nguy cấp, Helen đã biến hình và kéo mọi người bay lên, trong khi đó, Kazuha cũng đã bình tĩnh gọi con bong bóng của mình. Lúc này, một tay Helen ôm ngang người Heden, tay kia cô nắm lấy cổ tay ngài Robert, và ông ta đã kịp túm tay Shinichi, tay cậu đang ôm Tanktank. Con lại ba người Ran, Hakuba, Hatori đã rơi xuống phía dưới. Nhưng có vẻ họ đều an toàn, vì họ đang gọi ầm ĩ phía dưới. Ánh sáng từ ngọn lửa trên người Helen cho phép họ nhìn thấy một vệt lấp lóe đang hạ dần xuống.

********************************************

Trở về lịch sử hàng ngàn năm trước đây, nơi này là một thành phố phồn vinh và xinh đẹp chan hòa tiếng cười và tiếng nhạc khắp mọi nơi.

Trung tâm thành phố là một tòa tháp cao ngất ngưởng, đừng trên đỉnh tòa tháp ấy có thể thấy thành phố này chính là một bản nhạc giao hưởng êm ái và hòa bình. Đây là ý tưởng của một nhà thiết kế mê âm nhạc hội họa. Các con đường, mái nhà, thậm chí cả những cây cột bên đường đều được trình bày đúng như các nốt nhạc, cũng như vẻ đẹp của nó. Tất cả các nhạc khí sư giỏi nhất trên thế giới thời đó đều bắt nguồn từ nơi đây. Nó tạo nên cái nôi của nhạc khí sư và thánh địa âm nhạc.

Và ở bên dưới thành phố đó có một địa đạo vô cùng rộng lớn, đó chính là nơi mà hằng đêm người ta vẫn nghe thấy tiếng nhạc vang đi khắp thành phố. Ban đầu, đó là một thành phố cổ đã bị bỏ lại từ lâu, người ta định phá nó đi, nhưng dường như người xây dựng lại có ý tưởng khác, vậy là toàn bộ thành phố được xây dựng trên cái nền móng đó. So với vẻ nhộn nhịp phía trên, thì bên dưới thành phố lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Ngoài việc tập luyện quân sự thì có vô số hoạt động khác được tiến hành ở đây, và một trong các hoạt động đó chính là nguyên nhân gây nên sự hủy diệt của toàn thành phố.

Trung tâm của địa đạo cũng chính là bên dưới tòa tháp cao khổng lồ, bình thường người ta đi lên đỉnh tòa tháp bằng cầu thang được xây dựng vòng quanh tòa tháp bên ngoài, rất ít người biết rằng bên trong tòa tháp còn một lối đi nữa nối liền cả trên và dưới. Toàn bộ tòa tháp với độ lớn và trơn của những bức tường đã trở thành một công cụ khuếch âm hoàn hảo.

Tất cả chỉ bởi một bản nhạc.

Những nốt nhạc được vang lên bởi hai con người khác nhau, tạo ra hai gia điệu khác nhau, một trong hai gia điệu đó gây nên sự phá hoại khủng khiếp, còn giai điệu kia lại khiến cho con người ta mê mẩn mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: